Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 123

Trong Tiên Thành, nguồn lửa luyện chế linh đan đều có địa phương chuyên biệt cung ứng, địa hỏa được dẫn vào trải qua địa long* dự trữ, khi luyện chế linh đan cực kỳ ổn định, bất quá luyện chế linh đan khi Luyện Khí Kỳ, lại chỉ cần chút củi gỗ thuộc tính hỏa là được rồi. (địa long là đường ống dẫn lửa phía dưới lòng đất.)

Lúc này Trần Hạc đang ở trong căn phòng nát, góc tường có chất một số củi gỗ thuộc tính hỏa, dùng để chuẩn bị luyện chế Hoàng Thanh Đan. Hoàng Thanh Đan là đan dược dành cho trên Luyện Khí Kỳ tầng năm dùng, lấy Hoàng Long Thảo và mấy vị linh thảo phụ trợ khác, phối hợp với nước suối luyện chế.

Trước đó y đã thử đem một khối trong hai khối linh thạch thượng phẩm cho rễ cây tay trái hấp thu, kết quả ngày xưa chỉ nhỏ ra được một giọt nhũ cây, lần này lại nhỏ liên tục mấy canh giờ, nhận được non nửa bát nhũ cây.

Ở Tiên Thành, một khối linh thạch thượng phẩm có thể đổi được trăm khối linh thạch trung phẩm, một khối linh thạch trung phẩm có thể được trăm khối linh thạch hạ phẩm, mười khối linh thạch hạ phẩm chỉ có thể nhận được một giọt nhũ cây, thế nhưng một khối linh thạch thượng phẩm lại có thể nhận được nửa chén nhỏ, có thể thấy được trình độ nồng đậm của linh khí trong linh thạch thượng phẩm.

Dùng những nhũ cây này, y liên tiếp thúc không ít tài liệu chủ yếu và Hoàng Long Thảo để luyện chế Hoàng Thanh Đan, sau đó lại xem phương pháp luyện đan hơn mười lần, sau khi mua chút củi gỗ thuộc tính hỏa, thì bắt đầu dựng lên lò đan màu bạc lấy được từ túi trữ vật của Kim Đan lão tổ luyện chế.

Không biết lò đan màu bạc này là phẩm cấp gì, bất kể đun nóng thế nào, bên ngoài cũng tuyệt không phỏng tay, nhìn đã biết không phải là thứ mà lò đan bằng đồng trăm khối linh thạch hạ phẩm bán trên phố có thể so bằng.

Vừa mới bắt đầu luyện chế, không biết có phải vận khí không tệ hay không, vậy mà dưới sự cẩn thận, luyện ra được một lò hai mươi mấy viên đan thành phẩm, sau khi có lòng tin, luyện thêm hơn mười lò, nhưng một lò cũng không luyện thành, ngược lại tiêu hao không ít tài liệu. Trần Hạc nhìn một đống cặn đen kia, nói không đau lòng là giả.

Thế nhưng, y cũng biết việc luyện đan không thể nóng vội, nếu dễ luyện, luyện đan sư cũng sẽ không khan hiếm như vậy, bất quá bản thân có thể thúc không ít linh thảo, cho dù thất bại hơn mười lần, cũng còn có rất nhiều tài liệu dự bị, có thể xa xỉ liên tục luyện chế đan dược như đệ tử thân truyền của đại luyện đan sư.


Thời gian hai ngày sau Trần Hạc đều ở trong phòng luyện đan, sau vô số lần luyện tài liệu thành cặn phế liệu, rồi lại mặt không biểu cảm vứt tài liệu vào lò, thẳng đến ngày thứ hai mới rốt cục lần nữa luyện chế thêm được một lò Hoàng Thanh Đan, sau khi lò này thành công, kế tiếp xác suất luyện đan thành công lập tức cao lên, khoảng trong mười lò có thể ra sáu bảy lò Hoàng Thanh Đan.

Tâm tình Trần Hạc ngoại trừ lúc đầu tiếc thương tài liệu, đến về sau vẫn luôn thất bại có chút chết lặng, hơn nữa sau khi thành công dường như có chút nghiện, lại liên tục luyện hơn mười lò, hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, thẳng đến khi cây củi gỗ thuộc tính hỏa cuối cùng bị đốt sạch, y mới thu hồi lò đan màu bạc, sau đó tiện tay vứt một mồi lửa xử lý cặn phế liệu, mới ngồi lên giường, sắc mặt tuy rằng hơi lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự mừng rỡ, thưởng thức bảy tám bình Hoàng Thanh Đan kia.

Hoàng Thanh Đan là một loại đan dược tản ra hương đậu tương thơm mát nhàn nhạt, sắc xanh hình tròn, trên thị trường, một viên Hoàng Thanh Đan có thể bán được ba khối linh thạch hạ phẩm, mà bảy tám bình Hoàng Thanh Đan trên người Trần Hạc lúc này có đủ ba bốn trăm viên, thực sự có thể nói là sung túc đến cực điểm.

Trong mắt Trần Hạc lóe vẻ trầm tư, hiện tại hết thảy việc cần làm, đều là phải đề cao tu vi bản thân, hai ngày trước y mới ủ chế một nhóm rượu linh thảo trăm năm, ủ xong cũng cần thời gian ba tháng, mà hiện ở trong tay y có đầy đủ đan dược, thừa dịp lúc này nên đẩy nhanh thời gian tu luyện mới được.

Kế đó nuốt một viên Hoàng Thanh Đan, sau đó nhắm mắt bắt đầu đả tọa, kế tiếp sân viện cũ nát này, ngoại trừ ngẫu nhiên có con báo nhỏ chạy đến “phá hư” linh thảo non ở vườn thuốc, không còn thấy thân ảnh của Trần Hạc nữa.

Mà báo nhỏ mỗi khi đói đến sốt ruột, đều sẽ đột nhiên xuất hiện chút thức ăn ở trước mắt nó, nó liền “vù” tiến lên ăn thức ăn trong chậu gỗ không còn một mẩu, khát thì tự mình chạy đến nhà bếp nhỏ, nơi đó có một thùng chứa nước suối, đủ cho nó uống rất lâu, tuy rằng để lâu có chút không mới, nhưng ở chỗ người tu tiên bán yêu thú trước kia, thường ngày ngay cả thức ăn cũng không có, càng miễn bàn cho uống nước suối, vì vậy nó hoàn toàn không có bất mãn.

Ở trong sân chơi đủ rồi, thì chạy đến trên giường Trần Hạc đả tọa, tuy rằng chỗ giường khác cũng có chỗ, nhưng ngủ không thoải mái, tự mình chui vào giữa chân Trần Hạc đang ngồi xếp bằng, chỗ đó vừa vặn có thể nằm xuống, ấm áp không nói, còn đặc biệt thoải mái, bình thường khi ngủ thì gác đầu bên chân Trần Hạc, móng vuốt thì che lên lỗ tai, ngủ đến thở phiu phiu.

Trần Hạc trong thời gian ba tháng, ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện, mỗi ngày từ khi dùng ba viên Hoàng Thanh Đan, đến năm viên, sau đó lại đến mười viên, mà lúc này y mở mắt, vươn tay cầm lấy bình Hoàng Thanh Đan còn lại, nhíu nhẹ đầu mi.

Ngay từ đầu khi dùng Hoàng Thanh Đan, hiệu quả cực tốt, hai tháng ngắn ngủi đã từ Luyện Khí Kỳ tầng ba, tới Luyện Khí Kỳ tầng sáu, chẳng qua sau khi chuẩn bị đủ đan dược, lại phát hiện càng dùng Hoàng Thanh Đan, hiệu quả càng nhạt đi.

Về sau y tăng gấp bội số lượng dùng, cũng chỉ là từ Luyện Khí Kỳ tầng sáu tới tầng tám, ba tháng dùng gần bốn trăm viên Hoàng Thanh Đan, vậy mà tu vi chỉ tấn chức được hai tầng, bây giờ chỉ còn lại một lọ cuối cùng, vốn muốn một hơi xông đến tầng thứ chín, nhưng y đột nhiên phát hiện, đan dược này đã mất đi hiệu dụng với mình.

Trần Hạc nắm chặt bình dược trong tay, Hoàng Thanh Đan là đan dược luôn có hiệu quả đối với Luyện Khí Kỳ, mình chưa hề Trúc Cơ thành công, làm sao lại sẽ mất đi hiệu lực?

Chẳng lẽ vì y dùng quá nhiều? Cũng đúng, giá của Hoàng Thanh Đan tuyệt không rẻ, người tu tiên cấp thấp, cho dù linh thạch trong tay dư dả, một ngày nhiều nhất cũng chỉ dùng ba viên, làm sao có cách ăn mỗi lần ba viên, mỗi ngày ba lần như ăn đậu giống mình vậy chứ. Hoặc là đan dược này quả thực có lượng dùng, mình bất quá chỉ là sớm tiêu hao sạch lượng dùng, vì vậy ăn nữa cũng không có hiệu quả.

Điều này cũng có thể thấy được tư chất của y kém cỏi, người khác e rằng chỉ cần dùng phân nửa số lượng y ăn, đã có thể tu luyện tới Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, mà mình ăn đến khi hiệu quả thuốc hoàn toàn mất, vậy mà mới đến Luyện Khí Kỳ tầng tám, không khỏi cười cười tự giễu.

Chẳng qua gốc rễ Tiên Thiên là điều bất cứ ai cũng không thay đổi được, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác, không biết còn có đan dược nào khác có thể đề thăng tu vi của Luyện Khí Kỳ hay không, bởi vì tư chất của y kém cỏi, nếu như không dựa vào bất kỳ đan dược nào phụ trợ, chỉ Thổ Nạp tu luyện, sợ rằng sinh thời không nhất định có thể Trúc Cơ được, dựa vào việc trước đây y tốn gần mười năm mới chỉ tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, là đủ để dự kiến.

Kế đó cúi đầu, thì thấy trên áo choàng màu xanh đen của mình bẩn hề hề dính đầy bùn đất vết móng vuốt, mà lúc này nơi chân nặng trịch bị một cục đen tựa lên trên, một cái móng vuốt nhỏ đen hề hề xen lông trắng đang khoác lên đùi y, ngủ đến mức hình dạng báo hoàn toàn mất, toàn bộ thân thể đều duỗi ra dài ngoằng, còn giấu đuôi ở phía dưới áo bào.

Trần Hạc thấy vậy tức giận đầy bụng, nó thực sự biết tìm chỗ ngủ mà, tiện tay muốn quăng nó đi, bất quá tay vừa vươn ra lại dừng phía trên vành tai tròn của báo nhỏ, lúc này y đột nhiên có loại cảm giác khó hiểu, kế đó động tác vốn túm muốn quăng đi, sửa thành nhẹ nhàng sờ sờ vành tai tròn tròn của hắc báo nhỏ.

Chỉ thấy báo nhỏ dường như cảm giác được có người đụng tai nó, đột nhiên đầu động đậy, đại khái là ngửi thấy được hơi thở của Trần Hạc, ánh mắt cũng không mở, tiếp tục ngủ, chẳng qua vành tai nhích tới nhích lui, tự động quét dọn dị vật.

Trần Hạc kinh ngạc nhìn nửa ngày, không biết vì sao, cảm giác một màn này đặc biệt quen thuộc, nhưng lại không thể nói cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra nguyên cớ, đành phải thôi.

Ở trong phòng tu luyện ba tháng, cũng nên đến lúc ra ngoài xem, Trần Hạc nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau thay bộ y bào sạch sẽ, sau đó ý thức tiến vào không gian Giới Tử, bởi vì có không gian Giới Tử, vì vậy bất kể là thúc linh thảo, hay ủ rượu, đều hoàn thành ở trong không gian, không hề chôn vò rượu trong sân.

Y tạm thời dựng hai gian lều cỏ đơn giản trong không gian Giới Tử, một gian trong đó chuyên biệt dùng để ủ rượu, chỗ còn lại thì để đặt linh thảo và mấy đồ lặt vặt, Trần Hạc đẩy ra một chỗ nơi góc núi, đào mấy vò rượu ra, lúc này ba tháng đã qua, mấy vò linh tửu trăm năm này chắc hẳn đã ủ được rồi.

Trần Hạc mở ra một vò trong đó, vò này là ủ chế từ ba gốc linh thảo tên là Thiên Nhật Túy Lan trăm năm, bởi vì linh thảo này có một luồng mùi thơm kỳ lạ, uống vào trong miệng không chỉ có linh khí đầy đủ, mà mùi thơm kỳ lạ mười ngày không tan, cực được nữ tu hoan nghênh, tuy rằng là ủ chế từ linh thảo trăm năm, nhưng ngay cả nữ tu Kim Đan Kỳ cũng cực kỳ thích, trên thị trường cơ bản là có tiền cũng không mua được, chẳng qua bởi vì Thiên Nhật Túy Lan Thảo trăm năm cực khó trồng trọt, nuôi chưa đến trăm năm sẽ chết non, mà Thiên Nhật Túy Lan Thảo không đến trăm năm, thì gần như không có hương vị, cũng không có gì hiếm lạ.

Bất quá trong tay Trần Hạc có nhũ cây, dùng nhũ cây thúc Thiên Nhật Túy Lan Thảo ngược lại lớn lên vô cùng tốt, sau khi được ba gốc thì ủ chế một vò, mở nắp ra, chính là một mùi thơm hoa mai nức mũi, hương vị nồng mà không ngộp, thanh mà không mị, thật lâu không tan, khó trách sẽ được nữ tu thích.


Vốn Thiên Nhật Túy Lan Thảo y mua được không phải hạt giống, mà là chị họ của tiểu cô nương kia trông coi vườn, chết một gốc non, vì vậy cùng đem đến với những hạt giống khác. Bởi vì trước đây Trần Hạc đã từng làm việc ở linh tửu phường, biết linh tửu nào trên thị trường giá cả cao nhất, một trong ba loại hàng top trong linh thảo trăm năm thì có Thiên Nhật Túy do Thiên Nhật Túy Lan Thảo ủ.

Y vốn dự định lấy một hạt giống thử xem, nhưng nghe tiểu cô nương nói tuy rằng vườn thuốc của chị họ có loại linh thảo này nhưng không hề có hạt giống, về sau cũng đành bỏ qua, bất quá chị họ của tiểu cô nương kia ngược lại ghi tạc trong lòng, sau khi biết linh thảo chết non, thì nhanh chóng đào cả rễ đưa xuống. Tuy rằng linh thảo héo rũ, nhưng Trần Hạc thấy còn có một chút sinh cơ, liền chữa ngựa chết như ngựa sống, lấy đến dùng nhũ cây nhỏ lên, không ngờ tới thật sự sống sót, vì vậy mới có được một vò rượu trước mắt này đây.

Trần Hạc một lần nữa đậy vò rượu này lại sau đó đặt lại chỗ cũ, ở trong mắt y đây không phải linh tửu, mà là một món linh thạch không nhỏ, không xem thường được. Kế đó mở thêm một vò nữa, vò này là Bách Hoa Tửu, lấy gần trăm loại hoa từ linh điền ủ chế thành, mười loại hoa trong đó là linh thảo trăm năm, còn lại đều là linh thảo mấy chục năm với hơn mười năm, nhưng không hề giảm chút linh khí nào. Sau khi y uống một ngụm, chỉ cảm thấy vào miệng thơm ngọt, thật sự là dư vị vô cùng.

Tiếp theo lại mở mấy vò, đều là dùng linh thảo hiếm có được thúc trong linh điền ủ chế, tuy rằng không thể nói là hiếm thấy, nhưng cũng tuyệt đối có thể bán được giá tốt.

Kế đó Trần Hạc một lần nữa đặt linh tửu lại chỗ cũ, chỉ mang theo một vò linh tửu sáu mươi năm đến phố chợ. Muốn nghe ngóng chuyện, phố chợ là nơi đến tốt nhất, tuy rằng Trần Hạc không thiện kết giao với người, nhưng bởi vì bình thường bán linh tửu, đều sẽ tiếp xúc một số người, đương nhiên có mấy người quan hệ coi như quen biết, trong đó có một người tu tiên Luyện Khí Kỳ tầng năm chuyên biệt mua linh tửu y ủ, đồng thời tuổi tác xấp xỉ với y, tên là Vu Liệt.

Sau khi nhận được truyền âm phù của Trần Hạc, Vu Liệt sớm đã chờ ở nơi đó, nhìn thấy Trần Hạc nhất thời mừng rỡ nói: “Trần huynh, huynh đã tới rồi!”

Lời tác giả: Lời nhắn lại của mọi người sau đó tôi đều đã xem, bởi vì phiên ngoại tu tiên là tạm thời viết, không có đại cương cũng không có tình tiết tiếp sau, vì vậy, nếu các cô muốn xem, tôi sẽ thừa dịp có hứng thú, tùy ý viết thôi, các cô cũng coi như xem giải trí đi ha. Ừm, cảm tình của hai nhân vật chính sẽ đi theo con đường ấm áp, không có ngược, yên tâm đi.

Có lẽ khi viết đến chỗ nào đó có thể sẽ có thiếu sót, cũng có chỗ không cẩn thận, chỉ ra tôi sẽ sửa chữa, ‘đản tố’ nhất định phải ‘ôn du’ chút nha ~~~ nằm thẳng lộ bụng, cầu vuốt lông 333