Chẳng qua, cái giá của hy vọng này lại cực kỳ cao, ánh mắt Trần Hạc phức tạp nhìn về phía báo nhỏ, lúc này nó lại chui vào tay áo bào của y, như vậy là muốn ngủ trưa, thú non như Hỏa Vân Báo tương đối thích ngủ, nhất là sau ba bữa cơm đều cần dùng giấc ngủ để tiêu hóa thức ăn.
Báo nhỏ đã sớm thông thạo tìm được vị trí dễ chịu ở cổ tay áo Trần Hạc, tiến vào tay áo an an ổn ổn ngủ một giấc, Trần Hạc lại thoáng nhíu mi liếc nhìn ống tay áo, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Khi rời khỏi Kỳ Duyệt Các, lại nộp cho lão nhân kia một nửa số linh thạch còn lại, lúc này mới đi ra ngoài. Tự hành dùng bí pháp phân cách nguyên thần là không có khả năng chậm rãi lấy thời gian để hồi phục như những nguyên thần bị thương tổn tự nhiên.
Dưới hạn chế nhất định, nguyên thần bị phân cách quả thực không thể phục nguyên, nhưng y tìm đọc mấy vạn tư liệu, trong một quyển sách nhỏ vàng cũ kỹ thấy được một số thứ hữu dụng, trong đó có ghi chép về nguyên thần của yêu thú. Trần Hạc không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, nếu là tu sĩ bình thường thì tuyệt đối không có khả năng phục hồi, nhưng nếu là yêu thú, lại có mấy phần hy vọng.
Nhưng muốn cho nguyên thần của một yêu thú triệt để khôi phục, đầu tiên cần chuyển dời nguyên thần tổn hại lên trên người thú non mới sinh ra, sau đó mỗi tháng còn phải cho ăn thấp nhất một trái Địa Mạch Ngưng Thần Quả, quả này không chỉ có ích đối với người tu thần thức, lại càng là vật đại bổ cho nguyên thần yêu thú, có thể khiến nguyên thần yêu thú càng thêm ngưng luyện, dùng quanh năm suốt tháng, lại càng có thể không ngừng chậm rãi ôn dưỡng và khôi phục nguyên thần bị thương tổn.
Trần Hạc ở Tiên Thành nhiều năm như vậy, lại làm tạp vụ ở hiệu thuốc trên phố khá lâu, tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Địa Mạch Ngưng Thần Quả, nhưng một số thư tịch linh thảo đều có ghi chép. Địa Mạch Ngưng Thần Quả sinh trưởng trên cây Địa Mạch Ngưng Thần, cây này chính là linh mộc cửu phẩm, trân quý cực kỳ, điều kiện sinh trưởng cực kỳ hà khắc, một thân cây phải cần một linh mạch* thượng phẩm phạm vi năm mươi dặm, mới có thể miễn cưỡng cung ứng được dinh dưỡng cho nó. (*mạch suối linh khí dưới lòng đất.)
Loại linh thảo có chỗ tốt đối với thần thức của tu sĩ thế này, ở tu tiên giới gần như là lông phượng sừng lân, đồng thời cây này một lần chỉ có thể kết được năm trái, sản lượng cực thưa thớt, chính là một trong mấy loại linh mộc hiếm lạ nhất tu tiên giới, có được một trái đại thể đều được tu sĩ xem là chí bảo luyện thành đan dược, để lại dùng vào ngày sau nếu nguyên thần bị thương.
Đừng nói là trên phố thị bình thường, dù là tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh cấp cao cũng chỉ nghe được mà nhìn không thấy, bất quá việc này cũng chưa tính là khó nhất, dù sao tuy rằng linh mộc hiếm có, nhưng luôn có tên tuổi, thận trọng tìm kiếm vẫn có thể tìm được.
Thế nhưng muốn khiến một con Hỏa Vân Báo cấp thấp bình thường đến không thể bình thường hơn tấn chức tới yêu thú cấp tám, thật sự là càng hi hữu hơn so với Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, một con yêu thú cấp thấp muốn tấn chức đến yêu thú cấp tám quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm, nói ra căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng nếu như không thể tấn chức đến yêu thú cấp tám hóa hình, lấy thiên lôi ngưng thực nguyên thần một lần nữa, thì muốn trùng tu nguyên thần của Kim Trảm Nguyên là điều tuyệt không có khả năng.
Làm thế nào mới có thể khiến một con yêu thú cấp thấp tấn chức thành yêu thú hóa hình, Trần Hạc không khỏi dùng ngón tay ấn trán, thật sự là nghĩ có chút đau đầu, nơi này đừng nói căn bản không có thú tinh, cho dù có thú tinh, y lại làm sao có thể nhẫn tâm tàn nhẫn giết chết Tiểu Hắc với nguyên thần vốn đã không trọn vẹn, rồi lấy cấm thuật làm sống lại chứ, huống hồ nếu giết chết nó, chỉ sợ một chút nguyên thần còn sót lại kia cũng sẽ tro tàn khói bay.
Trừ bỏ tính khả năng là cấm thuật, muốn cho một con yêu thú cấp thấp hóa hình, thì chỉ còn lại một cách, chính là khiến nó biến dị, nhưng xác suất yêu thú biến dị thành công cực thấp, gần như hung tàn tới mức trăm con chỉ có một.
Trần Hạc một mình chậm rãi đi trên phố, đường nhìn tuy rằng ở phía trước, nhưng rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác, một tay còn nhẹ nhàng khép lại cổ tay áo bên kia, chỗ cổ tay áo truyền đến xúc cảm ấm áp, thường thường còn nhúc nhích hai cái trong lòng bàn tay y, hiển nhiên nó đã ngủ say. Trần Hạc cúi đầu nhìn nhìn, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, y đã bao nhiêu năm không lộ ra loại vẻ mặt này rồi, hiện tại lại vì tên nhóc này mà hao tâm tổn trí, nó thì lại ngủ an tâm, đại khái là đời trước mình thiếu nợ nó đi.
Nhớ đến Kim Trảm Nguyên khi đó liều mình bảo vệ, những lo lắng trong nội tâm Trần Hạc tức khắc tán đi, vì tình nghĩa như vậy, bất kể con đường phía trước gian nan cỡ nào, y đều sẽ mạo hiểm thử một lần mới cam tâm. Kế đó trong lòng liền tỉnh táo lại, chuyện biến dị còn cần sau này suy xét tiếp, hiện tại trước hết cần phải làm là tìm được Địa Mạch Ngưng Thần Quả, sau đó dùng nó tiến hành ôn dưỡng chữa trị nguyên thần bị thương tổn của báo nhỏ, thời gian ôn dưỡng sẽ rất dài, chí ít phải đến sau khi nguyên thần của nó hoàn toàn khôi phục mới có thể ngừng, nếu không một phần mười nguyên thần không trọn vẹn còn lại rất dễ bởi vì chấn động hoặc công kích mà tán loạn.
Kế đó khuôn mặt vốn không biểu cảm của Trần Hạc nhất thời hòa hoãn lại, sau đó bước chân khẽ chuyển, xoay người lại lần nữa đi về phía hàng vỉa hè nơi phố chợ.
Lúc này phố chợ phi thường náo nhiệt, bởi vì nửa tháng trước có một nhóm tu sĩ mới đi ra từ Cấm U Cốc, trong tay đều có lượng lớn nguyên liệu yêu thú linh thảo, tu chỉnh mấy ngày sau không ít người đều sẽ đem lên phố bán kiếm tiền, hơn nữa một tháng sau, sẽ tới ngày năm đại phái tuyển nhận đệ tử ngoại môn ba năm một lần.
Năm phái này lần lượt là Lưu Vân Tông, Thần Thú Các, Ngọc Đan Môn, Vọng Nguyệt Tông, Khí Linh Sơn.
Trong đó Lưu Vân Tông đứng đầu năm đại phái, Thần Thú Các tên như ý nghĩa là môn phái chuyên biệt nuôi dưỡng linh thú linh trùng, Ngọc Đan Môn lấy đan dược chủ tu, Khí Linh Sơn lại nổi tiếng về luyện khí, trong đó Vọng Nguyệt Tông là thần bí nhất, bên trong đại thể đều là nữ tu, thường ngày có chút giao hảo với bốn đại phái khác.
Các phái đều sẽ cử hành nghi thức tuyển nhận đệ tử mỗi ba năm một lần, thứ nhất vì thu đệ tử rộng rãi để khiến môn phái lớn mạnh, thứ hai lại vì để có được lượng lớn số linh thảo linh thạch thu vào. Muốn duy trì lượng lớn chi tiêu của môn phái, luôn phải có một chút thủ đoạn, ngoại trừ hơn mười mỏ khoáng linh thạch cố định dưới tay các đại môn phái, thì đều tận khả năng tiến hành thu phí dụng số lượng vừa phải đối với lượng lớn tán tu trong Tiên Thành, đây cũng là một trong những thủ đoạn thu tài.
Vì vậy điều kiện tuyển nhận đệ tử ba năm một lần cực kỳ rộng rãi, ngoại trừ người có linh căn thượng thừa không thu một xu, người năm phái còn có thể tranh nhau mượn hơi, thì một số tu sĩ Luyện Khí Kỳ trên tầng mười, linh căn kém chút, cũng có thể góp đủ linh thảo và linh thạch mà môn phái quy định, ngoại lệ tiến vào môn phái trở thành đệ tử ngoại môn.
Trong những tán tu này phần lớn đều là linh căn kém, nếu có linh căn không tồi cũng sẽ không trở thành tán tu trong Tiên Thành, lúc này cơ hội vào tiên môn sắp tới, tu sĩ trên phố đột nhiên nhiều hơn, không chỉ có tu sĩ trong thành, còn có một số ngoài thành mộ danh năm đại phái lặn lội đường xa đến đây.
Vì vậy trong tay tu sĩ trên phố có nguyên liệu yêu thú muốn đổi linh thạch, có đan dược tốt muốn đổi linh thảo, các loại công pháp phương pháp luyện đan đều lần lượt được tuôn ra, chỉ vì có thể gom đủ “phí nhập môn” của năm đại phái, có nhiều người bán, người mua càng nhiều, có thể nói là náo nhiệt cực kỳ.
Trần Hạc vốn đến phố là vì muốn nghe ngóng chút tin tức của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, lại không ngờ rằng vậy mà không hề trắc trở, chưởng quầy sạp thảo dược nói, Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kỳ thực ở Ngọc Đan Môn trong năm đại phái có một gốc, chẳng qua mới trồng được trăm năm, ngay cả một lần quả cũng chưa từng kết.
Sau khi nghe nói, trong lòng y tức khắc vui vẻ, thực sự là ‘khi lấy được chẳng tốn công phu’, vừa vặn một tháng sau năm đại phái tuyển nhận đệ tử ngoại môn, vốn y không hề để ý, bất quá lúc này thời cơ vừa vặn, có thể xem như là ‘đang buồn ngủ được tặng gối đầu’.
Không ngờ phí nhập môn thì cũng thôi, nhưng tuyển nhận nhất định phải là tu sĩ trên Luyện Khí Kỳ tầng mười, lại khiến cho y nhớ tới một chuyện, chính là mục đích trước khi tiến vào Cấm U Cốc, là vì tìm kiếm Long Vân Thảo luyện chế Long Vân Đan, đề thăng tu vi.
Nhưng trong lúc đó bởi vì bị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ truy sát, hơn nữa sau khi khôi phục ký ức trong khe nứt, cuối cùng nhất thời vứt Long Vân Thảo ra sau đầu, mà lúc này không có Long Vân Thảo luyện chế Long Vân Đan, muốn trong một tháng tiến cấp đến Luyện Khí Kỳ tầng mười, e rằng rất khó làm được.
Việc này tựa như vạn sự đã sẵn sàng, nhưng thời khắc mấu chốt gió đông lại không thổi tới, hết thảy cũng đều uổng phí. Kế đó Trần Hạc thả chậm bước chân, nghĩ đi nghĩ lại, hàng vỉa hè trên phố nhiều hơn gấp ba so với thường ngày, nói không chừng trong đó sẽ có Long Vân Thảo, vì vậy cũng không nhất định từ bỏ nhanh như vậy, có lẽ sẽ có tu sĩ khác tìm được Long Vân Thảo trong Cấm U Cốc, đem lên phố bán ra cũng không chừng.
Kế đó kiểm tra linh thạch trong túi trữ vật, chỉ còn lại không đến hai trăm khối, bất quá cũng may còn vài gốc linh thảo trăm năm thúc trong không gian, khi không đủ thì có thể lấy ra bù số.
Lượng tu sĩ trên phố mỗi ngày đều sẽ không ngừng gia tăng, hàng vỉa hè cũng là mỗi ngày đều khác nhau, Trần Hạc dạo quanh phố bốn năm ngày, ngoại trừ mua được một số hạt giống linh thảo tương đối thưa thớt, thì không hề thấy có bán Long Vân Thảo, hiện tại cách lúc năm phái chiêu đệ tử ngoại môn tháng sau chỉ còn lại hai mươi mấy ngày.
Nếu như không có Long Vân Thảo nữa, y chỉ có thể nghĩ cách khác, cách khác này chính là dùng linh thảo ngàn năm ủ một số rượu để mạo hiểm cầu đột phá, nhưng nếu như thế e rằng giá trị nguy hiểm sẽ vô cùng cao, bởi vì linh khí trong linh thảo ngàn năm không thể ôn hòa như linh thảo mấy chục năm, có thể nói đối với tu sĩ cấp thấp là rất cuồng bạo, cũng rất có khả năng sẽ hoàn toàn trướng nổ kinh mạch của tu sĩ Luyện Khí Kỳ, cho dù khống chế lượng và độ tốt thế nào đi nữa, cũng không có khả năng hoàn toàn không tổn hại, không đến vạn bất đắc dĩ, Trần Hạc tuyệt không muốn cố liều như thế.
Bởi vì an nguy của y tuyệt không phải chỉ của một mình y, còn có báo nhỏ, nếu mình xảy ra chuyện gì, xác suất khôi phục nguyên thần ngày sau của Kim Trảm Nguyên sẽ càng thêm xa vời, chỉ khi khiến tu vi bản thân ổn định, đồng thời càng ngày càng cao, mới có thể trợ giúp nó một tay vào thời điểm mấu chốt ngày sau.
Chẳng lẽ phải từ bỏ chiêu mộ môn phái một tháng sau? Về sau tiếp tục tìm cơ hội đi vào, hoặc là đợi thêm ba năm nữa? Trần Hạc thoáng có chút không yên lòng đi tới, thỉnh thoảng dừng lại nhìn nhìn linh thảo bán rẻ trên sạp, vừa vặn trong góc có một sạp nhỏ, một chiếc bàn vuông đơn sơ không lớn, bên trên bày linh tinh lẻ loi một số linh thảo hai ba mươi năm, bất quá hấp dẫn Trần Hạc chú ý tuyệt không phải những thứ này.
Mà là hạt giống trong hơn phân nửa chiếc bát gốm bình thường nơi góc bàn, có thể là sưu tập hạt giống đã thành thói quen, y đều sẽ dừng lại một chút, kế đó liền trực tiếp đi qua.
Bày sạp là một tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bốn, tuổi tác xấp xỉ với Trần Hạc, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thấy có người đi qua, lập tức chào hỏi: “Đạo hữu muốn chọn một số linh thảo sao?” Bởi vì tu vi của Trần Hạc cao hơn gã năm tầng, vì vậy chủ sạp không thể nhìn thấu tu vi của y bao nhiêu.
Trần Hạc lại không thèm nhìn linh thảo trên bàn lấy một lần, mà nhìn về phía hạt giống linh thảo trong bát, chủ sạp kia thấy thế lập tức nói: “Trong bát là một số hạt giống linh thảo mà tổ gia tôi kiếm được trước đây, có trên trăm loại đấy, nếu đạo hữu muốn mua, một khối linh thạch hạ phẩm mười lăm hạt giống...”
Thấy thế, lúc này Trần Hạc mới dời đường nhìn từ bát về phía chủ sạp, ngược lại khẽ cười cười với gã. Bất kể là Trương Thư Hạc kiếp trước, hay Trần Hạc kiếp này, kỳ thực trong nội tâm đều có chút quạnh quẽ, bất quá nếu cố ý muốn làm, một nụ cười cũng có thể khiến đối phương như tắm gió xuân, sinh ra thiện cảm.
Chủ sạp vốn cũng chỉ giới thiệu bình thường, thấy thế lập tức cũng cười đáp lại, nhiệt tình nói: “Sạp của tôi quạnh quẽ, nếu đạo hữu thích thu thập hạt giống, có thể ở đây chậm rãi xem, chủng loại rất nhiều.”
Trần Hạc sau khi nghe xong, lập tức chắp tay nói tiếng cảm tạ, liền đặc biệt chọn trong bát. Trước đây Trần Hạc mua ở chỗ tiểu cô nương bán túi trữ vật, rẻ nhất cũng là một khối linh thạch mười hạt giống, mắc nhất thậm chí mấy trăm khối linh thạch một hạt, thế này tuyệt không phải tiểu cô nương với chị họ của cô bán mắc, so sánh ra, bán phải rẻ hơn ba phần so với trong cửa hàng, chẳng qua bởi vì tiểu cô nương cho y đều là hạt giống mới, hoặc là hạt giống mà môn phái bảo tồn tốt, xác suất sống cao.
Mà trong bát này tuy rằng chủng loại phong phú, rất nhiều loại Trần Hạc thậm chí không thể gọi ra được tên, nhưng nghe nói tổ gia kiếm được, e rằng không có trăm tám mươi năm, cũng phải chừng năm sáu mươi năm, hơn nữa con cháu hậu đại bảo tồn không thoả đáng, cho dù những hạt giống linh thảo này có thể để được thời gian dài thế nào đi nữa, cũng không chịu nổi ẩm ướt mốc meo, sinh mệnh lực trong vỏ hạt giống tiêu tán, cũng chính là hạt chết, không có giá trị gì.
Cho dù mua tới tay thì trong đó có thể sống sót bất quá cũng chỉ là một, hai phần mười lăm mà thôi, cho nên mới sẽ bán rẻ một khối linh thạch hạ phẩm mười lăm hạt, cho dù rẻ thế nào cũng không có ai hỏi thăm, hiển nhiên tu sĩ đều không phải kẻ ngốc, vì vậy hạt giống được bày bắt mắt cũng không bán được.
Trần Hạc nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy linh hạt to to nhỏ nhỏ, màu sắc khác nhau trong bát, non nửa trong đó y đã có dự bị trong không gian, một nửa khác thì mỗi loại chọn một hạt ít nhiều đều chứa chút linh khí, lặng lẽ trộn lẫn một hạt giống đen hồ hồ cỡ bằng hạt nho không bắt mắt vào trong, để vào khay gỗ mà bản thân lấy ra, tổng cộng bốn mươi tám hạt. Nguồn:
Chủ sạp kia lấy cây gỗ nhỏ phân chia, hiển nhiên không chút để ý mấy hạt giống này là loại gì, chỉ nhìn số lượng, bất quá miệng lại nói: “Ai nha đạo hữu, huynh thật là tinh mắt, mỗi một chủng loại vừa vặn một hạt, toàn bộ đều là tổ gia nhà tôi lấy được khi còn trẻ đó, đều là một số hạt giống linh thảo hiếm thấy, nếu không phải tiên môn chiêu đệ tử, trong tay tôi lại eo hẹp, thật sự không nỡ bán đâu, được rồi, huynh cho tôi ba khối linh thạch hạ phẩm, ba hạt còn lại kia coi như tôi tặng đạo hữu, về sau nhớ chiếu cố tiệm nhỏ của tôi nhiều hơn a.”
Trần Hạc cũng không nói nhảm, kế đó liền ném ba khối linh thạch hạ phẩm cho chủ sạp, thu hạt giống rồi rời đi, chuyển nửa vòng trên phố chợ rồi đi đường vòng trở lại nơi ở, sau khi đóng cửa lại, nhất thời trong vẻ mặt lãnh tĩnh cuối cùng có chút sắc mặt vui mừng chợt lóe mà qua.
Thoáng vỗ vạt áo y bào ngồi lên giường, lập tức lấy ra những hạt giống linh thảo ban nãy. Những hạt này quả thực hiếm có, có một số y còn không gọi được tên, nói không chừng ngày sau lúc nào đó có thể dùng đến, bất quá một hạt trong đó, lại có thể giải khẩn cấp. Kế đó lấy một hạt giống hình tròn màu đen, trên bề mặt có góc cạnh ra từ trong bốn mươi tám hạt giống kia, rất không bắt mắt, nhìn giống như phân của một số linh trùng.
Nếu không phải trước đó Trần Hạc vì vào Cấm U Cốc tìm kiếm Long Vân Thảo, đặc biệt tìm hiểu rõ ràng tập tính bộ dáng của Long Vân Thảo, ngay cả hạt giống cũng nhớ kỹ, thì cũng sẽ không để y trên phố chợ, liếc mắt một cái đã thấy được hạt giống linh thảo màu đen không khác gì Long Vân Thảo bên trên cùng trong bát kia.
Lúc đó khi nhìn thấy, trái tim Trần Hạc đập mãnh liệt, cưỡng chế ép sự mừng như điên đó xuống. Lúc này dùng ngón tay vuốt ve mặt ngoài hạt giống sau một lúc lâu, mới nhớ tới điều gì, lấy chiếc bát ngọc phẩm chất hơi kém đến, sau khi tạo hai giọt nhũ cây thì dùng nước suối trong không gian Giới Tử pha loãng, ngâm hạt giống vào trong.
Cần phải ngâm một đêm, ngày mai có thể dùng nhũ cây tiến hành thúc. Trần Hạc sau khi ngâm xong, thuận tiện nhìn nhìn linh thạch còn lại trong túi trữ vật, hơn một trăm năm mươi khối, hiển nhiên có chút không đủ. Thoáng suy tư, rồi lần nữa trở lại phố chợ, dùng linh thạch mua một số nguyên liệu phụ trợ luyện chế Hoàng Thanh Đan và củi gỗ thuộc tính hỏa.
Phương pháp luyện chế Long Vân Đan và Hoàng Thanh Đan hoàn toàn giống nhau, chẳng qua chủ dược thì dùng dược thảo thuộc tính hơi kém khác thay thế, bất quá y còn cần luyện chế một số Hoàng Thanh Đan đổi lấy chút linh thạch dùng.
Một ngày một đêm, Trần Hạc đều không ngừng mở lò luyện đan, hiện tại y luyện chế Hoàng Thanh Đan đã cực kỳ quen tay, nhắm mắt lại cũng có thể luyện chế, nhưng quả thực y có thiên phú phương diện này, trên thực tế khi y luyện chế có chút làm cho lấy lệ, nhưng xác suất thành công vẫn không thấp, cao tới khoảng tám mươi phần trăm. Tới chạng vạng ngày hôm sau, rốt cục cũng luyện chế ra năm trăm viên Hoàng Thanh Đan, sau khi đến cửa hàng bán đi có thể đổi được một số linh thạch tạo lấy lượng lớn nhũ cây, tiến hành thúc trồng trọt lượng lớn Long Vân Thảo đã nẩy mầm.