Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Khu thành cổ huyện Tử Vân đường tắt lắt léo, phòng ốc cũ kĩ, lượng người cũng ít. Khu phố nhỏ là phố buôn bán cũ, ngã tư đường chỉ rộng mười mét dài năm trăm mét, không có siêu thị lớn, siêu thị nhỏ cũng chỉ có một. Mặt khác đều là các cửa hàng kiểu cũ, quán cơm, tiệm chụp ảnh, tiệm may, cửa hàng cho thuê sách và băng đĩa cùng với cửa hàng tạp hóa hay lương thực, vân vân…
“Chỗ này là một trường trung học, bên đây là bệnh viện.” Trương Dịch dùng nhánh cây nhỏ chỉ ra vị trí tương ứng trên bản đồ“Zombie hẳn là không ít, nếu đi lạc cũng đừng trốn đến bên kia.”
“Nơi này có một đường nhỏ, hai bên đã di dời gần hết, bình thường cũng không có nhiều người, hơn nữa là nhà cấp bốn, cửa sau bờ tường cũng không cao, có thể dễ dàng nhảy qua. Sau khi xong việc chúng ta đi hướng bên này sẽ không bị ngăn chặn.”
“Nhà này là tiệm tạp hóa cũ, bột gạo, dưa muối, cái gì cũng có. Còn nhà này là cửa hàng hoa quả, trời nóng như vậy chắc hoa quả đã sớm hỏng rồi, không cần đi. Siêu thị nhỏ phần lớn là đồ ăn vặt với đồ uống. Có mấy nhà là quán cơm nhỏ, bên trong chắc sẽ có chút đồ ăn. Hàng nến hương, tiệm may…”
Khu tập thể cũng trong khu thành cổ, vài năm nay chính phủ vẫn đang phát triển mạnh khu đô thị mới, khu thành cổ ở trên sườn dốc, địa hình nhỏ hẹp, gần như hoàn toàn bị bỏ quên nên không có quá nhiều thay đổi. Phần lớn mọi người đều chuyển ra ngoài, ngay cả bệnh viện, phòng khám cùng khoa nội đều chuyển đến khu đô thị mới, nhưng đang trong tình trạng gấp rút thi công chuẩn bị chuyển toàn bộ qua, trường trung học cũng vậy. Còn giữ nguyên chỉ có những cửa hàng đã mở rất nhiều năm. Đây cũng là lí do sau năm năm Trương Dịch vẫn rất quen thuộc với nơi này.
“Chúng ta không thể lấy quá nhiều nếu không sẽ hạn chế hành động.” Trương Dịch trầm ngâm nói, nếp nhăn nơi mi gian bất giác thêm sâu “Không cần lấy nước, dầu ăn không cần, gia vị không cần. Muối một hai túi là đủ rồi không cần nhiều. Gạo và bột…”
Anh chần chờ một chút. Gạo là mấy chục kg một túi, đương nhiên cũng có 5 kg 10 kg, nhưng còn phải xem vận may “Nếu có túi nhỏ thì lấy một túi, không có thì thôi, có mì sợi thì lấy hai gói. Về phần các thứ khác, chọn rồi lấy, không cần tham nhiều. Xách theo không thể vượt quá 10 kg.” Hai người không phải không thể mang nhiều hơn nhưng vậy sẽ ảnh hưởng tốc độ cùng phản ứng, nếu gặp hơn hai con zombie hậu quả nhất định không tưởng nổi.
Nam Thiệu một bên nghe, một bên yên lặng ghi nhớ địa hình, đối với quyết định của Trương Dịch không có dị nghị gì. Bánh quy với mì ăn liền tuy rằng nhẹ, thế nhưng ở trong trấn có thể đổi bánh xốp thay thế, nước dù lấy cũng không được bao nhiêucho nên lần này bọn họ chủ yếu vẫn là lấy một ít đồ có thể bổ sung dinh dưỡng như dưa muối thịt cá…
“Ở địa phương này có một nhà làm nghề rèn, chúng ta ghé qua có lẽ có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng.” Trương Dịch chỉ một ngõ nhỏ hoang vu. May mà là khu thành cổ, thêm vào đây là huyện Tử Vân kinh tế lạc hậu mới khiến nơi làm nghề thủ công lâu năm này có thể bảo tồn đến tận bây giờ. Nam Thiệu dùng một cây gậy gỗ thô vừa tuỳ ý tìm được, không chỉ lực sát thương hữu hạn còn dễ dàng bị gãy, cho nên nhất định phải tìm được vũ khí tốt hơn.
“Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh không thể dừng quá lâu tại bất cứ đâu kể cả nơi nhìn qua không có nguy hiểm. Đừng tham ngừng lại đào tinh hạch.” Cuối cùng, anh lại cường điệu.
Nam Thiệu ‘ừ’ một tiếng không nói gì. Trương Dịch không khỏi nhìn hắn một cái, cảm giác người đàn ông này có thể tình nguyện bị người chỉ huy thật sự nằm ngoài dự đoán, chung quy, trong ấn tượng của anh đây là một người ở địa vị cao quen ra lệnh.
“Thế nào?” Cảm nhận được ánh mắt anh, Nam Thiệu nhìn lại rồi lên tiếng hỏi.
Trương Dịch lắc lắc đầu đứng lên “Đi thôi.” Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, đối phương nguyện ý phối hợpvô điều kiện, vậy là đủ rồi.
Hai người ra khỏi bãi cát, nửa đường giết một zombie không biết từ nơi nào đến, đào tinh hạch, đến khi đi lên đại lộ trước sau đã không còn người nào. Trương Dịch dẫn Nam Thiệu chọn lối đi gần đường, không được bao lâu liền phát hiện phía sau có người đi theo.
Hai người trao đổi ánh mắt, ngay khi rẽ vào ngõ bỗng nhiên tách ra, mượn đồ vật lung tung che giấu chính mình. Đợi một lát, phía sau mới vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Ơ?” Âm thanh kinh ngạc cực nhỏ cũng đã đủ để nghe ra người tới là nữ.
Trương Dịch nháy mắt ra dấu với Nam Thiệu, ý bảo hắn giữ nguyên vị trí, chính mình thì ra khỏi chỗ nấp xuất hiện trước mặt cách cô gái kia năm mét.
Cô ta lui về phía sau một bước rồi dừng lại, kinh ngạc trong mắt chợt lóe nhưng cũng không có chút khủng hoảng nào.
“Tôi từ tỉnh Vân Châu đến, không quen thuộc với nơi này.” Không đợi Trương Dịch đặt câu hỏi, cô gái đã chủ động mở miệng thanh âm hơi khàn, nếu không hẳn là sẽ rất nhu hòa dễ nghe. Cô cầm xà beng dính vết máu khô, mặc quần bò bẩn thỉu cùng một áo jacket rộng rãi của đàn ông, khóa vẫn kéo đến cổ, dù trên mặt đều là mồ hôi cũng không có ý định mở rộng cổ áo. Tóc rất ngắn, rối loạn dán vào da đầu, vừa thấy liền biết là tự cắt, tóc mái gần như che khuất ánh mắt. Với hình tượng này, bất kể khuôn mặt cô thế nào cũng chẳng ai có hứng nhìn.
Trương Dịch nhớ rõ cô gái này, bởi vì trước đây gặp qua vài lần, cô chỉ có một mình, có vẻ không có dị năng nhưng có thể tự mình giết zombie cộng thêm bề ngoài khiến người khác không mấy vừa lòng, cảm giác lại có chút tối tăm, cho nên không có ai có ý đồ gì với cô, đương nhiên giúp đỡ cũng không có. Thế nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cái nhìn đầu tiên Trương Dịch liền chú ý đến khuôn mặt của cô kỳ thật cũng rất khá, hơn nữa tuyệt không vượt quá 25 tuổi.
“Tôi không biết đi thế nào để đến rạp chiếu phim cũ.” Cô gái tiếp tục giải thích. Cô không tin bất luận kẻ nào cho nên không muốn nhờ những người khác giúp đỡ, chỉ có thể chọn dùng phương thức này. Cô cũng biết cách làm này dễ khiến người khác phản cảm, cho nên khi bị phát hiện cũng không biện hộ nói dối.
Rạp chiếu phim cũ chính là địa điểm tập hợp đội Tiên Phong hẹn gặp. Trương Dịch yên lặng nhìn ánh mắt cô một lát, sau đó gật gật đầu, xoay người hướng về chỗ Nam Thiệu đang ẩn thân ra dấu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Nam Thiệu đi ra, không nhìn cô mà nhanh chóng vượt qua Trương Dịch. Cô gái âm thầm nhẹ nhàng thở ra, duy trì một cự ly an toàn theo sau bọn họ. Từ trước đến nay cô vốn không tham gia các hoạt động hợp tác với người khác thế này, nhưng bất đắc dĩ không có băng vệ sinh, chỉ có thể khẽ cắn môi. Có khi cô cũng rất uất hận, thế giới này đã thay đổi vì sao phụ nữ còn tiếp tục phải “đến tháng”?
Đường bọn họ đi là bên ngoài tường vây một lò gạch nhỏ, băng qua đồng ruộng rồi trực tiếp đi lên một sườn dốc phủ đầy rác rưởi. Lúc trước Trương Dịch mang theo con trai chính là từ nơi này trốn ra. Nếu không phải nắm rất rõ khu thành cổ căn bản không có khả năng biết con đường này thì dù ngẫu nhiên lẻn đến đây cũng sẽ cho rằng đi tiếp chỉ là núi rác.
Dọc đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xác zombie mới bị đập nát đầu, hiển nhiên trước đó đã có người đi qua, dù sao thị trấn Vọng Dương cách huyện Tử Vân không xa, không thiếu người sống sót quen thuộc huyện Tử Vân. Đây cũng là lí do khi Trương Dịch xác định trước đường thoát lại bỏ qua con đường này mà chọn một lộ tuyến khác. Không ai dám cam đoan nơi này sẽ không có kẻ muốn mạo hiểm mai phục đoạt đi thành quả mà người khác dùng mồ hôi và máu lấy được.
Trương Dịch rất rõ ràng, đội Tiên Phong chọn bọn họ tuyệt đối không phải do nhìn trúng sức chiến đấu của bọn họ mà là muốn bọn họ tại thời điểm tất yếu trở thành vật hy sinh. Cho nên, ngay từ đầu anh đã thương lượng với Nam Thiệu kế hoạch hành động và phương án rút lui, mà không phải đem hi vọng ký thác lên đội Tiên Phong. Chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cũng không ai mang lỗi với ai, đương nhiên phải bảo đảm mạng nhỏ của mình trước.