Báo nhỏ ngậm Hỏa Linh Kê trong miệng, chạy như bay tới bên chân Trần Hạc, nhả linh kê đến chỗ Trần Hạc có thể nhìn thấy, sau đó dùng móng vuốt vỗ mặt giày của y, ngẩng mặt ngao ô một tiếng, rồi đi tới đi lui bên chân y, thấy y vẫn không phản ứng, thì chạy đến chỗ Hỏa Linh Kê, trực tiếp đặt gà lên mặt giày của y, tuyệt không cho phép y bỏ qua con mồi.
Trần Hạc cúi đầu nhìn nhìn giày dính máu gà, thần sắc vẫn bình tĩnh, không để ý đến, trái lại ngồi xổm xuống thận trọng nhìn nó. Mà báo nhỏ thấy bộ dáng chuyên chú của Trần Hạc, rốt cuộc cũng đình chỉ động tác vỗ, chân sau ngồi dưới đất, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn y, thường thường miệng ô ô nhẹ một tiếng.
Trần Hạc nhìn nửa ngày, đột nhiên vươn tay ấn cái mũi xấu của báo nhỏ, báo nhỏ thấy thế lập tức lắc đầu, mũi phì một tiếng với ngón tay Trần Hạc, cho rằng y đang chơi đùa với nó, cuối cùng giương giương miệng không tiếng động.
Trần Hạc lại thu hồi ngón tay, trở tay xoa xoa sau cổ và cái đầu nhỏ của báo nhỏ. Nửa năm qua y gia tăng gấp đôi số lượng Ngưng Thần Quả dùng ăn, mỗi ngày dùng hai trái, hiện tại nguyên thần của báo nhỏ đã cực kỳ no đủ tràn đầy, hoàn toàn không còn bộ dáng nửa khô kiệt giống khi còn là thú non trước đây nữa, trạng thái rất tốt.
Nhìn một lúc sau, Trần Hạc mới đứng dậy, bắt đầu đâu vào đấy dựng nồi nấu Hỏa Linh Kê mà báo nhỏ thích ăn. Thừa dịp Trần Hạc lấy nước sơn tuyền, báo nhỏ lại chui vào rừng săn mấy con thú nhỏ ngậm đến. Vì mỗi ngày tự mình săn thức ăn, hiện tại động tác vồ bắt đã không còn ngốc như khi mới bắt đầu nữa, trái lại cực kỳ nhanh nhẹn, thời khắc mấu chốt nhanh – độc – chuẩn đã sơ bộ hình thành, đồng thời đã từ từ hiện ra một mặt gian trá thiên tính của loài báo, không còn chỉ ngang ngược đuổi gà đuổi thỏ nữa, mà là thăm dò quy luật của chúng nó, rồi bằng cự ly ngắn, tiết kiệm thể lực nhất, chọn con mập nhất hạ thủ, nếu không sẽ như trước đây, con mồi xương nhiều thịt ít, chất lượng chênh lệch không đồng đều, nó chỉ có thể trơ mắt gặm xương, ăn không đủ no bụng.
Trần Hạc sau khi nấu xong con mồi nó săn được, thì trở lại phòng đá đả tọa một hồi, khi báo nhỏ ngủ say, thì dời nó vào không gian Giới Tử, kế đó biểu cảm cực kỳ trang nghiêm vung tay lên, trong phòng đá đột nhiên xuất hiện một bộ hài cốt loài yêu báo dài hơn ba mét tương đối lớn.
Tuy rằng chỉ là xương khô sau khi chết, nhưng lại vẫn có lực chấn nhiếp không cho phép bỏ qua, yêu thú cấp thấp trong vòng trăm mét đều chạy khỏi nơi đây không dám tới gần. Trần Hạc yên lặng ngưng mắt nhìn một lúc, vươn tay sờ sờ da lông đen bóng vẫn sáng như sa tanh, vẫn như trong trí nhớ trước mặt.
Sờ một lần xong, rồi nâng tay lột bộ da lông lên, không có trở ngại thậm chí không có tiếng da thú xé rách, quá trình thuận lợi dị thường, trước đây khi ở khe nứt, bụng của Kim Trảm Nguyên đã bị trọng kích bị xé rách toàn bộ, lúc đó đã ngã xuống, chẳng qua lấy sinh mệnh lực mạnh mẽ của yêu thú mà cố chống đỡ một đoạn thời gian, có thể tưởng tượng được sự thống khổ giày vò trong khoảng thời gian đó, mà nỗi khổ phân liệt nguyên thần gần ngàn năm lại càng khiến người ta không thể tưởng tượng.
Trần Hạc nhìn khung xương yêu thú màu tím đỏ, thoáng có chút yêu dị dưới cả tấm da lông kia, chỉ cảm thấy toàn thân căng chặt, nửa ngày mới vươn tay thương tiếc chạm vào, cho dù là một đống xương khô, vẫn mang theo khí thế sắc bén nằm đó, như chuẩn bị tùy thời chống lại bất kỳ một con yêu thú lớn mạnh nào xâm phạm vật sở hữu của nó. Trần Hạc vuốt yêu cốt vẫn đang có hơi ấm nhè nhẹ.
Chỉ có yêu thú có thể hóa hình trên cấp tám, sau khi chết mới có thể bảo chứng được linh cốt không tiêu tan, vì yêu cốt này chính là kết tinh tu vi cả đời của yêu thú, cảm giác ấm áp nhè nhẹ trong tay, trong đó đang chảy tinh túy thuộc tính hỏa tràn đầy của thú tinh thượng cổ mà Kim Trảm Nguyên dung hợp.
Mà một giọt máu chân long trong thú tinh kia, cũng đã bị luyện hóa vào cốt tủy, tuy rằng chỉ là một giọt máu chân long trong cơ thể của thú kỳ lân thượng cổ, nhưng là vật có thể gặp mà không thể cầu, chỉ hấp thu một giọt này, đủ để ngạo thị một phương ở giới yêu thú ngày sau.
Trần Hạc tuy là một người cẩn thận, nhưng chỉ cần đã quyết định chuyện thì tuyệt đối sẽ không kéo dài, quả quyết dị thường, sự không nỡ và nhẫn nại trong mắt chỉ kiên trì chốc lát đã bị kiên định thay thế, hơn nữa không quả quyết luôn không phải tính cách của y, việc hôm nay tuy rằng thống khổ, nhưng vì để có thể trợ giúp nguyên thần bị hao tổn còn lại duy nhất của hắn khôi phục triệt để, thịt trong tim cũng đều có thể dứt bỏ.
Kế đó y không do dự nữa, vung tay áo, đặt bộ da lông kia vào lại không gian Giới Tử, sau đó cẩn thận lần lượt phân giải bộ hài cốt kia, sau đó đặt trước người. Xương của yêu thú bình thường là màu trắng hoặc màu xám trắng, đến sau cấp ba thì xương yêu thú mới sẽ được rèn luyện, từ từ nhuộm lên thuộc tính, có thể dùng để luyện linh khí đơn giản, đến sau cấp tám, yêu cốt đã được rèn luyện cực kỳ tinh thuần, tạp chất ngậm trong đó cực ít, thường dùng để luyện chế pháp bảo của người tu tiên. Bất quá hài cốt của yêu thú cấp tám trên thị trường cực kỳ thưa thớt, dù sao yêu tu đã có thể hóa hình, thì linh trí càng ở trên người tu, có thể so với người tu với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, sẽ không dễ dàng bị người săn giết.
Muốn lấy dùng tinh túy trong xương, trên thực tế không khác gì luyện khí, thủ pháp luyện khí của Trần Hạc tuy rằng không thể xem như đỉnh bậc, nhưng cũng không xem như tay kém, cuối cùng cũng không có trở ngại, ngược lại có vài phần nắm chắc. Bất quá mấy đoạn xương này là thứ Kim Trảm Nguyên lưu lại, cực kỳ trân quý, Trần Hạc không thể thất thủ, cũng nhất định phải một lần thành công, bởi vì hài cốt chỉ có một phần, đây không phải luyện khí, luyện phế đi thì có thể một lần nữa lấy tài liệu mới luyện chế lại, tất cả trong xương này đều là truyền thừa mà Kim Trảm Nguyên lĩnh ngộ đời trước, y phải dời hoàn toàn phần truyền thừa này lên người báo nhỏ.
Nguyên thần và truyền thừa dung hợp, chỉ có như vậy mới có thể được tính là sống lại chân chính, Trần Hạc dùng hộp ngọc cất từng đoạn xương phần hài cốt này, kế đó đứng dậy đi phố chợ mua lượng lớn yêu cốt phẩm chất trung thượng đẳng đến chỗ thuê địa hỏa của đan môn, tìm được một gian địa hỏa hẻo lánh nhất, rồi bắt đầu không gián đoạn luyện chế.
Từng lần từng lần, từng lượt từng lượt, thất bại làm lại, thành công làm tiếp, đồng thời không ngừng điều chỉnh các loại thủ pháp luyện chế và khống chế độ lửa, vào nửa tháng sau, rốt cục cũng lần đầu cảm giác được ‘tâm tay hợp nhất’, sau khi nuốt một ống trúc linh tửu nhỏ, trạng thái thân thể đã được điều chỉnh đến tốt nhất.
Lúc này mới trịnh trọng bố trí trận pháp, theo đó lấy ra những hộp ngọc to to nhỏ nhỏ, sau đó lại xếp tất cả hài cốt lên mặt đất dựa theo thân hình. Nếu trong phòng tối, thì có thể thấy ngọn lửa tím vàng quen thuộc thoáng mang theo sự yêu dị đang lưu động trong cốt hài, mặt ngoài bao trùm hài cốt cũng lộ ra một tầng huỳnh quang màu tím nhạt.
Trần Hạc bố xong trận pháp, kế đó khởi động, tiếp theo khẽ nhấc hai tay, cả khối hài cốt theo đó dâng lên, treo giữa không trung, cũng chậm rãi dời lên phía trên địa hỏa. Lúc này địa hỏa đã được điều chỉnh tới mạnh nhất, hỏa diễm hừng hực khiến trong căn phòng địa hỏa nóng bức vô cùng, ngay cả đệm cỏ dưới thân Trần Hạc, sờ lên cũng nóng phỏng tay.