Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 3: Không gian

Hơn bốn giờ chiều, Diệp Thu lái xe vào gara, thấy Diệp Cẩn còn ở công ty chưa trở về thì trở lại phòng, mở máy tính ra.

Lên trang web của một công ty máy móc đặt mua hai bộ thiết bị, tốn hơn một trăm vạn, công ty kia hứa hẹn nửa tháng sau có thể đến lấy hàng, điền vào địa chỉ của kho hàng mà mình đã thuê, Diệp Thu duỗi thắt lưng, bắt đầu tra tin tức lương thực.

Chính mình có hơi lo xa, nhưng lo trước khỏi họa, dù sao dưới loại tình huống này, không có ai lại ngại lương thực nhiều.

Diệp Thu lướt từng trang web xem tin tức, xem ra chính mình là phải đi xa một chuyến, phương bắc có khu sản lương, hoặc là nước ngoài, thu lương thực!

Còn có các loại thực phẩm ăn liền, ở tận thế, không phải lần nào cũng có thời gian cho cậu nấu ăn! Mỗi gói mì ăn liên đến lúc đó đều sẽ trở thành món ăn quý và lạ.

Liên hệ vài công ty lương thực, mỗi công ty đặt mấy tấn hàng, tổng cộng tiêu hết hơn năm mươi vạn.

Diệp Thu sờ sờ cằm, lương thực này thật ra rất tiện nghi.

Nhìn nhìn đồng hồ, Diệp Cẩn gần trở lại, Diệp Thu cũng không lại quan tâm đến lương thực, ngược lại lên mạng mua mấy phần bản đồ của mỗi tỉnh, đến lúc đó khẳng định có chỗ dùng.

Vừa đặt xong đơn hàng, Diệp Cẩn đã trở lại, nhìn thời gian, đúng năm giờ rưỡi chiều, Diệp Thu bĩu môi, thật là đúng giờ.

Dùng xong cơm chiều, Diệp Thu cùng Diệp Cẩn ngồi ở sofa xem TV, tin tức phát hình mỗi lãnh đạo của các nước đến viếng thăm.

Diệp Thu ngây người một lúc, tẩm mắt không tự giác nhìn qua phía Diệp Cẩn.

Không biết là bản tính như thế là có từ lúc sinh ra hay bị ảnh hưởng trong lúc du học ở Đức, ngày thường Diệp Cẩn đều lạnh như băng, nghiêm túc, bình tĩnh, cẩn thận tỉ mỉ, không giống một thương nhân, ngược lại giống quân nhân hơn.

Chính mình cũng là vì bộ dáng này của hắn mà xa cách, thậm chí về sau lại càng không muốn về nhà đi? Nhưng ai lại có thể nghĩ đến, anh trai lạnh như băng kia thế nhưng đi tìm chính mình, cuối cùng thậm chí tặng mệnh.

Cười cười, việc này không thể xảy ra lần nữa.

Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, có chút không hiểu vì sao cậu lại nhìn chằm chằm mình, lại ở trong mắt cậu nhìn ra nồng đậm đau thương.

“Làm sao vậy?” Giọng nói vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Diệp Thu lại ngoài ý muốn nhìn ra một chút lo lắng, cười cười, nói: “Không có gì, mấy ngày nay em muốn đi xa một chuyến”.

Diệp Cẩn nhíu nhíu mày: “Làm sao?”

“Z thị, đi vài ngày sẽ trở lại.”

Diệp Thu thăm dò nhìn Diệp Cẩn, tuy hắn không có cự tuyệt nhưng độ ấm bên người lại thấp đi rõ ràng, mân mân môi, lại không nói gì thêm.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Thu cầm tiền đến thị trường bán sỉ mua mì ăn liền, jambon, gà vịt, trứng muối, bánh bích quy, các loại thịt hộp, kẹo, bình nước, lều trại túi ngủ, xoong nồi chén bát, vật dụng hàng ngày, các loại quần áo bốn mùa, giày. Chỉ cần là thứ cậu nhìn thấy đều mua hết.

Cậu phát hiện ra, thời gian ở trong nơi chứa hàng là hoàn toàn yên lặng, cũng đồng nghĩa với tính chất của đồ ăn sẽ không thay đổi! Một khi đã như vậy, còn chờ cái gì? Diệp Thu hận không thể càn quét toàn bộ thị trường bán sỉ.

Đương nhiên, thị trường bán sỉ cũng không thể thỏa mãn nhu cầu mua sắm của cậu, nhưng công ty lương thực đã đem hàng đến, Diệp Thu đặt tốt vé máy bay, chờ ngày hôm sau đi Z thị.

Lại nói tiếp, vốn dĩ cậu không cần tự mình đi, nhưng mà Z thị có rất nhiều hoa quả, chủng loại còn rất phong phú, Diệp Thu muốn đi mua chút cây ăn quả, rau dưa có, lương thực có, hoa quả cũng không thể thiếu được!

Liên hệ với một công ty cây giống, chờ đến Z thị rồi đi thu.

Z thị gần nông thôn, đến lúc đó mình còn có thể mua chút động vật.

Ngẫm lại không gian của mình về sau có trâu bò ở giữa vùng cỏ rộng lớn, còn có gió mát thổi qua từng ngọn cỏ, tựa như một bức tranh phong cảnh vẽ vùng thảo nguyên, Diệp Thu cảm thấy cực kỳ tốt đẹp, tận thế cũng không đáng sợ mấy.

Nghĩ nghĩ, Diệp Thu lấy notebook ra, ghi lại những thứ đã mua, kỳ thật nếu như chỉ để lấp đầy bụng thì nhiêu đó đã đủ rồi, nhưng cậu nghĩ nên nhiều thêm một chút, chủng loại phong phú một chút, về sau cũng sẽ tốt hơn.

Nếu như có thể, cậu tình nguyện không có không gian này, chỉ cần tận thế vĩnh viễn không đến, nhưng không có biện pháp, cậu chỉ có thể thay đổi chính mình mà bảo hộ Diệp Cẩn, đây là chấp niệm lớn nhất của cậu.

Cậu biết động tác của chính mình gần đây có điểm lớn, tuy rằng hết sức che dấu, người ngoài có thể không nhìn ra nhưng người trong nhà vẫn có thể nhìn ra manh mối, Diệp Thu đang đợi, cậu biết Diệp Cẩn nhất định đã biết động tác của mình trong khoảng thời gian này, cho nên cậu đang đợi, đợi Diệp Cẩn tìm đến mình.

Không biết dự tính của cậu, lúc này Diệp Cẩn với những thú Diệp Thu mua trong khoảng thời gian này nhíu nhíu mày, hắn nghĩ mãi cũng không ra Diệp Thu mua nhiều thức ăn cùng quần áo làm cái gì, còn có máy móc, hạt giống? Là muốn mở siêu thị hay làm ruộng?

Trầm mặc hồi lâu, Diệp Cẩn gõ cửa phòng Diệp Thu.

“Gần đây em mua rất nhiều đồ vật.” Không phải nghi vấn mà là trần thuật.

Diệp Thu gật gật đầu, nhìn thẳng hai mắt Diệp Cẩn: “Anh tin tưởng em sao?”

“Chuyện gì?”

“Em muốn nói một chuyện rất khó tin, nếu như anh không tin lời nói của em, cũng không cần thiết phải nói”.

“Anh là anh của em”. Diệp Cẩn nhìn đồng tử Diệp Thu, giọng nói không một chút gợn sóng, “Nói”.

Diệp Thu chớp mắt, trong lòng có chút xúc động, miễn cưỡng bình phục tim đập có chút nhanh, mở miệng nói: “Anh biết gần đây em mua rất nhiều đồ vật, bởi vì lần trước em đã nói mình mơ thấy ác mộng, mơ thấy tận thế”.

“Có lẽ anh không tin, lúc bắt đầu em cũng không tin, nhưng em phát hiện chuyện trong mộng đều rất có linh nghiệm, em mới biết được, kia không phải là mộng, là em thấy tương lai”.

“Anh muốn mở thêm công ty ở W thị, dì Chung ngày mai sẽ xin phép về nhà vì con của bà bị gãy chân, ngày mai M quốc X huyện sẽ có cướp bóc, vừa có chết vừa có bị thương”.

Diệp Thu gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, “Ngày mai anh sẽ biết em nói có đúng hay không”.

Trong mắt Diệp Cẩn có chút khó hiểu, hắn liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái rồi xoay người ra khỏi phòng.

Kỳ thật hắn có điểm tin, từ nhỏ Diệp Thu là người rất ổn trọng, sẽ không lấy chuyện này ra vui đùa, hơn nữa hắn chưa nói chuyện mở công ty ở W thị cho ai biết, định cuối tuần mở hội nghị rồi nói, hiện tại còn đang dự tính, không có khả năng có người biết, như vậy đồng nghĩa với việc…

Tận thế sao?

“Diệp Đông, gọi điện thoại cho Lý tổng, phê hóa kia tôi muốn.”

“Thiếu gia?”

“Cứ theo lời của tôi mà làm”.

“Vâng”.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu thu thập tốt hành lý, bảo tài xế đưa đi sân bay.

Thời điểm Diệp Cẩn trở về thì Diệp Thu đã đi rồi, dùng xong cơm, hắn gọi quản gia, hỏi: “Dì Chung xin phép nghỉ?”

Quản gia kinh ngạc nhìn hắn một cái, cung kính nói: “Đúng vậy thiếu gia, con trai nàng đêm hôm qua té gãy chân, sáng sớm hôm nay nàng xin nghỉ đi về.”

Nói xong, hắn nhìn nhìn khuôn mặt không hề biến sắc của thiếu gia, cẩn thận mở miệng: “Thiếu gia, ngài tìm nàng có việc?”

“Không có việc gì.”

Phất tay bảo quản gia đi, Diệp Cẩn cau mày, đứng dậy đến công ty.

“Diệp Tây, cậu dựa theo những gì viết ở trên đây mua đồ”.

Diệp Tây tiếp nhận giấy ông chủ đưa, không có nhiều lời, gật gật đầu đi ra ngoài.

“Diệp Đông, đặt vé máy bay, Z thị.”

“Vâng, thiếu gia.”

Diệp Cẩn nhìn Diệp Đông ra khỏi cửa văn phòng, đứng lên, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tận thế sao?

Chậm rãi gợi lên khóe môi, nam nhân lạnh nhạt khi cười rộ lên lại có chút nghịch ngợm.

Diệp Thu, nếu như tận thế đến, anh sẽ có cơ hội phải không?

Ngàn dặm ở ngoài Z thị, Diệp Thu tại khách sạn tẩy đi một thân mỏi mệt, nhân lúc thời gian còn sớm, đi thuê một chiếc xe hàng, lái xe đi đến nơi bán súc vật địa phương.

Đó là một mảnh đất trống trải, rất nhiều người dắt trâu bò đợi người mua, còn có rất nhiều nông dân lôi kéo vào hàng nuôi gà vịt.

Đây là một cái chợ ở ngoại ô Z thị, không hề quy phạm(1), nhưng người bán đại bộ phận đều là nông dân, súc vật gia cầm đều được nuôi trong nhà cho nên chất lượng tốt lắm.

(1) quy phạm: theo khuôn khổ

Diệp Thu mua năm con trâu, ba con bò cái, hai con trâu đực, bảo người ta đưa vào chỗ sân thuê ở ven đường, đó là nơi cho người mua gia súc, một ngày một trăm khối(2).

(2) 1 Khối = 1000

Lại mua hai đối cừu, hơn mười đối gà, mười đối vịt, còn mua bốn đối ngỗng, đều cho vào cái sân kia, thu vào không gian.

Nghe được gần đó có nuôi lợn rừng, cậu lại lái xe đi mua mười con lợn, hai công, bỏ vào thùng xe, đi được đến nơi không có người liền thu vào không gian.

Trong không gian đã sớm có chuồng gà vịt lợn, trâu bò dê đều được nuôi thả tại đầu phiến thảo nguyên, dù sao thoạt nhìn trong không gian đều ấm áp như xuân, cũng không sợ chúng nó lạnh.

Hiện tại trong không gian đã biến hóa lớn, tới gần phiến đất, đủ loại rau dưa, cà chua, cà, dưa chuột, rau hẹ, củ cải, cải xanh, sinh cơ bừng bừng.

Về sau còn có đủ loại cây ăn quả, chờ máy móc đều đưa tới, đến lúc đó là có thể gieo, lúc nước lúa mì cái gì cũng sẽ có!

Cho dù là tại mạt thế cũng sẽ không đói bụng.

Trở về khách sạn, Diệp Thu vừa tắm rửa xong đi ra thì nghe tiếng gõ cửa, có điểm kinh ngạc sao lại có người tìm mình, mở cửa ra, không nghĩ tới người đứng ở cửa lại là Diệp Cẩn.

“Sao anh lại ở đây?”

Diệp Cẩn không có trả lời, mang theo hành lý lập tức vào phòng.

“Anh là anh trai em”.

Diệp Thu cứng lại, ngoan ngoãn gọi, “Ca ca”.

“Ừm, nói cụ thể”.

“Anh đến tận đây chính là để hỏi cái này? Không phải còn có điện thoại sao?”

“Nói không rõ ràng.”

Diệp Thu ở trong lòng thở dài, điện thoại nói không rõ ràng sẽ không chờ chính mình trở về nói sau sao?

“Chín giờ mười tám phút ngày ba mốt tháng tám, W thị sẽ phát sinh động đất, toàn bộ thành thị gần như bị hủy. Buổi tối sẽ có mấy khỏa thạch rơi xuống Trái Đất, mang đến một loại virus, virus lan ra toàn cầu, người lây nhiêm đều biến thành hoạt tử nhân(3), ăn thịt người, cũng chính là tang thi”.

(3) hoạt tử nhân: dạng như người chết biết đi ấy.

“Toàn cầu?”

“Đúng vậy, kỳ thật không chỉ W thị có động đất, các quốc gia khác đều có nhưng không nghiêm trọng như W thị, nhưng lại có núi lửa cùng sóng thần”.

“Chân chính khủng bố nhất là tang thi, chỉ cần bị cắn hoặc là bị chúng gây tổn thương đều bị lây nhiễm”.

“Rất nghiêm trọng.” Diệp Cẩn nhăn mi lại, giọng nói có chút trầm thấp, nếu là giống như lời của Diệp Thu thì loài người sẽ phải gặp kiếp nạn.

Diệp Thu làm cho chính mình tận lực không chú ý đến hình ảnh lúc đó, đâu chỉ là nghiêm trọng, W thị gần như bị giết, địa phương khác không nghiêm trọng như vậy nhưng tang thi vô số, mọi người trong tình trạng khủng hoảng không có ý chí chiến thắng, ai nấy đều trông vào quân đội, căn bản không cứu được nhiều người như vậy.

“Cho nên em mới mua nhiều đồ vật như vậy? Nhưng còn máy thu cắt?”

Tim Diệp Thu đập loạn, cậu nghĩ đến sẽ nói cho Diệp Cẩn chuyện không gian, nhưng mà…

Bắt lấy tay Diệp Cẩn, đem hắn kéo đến phòng tắm, khóa kỹ cửa, dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn mở miệng: “Em muốn mang anh đi một chỗ”. Ra vẻ thoải mái mà cười cười, “Sau này mạng của em đều ở trong tay anh”.