Diệp Thu vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn gà mổ hạt bắp ngô, lợn béo cũng hộc hộc ăn bắp ngô, lại thuận tay lấy nước cho chúng nó, lúc này mới rời khỏi hậu viện, vào phòng bếp.
“Vương thẩm, tối nay ăn gì vậy?”
“Nhị thiếu gia, tôi nhìn thấy hậu viện có mấy con gà, định giết hai con, một con kho một con nấu canh, lại hấp chút thịt khô, xào cải xanh cùng măng, đều là dùng củi nấu, đảm bảo ngon miệng!”
“Ha ha, tôi nhất định sẽ chờ!” Diệp Thu nhìn Vương thẩm đem gà đã cắt tiết thả vào trong nước sôi, tốc độ cực nhanh vặt lông gà.
Trên xe bọn họ mang theo không ít thịt tươi, đều dùng túi chân không gói lại, nhưng không có người nào ghét bỏ thức ăn nhiều, đồ vật trên xe càng tận lực ít động đến càng tốt, ai biết sau này sẽ thế nào?
Diệp Thu cũng không nói thẳng trong không gian của mình cũng đủ ăn, dù sao chỉ cần không đói bụng thì bọn họ vẫn ổn, trong mạt thế có thói quen này cũng tốt lắm.
Phòng bếp rất nhỏ, Diệp Thu cũng không tiếp tục ở lại làm vướng chân vướng tay mà trực tiếp lên lầu.
Nhà này có hai phòng ngủ một phòng khách, dưới lầu có một phòng khách, lầu hai có hai phòng ngủ. Phòng ở đều không lớn, nhưng bên trong có giường có chăn, cũng đủ mấy người bọn họ ở.
Diệp Thu chọn một phòng ngủ, đem khăn trải giường cùng chăn gối đều đổi thành trong không gian, lúc này mới nằm trên giường, nhẹ nhàng thở ra.
Thức ăn đã được nấu xong, lúc Diệp Cẩn lên lầu gọi cậu ăn cơm thì Diệp Thu đang cầm di động cày game.
Hiện tại đã không lên mạng được, thông tin cũng cắt đứt, di động bây giờ cũng chỉ có thể nghe nhạc cùng chơi trò chơi.
Diệp Thu hết sức chăm chú nhìn màn hình đầy hoa quả, cậu đã vượt đến cấp 146, độ khó ngày càng cao, tạm thời không chú ý thời gian.
Diệp Cẩn đi đến bên giường nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên màn hình đều là các loại hoa quả rực rỡ sắc màu được sắp ngay hàng thẳng lối, chợt thấy quả thực muốn hoa mắt.
Trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, Diệp Thu bởi vì tìm không thấy đôi hoa quả trùng nhau mà gấp đến độ nhíu mày, không chú ý có người đang đứng bên cạnh mình.
“Nơi này”. Một ngón tay thon dài vươn ra, chỉ chỉ hai quả khế có thể nối lại.
Diệp Thu ngẩng đầu, hoảng sợ, đến khi thấy rõ là Diệp Cẩn thì có chút lúng túng cười cười, thoát khỏi trò chơi.
"Các anh nói chuyện xong rồi?"
“Ừm, ăn cơm”. Ánh mắt Diệp Cẩn đảo qua di động bị cậu nhét vào túi quần, gật đầu.
“Vậy đi thôi”.
“Hai người xuống lầu, bát đũa đều được đặt trên bàn, chỉ chờ bọn họ.
Gà vườn hầm nấm thơm ngào ngạt, gà kho sáng bóng, cải xanh xào nhẹ nhàng khoan khoái, măng xào thịt khô mê người.
Mấy người đều không có khách khí, lấy thức ăn trong nồi ra ăn không còn một mảnh, ăn đến bụng ai nấy đều no căng.
Trời còn chưa tối, Diệp Thu lôi kéo Diệp Cẩn đi dạo trong viện tiêu thực, cửa viện bị gõ.
Liếc nhau, Diệp Thu rút súng lục từ bên hông, đến gần cửa.
"Ai?"
“Tôi…tôi là trưởng thôn của nơi này, có thể cho tôi vào hay không?”
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn, nhìn thấy hắn gật đầu thì mới cẩn thận mở cửa ra.
Một nam nhân hơn năm mươi tuổi đi vào sân, làn da hắn ngăm đen, vừa thấy chính là thường xuyên phơi nắng.
Sắc mặt trưởng thôn khẩn trương nhìn súng trên tay cậu, run giọng nói: “Cậu trai, cậu có thể bỏ súng xuống hay không?”
Diệp Thu đánh giá hai tay trống trơn, theo lời bỏ súng xuống: “Chú có chuyện gì
Thôn trưởng cười cười, nói: “Là như vầy, chúng tôi nhìn thấy các cậu đều cầm súng nên định mời các cậu giúp một chuyện”.
"Hỗ trợ?" Diệp Thu nhàn nhạt nâng mi.
“Đúng vậy”. Trưởng thôn nói: “Phía đông thôn chúng ta còn có ba hộ gia đình, đều biến thành quái vật, hiện đang nhốt ở trong viện, trong thôn không ai dám đi, lại sợ một ngày nào đó bọn chúng chạy ra gây tại họa cho người khác, cho nên muốn nhờ các cậu giúp đỡ. Trong nhà mấy người đó đều có lương thực dự trữ, các cậu đều có thể mang đi, mỗi nhà chúng tôi lại cho các cậu mười cân thịt khô, cậu xem thế nào?”
Ngôn ngữ nơi này cùng tiếng phổ thông không chênh lệch nhiều lắm, Diệp Thu nghe cũng hiểu, lúc này thì chờ mong nhìn Diệp Cẩn.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Diệp Thu, Diệp Cẩn sao có thể cự tuyệt?
Cùng nhau chào đám người Diêp Đông, hai người để trưởng thôn dẫn đường, đi về phía đông của thôn.
Đám người Diệp Đông cũng muốn đi, nhưng vì phải kiểm tra xe, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bọn họ đi xa.
Thôn cũng không lớn, đại khái là khi trưởng thôn nói xong rồi, có vài thôn dân cầm thang dựa vào tường nhìn bọn họ đi qua, trong mắt mang theo cảnh giác.
Ngẫu nhiên có vài đứa trẻ vụng trộn nhìn bọn họ qua khe cửa, Diệp Thu cười chớp mắt với bọn chúng.
Rất nhanh thì đến một nhà, cửa bên ngoài sân được khóa lại, Diệp Thu nhìn thoáng qua, dứt khoát nhảy lên tường, đứng trên đó, dùng mấy phát súng giải quyết mấy con tang thi vì nghe thấy tiếng động mà đến.
Nhảy xuống tường, phủi bụi trên người, Diệp Thu đi đến bên cạnh Diệp Cẩn.
Trưởng thôn bị động tác lưu loát của cậu dọa ngốc, không dám nói gì, vội vàng lấy chìa khóa từ trong túi áo, mở cửa ra.
Bởi vì tang thi chết trong sân, mùi có chút khó nghe, ngược lại trưởng thôn thở phào một cái, dẫn bọn họ đến kho lương thực.
Một cước đá văng cửa, Diêp Thu vừa lòng nhìn nhìn lương thực đầy ắp bên trong, xoay người nháy mắt với Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn hiểu ý, để trưởng thôn mang hắn đi nhà khác.
Diệp Thu thấy bọn họ đi xa, thân thủ đem kho lúa tràn đầy thu vào hơn phân nửa, chỉ chừa lại mấy túi hạt thóc, lại đi vòng quanh một chút, thu thịt khô, lạp xưởng, muối cùng hoa quả khô, lúc này mới xoay người chạy về gọi Diệp Đông Diệp Tây tới thu.
Diệp Đông Diệp Tây vừa hoàn tất việc kiểm tra xe, nghe cậu nói xong thì đều đứng dậy đi thu lương thực.
Vào kho thóc, hai người có chút thất vọng, mấy bao hạt thóc to như vậy bọn họ ăn thế nào đây? Trấu vẫn còn mà!
Nhưng mà bọn họ cũng không phải là người không rõ lí lẽ, một người hai bao lúa, hai lượt qua lại thì chuyển xong.
Còn Diệp Thu thì chạy đến nhà Diệp Cẩn vừa giải quyết, lấy tay thu lương thực, trữ hàng bên trong không gian lại tăng lên.
Trưởng thôn đi theo Diệp Cẩn trở về sân bọn họ ở tạm, nhìn lúa cùng lúa mì trong sân có chút nghi hoặc, không rõ sao lại thiếu đi, nhưng ông cũng chỉ nghĩ trong lòng, không có nói ra.
Đại khái là vừa mới bị vài tiếng súng làm kinh sợ, trưởng thôn rất nhanh gọi người đưa đến trăm cân thịt khô, lạp xưởng, còn có một chút thịt thỏ cùng cá xông khói, đều dùng giỏ trúc đựng, đặt ở trong viện.
Sau khi đặt đồ vật xuống thì trưởng thôn cũng không có ở lâu, vội vàng cảm ơn chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Diệp Thu gọi lại.
“Thôn trưởng đại thúc, số thóc này chúng ta cũng không thể dùng, chú xem có thể đổi cùng người trong thôn?”
Trưởng thôn có chút khẩn trương, ông chỉ sợ gặp phải kẻ xấu, nhưng mà cũng may mấy người Diệp Thu lớn lên tương đối soái, nhìn liền quen thuộc, không giống người xấu. Không thể không nói, cho dù là ở mạt thế, diện mạo vẫn là có chút tác dụng.
Nghe Diệp Thu nói xong, thôn trưởng nghĩ nghĩ, nói: “Như thế này, các cậu xem như vậy có được hay không, chúng tôi lấy đậu phộng khoai lang đổi cho các cậu?”
Diệp Thu cũng không so đo, chỉ gật đầu, nói: “Vậy có thể phiền toái chú nói cho mọi người một tiếng hay không? Muốn đổi đều đến đổi, sáng ma thì chúng tôi đi”.
“Ừm, tôi biết rồi”. Thôn trưởng nói xong thì vội vàng đi ra ngoài.
Trong thôn có nơi xay xác cùng xay bột, đậu phộng khoai lang đều có thể ăn, nhưng vẫn kém gạo, hoa màu chưa rõ hình dạng, đến lúc đó còn không biết có thể thu vào bao nhiêu, còn không bằng thừa lần này đổi một ít trở về.
Trời dần dần tối, mấy người Diệp Thu đều ở trong viên, bên chờ đợi bên nướng đồ ăn.
Củi lửa rất nhiều, Diệp Thu lấy ra từ trong xe lấy ra mấy cái que, một người một que, dùng để xuyên qua bắp ngô, cải xanh, Vương thẩm thì rắc gia vị lên, hương thơm lan tràn.
Thời điểm mùi dần dần tản ra thì thôn trưởng mang theo người tới, còn dẫn theo cân điện tử bán ở trước nhà ông.
Bởi vì dùng đậu phộng khoai lang đổi gạo rất có lời, rất nhiều thôn dân đều lại đây.
Có mang theo một giỏ khoai tây, có khiêng một bao tải khoai lang, có cầm theo một rổ đậu phộng, có cầm một túi hoa quả khô… Còn có đứa nhỏ cẩn thận cầm một rổ trứng gà.
Đổi từng cái cho bọn họ, gạo trong viện rất nhanh vơi đi, nhóm thôn dân liền dừng lại, hoặc khiêng hoặc vác lương thực vừa đổi trở vê nhà.
Đứa bé kia là người đổi cuối cùng, Diệp Thu nhìn nó xanh xao vàng vọt, lặng lẽ thêm mấy cân lúa mì.
Nó ngượng ngùng cười với Diệp Thu, nhỏ giọng nói câu cám ơn.
Nhìn nó cố sức mang lúa mì ra cửa, Diệp Thu nghĩ nghĩ vẫn là đuổi theo, quan sát thấy bốn phía không có người, rất nhanh lấy ra từ không gian một cái túi, bên trong có sô cô la cùng hai túi sữa bột, đuổi theo đứa bé, đem túi đồ nhét vào tay nó, bảo nó đừng nói cho ai biết.
Đứa bé kia mở lớn mắt, lặng lẽ gật đầu, cười lộ ra hai lúm đồng tiền.
Vội vã chạy về sân, đám người Diệp Đông đang đóng gói đồ vật, không có chú ý cậu chạy ra khỏi sân, chỉ có Diệp Cẩn nhìn cậu một cái, phát hiện trong mắt cậu mang theo tươi cười, cũng không nói gì, giúp đõa cùng nhau đóng gói.
Có lẽ là do mới vừa giúp đỡ người khác, tâm tình Diệp Thu tốt lắm, cũng chạy đến bên cạnh Diệp Cẩn, giúp đỡ hắn chống đỡ gói khoai tây to.
Qua một giờ mới thu thập xong, nhưng cũng không có người ngại phiền, những thứ này đều để lấp bụng.
Đem đồ vật nhét vào trong xe, đỉnh xe cũng có mấy túi khoai lang đậu phộng, cũng may Hummer đủ lớn, cho dù là như thế này, không gian trong xe vẫn còn rất nhiều.
Vương thẩm đã sớm đun nước ấm, mấy người sau khi tắm nước ấm thoải mái mới vào phòng nghỉ ngơi.
Diệp Đông Diệp Tây ngủ ở phòng khách dưới lầu, những người khác thì ngủ trên lầu.
Vương thúc Vương thẩm tất nhiên ngủ cùng một gian phòng, vì thế còn lại Diệp Thu chỉ có thể ngủ cùng với Diệp Cẩn.
Lúc Diệp Thu tắm xong thì Diệp Cẩn đã nằm trên giường, bởi vì không có điện, chỉ có thể dựa vào ánh trăng thấy bóng người mơ hồ.
Diệp Thu lau khô tóc, thật cẩn thận lên giường.
Vừa mới nằm xuống, Diệp Cẩn liền lấy tay ôm thắt lưng cậu, ôm cậu vào lòng.
Có chút cứng ngắc ghé vào ngực Diệp Cẩn, Diệp Thu đè thấp giọng nói, “Anh, anh thích ôm đồ vật khi ngủ hửm?”
“…Ừm”. Diệp Cẩn dừng lại một chút mới trả lời, nhưng mà Diệp Thu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Không tiếng động cười cười, Diệp Thu thả lỏng thân thể, đầu gối lên cánh tay Diệp Cẩn, “Chúc ngủ ngon”.
Diệp Cẩn hôn môi cậu một cái.