Mọi người trong lòng đều biết rõ, chỉ trầm mặc.
Lúc này, người đàn ông xa lạ kia vẫn không buông tay, lại đề nghị “Không bằng như vậy đi, trước hãy để người già trẻ nhỏ và phụ nữ lên chuyến thứ nhất, đàn ông chúng ta ở lại chờ, những người trẻ đợi lượt xe sau, thế nào?”
Mọi người vẫn không đáp.
Ở đây có hơn một nửa là học sinh, tất cả đều là sinh viên Hoà Phong, mọi người đều đợi? Không phải để bọn họ ở đây chờ chết hay sao? Nhỡ đâu xe không trở lại thì sao?
Trầm mặc một chút, sau đó vang lên âm thanh.
“Không làm như vậy, để một người một nhà lên xe trước, gia đình bị tách ra, không phải rất tàn nhẫn sao?”
Bên cạnh liền có người nói “Ai u! Ở đây có ai là không có người thân? Người thân của mình thì cứu? Phải để người thân ở lại đây chờ ư?”
“Mấy người già cũng đừng lên xe nữa….. Dù sao sống cũng chẳng còn bao lâu….” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang mở miệng, gợi nên bao nhiêu phẫn nộ.
“Ông vừa nói cái gì!?”
“Không ngờ! Nhìn hắn một thân y quan như vậy, không nghĩ tới lại là một kẻ vô liêm sỉ!”
Càng thảo luận càng kịch liệt, mọi người ngươi không nhường ta, ta cũng không nhường ngươi, rõ ràng là người cùng một thành phố, rõ ràng có người là bạn bè của nhau, rõ ràng cũng có người là đồng nghiệp, quen biết nhau, nhưng lúc này còn có ai nói được lên chút tình cảm, làm cho mấy đứa trẻ có đứa cũng không buông tha, tỏ vẻ tàn nhẫn, khiến chúng có bị ăn thịt cũng không liên quan.
Đây chính là hiện thực sao?
Nhìn đám người ầm ĩ kia, Nhậm Quảng Bách và Quách Tuấn Kỳ không tin vào mắt, bọn họ không ngờ rằng, cái chữ ‘nhân tính’ khi đứng trước mặt ‘sống sót’ đều trở nên không còn tồn tại.
Thật đáng sợ.
Đột nhiên một người đàn ông trung niên ôm một đứa bé gái nhằm chạy đến chiếc xe, những người khác thấy vậy cũng thôi cãi cọ, tất cả đều chạy về đó chỉ để chiếm lấy một vị trí.
Nhậm Quảng Bách cùng Quách Tuấn Kỳ ngẩn người, Nhan Hàn chọc chọc cánh tay của Nhậm Quảng Bách “Anh không đi sao?”
Nhậm Quảng Bách lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn đám người ngươi chen ta chen kia, nuốt nước miếng “Không.”
Vừa nói xong, chỉ thấy vị lão già đang chen lấn bị xô ngã trên đất, tiếp đó bị đạp đến chết.
Nhậm Quảng Bách mở to hai mắt, theo bản năng đi về phía trước muốn cứu lấy lão già, nhưng lại không thể đi tới. Chờ cho đến anh phá được tầng tầng người kia thì đã thấy lão già ở một chỗ khác, lúc này đã chết.
Nhậm Quảng Bách sờ sờ thi thể băng lãnh, trên mặt thi thể đều là máu, giương hai mắt, đầy ý tứ hàm xúc chết không nhắm mắt.
Nhan Hàn và Quách Tuấn Kỳ từ phía sau đuổi tới, lúc này đám người đã thiếu rất nhiều, tất cả vẫn đều nhằm lấy hướng xe mà chen.
“Quảng Bách, chúng ta dù không cần cũng phải đi….” Quách Tuấn Kỳ tuy rằng cảm thấy khổ sở nhưng hiện tại đâu ai cho phép họ từ bi, ngươi giúp người khác, tiếp theo đó thì cũng đến lượt ngươi bị giết chết thôi.
Nhan Hàn vẫn làm mặt không chút thay đổi, hạ thấp người vỗ vai Nhậm Quảng Bách “Có đi không?”
Nhậm Quảng Bách lấy lại tinh thần, gật gật đầu, thanh âm cũng mang theo giọng mũi “Được, chúng ta cùng lên.” Anh biết rõ thế cục hiện tại, anh dù muốn cũng không thể làm, chỉ có thể vươn tay giúp lão già đó nhắm hai mắt lại, ít nhất không phải mở to mắt mà chết.
Đứng lên, Nhậm Quảng Bách hướng Nhan Hàn và Quách Tuấn Kỳ gật gật đầu, cảm thấy đã được, không ngờ bên trong xe phát ra thanh âm lớn.
“Đừng chen nữa! Mọi người dừng mọi động tác cho tôi!”
Bởi vì thanh âm này vừa lớn vừa hung, mọi người theo bản năng dừng động tác lại, nhìn về phía người vừa khởi xướng.
Chỉ thấy trên người nọ một thân áo hồng, mắt sáng quắc, trên thân thể lộ ra đầy vết xăm, diện mại hung ác, mọi người đều sợ.
“Mọi người trở lại vị trí cũ cho tôi, từng người từng người lên xe! Người già, trẻ nhỏ và phụ nữ lên xe trước! Đàn ông chúng ta lưu lại chờ đợi chuyến xe kế tiếp!”
Một mệnh lệnh chẳng những khiến mọi người phân tranh, cũng phần nào để họ thanh tỉnh lại, rất ngiều người lúc này quay đầu mới thấy, trên đất đầy những thi thể, có nam có nữ, có trẻ nhỏ và người già.
Nhẫm đạp lên nười khác để lên được xe, phần lớn đều cảm thấy áy náy, nhưng tất cả đã quá muộn.
Tiếng khóc la, tiếng gào đầy bi thương, người khóc la đều có người thân là người đã chết.
Thật vất vả mới thoát khỏi miệng xác sống, không ngờ lại chết dưới chân của đồng loại.
Người đàn ông áo hồng tức giận mắng, trở lại bãi đất trống đứng, cũng chính là người đã để người già trẻ nhỏ phụ nữ lên xe, nhưng bởi vì sự kiện nhẫm đạp này, người già trẻ nhỏ phụ nữ đứng mũi chịu sào, người ngã xuống trước cũng là bọn họ, cho nên số còn lái sống sót cũng không bao nhiêu.
Sau khi đưa bọn họ lên xe, còn có hơn 400 vị trí cho đàn ông lên, vốn dĩ chuyến xe này là dành cho người già trẻ nhỏ và phụ nữ, nhưng bây giờ còn thừa lại rất nhiều vị trí.
Xe đã được ngồi đủ, người đàn ông áo hồng ra hiệu lái xe. Từ cửa sau đi lên tiểu lộ.
Xử lý xong việc chen lấn trên xe, kế tiếp chính là đống thi thể trên mặt đất.
Ở lại lúc này chỉ còn có đa số là sinh viên và một số người đàn ông trưởng thành, mọi người vừa hối hận vừa xúc động, phân nhau đem thi thể, đào lấy hố rồi mai táng họ.
Nhậm Quảng Bách và Quách Tuấn Kỳ đều tham gia đội chôn cất, nhưng Nhan Hàn không quan tâm, vẫn nghe radio như trước, chỉ là lúc này đem nó mở ra, để xem có thể nghe được tin tức bên ngoài hay không.
Buổi chiều đó, mọi người đều đem thi thể mai táng hết, cũng đều tự tìm lấy một nơi để ngồi nghỉ.
Người không nhẫm đạp chen lấn thì châm chọc mấy người tham gia chen lấn kia đang hối hận. Mấy người kia lúc này ăn năn cúi đầu xuống, không dám nói lời nào, bọn họ biết mình ngu muội, vì hai chữ ‘sống sót’ mà đi xuống.
Vốn có đến 4000 người, chết hơn ngàn người, lưu lại đây lúc này chỉ còn hơn 2000 người mà thôi.
Bọn họ lúc này vẫn muốn tranh đoạt lấy vị trí lên xe tiếp theo.
Nhưng dù thế nào cũng không dám đoạt.
Nhậm Quảng Bách và Quách Tuấn Kỳ rửa tay xong thì đi đến bên người Nhan Hàn.
Nhan Hàn tắt radio đi, vì vốn không nhận được tin tức gì, đưa tay mở balo ra lấy một túi bánh quy cùng một chai nước đưa cho Nhậm Quảng Bách “Ăn đi.”
Nhậm Quảng Bách gợi khoé môi cười cười, nhận lấy, mở ra đưa cho Nhan Hàn và Quách Tuấn Kỳ.
Quách Tuấn Kỳ thấy balo lớn của hai người đều đầy đồ, hâm mộ không thôi “Mấy người vừa rồi là vừa đi mua cái này cái nọ sao?”
Hai người đồng thời gật đầu, Nhậm Quảng Bách mở miệng nói “Sao nào? Không ăn? Không ăn thì đưa đây.” Làm bộ muốn cầm lại, Quách Tuấn Kỳ nhanh tay cầm lấy mấy chiếc bánh quy “Đừng, muốn chứ! Muốn chứ!”
Ba người ngồi ở góc hẻo lánh vừa ăn vừa nói chuyện.
Quách Tuấn Kỳ nhìn về phía hai người trầm mặc, trong lòng có chút sáng tỏ, khó trách sao bọn họ nhanh hợp phách như vậy, hoá ra đều là người ít nói!
Nhậm Quảng Bách tuy rằng giỏi thể thao, dương quang soái khí, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng chỉ có Quách Tuấn Kỳ biết bạn mình, kỳ thật anh là một người vô cùng im lặng, khi một nhóm người bọn họ đùa giỡn, anh sẽ chỉ ngồi một bên nhìn họ mỉm cười, hỏi anh vì sao không tham gia với mọi người, anh chỉ trả lời “Nhìn các cậu chơi được rồi.”
Thật khiến người ta không còn gì để nói.
Về phần Nhan Hàn…..
Quách Tuấn Kỳ nhíu mày, người này cậu ta thực sự chưa nghe qua bao giờ, về đạo lý, người đẹp như vậy sẽ không phải kẻ trầm mặc vô danh chứ? Cũng thật kỳ quái! Nhưng cậu ta lại cùng người này ở trên xe, không thể có chuyện bọn họ không phải bạn học được.
Quách Tuấn Kỳ nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không có đầu mối, cậu ta lắc đầu, không nghĩ nữa, phí não quá.
“Các cậu vẫn muốn lát nữa tranh giành tiếp hay thế nào? Tớ và các cậu ở với nhau, đừng bỏ lại mình tớ được không!?” Quách Tuấn Kỳ hỏi.
Nhậm Quảng Bách đang cầm điện thoại thử gọi lại, kết quả vẫn không có tín hiệu, xem ra bên điện tín cũng gặp nguy hiểm rồi. Nghe được lời của Quách Tuấn Kỳ, lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ tới bộ dạng Quách Tuấn Kỳ một bộ nước mắt nước mũi kia liền muốn cười, trong lòng không còn lo lắng.
Nhậm Quảng Bách cười cười, “Tiếp theo tranh giành chắc chắn cũng chỉ là ngươi chết ta sống, vẫn là chờ chuyến kế đi.”
Quách Tuấn Kỳ gật đầu, Nhan Hàn vẫn không thay đổi, ngồi ăn bánh.
Nhậm Quảng Bách thấy hai người họ không có dị nghị gì thì nhăn mi lại “Các cậu muốn đi theo tôi sao?”
Quách Tuấn Kỳ kinh ngạc nhìn về phía anh, Nhan Hàn lúc này mới phản ứng, cũng nhìn anh.
“Khoan đã! Ý cậu là chúng ta không đi cùng nhau sao?” Quách Tuấn Kỳ khó hiểu, thò ngón tay chỉ ba người.
Nhan Hàn nhìn Nhậm Quảng Bách, trong mắt hiện lên tức giận.
Nhậm Quảng Bách khó xử nói “Nhưng mà…. Có chuyến thứ ba hay không vẫn còn là ẩn số, nếu xe không tới….”
Quách Tuấn Kỳ khoát tay “Tóm lại là tớ đi cùng cậu!”
Nhan Hàn vương tay đánh lên cánh tay Nhậm Quảng Bách, Nhậm Quảng Bách đau đến mức khuôn mặt đẹp trở nên vặn vẹo, hít sâu một hơi “Cậu làm gì….”
Nhan Hàn trừng mắt với anh, cả người tản ra bốn chữ ‘Tôi tức giận’, nói “Anh muốn bỏ tôi?”
Nhậm Quảng Bách nghe được lời này mà tim đập nhanh hơn, cái này gọi là gì vậy? Cái gì mà bỏ y, bọn họ cũng đâu phải cái loại quan hệ này….
Nhan Hàn cau mày “Là anh kéo tôi đến đây, cho nên anh phải phụ trách tôi.”
Gì?
Nhậm Quảng Bách không ngờ lại biến thành cái loại này, nhưng mà trong lòng vẫn rất vui, hai người kia đều tín nhiệm mình, được tín nhiệm, rất tốt biết không?!
Nhậm Quảng Bách thở dài “Được rồi, về sau chúng ta sẽ đi cùng với nhau, cùng nhau sống sót dưới tận thế.”
Quách Tuấn Kỳ gật đầu, mặt tươi cười.
Nhan Hàn lúc này buông lỏng mày, sắc mặt tốt lên không ít, gật đầu “Ưm.”
Nhậm Quảng Bách bất đắc dĩ.
Hoàn chương 3
Haki: Thỉnh lược mấy lời nói của tác giả, bả nói toàn chuyện không liên quan.