Edit: Yến Phi Ly
Beta: Minh Lan
Ngày kế, mấy người đều không ra ngoài săn bắn mà là thu dọn toàn bộ căn nhà một lượt. Bởi vì ba người đàn ông đều phải ngủ ở phòng khách, cho nên họ chuyển sô pha và bàn trà sang một bên, khi ngủ thì trực tiếp trải chiếu và khăn trải giường tìm thấy từ trong ngăn tủ ra. Thời tiết nóng, ngủ như vậy không chỉ mát mẻ mà còn được dang tay dang chân thoải mái. Với hình thể của cục thịt Trần, ngủ một đêm trên sô pha thì sẽ ai ai nha nha than thở không ngừng, vóc dáng của Trương Dịch và Nam Thiệu đều rất cao, dĩ nhiên cũng không muốn chen chúc trên sô pha. Về phần Dương Dương, muốn ngủ nơi nào thì ngủ, chỉ cần không đái dầm thì chẳng ai ghét bỏ nhóc cả.
Trương Dịch và Nam Thiệu tìm được mấy viên đá tương đối bằng phẳng ở chân núi phía sau, dựng thành cái bếp ở trong sân để nấu đồ ăn. Vốn chủ nhà này trước kia dùng bếp gas, bình gas sớm đã bị người ta lấy đi. Đương nhiên gần như đều là do mình Trương Dịch làm, đối với mấy việc này Nam Thiệu không thông thạo, chỉ có thể ở bên cạnh giúp một tay, bỏ ra chút sức lực. Sau đó bọn họ lại đến sau núi kéo về không ít củi gỗ cỏ khô khô héo, chiếm non nửa sân.
Lý Mộ Nhiên dùng cái bếp mới đó nấu một nồi cơm nhỏ bằng số gạo bọn họ mang về, mỗi người có thể được một chén nhỏ, tuy chỉ ăn với ớt ngâm thì đó cũng là bữa ăn tốt nhất của mấy người họ trong suốt nửa năm qua. Cho dù là tiểu đội Tiên Phong thì cũng không có khả năng tiêu phí lượng lớn nước cho đội viên nấu cơm, trong thời buổi ngày ngày gặm lương khô có thể uống một ngụm canh dính dầu dính muối đã rất tuyệt rồi. Đương nhiên, đãi ngộ của đội trưởng khẳng định sẽ tốt hơn chút đỉnh.
Trong căn hộ có đủ nồi và bát đũa, chỉ là không có nước sạch để rửa, hơn nữa nấu cơm đã dùng nước, tiêu hao không ít tinh hạch. Nếu không phải tiền thuê nhà chỉ cần ba trăm tinh hạch và hối lộ gã phụ trách béo ú kia ba mươi mấy viên, đổi thuốc còn dư hai trăm viên cộng thêm lúc trước kiếm được hơn mười viên, bọn họ cũng không dám lãng phí như vậy.
“Đợi ngày mai kiếm nhiều tinh hạch trở về, chúng ta nấu cháo ăn.” Lý Mộ Nhiên nhìn Trương Duệ Dương húp từng muỗng ớt cay làm cho cái miệng nhỏ hồng hồng, nhìn nhóc ăn thật vui vẻ, trên mặt cô lộ ra nụ cười nhẹ. Lúc bắt đầu nấu cơm kỳ thật cô đã thoáng do dự một chút, tuy rằng nấu cháo tiết kiệm gạo hơn thế nhưng lại tốn nhiều nước, càng nghĩ, vẫn là tiếc mấy bình nước.
“Ừ.” Trương Dịch san một nửa cơm trong bát mình cho Trương Duệ Dương, sờ đầu con trai đáp lại.
“Ba ba, con no rồi.” Trương Duệ Dương nhìn bát của mình có thêm nhiều cơm trắng lại vụng trộm liếc nhìn cái bát không của Trương Dịch, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu ra.
“Giữ lại lúc nào đói thì ăn.” Trương Dịch nói, sau đó ngăn cản những người khác cũng đang định chia cơm cho Dương Dương “Đừng chiều nó.”
“Con còn có bánh quy.” Trương Duệ Dương lắc đầu, giơ lên chén nhỏ muốn trả lại vào bát Trương Dịch.
Trương Dịch cuống quít tiếp được, nghĩ hiện tại vài người hợp tác, nấu chút đồ ăn hẳn vẫn là có thể nên cũng không miễn cưỡng nữa.
“Không chỉ tinh hạch, còn cần gạo và rau dưa muối.” Nam Thiệu nói, hôm trước tấn công phố buôn bán, bọn họ không muốn tranh đoạt với kẻ khác, trừ gạo cùng với ớt ngâm ra thì không mang về được thứ gì tốt.
“Phải bàn bạc lên kế hoạch một chút.” Trương Dịch nói, đưa một miếng bánh xốp cho cục thịt Trần, biết một chén cơm nhỏ kia chẳng qua chỉ đủ lót dạ, đối với Mập mạp khẳng định là không đủ.
Cục thịt Trần xấu hổ, y hiện tại ăn không ngồi rồi, sao có thể không biết xấu hổ ăn nhiều hơn những người làm việc bán mạng như họ.
“Cầm lấy. Ăn no nhanh khỏe, theo anh đi giết zombie.” Trương Dịch trực tiếp đặt bánh xốp vào trong bát của y, thản nhiên ra lệnh.
Nghe nói như thế, cục thịt Trần còn chối nữa thì thật chẳng thú vị, vì thế cầm bánh xốp yên lặng cắn, khác hẳn với vẻ hi hi ha ha hôm qua. Bởi vì cúi đầu, không ai trông thấy đôi mắt y đã đỏ.
Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên đương nhiên không có dị nghị đối với chuyện này. Bọn họ cũng biết đợi cục thịt Trần khỏe hơn sẽ trợ lực thêm cho họ. Hiện tại họ cũng không túng quẫn, cho nên đổi không ít bánh xốp về, ăn không hết cũng có thể cất giữ, không sợ hỏng mất, đồng thời lo trước khỏi hoạ.
Sức ăn mỗi người đương nhiên không phải một chén cơm nhỏ là có thể thỏa mãn, cho nên cũng đều cầm bánh xốp cắn ăn khô hoặc bẻ thành mảnh nhỏ cho vào bát, dùng nước ngâm nhuyễn ra, chậm rãi nuốt vào. Mặc kệ như thế nào, chỉ có ăn no thân thể mới khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh mới chống cự được với bệnh tật, mới có sức lực cầm đao giết zombie và lấy được càng nhiều đồ hơn, đây là điều mà ai cũng hiểu rõ.
“Ở ven rìa thị trấn tuy rằng dễ trốn nhưng đa số mọi người đều tụ tập ở đó, sẽ không kiếm được nhiều đồ, zombie cũng có hạn.” Trương Dịch vừa uống nước vừa nói. Anh thông thuộc nhất với thị trấn, đương nhiên là người có quyền lên tiếng.
“Phố buôn bán và chợ nông nghiệp tuy rằng nhiều đồ, thế nhưng zombie cũng nhiều, đi vào liền có khả năng bị vây. Bởi vì thu hoạch được nhiều nên đó cũng là nơi người dị năng thích tới nhất. Chúng ta ít người lại không có dị năng…” Nói đến đây anh chợt ngừng, mắt nhìn Nam Thiệu, hiển nhiên là nghĩ đến dị năng yếu ớt của hắn “Chỉ có thể kế thừa trí tuệ từ ông cha ta, chơi du kích với đám zombie mà thôi, cho nên nơi chúng ta lựa chọn không cần quá béo bở nhưng nhất định phải khiến chúng ta tiến lui dễ dàng.” Vậy mới nói, kẻ mạnh có cách sống của kẻ mạnh, kẻ yếu có đạo lý sinh tồn của kẻ yếu.
Hai người kia đều không phải kẻ sĩ diện cho nên cực kỳ tán thành suy nghĩ của Trương Dịch. Kế tiếp anh liền phác họa sơ qua bản đồ thị trấn, cuối cùng mấy người thương lượng chọn ra nơi ngày mai muốn đi.
Nơi giáp ranh với thành Tân Cựu có một khu dân cư, bởi vì thời gian xây dựng tương đối sớm nên không giống với kiểu cách của các tiểu khu sau này được xây tường kín mít bao quanh, còn bố trí cửa bảo vệ. Tầng nhà cũng không cao, bởi vì nối liền với thành cổ nên nhà lầu và gian nhà trệt phía sau chỉ cách nhau một đường tắt nhỏ hẹp, lúc quan trọng, trực tiếp có thể từ trên lầu nhảy xuống mái nhà bên thành cổ, sau đó có đường để mà chạy. Chỗ ấy có người đi qua hay không Trương Dịch không dám xác định, thế nhưng anh cho rằng nơi đó đáng giá thử một chuyến.
“Nam Thiệu thức tỉnh dị năng thực vật, tiểu Trần là biến dị tốc độ, tôi nghĩ lấy ra một số tinh hạch mà chúng ta săn được cho họ tăng lên năng lực.” Cuối cùng Trương Dịch đề xuất, đương nhiên là nói với Lý Mộ Nhiên. Chỉ có năng lực tổng thể của đội ngũ mạnh lên, xác xuất sinh tồn của bọn họ mới có thể càng lớn, cuộc sống cũng sẽ càng tốt hơn.
Hai tai Nam Thiệu nóng lên vì dị năng không có tác dụng gì của mình, thế nhưng lại luyến tiếc cự tuyệt, bởi vì hắn vẫn không cam lòng, chung quy thật vất vả mới thức tỉnh dị năng, cũng muốn nhìn một chút nếu năng lực được đề cao có phải sẽ có tác dụng không tưởng hay không. Đang lúc hắn chần chờ liền nghe Lý Mộ Nhiên nói chuyện.
“Em… em cũng có dị năng.” Lý Mộ Nhiên nâng tay lên xoa xoa mặt, có chút khó có thể mở miệng.
Lời vừa nói ra, mấy người khác đều ngây ngẩn cả người, trong đầu trước hết hiện lên đều là vài chữ ‘dị năng vô dụng’, không thì vì sao mãi chẳng thấy cô dùng qua.
Mắt thấy biểu tình của bọn họ, thần sắc Lý Mộ Nhiên hơi hơi xấu hổ “Em cũng không biết là dị năng gì… Em bị người khác đẩy mạnh vào bầy zombie, cứ ngỡ sẽ chết, ai ngờ lập tức lại xuất hiện ở bên này. Lúc ấy em đang ở thành phố Vân Châu.”
Nam Thiệu đang uống nước chợt ngừng động tác, Trương Dịch đang cố nghiêng đầu tránh né cái mỏ chu lên của Trương Duệ Dương đòi hôn, nghe cô nói như thế lập tức dừng lại, bị con trai bẹp một cái hôn lên ngoài miệng, bánh xốp của cục thịt Trần rơi vào trong bát.
Vân Châu đến Trung Châu hơn một ngàn cây số, cho dù là đi máy bay cũng phải mất hai tiếng, sao chỉ trong nháy mắt liền có thể ‘xoẹt’ qua?
“Ôi thánh thần ơi……” Cục thịt Trần thì thào, nhìn về phía Lý Mộ Nhiên tràn ngập sùng bái. “Thế thì không phải muốn đi chỗ nào liền tới chỗ đó sao?”
Lý Mộ Nhiên cười khổ “Nhưng mà em không biết dùng thế nào. Ngay cả thử cũng không dám thử, sợ xui xẻo lọt vào trúng bầy zombie hoặc là rơi đến một nơi xa lạ khác.” Cho nên có dị năng cũng như chẳng có.
Trong ánh mắt Nam Thiệu hiện lên một tia đồng tình, thầm nghĩ chính mình ít nhất còn có thể khống chế, còn cô đơn thuần chỉ dựa vào vận may. Trương Dịch vội ho một cái, lên tiếng “Vậy em cũng tu luyện cùng bọn họ đi. Dị năng này nếu nắm giữ tốt sẽ cực kỳ hữu dụng.”
Lý Mộ Nhiên im lặng gật gật đầu, trong lòng thật sự không dám ôm hi vọng quá lớn.
Mọi chuyện bàn bạc xong, cơm cũng ăn kha khá. Mọi người dùng nước tráng sơ bát cùng đôi đũa sau đó thu dọn để lần sau dùng tiếp, cục thịt Trần thì là do Lý Mộ Nhiên thuận tay giúp y. Thật sự là điều kiện có hạn, không có khả năng mỗi lần đều dùng nước để rửa bát. Trương Duệ Dương không chịu để Trương Dịch làm hộ, tự cầm chén nhỏ và đôi đũa ở trong phòng bếp xoay quanh nửa ngày, cuối cùng giấu ở một góc thật bí ẩn.
Thời gian còn sớm, Lý Mộ Nhiên và cục thịt Trần cầm một viên tinh hạch bắt đầu hấp thu. Nam Thiệu vốn cũng định làm thế, nhưng thấy Trương Dịch cõng Dương Dương đi ra ngọn núi phía sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cũng đi theo.
“Thăm dò địa hình rõ ràng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng dễ ứng phó.” Trương Dịch thấy hắn theo kịp, vì thế nói ra mục đích của mình.
Nam Thiệu đương nhiên hiểu được điều này, trước kia hắn cũng làm như vậy, mỗi khi đến nơi nào đều sai người xem xét hoàn cảnh xung quanh để tránh khi nguy hiểm phát sinh lại hoảng loạn thất thố, rơi vào tuyệt cảnh. Thế nhưng từ khi gặp được Trương Dịch, hắn phát hiện chính mình liền trở nên lười biếng, một chút đầu óc cũng không chịu động, đối phương nói làm gì thì liền làm theo thế ấy. Hắn biết điều này có liên quan đến chuyện Trương Dịch sắp xếp mọi việc đều rất ổn thỏa nhưng cũng là bởi vì lòng hắn đã có phần chán nản. Thế nhưng hắn cũng không phải triệt để sa sút tinh thần, bởi vì hắn còn đang suy nghĩ làm sao để tăng lên dị năng của mình.
“Không có hương hoa không có cây cao~” Đi một đoạn đường, Trương Duệ Dương đột nhiên cất tiếng hát véo von, thanh âm non nớt đánh vỡ hành trình trầm mặc, tuy rằng lặp đi lặp lại đều là một câu này, đi tới đi lui cũng chỉ một câu đó, thế nhưng lại tràn ngập vui vẻ.
“Hát hay lắm.” Nam Thiệu nén cười nhìn về phía nhóc con hát đến xuất thần trên lưng Trương Dịch, cảm giác ca khúc này còn rất hợp với tình hình.
Trương Duệ Dương cười hì hì, ngượng ngùng chôn mặt vào lưng ba ba, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên dương dương tự đắc nói “Bà nội dạy con đó!”
“Bà nội thật giỏi.” Nam Thiệu tiếp tục lấy lòng. Loại ca khúc tràn ngập ký ức thời đại này đã rất lâu hắn chưa từng nghe thấy. Lúc này đây nghe được, không khỏi thêm thổn thức vài phần.
“Đương nhiên. Bà nội sẽ hát thật nhiều thật nhiều bài hát hay, sẽ cắt rất nhiều hoa hoa xinh đẹp…” Trương Duệ Dương bắt đầu lay động thân mình nho nhỏ, một chút cũng không biết khiêm tốn, nhất là khi nói về bà nội mà cu cậu yêu quý nhất.
Trương Dịch đưa tay vỗ mông nhóc một cái “Còn lộn xộn nữa là tự mình đi nhé.”
“Vâng ạ.” Trẻ con chính là kẻ hiếu động trời sinh, vừa nghe lời gãi đúng chỗ ngứa này, vặn vẹo muốn nhảy xuống mặt đất.
Mặt Trương Dịch lập tức đen xì, mắt nhìn đôi giày lộ ra ngón chân cái của con trai, biết đế giày phía dưới đã mòn đi rất nhiều, trên đường núi gập ghềnh này không bị đau mới là lạ. Nam Thiệu thấy thế, bận rộn thò tay qua ôm lấy nhóc khiêng lên vai “Vẫn nên ngồi lên vai chú đi.”
“Chú bí đỏ thật tốt!” Nhóc con lập tức bị dời đi lực chú ý, cái tay nhỏ ôm lấy đầu Nam Thiệu, cúi đầu chụt một cái hôn lên trán hắn, hiển nhiên rất thích loại vị trí cao cao này, nhất là tay và bước chân của Nam Thiệu đều rất ổn định, khiến nhóc có cảm giác kích thích nhưng cũng không sợ sệt, không giống ở trên lưng Trương Dịch chung quy vẫn có hơi chao đảo.
“Không phải bí đỏ…” Nam Thiệu thở dài, đúng là hết cách thay đổi.
Trương Dịch bật cười vui vẻ.