Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 152

Lúc này, đầu thây khô trên giường đá đã bị hỏa cầu thiêu hủy, rơi rụng vô số tro đen, thoạt nhìn có chút quỷ dị, mà Trần Hạc lại ngồi xếp bằng bên cạnh tường, lấy linh tửu uống một hớp, chậm rãi khôi phục nguyên khí bị thúc đẩy khô cạn trong cơ thể.

Mà tu sĩ họ Củng ngoài căn phòng đá, ban nãy còn gấp đến độ thoáng có chút giống con kiến bò trên chảo nóng, hiện tại ánh mắt lại có chút kiêng kỵ nhìn Trần Hạc. Vốn một màn đoạt xá ban nãy bị thân thể Trần Hạc ngăn cản, lão tuyệt không thấy được, nhưng những hành động cổ quái sau đó của Trần Hạc, và một tiếng bén nhọn kia, nếu lão còn không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa, vậy đã uổng phí mấy năm nay tu luyện rồi.

Mười mấy phút đồng hồ sau, Trần Hạc lại mở mắt, ánh mắt trong lúc vô tình quét nhìn trên đầu, trong lòng có chút nghi ngờ. Ban nãy nguyên thần của tu sĩ thượng cổ kia tiêu tán, y đã tận mắt nhìn thấy, lẽ ra pháp khí Nguyên Thần là cùng một nhịp thở với nguyên thần, nếu như nguyên thần không còn, vậy tự nhiên pháp khí sẽ mất đi hiệu lực, nhưng lúc này lại vẫn bay trên không, mặc dù gió bão trong căn phòng đá đã được giảm bớt không ít so với trước, nhưng linh khí ngũ hành hỗn độn vẫn tồn tại.

Kế đó Trần Hạc quét nhìn cỗ thi thể trên giường đá bên phải, một lát sau thu hồi đường nhìn. Chẳng lẽ nguyên thần của tu sĩ thượng cổ kia chưa biến mất toàn bộ? Lại hoặc là nguyên thần bị chia tách sau đó bám lên nơi khác?

Suy nghĩ chuyển một lát trong đầu, kế đó nhìn về phía tu sĩ họ Củng ngoài cửa căn phòng đá, mà Củng tu sĩ cũng đang thử thăm dò nhìn y. Đường nhìn của hai người vừa tiếp xúc, chân trái Củng tu sĩ nhất thời lui một bước, “Ngươi... Ngươi là Trần Hạc hay là...” Tu tiên giới đều nghe thấy đoạt xá mà biến sắc, cho dù lão là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, vẫn như chim sợ cành cong đối với việc tu sĩ thượng cổ đoạt xá.

Trần Hạc lại cười cười đáp lời: “Vận khí của sư điệt coi như không tệ, nguyên thần của tu sĩ thượng cổ kia còn chưa tiến vào đã tự hành tiêu tán, bất quá sư thúc cứ yên tâm, chuyện sư điệt đã đáp ứng ngài, tất sẽ thay ngài làm được, chẳng qua cần phải đả tọa ở đây một hồi, sau khi khôi phục nguyên khí, sẽ gỡ túi trữ vật kia xuống giao cho sư thúc, đến lúc đó mong sư thúc mang sư điệt rời khỏi nơi này, sớm trở về Ngọc Đan Môn...”

Tu sĩ họ Củng vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xác định người trước mắt quả thực là Trần Hạc, bởi vì tu sĩ thượng cổ kia tuyệt không biết Trần Hạc xuất từ Ngọc Đan Môn, liền yên tâm. Sau khi nghe xong lời của y, tuy rằng nói chân tình thực lòng, biểu cảm tốt đẹp, nhưng lão lại là con cáo già sống đã một trăm mấy chục năm, làm sao sẽ thực sự tin lời nói của con gà mờ Trần Hạc.

Cho dù đã biết nguyên thần của tu sĩ thượng cổ trước kia vẫn còn, đương nhiên đoán được linh khí hỗn độn trong căn phòng đá nhất định là do tu sĩ kia giở trò quỷ, lúc này người kia đã chết, đương nhiên cấm chế trong phòng sẽ không còn tác dụng, đến lúc đó lão có thể tự mình đi vào lấy, hà tất nhờ tay người khác, mà Trần Hạc nhất định là đang dùng những lời kia để che tai mắt lão.

Tu sĩ họ Củng “hừ” một tiếng, lấy một con linh xà giá cả thấp từ trong túi linh thú, sau đó vứt nó vào trong phòng. Con rắn ở trong phòng không hề nhúc nhích, một lát sau, bắt đầu quay đầu chậm rãi bò ra bên ngoài. Tu sĩ họ Củng nhất thời vui mừng quá đỗi, điều này nói rõ gió bão trong căn phòng đá đã bắt đầu tiêu tán.

Tức khắc thu linh xà vào túi trữ vật, sau đó bước một chân vào phòng đá. Linh khí tán loạn trong căn phòng đá quả thực đã tiêu tán phân nửa, nhưng không hề biến mất toàn bộ, bất quá dựa vào tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của tu sĩ họ Củng, ngược lại có thể ngăn chặn được một phen.


Có thể tiến vào phòng đá, Củng tu sĩ kích động vạn phần, dù sao bảo vật đã ngay gần bên, thậm chí chỉ cần đi vào vài bước là có thể lấy được đến tay, điều này đối với một người, trong thời gian gần mười năm, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn bảo vật mà không thể động đến mà nói, loại khát vọng gần như lập tức sẽ có thể chiếm làm của riêng này, đủ để khiến lão lộ ra sự tham lam mất đi lý trí.

Trần Hạc thấy ánh sáng bắn ra trong mắt lão, chăm chú vào Kim Liên cửu phẩm phía dưới thân thể bị tàn phá của tu sĩ thượng cổ, và túi trữ vật bên hông kia. Từ cửa đến giường đá bất quá chỉ có hơn mười bước, trước đó Trần Hạc dùng mấy giờ mới đến được, mà Củng tu sĩ lại chỉ dùng mấy phút đồng hồ. Ngay khi lão run rẩy bắt đầu lấy túi trữ vật kia, đột nhiên xoay người, biểu cảm quỷ dị nhìn về phía Trần Hạc.

Tiếp theo lòng bàn tay khẽ lật, một thanh pháp khí phi kiếm tinh xảo liền xuất hiện trong lòng bàn tay, “Đi chết đi!” Nói xong, thanh kiếm nhỏ kia tựa như một đường ánh bạc, bắn về phía Trần Hạc, tốc độ cực nhanh đủ khiến người ta không thể phản ứng.

Trần Hạc nhất thời rên một tiếng, tay trái lập tức che ngực, tiếp theo lượng lớn máu chảy ra từ kẽ ngón tay, y cúi đầu nhìn, sau đó mặt trắng bệch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Củng tu sĩ, chỉ thấy trên mặt đối phương đang lộ ra nụ cười thâm độc, “Ông... Thế nào...” Nói xong khóe miệng cũng theo đó tràn ra máu, tiếp theo thân thể khẽ nghiêng liền ngã xuống đất.

“Hừ” Củng tu sĩ chán ghét liếc Trần Hạc, “Dựa vào ngươi cũng dám giở trò trước mắt ta?” Nói xong khinh thường dời đường nhìn đi, sau đó liền quay đầu chà tay, ánh mắt nhìn chằm chằm túi trữ vật của tu sĩ thượng cổ.

Thoáng vươn tay, lòng như lửa đốt bỏ túi trữ vật kia vào trong tay, tiếp theo nghĩ đến điều gì, vung tay lên liền quét cỗ thi thể kia qua một bên, sau đó hai mắt lộ ra vẻ tham lam nhìn về phía Kim Liên cửu phẩm. Từ khi tu sĩ thượng cổ bên trên Kim Liên cửu phẩm bị hất đi, kim liên kia tức khắc tự động rút nhỏ thành kích cỡ bàn tay, ánh vàng rực rỡ cực kỳ tinh xảo.

Hai mắt tu sĩ họ Củng nhất thời tỏa ánh sáng, cầm trong tay, lật trái phải nhìn, nửa ngày sau mới thu lại biểu cảm, thu Kim Liên cửu phẩm về nhẫn trữ vật, sau đó nhìn về phía túi trữ vật trong tay. Túi trữ vật của tu sĩ thượng cổ cực kỳ mộc mạc, nhưng mỗi một món bên trong lại đều giá trị xa xỉ.

Đối với việc lập tức sẽ có được bảo vật của tu sĩ thượng cổ, tu sĩ họ Củng tức khắc vui sướng ra mặt, nhất thời liền muốn kéo túi trữ vật ra, xem trong không gian có bảo vật và đan dược thượng cổ gì.

Kết quả ngay khi mở túi trữ vật, tu sĩ họ Củng tính toán xóa đi thần thức mà tu sĩ Kim Đan để lại trên đó, nhưng năm món pháp khí Nguyên Thần mà tu sĩ thượng cổ lưu lại vốn bất động trên bầu trời, tức khắc xuất hiện dao động cực lớn.

Nửa giây sau, tu sĩ họ Củng kia vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như tượng điêu khắc, tiếp theo, từ mấy phương hướng trong căn phòng đá truyền đến vài tiếng va chạm “leng keng”. Lúc này Trần Hạc giả chết trên mặt đất ôm ngực ngồi dậy, y cúi đầu dùng ngón tay dính máu kiên quyết rút món pháp khí phi kiếm cắm vào ngực y ra.

Nhất thời cả bộ áo lót và y bào đan bằng tơ Tằm Ngũ Sắc bên ngoài đều bị thấm đẫm máu, Trần Hạc cắn răng ném phi kiếm kia qua một bên, sau đó lấy chút Hóa Linh Hoàn cầm máu mà y luyện chế từ không gian, nuốt vào miệng, lại lấy Hóa Linh Phấn bôi lên ngực.

Kế đó đau đớn nhíu mày, trong đầu lại tận lực xem nhẹ cơn đau đớn này, cố gắng nghĩ chuyện khác để dời đi lực chú ý. Uy lực của pháp khí Trúc Cơ Kỳ quả thực không yếu, nếu không phải áo bào trên người là dệt bằng tơ Tằm Ngũ Sắc, sợ rằng lần này y thật sự khó thoát một kiếp.

Bất quá cho dù như thế, phi kiếm kia vẫn cắt áo bào ra một lỗ dài cỡ móng tay, mũi kiếm cắm vào ngực, chỉ kém vài cm nữa sẽ đâm rách trái tim, thực sự hung hiểm vô cùng, may mà phần lớn lực lượng trong đó được tơ tằm bền chắc cách trở, cuối cùng có kinh mà không hiểm.

Mà tựa như báo ứng đời này, trên người tu sĩ họ Củng kia xuất hiện năm lỗ máu. Tu sĩ Trúc Cơ tới hậu kỳ, nguyên khí hộ thân đã rất mạnh, đều có thể cách trở linh khí bình thường chốc lát, chỉ tiếc bắn chết lão chính là pháp khí Nguyên Thần của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cắt vỡ tầng nguyên khí phòng ngự của lão dễ như cắt đậu hũ.

Thậm chí lão chỉ kịp cảm giác được sự dao động quỷ dị của linh khí trong không trung, đã bị năm món pháp khí Nguyên Thần đâm thành tổ ong, mà lỗ máu nơi bụng, cũng có nghĩa tu vi của lão đã bị phế. Trần Hạc sau khi cầm máu, đứng dậy, nhưng lại không đến gần tu sĩ họ Củng.

Y không được xem là hạng người lương thiện, đương nhiên cũng có thể đoán được các loại thủ đoạn gian trá của những người tu tiên này, chỉ sợ y vừa tới gần, sẽ lại trình diễn phong ba đoạt xá.

Trần Hạc không khỏi cười lạnh một tiếng, nâng tay ngưng tụ một khối hỏa cầu trong tay. Đại khái đã phát hiện ý đồ của y, một khối ánh sáng xanh liền xông ra từ trán tu sĩ họ Củng, kết quả mới né tránh vài cái, trong một trận thanh âm bén nhọn, đã tán thành từng đốm ánh xanh trong không trung.

Thấy thế, Trần Hạc sửng sốt. Bình thường nguyên thần có thể kiên trì được mười giây đồng hồ trong không khí, tu tập bí pháp còn có thể lâu hơn, nhưng tình hình sau ba bốn giây đã tiêu tán thì không thấy nhiều, trừ phi đối phương đã từng đoạt xá qua một lần.

Suy nghĩ này chợt lóe qua, hỏa cầu vẫn đang được cầm trong tay Trần Hạc, bị ném tới thi thể của tu sĩ họ Củng, tay kia cũng đã lấy xuống hai túi trữ vật và nhẫn trữ vật trên người đối phương, sau đó tiện tay thu vào không gian.

Một hồi sau, cỗ thi thể kia đã bị hỏa cầu đốt thành tro. Trần Hạc lại dứt khoát ném thêm một hỏa cầu nữa, cũng đốt thi thể tu sĩ thượng cổ kia sạch sẽ, lúc này mới lại ngồi xuống.

Mà lúc này, năm món pháp khí Nguyên Thần trên đỉnh đầu đã rơi xuống, mà linh khí hỗn độn trong phòng cũng chậm rãi quy về yên bình. Trần Hạc đã là tu sĩ Trúc Cơ, đương nhiên có năng lực cách không lấy vật trong phạm vi nhất định, kế đó y thu năm món pháp khí Nguyên Thần rơi xuống xung quanh đến phía trước mình.

Chỉ thấy năm món đồ này vậy mà là năm viên hạt châu, mỗi một viên đều to cỡ mắt người, màu sắc cũng đều có sự khác biệt, linh khí bên trong sớm đã bị tiêu hao sạch, trên mặt châu rậm rạp đầy vết rạn, dường như chỉ cần dùng ngón tay khẽ bóp, sẽ lập tức vỡ thành bột phấn rơi xuống.

Trần Hạc sau khi nhìn thoáng qua, cũng thu hạt châu lại, lúc này trong lòng mới thả lỏng, dựa lên tường đá phía sau, thoáng chợp mắt một hồi. Lần nhắm mắt này vậy mà qua mấy canh giờ, thẳng đến khi thình lình mở mắt ra ngồi dậy, mới phát hiện dường như bản thân đã ngủ.

Bởi vì căn phòng đá này được xây dưới mặt đất, căn bản phân không rõ được ban ngày ban đêm, Trần Hạc không biết bản thân đã ngủ bao lâu, sau đó y nhìn về phía vết thương nơi ngực. Lúc này máu đã ngừng, đồng thời miệng vết thương đã sinh ra máu thịt mới, cảm giác đau đớn cũng đã biến mất. Lúc này mới lấy một bộ áo lót sạch sẽ ra thay, mà áo Tằm Ngũ Sắc lại không dính máu, còn lỗ hổng dài cỡ móng tay, không nhìn kỹ cũng sẽ không nhìn ra được.

Sau khi quăng một ngọn lửa đốt áo lót dính máu bị thay thế xong, y liền ra căn phòng đá, dò xét mọi nơi trong điện, sau khi bài trừ hết thảy nhân tố nguy hiểm, mới tìm một gian phòng tu luyện nhỏ không bắt mắt, tìm một khối đệm cỏ không mục nát, ngồi xuống, kế đó nghĩ đến điều gì, liền thả báo nhỏ trong không gian Giới Tử ra.

Trong hơn mười ngày nay, y chỉ kịp thả một số linh thú trong không gian ra khỏi trận pháp, xem như là khẩu phần lương thực của báo nhỏ. Báo nhỏ luôn được mình nuôi tỉ mỉ quý trọng, hơn mười ngày nay không để ý tới nó, sợ rằng vật nhỏ này đã ghi hận rồi, mà Trần Hạc làm sao bằng lòng nhốt nó mười ngày nửa tháng, nếu ngày sau có thể trợ giúp mình một tay, y đương nhiên không nỡ để nó một mình trong không gian.

Quả nhiên, báo nhỏ vừa được thả ra liền không có tinh thần, thậm chí trông có chút gầy, tựa trên mặt đất, tròng mắt tím trơn trơn nhìn Trần Hạc một cái, liền xê dịch thân thể, lấy cái mông đối diện y, thế này là đang tức giận.

Trần Hạc thở dài, vươn tay túm ôm nó qua, dùng tay sờ sờ trán nó, nghĩ đến điều gì, tức khắc lấy một hộp ngọc lửa từ không gian, lấy một gốc Xích Long Thảo từ trong hộp ngọc, mà gốc còn lại thì được y trồng trong một linh điền độc lập khác. Linh thảo hệ hỏa không thể được trồng chung với linh thảo khác, nếu không sẽ thiêu hủy bộ rễ của linh thảo khác, thập phần bá đạo.

Báo nhỏ vừa thấy Xích Long Thảo, tức khắc động đậy vành tai, nhưng vẫn không chịu thân cận Trần Hạc. Trần Hạc lại nhếch nhếch mi, vật nhỏ này thèm ăn nhất, một hồi nấu thịt linh thú hệ hỏa với gốc Xích Long Thảo này, tuyệt đối sẽ không như bây giờ nữa.

Kế đó y liền đặt Xích Long Thảo qua một bên, khóe mắt đảo qua, thấy đôi mắt tím trơn trơn của báo nhỏ đang theo dõi động tác của y, không khỏi bật cười, đó vẫn là một con thú non, tâm tư đều được treo trên mặt.

Trần Hạc quay đầu lại vỗ vỗ đầu nó, sau đó đứng dậy lấy giá và nồi từ không gian, sau đó chất một số củi gỗ thuộc tính hỏa, liền bắt một con linh trư thuộc tính hỏa, được nuôi thịt tròn no đủ từ không gian Giới Tử, chốc lát sau đã róc da băm thịt, để vào trong nồi thêm nước linh tuyền, nấu lên.


Mà bên kia, đã thấy báo nhỏ đã len lén chạy đến chỗ y đặt Xích Long Thảo, sau đó vây quanh linh thảo, một hồi dùng mũi chạm chạm linh thảo, một hồi lại dùng móng vuốt móc móc, hiển nhiên Xích Long Thảo này, có sự mê hoặc không cách nào chống cự đối với nó.

Trần Hạc đi qua lấy cỏ kia ra từ dưới vuốt của nó, xoay người đi đến nồi thịt. Mà báo nhỏ lại trái ngược với bộ dáng cáu kỉnh ban nãy, đi theo phía sau Trần Hạc vài bước, thấy Trần Hạc cắt Xích Long Thảo thành mấy đoạn ném vào nồi, đồng thời hương khí trong nồi truyền đến từng đợt.

Nó nhất thời do dự tại chỗ một hồi, sau khi Trần Hạc dùng muôi gỗ múc một ngụm canh thịt nếm thử, lại lấy một khối thịt, nó tức khắc lại đi vài bước về phía trước, sau đó chân sau đạp mạnh xông về phía nồi, như rất sợ qua một hồi, thịt trong nồi đều sẽ bị Trần Hạc ăn hết.

Củi gỗ thuộc tính hỏa dùng để nấu thịt vừa nhanh vừa nhừ, chất thịt cũng dễ được khống chế. Một hồi sau, một người một báo đã ngồi chung với nhau, ăn ngấu nghiến nồi canh thịt. Kỳ thực Trần Hạc không quá hợp ý với ham muốn ăn uống, nhưng y cũng đã hơn mười ngày chưa ăn cơm, cho dù là thịt cũng ăn nhiều hơn so với bình thường, đồng thời tay nghề của y không kém, hơn nữa nấu là thịt linh thú, chất thịt tốt ít tạp chất, đương nhiên sẽ không ngán miệng, tương đối cũng không có tác dụng phụ gì, ăn một chút cũng không sao.

Ăn một bữa cơm, báo nhỏ rốt cục đã chịu thân cận y, trên thực tế, còn thân thiết hơn một chút so với trước đây, phỏng đoán là vì hơn mười ngày không gặp, nó ở không gian Giới Tử quá tịch mịch, có chút tưởng niệm y, hoặc là thịt y nấu.

Trần Hạc đang đả tọa, báo nhỏ liền một hồi chạy tới một hồi chạy đi, tựa như muốn chơi giấu Miêu Miêu với y. Trần Hạc thấy nó chạy đến phía sau y, sau đó lộ ra cái đuôi, thấy y không đáp lại liền dùng móng vuốt cào góc áo y, cố ý để y phát hiện nó, sau đó lại ngao ô lao tới hù người.

Trần Hạc không khỏi bật cười, nhớ năm đó khi mới mua được nó, mới lớn một tháng, một nắm nho nhỏ, khi đó sẽ chơi trốn tìm với mình, mỗi lần quay về căn phòng nát kia đều tìm nó khắp nơi, hiện tại đã qua năm năm vậy mà vẫn như thế.

Báo nhỏ sau khi chơi xong, liền chui vào giữa hai chân ngồi xếp bằng của Trần Hạc, gối lên đầu gối y ngủ. Mà Trần Hạc lại lấy ra túi trữ vật mà tu sĩ thượng cổ kia để lại, so sánh với đóa đài sen cửu phẩm kia, Trần Hạc càng muốn biết trong túi của tu sĩ thượng cổ này có công pháp thích hợp mình hay không, và lai lịch của năm món pháp khí Nguyên Thần có thể hóa thành vô hình kia.

Lúc này thấy miệng túi trữ vật, ngón tay Trần Hạc thoáng do dự, nhớ đến hậu quả khi sơ suất của tu sĩ họ Củng, sau lưng không khỏi dâng lên một luồng rét lạnh. Tâm tư của tu sĩ thượng cổ kia cực kỳ tỉ mỉ, đã hạ mệnh lệnh trong túi trữ vật, hiển nhiên nếu ai động đến túi trữ vật, pháp khí ngũ hành nhất định tru kẻ đó.

Mà sở dĩ năm viên cầu kia vẫn còn uy lực khi nguyên thần tu sĩ thượng cổ đã diệt vong, có lẽ có quan hệ đến thần thức trên túi trữ vật, chỉ sợ đã bị động qua tay chân. Chẳng qua năm món pháp khí Nguyên Thần kia đã phế, khi mở túi trữ vật ra lại, đương nhiên không có phiêu lưu gì.

Bất quá thần thức Kim Đan Kỳ trên túi trữ vật lại tuyệt không dễ loại bỏ như vậy, dựa vào tu vi của Trần Hạc, chậm rãi dùng nguyên khí cọ rửa, thấp nhất cũng phải nửa tháng mới có thể từ từ tiêu trừ được vết tích