Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Không kịp đón xe giống bọn họ hoặc là bị nhốt ở trong trấn nhất thời không ra được, sáng hôm sau mới trở lại là chuyện thường ngày cho nên khi nhìn thấy hai người tài xế cũng không phản ứng gì, huống chi trên xe đã có một người ngồi rồi.
Là cô gái kia. Bên chân cô để một ba lô màu đen không lớn lắm, dù chứa đầy hẳn cũng chẳng có bao nhiêu. Trên xe trở về, ngoại trừ người dị năng bảo vệ xe và tài xế thì cũng chỉ có ba người họ. Khi hai người lên xe, cô gái nhắm hờ mắt cũng chẳng liếc qua một cái, giống như bọn họ chưa từng gặp nhau. Hai người cũng không để ý, vừa đến nơi liền vội vàng chạy về lều.
Lều vẫn như lúc hai người rời đi, không giống như từng có người đến, cả hai hơi hơi yên lòng, thế nhưng Trương Dịch gọi vài tiếng cũng không ai đáp lời, trong lòng anh thoáng lộp bộp, chỉ cảm thấy cả người như bị rút hết máu, đầu óc tê liệt, tay chân cương cứng không thể cử động.
Ngược lại là Nam Thiệu nhanh chóng đem đồ trên người thả xuống đất, sau đó đi qua nhấc túi bện che khuất cái động nhỏ ra, quỳ xuống thò tay vào. Một lát sau hắn bế ra một đứa trẻ mặt đỏ bừng, môi khô nứt, quần áo cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Trương Dịch nhìn thấy con trai, thần kinh vốn đã trở nên trì độn chết lặng lại có phản ứng, hai chân anh mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.
“Hẳn là oi bức quá.” Nam Thiệu sờ đầu Dương Dương lại gọi hai tiếng, nghe được nhóc lầm bầm mơ hồ, trong lòng mới khẽ buông lỏng “Anh nhanh đi đổi chút nước.” Vừa nói vừa bế nhóc ra ngoài lều, chẳng quan tâm có bị ai đó phát hiện hay không.
Trương Dịch hiện tại là nghe gì làm nấy, nghe vậy anh vội vàng lấy tinh hạch từ trong ba lô chạy ra ngoài, kết quả mới được vài bước lại quay về cầm lấy bình đựng nước rồi chạy đi.
Nhìn bóng dáng người đàn ông chân bị tật chạy xa xa, trong lòng Nam Thiệu thầm than, xem ra đối mặt với người quan trọng trong tim mình, bất kể là ai cũng khó duy trì trấn định, ngay cả người đàn ông dẫu trời có sụp cũng chưa chắc biến sắc kia cũng không ngoại lệ.
“Này.” Giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai, một cái bình đựng đầy nước đưa tới trước mặt Nam Thiệu.
Nam Thiệu ngẩng đầu, nhìn ra là cô gái ngồi cùng xe kia, hắn cũng không khách sáo mà nhận lấy bình vặn mở, trước cho Trương Duệ Dương uống chút nước, còn lại đều vỗ lên trán, cổ, còn có vùng nách của cậu nhóc. Không qua bao lâu, đứa trẻ mở mắt.
“Chú đẹp trai…” Mơ hồ một hồi lâu, nhóc con mới nhận ra người ôm mình là ai.
“Ừ.” Trên mặt Nam Thiệu lộ ra tươi cười, tâm tình vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc có thể thở phào. Trong thời điểm này mà bị bệnh thì cũng không phải việc tốt gì.
Đứa trẻ ngọ nguậy đầu, nhìn chung quanh như đang tìm cái gì, khi nhìn đến cô gái thì trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi “Chào dì.”
Cô sửng sốt, một lát sau mới cười rất thiếu tự nhiên, hiển nhiên đã lâu chưa gặp phải loại chào hỏi bình thường trước tận thế này.
“Ba con đi đổi nước rồi, một lát nữa sẽ về.” Chú ý tới ánh mắt tìm kiếm của nhóc, Nam Thiệu hiểu ra đưa tay xoa xoa đầu nhóc, ôn hòa hỏi “Có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không?”
Trương Duệ Dương lắc lắc đầu, kỳ thật là nhóc đang nhớ ba.
Nam Thiệu thấy nhóc ỉu xìu, tưởng còn chưa hồi phục nhưng nước đã không còn. Suy nghĩ một chút, hắn thả nhóc xuống sau đó quay lại trong lều cầm kẹo que đi ra.
“Xem, đây là cái gì?”
Gói giấy màu sắc rực rỡ, mặt trên in hình quả táo màu xanh, thật sự rất hấp dẫn đối với một đứa trẻ. Thế nhưng Trương Duệ Dương lại chỉ ỉu xìu nhìn thoáng qua, sau đó miễn cưỡng lên tinh thần, phối hợp trả lời “Kẹo que.”
Nhất thời Nam Thiệu có cảm giác mình đặc biệt ngốc, đúng lúc này Trương Dịch trở lại.
Anh mang theo ba bình nước đi qua khu lán tạm bợ rồi vội vã chạy về, khi nhìn thấy Dương Dương đã tỉnh lại, đang ngồi ở trên mặt đất cầm kẹo que trong tay, cúi đầu không biết nói gì với Nam Thiệu ngồi xổm trước mặt, trong nháy mắt anh quên cả việc bước tới, cứ thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn.
“Ba ba!” Dường như có cảm ứng giữa cha con, Trương Duệ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu quay lại, chuẩn xác nhìn thấy Trương Dịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười sáng chói hơn cả ánh dương, nhóc đứng dậy nhanh chóng vọt qua.
Trương Dịch cúi xuống, mở ra hai tay đang cầm nước, đón được con trai. Sau đó ôm chặt lấy nhóc, mặt vùi vào cổ con, bả vai anh run run một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, cảm giác tưởng chừng như sắp mất đi lại có được khiến tâm trí anh như muốn hỏng mất.
“Ba ba làm sao vậy.” Một cái tay nhỏ ôm chặt cổ Trương Dịch, một bàn tay khác sờ sờ mắt anh, Trương Duệ Dương có chút nghi hoặc không rõ đang yên đang lành sao ba ba lại thương tâm.
“Ba không sao… Nhìn thấy Dương Dương ba vui lắm.” Khóe môi anh nhếch lên lộ ra một nụ cười thật tươi rồi hung hăng hôn lên mặt nhóc hai cái. Râu lún phún cọ vào khiến cậu nhóc vừa than đau né tránh vừa cười vang giòn giã khiến không ít người chú ý.
“Hôm qua ba không về, Dương Dương có sợ không?” Ôm lấy đứa nhỏ hỏi han, Trương Dịch đi tới túp lều.
“Không sợ!” Trương Duệ Dương lắc lắc cái đầu rất mạnh “Ba không trở lại, con liền trốn ở trong động đợi ba trở về.” Nói tới đây, nhóc cau mày tựa đầu vào vai Trương Dịch, khí thế lúc trước lập tức mất sạch “Ba ba, đầu Dương Dương choáng váng…”
Trương Dịch nghiêng mặt hôn lên mái tóc đầy mùi mồ hôi của con trai, khôi phục bình tĩnh quen thuộc, ôn nhu nói “Vậy dựa vào ba ngủ một lúc đi, hôm nay ba không ra ngoài.”
“Hay quá. Ba sẽ đợi Dương Dương tỉnh dậy sao?”
“Ừ, đợi Dương Dương dậy ba sẽ cho Dương Dương ăn thật ngon.”
Trương Duệ Dương an tâm, quả thực cứ như vậy ghé vào trên vai Trương Dịch nhắm mắt lại rất nhanh liền hít thở đều đặn.
Nam Thiệu đi qua nhận lấy bình nước trên tay anh “Thừa dịp chưa nắng gắt, ngồi bên ngoài một lúc đi.”
Trương Dịch gật đầu, con trai nếu không phải cả ngày ở trong lều thì là trốn trong hốc, cũng nên để nó hít thở không khí bên ngoài. Một phen vừa rồi chắc mọi người đều đã biết cho dù tiếp tục ẩn nấp ở đó cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì, về phần sau này phải làm thế nào đến lúc đó rồi nói sau.
Đến khi Nam Thiệu buông bình nước, vào lều cầm ra mấy tấm bạt chuẩn bị che ánh nắng sắp chiếu trên đỉnh đầu hai người, lúc này hắn mới phát hiện cô gái kia vẫn đứng bên cạnh.
Cô tên là Lý Mộ Nhiên, nơi ở cách bọn họ cũng không xa, bởi vì chỉ có một người đánh không đủ tinh hạch để thuê phòng nên đơn giản mỗi lần đi ra ngoài chỉ lấy đủ tinh hạch đổi đồ dùng cho một hai ngày, vì nếu hơn cũng không có chỗ giấu mà cũng không thể luôn mang theo bên người, vậy sẽ tiện nghi cho người khác. Trước kia từng có người khinh cô chỉ là một đứa con gái, từng nửa đêm đến lều của cô làm bậy nhưng lại bị cô giết, bị thiến xong thì ném ra ngoài, sau này không ai dám đến trêu chọc cô nữa. Chung quy người có năng lực chướng mắt diện mạo của cô mà không có năng lực thì zombie cũng không dám đi giết, lại quá mức sợ chết cho nên tạm thời cô an toàn.
Tại thời thế này, phụ nữ độc thân muốn sống an ổn rất khó khăn, nhất là phụ nữ chưa có dị năng lợi hại. Dù vậy cô cũng không muốn cùng người khác tổ đội, thẳng đến khi nhìn thấy Dương Dương. Khi đối mặt với ánh mắt sạch sẽ của nhóc, trong nháy mắt được gọi là ‘dì’ kia, cô dứt khoát đưa ra một quyết định