Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 15: Xông vào xưởng thuốc

Diệp Thu lấy bản đồ ra, đặt ở trên bàn, nhìn nhìn, nói: “Xưởng thuốc cách nơi này cũng khá gần”.

Diệp Cẩn gật đầu, “Chúng ta chủ yếu là đến kho hàng, nơi đó ít người, tang thi hẳn là cũng không nhiều”.

Nhìn Diệp Đông Diệp Tây, Diệp Cẩn lại nói: “Tôi cùng Diệp Thu đi xưởng thuốc, các cậu đi thu thập vật tư, phố đối diện có vài cửa hàng, chú ý an toàn”.

Diệp Đông Diệp Tây quá sợ hãi, “Thiếu gia, chúng ta cùng đi!” Xưởng thuốc tuy rằng không xa, nhưng ai biết tình huống bên trong là gì? Hơn nữa còn mang theo nhị thiếu gia… Cũng không phải bọn họ không tin nhị thiếu, thật sự là cảm thấy vũ lực của mình tốt hơn, đến lúc đó cho dù có cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể liều mạng cứu thiếu gia.

Diệp Cẩn lạnh nhạt không nói, Diệp Thu cười cười, mặc áo lông vào, choàng khăn quàng cổ, đeo găng tay cùng mũ giáp, toàn thân che kín kẽ.

"Mười phút sau xuất phát." Diệp Cẩn đứng lên, cũng bắt đầu sửa sang lại trang phục..

Diệp Đông Diệp Tây biết Diệp Cẩn không định đổi ý, đành phải lo lắng liếc nhau, cùng kiểm tra vũ khí cùng trang bị của mình một phen, lại theo Vương thẩm lấy ngọc hồ lô, đến lúc đó tìm được vật tư có thể trực tiếp bỏ vào, miễn cho vướng bận còn lấy không được bao nhiêu.

Vương thúc Vương thẩm ở lại, ở bên cửa sổ dùng súng giúp bọn họ mở đường.

Mấy phút sau, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong xuôi, Vương thúc Vương thẩm cũng bắt đầu nổ súng bắn chết tang thi qua lại xung quanh tòa nhà. Súng trang bị ống giảm thanh, khi nổ súng không ngừng phát ra âm thanh “oành”.

Mây người Diệp Thu cầm đao, nhanh chóng giải quyết được tang thi, chui vào trong xe.

Xe lao nhanh, Diệp Thu nhìn phía trước, nói: “Phía trước quẹo trái”.

“Ừm”, Diệp Cẩn nhìn không chớp mắt, Hummer lao đi vững chắc.

Ước chùng qua hơn mười phút, Diệp Thu mói nhìn thấy cửa của xưởng chế thuốc bảng kim loại với dòng chữ “Xưởng chế thuốc XX”, dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt.

Cửa kéo của xưởng chế thuốc chạy bằng điện đóng thật chặt, Diệp Cẩn cùng Diệp Thu liếc nhau, đem Hummer để ở ngoài cửa lớn, đi vào trong xưởng.

Đây là xưởng chế thuốc tương đối có quy mô, Diệp Thu chạy đến phòng bảo vệ bên cạnh, nhíu mày.

Diệp Cẩn đánh giá bốn phía, đi đến bên người Diệp Thu.

"Làm sao vậy?"

“Có chút không thích hợp!” Diệp Thu nắm chặt đao trong tay, buông tinh thần lực ra.

“Trong xưởng chế thuốc có người sống sót!” Diệp Thu kinh ngạc mở to hai mắt.

Diệp Cẩn đi vào phòng bảo vệ, bảo vệ bị biến thành tang thi bị chém chết ở trong, hắn né qua thi thể của tang thi, nhìn bản đồ của xưởng bên trong phòng bảo vệ.

Diệp Thu cũng đi lên nhìn nhìn, nói: “May mắn là kho hàng cùng nơi người sống sót đi không cùng phương hướng”.

"Người sống sót nhiều không?"

Lắc lắc đầu, "Không tính nhiều lắm, mấy chục người."

"Không cần kinh động bọn họ, chúng ta đi kho hàng."

"Vâng!"

Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ kho hàng, bởi vì xe ra vào thường xuyên, khoảng cách của kho hàng cùng cửa lớn cũng không xa, hai người được nước giếng cải tạo thân thể nên chạy rất nhanh, hai ba phút sau liền thấy được kho hàng.

Có lẽ vì tang thi phụ cận bị nhóm người sống sót dọn sạch, dọc theo đường đi hai người gặp tang thi cũng không nhiều, mấy đao thì có thể giải quyết.

Cửa kho hàng đã bị người khác mở ra, Diệp Thu nhíu mày, có chút lo lắng.

Cậu không lo lắng bên trong không còn thuốc, dù sao nó cũng ăn không được, người khác có lấy đi cũng không lấy bao nhiêu, chỉ là cậu nhìn kho hàng tối om, cảm giác có chú bất an.

Kho thuốc bình thường không có cửa sổ, bình thường thì không cảm thấy được gì, nhưng hiện tại không có điện nên không thể nhìn rõ toàn bộ kho hàng, cho dù thị lực hai người Diệp Thu vào ban đêm rất tốt. 

Lấy hai cái đèn pin cường lực từ trong không gian ra, ánh sáng màu trắng chiếu về phía trước.

Kho hàng rất lớn, chia làm vài khu, bên trong bày các kệ hàng cao, trên kệ hàng đều là thuốc đóng hộp.

Tới gần cửa thì thấy không ít hộp thuốc nằm tán loạn trên mặt đất, còn có một chút dung dịch bị đánh nát, thủy tinh văng đầy trên mặt đất, dung dịch màu nâu tẩm ướt một khối lớn.

Vì tranh thủ thời gian, Diệp Thu cũng không chú ý trên kệ hàng đến tột cùng là cái gì, trược tiếp chạy đem từng kệ hàng thu vào không gian.

Diệp Cẩn cầm đao chạy ở phía sau cậu, chặt chẽ chú ý tình huống xung quanh, hắn có cảm giác giống như cái gì trong kho hàng đang nhìn chằm chằm mình, có chút mao cốt tủng nhiên.

Những thứ không rõ luôn làm người ta sợ hãi.

Diệp Thu chạy thật nhanh, kệ hàng rất lớn, thu một đường có chút mỏi mệt, nhưng cảm giác nguy hiểm ngày càng rõ ràng, cậu không dám dừng lại, nghĩ nhanh chóng thu rồi sớm rời đi.

Bỗng nhiên, một bóng đen chợt lóe qua, cậu chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Cẩn đẩy ra.

Đồng tử Diệp Cẩn co rút, bóng đen có tốc độ cực nhanh hóa ra là con chuột còn lớn hơn cả con chó!

Toàn thân con chuột đen nhánh, ánh mắt phát ra ánh sáng quỷ dị, thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Cẩn, công kích này không trúng làm nó có chút buồn bực, ẩn nấp ở trong góc, cái đuôi như đuôi rắn quét qua quét lại.

Diệp Thu lăn trên mặt đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm áo lông của Diệp Cẩn bị bắt phá. Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa thôi là Diệp Cẩn đã bị thương!

Chỉ nhìn con chuột kia liền biết không bình thường, móng vuốt không biết đã chạm vào cái gì, ai biết có virus tang thi hay không?!

Trước mắt giống như xuất hiện cảnh Diệp Cẩn vì cứu mình mà bị thương, Diệp Thu ngừng thở, trái tim vô cùng đau đớn.

Diệp Cẩn chăm chú nhìn con chuột biến dị trước mặt, nắm chặt đao trong tay.

Móng vuốt sắc bén màu đen hung hăng gãi mặt, nháy mắt lưu lại vài vết cào thật sâu, giật giật râu, nhảy lên thật mạnh, móng vuốt sắc bén hướng về thức ăn mỹ vị trước mắt.

Nhanh chóng tránh công kích của con chuột, trường đao trong tay Diệp Cẩn vung lên, ở thân thể to béo của con chuột chém ra một vết thương.

Con chuột bị thương càng thêm táo bạo, dừng một chút, trực tiếp mở miệng phun một quả cầu lửa về phía Diệp Cẩn!

Tốc độ của quả cầu lửa cực nhanh, cho dù là Diêp Cẩn có thân hình mạnh mẽ cũng không khỏi tránh có chút chật vật. Không có thời gian lại đi quan sát, Diệp Cẩn nhân lúc né tránh nhanh chóng lấy súng ra, bắn vài phát về phía con chuột.

Tốc độ con chuột nhanh đến không thể tin nổi, Diệp Cẩn được nước giếng cải tạo qua thì khả năng bắn trúng mục tiêu là rất cao, nhưng con chuột chỉ bị bắn trúng ở bụng cùng chân.

Diệp Thu khẩn trương ngồi dậy, đồng dạng lấy súng lục ra, ý đồ nhắm con chuột có tốc độ cực nhanh.

Con chuột khi nổi điên nhìn qua càng thêm đáng sợ, không hề ngừng lại, lần lượt tấn công về phía Diệp Cẩn.

Lòng bàn tay vì Diệp Thu khẩn trương mà đầy mồ hôi, tim quả thực muốn nhảy tới cổ họng, nhưng sợ ngộ thương Diệp Cẩn, chỉ có thể không ngừng đi theo động tác của con chuột.

Con ngươi Diệp Cẩn ám trầm, môi nhếch lên đầy nguy hiểm, trường đao vung vẩy, hiện ra phi thường bình tĩnh.

Miệng vết thương trên người con chuột càng ngày càng nhiều, máu tươi tích trên mặt đất, tạo thành một mảng đỏ sậm.

Lại một lần công kích, Diệp Cẩn một đao chặt bỏ nửa thước đuôi của con chuột, máu tươi vung vẩy.

Âm nhanh bén nhọn tru lên thập phần chói tai, con chuột mất đi đuôi rơi trên mặt đất, nháy mắt không phân biệt được phương hướng.

Chính là hiện tại!

Diệp Thu quyết đoán bóp cò, viên đạn bắn ra, đánh trúng đầu con chuột.

Con chuột run rẩy vài cái thì chết đi.

Diệp Thu sờ sờ trán, quả nhiên một tay mồ hôi, cũng không quản nó, vội vàng đi đến cạnh Diệp Cẩn.

"Anh sao rồi?!"

Diệp Cẩn thở hổn hển, lắc lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, nói: “Đây là biến dị?”

Diệp Thu cẩn thận đánh giá, phát hiện hắn không bị thương, lúc này mới xoay người đến gần thi thể con chuột.

Cậu vừa nhìn thấy một tia sáng chợt lóe, không biết là cái gì?

Viện đạn gần như đme đầu con chuột đánh nát, trên đất đỏ trắng giao hợp, hiện ra có chút ghê tởm.

Nhưng mấy ngày nay Diệp Thu gặp qua không biết bao nhiêu bộ dáng tang thi ghê tởm. Đây chỉ là chuyện nhỏ.

Dùng mũi dao cẩn thận gạt gạt, tìm thấy một khối tinh hạch lớn bằng hạt đậu.

“Đây là cái gì?” Diêp Thu cẩn thận dùng tay đeo găng nhặt mảnh tinh hạch kia lên, dùng nước tẩy rửa.

Diệp Cẩn đã đi tới, nói: "Đây là?"

Diệp Thu nghi hoặc lắc lắc đầu, "Không biết, trong óc con chuột tìm được."

Diệp Cẩn lại liếc mắt nhìn thi thể con chuột một cái, nói: “Trước cứ giữ đi, chuột biến dị, thứ này không chừng sẽ hữu dụng, trở về nói sau”.

Gật đầu, Diệp Thu lấy ra một cái bình thủy tinh trống, mở nắp bình ra, đem tinh hạch bỏ vào, phát ra một tiếng “đinh” thanh thúy.

Đậy nắp bình, Diệp Thu đem bình thủy tinh thu vào không gian, vội vàng đem số hàng còn lại thu vào, lúc này mới đi theo Diệp Cẩn, chạy ra khỏi kho hàng.

Trên đường đến cửa kho hàng không biết khi nào thì  tràn đến một đám người, bị tang thi truy đuổi chạy ra bốn phía.

Một nam nhân sắc mặt tái nhợt lôi kéo tay vợ hắn, mắt thấy tang thi đuổi theo, hắn cư nhiên không chút do dự buông vợ ra, thậm chí đẩy ngã nàng xuống đất.

Tang thi đuổi theo bọn họ nháy mắt đánh về phía nữ nhân té lăn trên mặt đất, nàng lại giống như không có cảm giác bị tang thi cắn đau, hai mắt đầy kinh hãi tuyệt vọng nhìn chồng mình đang chạy thật xa, “Lão công!” 

Chồng nàng cũng không quay đầu lại, giống như không nghe thấy, chạy thật nhanh.

Tay Diệp Thu nắm thành quả đấm, tang thi căn bản không đáng sợ như vậy, mặc dù bọn chúng chạy còn nhanh hơn con người nhưng lại e ngại ánh mặt trời, chỉ cần trong tay có vũ khí, thì khí lực nhỏ như nữ nhân cũng có thể giải quyết tang thi, mà mấy chục người trước mắt lại bị tang thi truy đuổi đến chạy trối chết.

Không biết nên phẫn nộ hay là nên bi ai, Diệp Thu nhăn mày.

Tay Diệp Cẩn nắm chặt tay của cậu, như là an ủi, lúc này mới cầm đao đánh tang thi.

Cho dù bọn họ có mặc kệ cũng không ai nói gì, dù sao mạt thế, ai cũng không thể trông cậy vào người khác cứu mình.

Nhưng mà lại chặn đường của bọn họ, hơn nữa tiếng thét chói tai rất có khả năng thu hút thêm nhiều tang thi, vì không muốn bị ngăn ở xưởng chế thuốc, hắn đành phải ra ngoài giết tang thi.

Hơn mười con tang thi cũng không phải vấn đề gì lớn, trong chốc lát đã bị Diệp Cẩn chém sạch.

Người sống sót thấy nguy hiểm được giải trừ đều nhẹ nhàng thở ra, có trực tiếp ngồi xổm trên đường khóc, cũng có mặt chờ mong vây đến bên cạnh Diệp Cẩn, càng không ngừng nói cám ơn.

Trong đó có vài người cẩn thận lau đi bụi trên mặt, xoa đi tóc tán loạn, đi lại cạnh Diệp Cẩn, trong chớp mắt liền khóc hoa lê đẫm mưa.

Diệp Thu đứng ở cách đó không xa, nhìn vài nữ hài nam hài hướng về Diệp Cẩn, phiền muộn nhíu mày, bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, đi tới.

"Anh!"

Trong mắt Diệp Cẩn hiện lên một chút không kiên nhẫn, hắn vốn không định làm người tốt, càng không thích người khác động vào mình, mấy người trước mắt tiến lại gần hắn, quả thực mạc danh kỳ diệu!

Nghe được âm thanh trong trẻo của Diệp Thu, trong mắt Diệp Cẩn mới dịu đi một chút, quay đầu nói: “Đi thôi”.

Mây người kia khi thấy Diêp Cẩn có ý tứ muốn đi, lập tức khóc càng thêm đáng thương, muốn cho nam nhân trước mắt mang theo chính mình.

Người cường đại luôn khiến người ta sùng bái, huống chi là mạt thế, bên người có một nam nhân vũ lực cường đại thì càng có thể đảm bảo an toàn của chính mình, chuyện này là quan trọng nhất.

Hơn nữa nam nhân trước mắt còn trưởng lại cao lại soái, cho dù là trước mạt thế, cũng là soái ca hiếm có.

Một nam sinh có bộ dáng rất xinh đẹp dựa vào lòng Diệp Cẩn, tựa hồ vô tình kề sát hạ thân Diệp Cẩn, một đôi mắt to ngập nước vô tội nhìn Diệp Cẩn, nói: “Đại ca! Anh cho em đi theo với… Người thân của em đều…” Trong mắt chảy ra một chuỗi nước mắt, nam sinh kia ra vẻ kiên cường chớp mắt, lông mi thật dài trượt theo nước mắt, muốn rơi không hết, cơ hồ nghẹn ngào.

Hắn vẫn biết lợi dụng diện mạo của chính mình như thế nào, cũng biết bộ dáng này nhất định làm người khác đau lòng, chỉ cần có thể khiến cho nam nhân trước mắt mang mình đi, hắn có thể dùng bất cưa thủ đoạn gì.

Mạt thế, chỉ cần sống sót, cái gì hắn không thể làm? Hắn đã cảm nhận đủ cảm giác đói khát, tuy rằng nam nhân này cùng em trai hắn một thân chật cật, nhưng cũng không phải là người phải chịu đói, đi theo bon họ nhất định là quyết định đúng đắn.

………………………………………………………

Hết chương 15

Editor: “Ê cái thằng bạch liên kia, mi có tránh ra không? Chỗ đó là của tiểu Thu nhé!”