Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 159

“Một khối Huyền Cực Thiên Tinh, một viên Huyền Tinh Thạch, một đóa Kim Liên cửu phẩm, chỉ cần một trong ba loại sẽ có thể đổi được hạt sen linh liên cửu phẩm này...” Lão giả họ Hứa sau khi khụ một tiếng, mở miệng nói.

Ba món đồ này vừa được nói ra khỏi miệng, người phía dưới chỉ khoảng nửa khắc đã im bặt, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt mỗi người đều như bị đóng băng, vẻ mặt ngạc nhiên cực độ.

Người này, khẩu vị thực sự quá lớn!

Huyền Cực Thiên Tinh chính là nguyên liệu Huyền Cực, chí ít phải nằm top năm trên bảng xếp hạng nguyên liệu luyện khí, vật này là do tinh hoa của nghìn vạn khối ngọc chất cực phẩm thiên nhiên ngưng kết thành, chỉ cần thêm vào một chút khi luyện khí, sẽ có thể đề thăng đẳng cấp của tất cả pháp khí lên được một cấp, đồng thời trong đó chứa lực nguyên thần có thể dung hợp, khiến pháp khí sau khi được luyện thành, càng có thể dung hòa được với nguyên thần của người luyện chế, linh hoạt mà lại tùy tâm.

Chính là vật luyện khí tốt cực phẩm hiếm có, còn trân quý hơn gấp mấy lần so với Linh Tinh ngũ hành vạn năm, nếu vật như vậy có thể rơi vào tay, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không dễ dàng lấy ra trao đổi.

Nếu như nói, Huyền Cực Thiên Tinh – nguyên liệu luyện khí cực phẩm còn có người có thể nhịn đau đem đi đổi, nhưng Huyền Tinh Thạch phía sau lại là thứ người người đều trân trọng. Huyền Tinh Thạch vừa không thể luyện pháp khí, cũng không cách nào phụ trợ tu luyện, nhưng nó lại có một công dụng mà nguyên liệu khác không có, chính là có thể luyện chế thành bảo vật không gian, cũng là vật dung nạp ngăn cách cần thiết khi luyện chế không gian Giới Tử. Đương nhiên, muốn luyện chế một không gian Giới Tử, số lượng Huyền Tinh Thạch cần thiết thường khiến người ta líu lưỡi.

Hiện giờ chỉ cần một khối nhỏ, đã đủ khiến cho vô số tu sĩ Nguyên Anh nóng mắt, loại Huyền Tinh Thạch này sau khi được luyện hóa, không chỉ có thể hòa tan trong thân thể, còn có thể tự hành hình thành một không gian dự trữ ở bên trong, không phải thứ mà mấy loại túi trữ vật hay nhẫn trữ vật được luyện ra kia có thể so bằng. Nếu có được thứ này trong tay, cho dù là hạt sen vạn năm, ai lại nỡ lấy ra trao đổi.

Mà loại thứ ba, điều kiện của từng món lại còn cao hơn từng món, thật sự là thái quá, dùng một hạt sen linh liên đã muốn đổi một đóa Kim Liên cửu phẩm? Thế này có gì khác dùng một hạt giống linh thảo đổi lấy một gốc linh thảo vạn năm, trừ phi đầu óc bị co giật mới có thể làm như thế.


Đồng thời ba món này đều là vật cực kỳ hiếm lạ, tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ làm sao có thể có, người ủy thác này cũng thực sự đáng hận, đề xuất nhiều điều kiện cao như vậy, rõ ràng khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể mua, thật sự là cực thiếu đạo đức.

Bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh vốn cực kỳ náo nhiệt, lúc này lại lặng ngắt như tờ. Đáy lòng của hơn hai trăm người ở đây đều suy nghĩ là, nếu như trong tay bọn họ có ba món đồ này, ai còn sẽ đi đổi một viên hạt sen? Cho dù là một hạt sen linh liên vạn năm, cũng là chịu thiệt, dù sao thứ có thể bài trừ tâm ma trong tu tiên giới không nhất định chỉ có mỗi hạt linh liên cửu phẩm, còn có một số đan dược đặc thù, tuy rằng hiệu quả so ra yếu hơn, nhưng cũng không nhất định vô dụng.

Mà Trần Hạc sau khi nghe xong, trong lòng lại khẽ động, kế đó ngậm miệng trầm mặc, khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Lão giả họ Hứa sau khi nói xong mấy giây, thấy không có ai đề xuất yêu cầu đổi lấy, không khỏi đáng tiếc nói: “Hạt sen linh liên cửu phẩm đích thật là vật hiếm thấy, nhưng ba món bảo vật mà người ủy thác đề xuất trao đổi cũng không phải vật phàm, xem ra, bảo vật này thực sự phải quy trả...” Nói xong liền muốn khép hộp ngọc đặt hạt sen lại.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên, “Chậm đã, ông xem vật này có thích hợp hay không?” Nói xong thì một thanh âm hồn hậu truyền đến từ gian nhã phòng thứ nhất, tiếp theo ánh sáng trắng lóe lên, một món vật phẩm bắn ra từ nhã phòng, sau cùng đưa tới trong tay tu sĩ họ Hứa kia. Tu sĩ họ Hứa nhận hộp ngọc màu đen được đưa tới trước mặt, khẽ nâng tay chắp tay về phía phương hướng nhã phòng kia, cử động này đại biểu cho ý tôn trọng đối với người có tu vi cao hơn mình.

Lão giả họ Hứa là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hiển nhiên người ở nhã phòng thứ nhất là tu vi hậu kỳ, đồng thời có thể nhận được sự kính trọng của luyện khí sư, e rằng cũng là người nổi bật trong những người luyện khí. Đối phương đã là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mọi người cũng có thể hiểu được nguyên nhân về hành động kiên định tất phải lấy được hạt sen cửu phẩm của ông ta.

Không ít tu sĩ trong đại sảnh đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm hộp ngọc kia, chỉ hận không mọc thêm bốn con mắt hoặc có bí thuật thấu thị, có thể xuyên qua hộp ngọc thấy bên trong đến tột cùng vật gì.

Kế đó lão giả họ Hứa liền mở ra chiếc hộp trong tay, cúi đầu nhìn nửa ngày, sau khi xác nhận nhiều lần, trên mặt mới lộ ra chút sắc mặt vui mừng. Khoản thu nhập giao dịch thành công của lần hội đấu giá này, ông có chiếm một phần lợi, nếu sau khi món làm ăn này thành công, như vậy sẽ tăng được gấp mấy chục lần, tới tay cũng là một con số không ít.

Sau khi chậm rãi khép nắp lại, nhìn xung quanh đại sảnh một vòng, mở miệng nói: “Không sai, đây quả thực là vật mà người ủy thác cần, có thể trao đổi, hạt linh liên vạn năm này sẽ thuộc về...”

“Khoan đã...” Trong hơn hai trăm tu sĩ ở đại sảnh, ở một góc không bắt mắt, đột nhiên có người lên tiếng, “Món đồ này có thể đổi được hạt sen hay không?”

Những lời này vừa được nói ra, đại sảnh lại càng yên lặng gần như ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía người lên tiếng ở góc ban nãy, biểu cảm trên mặt đều lộ ra vẻ quái dị. Nếu như nói nhã gian có người lấy ra đồ muốn đổi đi hạt sen vạn năm, đó là điều vẫn có thể tiếp nhận được, dù sao tu vi cấp cao đều giàu nứt đố đổ vách.

Nhưng một tán tu mặc thanh bào bình thường, vác một sọt trúc, không bắt mắt, còn là Trúc Cơ sơ kỳ, vậy mà cũng có thể lấy ra được một loại trong ba món bảo vật, không nói đến trong tay y thực sự có phải bảo vật hay không, nhưng chỉ mỗi việc y dám công nhiên tranh đoạt hạt sen cửu phẩm với tu sĩ cấp cao, đã đủ để khiến cho chúng tu sĩ cả kinh rớt tròng mắt rồi, thậm chí đã có người dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn y.

Mà Trần Hạc lại không thèm quan tâm ánh mắt của những người khác, sau khi lấy hộp ngọc chứa Kim Liên cửu phẩm được lấy từ dưới thân tu sĩ thượng cổ trong thạch thất từ túi trữ vật, rồi nâng ngón tay búng đi, toàn bộ hộp ngọc bị bắn ra như đá sỏi.

Lão giả họ Hứa trên đài nghe tiếng thì thoáng dừng lại, tiếp theo vô ý thức tiếp nhận hộp ngọc, hoài nghi nhìn Trần Hạc, sau đó tiện tay mở hộp ngọc ra, nhìn vào trong hộp. Tất cả tu sĩ ở đại sảnh đều thấy râu của lão giả họ Hứa kia rung động rõ ràng, ánh mắt dính trên đó như keo, bộ dáng có chút không thể tin được.

Trong hộp ngọc đó chứa cái gì? Trong lòng tất cả tu sĩ ở đây đều hiện ra câu nghi vấn này, có thể khiến lão giả họ Hứa cả kinh đến mức râu cũng vểnh, có lẽ thật sự là một trong ba món bảo vật cần trao đổi.

Lão giả họ Hứa nhìn nửa ngày, rốt cục mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phương hướng Trần Hạc, tiếp theo lại nhìn về phía nhã phòng, kế đó biểu cảm lộ ra vẻ áy náy, nói: “Vật phẩm của hai vị đạo hữu đều phù hợp yêu cầu của người ủy thác, chẳng qua người ủy thác đã từng có yêu cầu, lấy trình tự bảo vật để quyết định trao đổi cuối cùng, vì vậy, hạt sen linh liên cửu phẩm này... sẽ thuộc về vị đạo hữu đến sau kia...”

“Không có khả năng!” Vừa dứt lời, trong nhã phòng kia liền truyền đến một thanh âm tay đập bàn, tựa hồ là bật dậy khỏi ghế, thanh âm ngạc nhiên cực độ.

Tô Phường Các có quy củ của Tô Phường Các, tuy rằng lão giả họ Hứa có ý tôn kính với người trong nhã phòng, nhưng quy củ ‘người ra giá cao sẽ có được vật’ của hội đấu giá không thể sửa, nếu không một khi uy tín bị tổn hại, ngày sau ai còn dám đến Tô Phường Các làm giao dịch nữa.

“Lão hủ nguyện ý lấy đầu trên cổ làm đảm bảo, bảo vật mà vị đạo hữu kia lấy ra quả thực là một trong ba món bảo vật mà người ủy thác yêu cầu, và cũng là món tốt hơn.”

Tiếng nói vừa dứt, trong nhã phòng không còn thanh âm nữa, vật đấu giá của Tô Phường Các cơ bản đều công khai, nhưng vật phẩm trao đổi phải có tính chất bảo mật, không được cho phép sẽ không thể công khai vật trao đổi, vì vậy trong lời nói của lão giả họ Hứa tuyệt không tiết lộ quá nhiều tin tức. Nói xong thì kêu phó đồng Luyện Khí đưa hộp ngọc mà người trong nhã phòng đưa tới về lại nhã gian, trong tay lưu lại chiếc của Trần Hạc.

Mà ánh mắt của chúng tu sĩ cũng lần nữa lộ ra vẻ không thể tin. Thế này nói rõ điều gì? Nói rõ tán tu cấp thấp không bắt mắt đó quả thực lấy ra được một trong ba món bảo vật kia, đồng thời còn xuất sắc hơn cả món mà Trúc Cơ hậu kỳ kia lấy ra, vì vậy vô cùng có khả năng là món thứ hai Huyền Tinh Thạch, hoặc là món thứ ba Kim Liên cửu phẩm, nhưng cũng có thể hai món đều là Huyền Cực Thiên Tinh, người có số lượng nhiều hoặc phẩm chất tốt nhất thì thắng.

Đám tu sĩ nhao nhao suy đoán, mà lão giả họ Hứa lại kêu phó đồng Luyện Khí đưa hộp ngọc chứa hạt sen linh liên cửu phẩm tới tay Trần Hạc. Trần Hạc thoáng dừng lại, sau đó tiếp nhận, khẽ mở hộp ra, bên trong nhất thời có một luồng dao động của linh khí thủy, trong mắt Trần Hạc hiện lên vẻ kích động, quả thực là hạt Thủy Liên không sai, lúc này mới đậy lại, sau đó trong chớp mắt đã thu về túi trữ vật.

Nếu tất cả các vật trên hội đấu giá đã được bán ra hoàn tất, lão giả họ Hứa liền tuyên bố hội đấu giá Tô Phường Các lần này đã kết thúc, nhưng tất cả tu sĩ ở đây đều không đi, mà mỗi người đều hữu ý vô ý nhìn quét về phía phương hướng Trần Hạc đứng.


E rằng Trần Hạc không động thì những người này cũng sẽ không chủ động rời đi, dù sao người trong tu tiên giới muốn có được món đồ nào đó, không nhất định phải dùng bảo vật đổi bảo vật, còn có thể dùng một số thủ đoạn khác, thậm chí không tốn một khối linh thạch đã có thể lấy được tới tay.

Bảo vật có lúc cũng phải chọn người, tu sĩ cấp cao cầm thì chính là bảo vật, mà tu sĩ cấp thấp như Trần Hạc, thì chính là một trái bom hẹn giờ tùy thời sẽ lấy đi mạng nhỏ, bất kể ai lấy được cuối cùng, tu sĩ cấp thấp này đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trần Hạc sau khi thu được hạt sen, nhìn xung quanh, tâm tư của những người đó đều viết trên mặt, y làm sao sẽ không biết, bắt đầu từ khi y mở miệng dự định tranh hạt sen này, cũng đã dự liệu được loại tình huống hiện tại rồi.

Vẻ mặt của y không có chút hoang mang, dù sao nơi đây vẫn ở trong Tô Phường Các, không ai dám động thủ trắng trợn, nếu có, người của Tô Phường Các sẽ nhảy ra ngăn cản đầu tiên, thứ mua được ở Tô Phường Các lại bị cướp đi tại chỗ, chuyện này không khác gì bị bẽ mặt, ngày sau cũng sẽ không ai còn dám tới đây bán đấu giá nữa.

Đồng thời toàn bộ phố chợ cũng như vậy, đều có quy củ này, nếu không mọi người mua xong bảo vật đều bị tới giết người cướp hàng, vậy cũng không cần phải mở chợ làm gì nữa. Bất quá nếu ra khỏi phố chợ, không ở trong phạm vi bảo hộ, nơi khác xảy ra chuyện gì thì sẽ không thuộc về quản hạt của thủ vệ phố chợ.

Mà Trần Hạc bình thường đi dạo phố chợ và Tiên Thành biết rất rõ điều này, hiện tại nơi đây tuyệt không lo lắng về an toàn của bản thân. Vốn tu sĩ lấy được bảo vật đều sẽ cực kỳ thấp giọng sớm rời khỏi, nhưng y lại xoay người, ngoài dự liệu của mọi người, đi về phía gian nhã phòng thứ nhất, dừng bước cách đó không xa, sau đó thoáng chắp tay khách khí nói: “Đạo hữu, có thể làm giao dịch với tại hạ, trao đổi vật trong chiếc hộp ngọc ban nãy với tôi?”

Vừa nói xong, thì nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng hừ lạnh mơ hồ mang theo sự tức giận.

Chúng tu sĩ xung quanh vốn đang xem náo nhiệt, nghe thấy lời nói của Trần Hạc thì mỗi người đều ngoáy lỗ tai, cho rằng đã nghe lầm. Người này đến cùng ngu bao nhiêu, mới có thể sau khi cầm được đồ rồi, còn muốn lên cửa lấy bảo vật của người ta, người này kỳ thực là tên đần độn đúng không?