Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 10: Quyết định rời đi

Diệp Đông Diệp Tây đã đợi trong chốc lát, hiển nhiên thu hoạch khá dồi dào, Diệp Thu cùng Diệp Cẩn tiến vào trong xe, Diệp Đông lập tức giẫm chân ga, Hummer đi về phía đường cái.

Một đường không nói chuyện, mấy người đều không để ý bóng dáng tang thi hai bên đường chạy theo xe, xe lao nhanh, thoắt cái trở về biệt thự.

Vương thúc Vương thẩm đều đợi trong lo lắng, nhìn thấy bọn họ trở về mới yên tâm. Sau khi bọn họ vừa xuống xe, nhìn thấy trên quần áo dính vết máu cùng vết bẩn, tâm lại nhấc lên.

Nhưng nhìn bọn họ đều là khuôn mặt mỏi mệt, Vương thúc Vương thẩm cũng không có hỏi gì, vội vàng chuẩn bị nước ấm cùng thức ăn cho họ.

Biết bọn họ hôm nay tiêu tốn nhiều khí lực, Vương thẩm làm một bàn đồ ăn tràn đầy, mấy người tắm rửa sạch sẽ ngồi ở bên cạnh bàn, cũng không có nói nhiều, ăn từng ngụm từng ngụm.

Đơi đến khi mọi người ăn uống no đủ, Vương thẩm đi thu thập bát đũa, năm người khác tiến vào phòng khách.

Diệp Thu và Diệp Cẩn ngồi trên cùng một cái sofa, Diệp Cẩn để Diệp Thu tựa vào lòng mình, giúp cậu đấm bả vai, hôm nay không ngừng thu đồ vật vào không gian, bả vai có chút mỏi, dù sao Diệp Cẩn không có việc gì, Diệp Thu yên tâm thoải mái hưởng thụ.

Trên một cái sofa khác, Diệp Đông Diệp Tây liếc nhau, có chút bất khả tư nghị, nhưng cũng không nói nhiều, Diệp Tây chỉ chỉ bả vai của mình, cười với Diệp Đông.

Không có mưa rền gió dữ như trong tưởng tượng, Diệp Đông cười cười, lấy tay bóp bả vai cho Diệp Đông.

Diệp Tây thụ sủng nhược kinh, toàn thân căng thẳng, vẻ mặt đầykinh ngạc.

Bóp vai cho mình thật là Diệp Đông? Là hồ ly tinh Diệp Đông?!

Vương thúc cười cười lắc đầu, nói: "Thiếu gia, tình huống bên ngoài thế nào?"

Diệp Cẩn nhàn nhạt mở miệng: "Tang thi e ngại ánh Mặt Trời, hành động vô cùng cứng ngắc nhưng không có cảm giác đau, không biết mệt mỏi, hơn nữa rất mạnh".

"Rất lợi hại?"

"Không phải rất lợi hại, Vương thúc, chỉ cần vượt qua tâm lý sợ hãi, tang thi có thể dễ dàng giải quyết!" Diệp Tây cười chen vào nói.

Diệp Cẩn lắc đầu, "Hiện tại có thể dễ dàng giải quyết tang thi, nhưng sau này thì sao?"

"Đúng". Diệp Thu gật đầu, "Đám tang thi đang trong giai đoạn tiến hóa, hôm nay đã có tang thi có thể đi lại dưới ánh mặt trời, tuy rằng số lượng rất ít, nhưng điều này chứng tỏ rất có khả năng về sau tang thi sẽ không còn sợ ánh mặt trời!"

"Đúng vậy". Diệp Đông tiếp lời: "Hôm nay tôi ở cửa hàng còn đụng phải một con tang thi, hành động của nó chỉ chậm hơn so với con người một chút, nếu không phải tôi phản ứng kip thời thì đã bị cào rồi".

"Làm sao? Tôi nhìn xem!" Diệp Tây nghe vậy thì bật dậy.

"Không sao!" Diệp Đông bắt được cánh tay chạm vào cổ tay áo của mình, lỗ tai có chút hồng, "Không có bị bắt!"

"Về sau chú ý an toàn". Diệp Cẩn lướt nhìn Diệp Đông một cái, tiếp tục bóp bả vai cho Diệp Thu.

Lưng Diệp Đông chợt lạnh,"Vâng"

Diệp Thu nghi hoặc chớp mắt, Diệp Đông cùng Diệp Tây...

Trời còn chưa tối, mấy người liền trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tang thi sẽ bị ánh sáng hấp dẫn, bọn họ cũng không dám bật đèn, sợ đưa tới tang thi. Hơn nữa tuy mỗi nhà sẽ có một chút khoảng cách, nhưng bật đèn thì quá khoa trương rồi. Phải biết rằng hiện tại đã cắt điện, còn bật đèn thì chẳng khác nào nói cho người khác: điều kiện gia đình này tốt lắm, mọi người mau tới cướp!

Phải biết rằng hôm qua đã có một nhà bị trộm.

Thật ra công tác bảo an của khu biệt thự rất tốt, nhưng mà hiện tại biết đi nơi nào tìm người làm bảo an? Các nhân viên an ninh trước kia hoặc là từ chức về nhà, hoặc là biến thành tang thi.

Có ít người trong ấn tượng, ở trong biệt thự đều là người giàu có, khẳng định có đủ vật tư, vì thế còn có người chuyên môn chặn ở trên đường, cướp bóc xe cộn ra vào.

May mắn là đám người Diệp Thu ở biệt thự tương đối hẻo lánh, trang bị lưới điện cửa sắt cũng có tác dụng, thẳng cho tới bây giờ, còn chưa có ai đánh chủ ý lên bọn họ.

Nhưng mà hôm nay nhìn tình huống xảy ra, C thị cũng không an toàn, hơn nữa, Diệp Cẩn nói cho cậu biết một thông tin, đại bộ phận chính phủ đã rút lui khỏi, động tác rất nhanh, nhưng rất rõ ràng, C thị không hề được xem trọng, cho dù có cứu viện cũng không biết đợi đến tháng năm nào.

Cùng với đợi đến khi thành phố hoàn toàn rối loạn, không bằng sớm chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi nơi này.

Diệp Thu vào không gian, hiện tại còn sớm, cậu ngủ không được, tính đi câu cá.

Vừa đi lên du thuyền trên mặt hồ, liền nghe tiếng gõ cửa.

Lúc này còn tới tìm mình, ngoài Diệp Cẩn ra thì cậu không còn có thể nghĩ đến ai khác.

Vội vàng ra khỏi không gian mở cửa cho Diệp Cẩn.

"Câu cá?"

Lúc này Diệp Thu mới phát hiện trên tay mình cầm cần câu, "Ha ha, em ngủ không được".

"Cùng nhau."

Diệp Thu chớp chớp mắt, "Được rồi."

Nhàn nhã tựa vào lan can, Diệp Thu mở miệng, "Khi nào chúng ta rời đi?"

Một tay Diệp Cẩn đút vào túi một tay nắm lan can, nói: "Anh lấy được tin tức".

"Tin gì?"

"Khu ngoại ô thành phố C có căn cứ quân sự nhỏ, ngày hôm qua vừa khẩn cấp rút khỏi".

"Khẩn cấp rút khỏi?"

"Đúng vậy."

"Anh là muốn..."

"Ừm."

"... Anh cũng thật can đảm!"

"Có gì không thể?"

"Hai người chúng ta đi?"

"Đúng."

"... Đi đi, ngày mai đi."

Nói là căn cứ quân sự, kỳ thật chỉ là quân doanh, dùng tường vây thành mảnh đất lớn, quân đội ở bên trong huấn luyện.

Thời điểm hai người chạy đến đã 11 giờ, trên đường kẹt xe nghiêm trọng, may là đường đi qua quân doanh không có xe.

Quân doanh này vừa dựng lên không bao lâu, phương tiện tối tân, hai người lái xe vòng một vòng, dừng xe ở ven đường phía tây trại lính, nơi đó có một rừng cây nhỏ.

Đi qua tường vây, quân doanh to như vậy lúc này đều trống không, khẩu hiệu cùng tiếng còi vang lên không dứt bên tai ngày xưa đều đã không còn, im ắng đến nỗi làm cho người ta có chút không thích ứng.

Bởi vì khẩn cấp rút lui, rất nhiều đồ vật trong quân doanh không kịp mang đi, hai người đi dạo một vòng, thu vào rất nhiều vật tư quân dụng, ống nhòm, đồng phục, giày, đều là mới, ngựa đặt ở một cái kho hàng, bên trong có thùng lớn gạo, lúa mì cùng bánh quy, hẳn là mang không nổi nên bỏ lại, hiện tai đều là của Diệp Thu.

Hai người thậm chí còn phát hiện hai cái xe tăng.

"Thật đúng là xa xỉ a!" Diệp Thu nhìn xe tăng bị vứt bỏ, gần như chảy nước miếng. Nam nhân thôi, ai không có mộng chiến tranh? Hiện tại hai chiếc xe tăng bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, sắp thuộc về chính mình, còn gì có thể làm cho người ta thích hơn?!

Diệp Cẩn nhéo nhéo hai má cậu, "Khẩn cấp rút lui, xe tăng đi quá chậm, không có hữu ích".

Diệp Thu liếc mắt, ai nói vô dụng? Rât hữu dụng! Nếu như bị tang thi vây quanh thì có thể lái xe tăng phá vây! Làm sao lại xông ra không được?!

Diệp Cẩn buồn cười lắc lắc đầu, "Tiếp tục, kho vũ khí."

Hai người lại tìm một lát, rốt cục tìm được kho vũ khí lớn ở tầng hầm. Đẩy đẩy cửa, Diệp Thu nhìn về phía Diệp Cẩn, "Đẩy không ra".

Diệp Cẩn khiêu mi, trực tiếp lấy súng ra bắn, ngọn lửa phun ra nuốt vào, cửa rốt cục bị phá.

"..." Đồ cuồng bạo lực.

Để ngừa vạn nhất có người đến, Diệp Thu nắm chặt thời gian, đẩy cửa lớn ra.

"Wow!" Nhìn hết thảy trước mắt, Diệp Thu hút ra một ngụm khí lạnh.

Kho vũ khí cũng không lớn, bên trong lại chất đầy vũ khí cùng đạn dược.

Ngay trên kệ hàng trước mặt là một loạt AK47, súng hoàn toàn mới, kệ hàng bên phải là một loạt MP5 nhỏ, sắp hàng chỉnh tề, bên trái là thùng gỗ, chất thành tầng cao.

Diệp Thu tiến lên mở mấy cái rương ra, phát hiện là tràn đầy lựu đạn cùng thốc nổ.

Hai người liếc nhau, quân doanh này trữ vũ khin soa với bọn ho tưởng tượng còn nhiều hơn.

Phất tay đem tất cả thu vào noiw chuyên môn để vũ khí, hai người lúc này mới ra nơi để xe.

Xung quanh quân doanh không có kiến trúc gì, càng miễn bàn khu dân cư, nên ở đây không có tang thi. Xe một đường thuận lợi chạy vào thành thị.

Khi đi ngang qua một siêu thị trẻ em, Diệp Thu vội vàng kêu dừng xe.

"Sao vậy?" Diệp Thu có chút nghin hoặc liếc nhìn bên ngoài một cái, không biết vì sao cậu kêu dừng.

"Cái kia a!" Diệp Thu chỉ chỉ siêu thị kia, đẩy cửa xuống xe, lấy đao chém chết tang thi vây lại, chạy đi vào.

Diệp Cẩn nguy hiểm híp híp mắt, đồng dạng xuống xe.

Đóng lại cửa siêu thị, Diệp Thu đã chém chết nhân viên cửa hàng biến thành tang thi, thu đồ dùng trên kệ hàng vào không gian.

Thờ ơ đi tới, Diệp Cẩn cầm một bình sữa, giống như vô tình hỏi: "Thu mấy thứ này để làm gì vậy?"

Diệp Thu kỳ quái liếc nhìn Diệp Cẩn, "Chờ đến khi anh có con thì sẽ cảm kích em đấy".

Con ngươi Diệp Cẩn trầm xuống, thiếu chút nữa đem bình sữa inox làm cho biến dạng, con?

Mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Thu đem nôi thu vào không gian, Diệp Cẩn nhàn nhạt mở miệng: "Em muốn có con?"

Diệp Thu dừng lại động tác thu đồ vật, nghĩ nghĩ, nói: "Rồi sẽ có. Lo trước khỏi họa thôi".

Rồi sẽ có?!

Diệp Cẩn nặng nề hít một hơi thật sâu, hai mắt nguyên bản thâm thúy lại càng thêm thâm trầm, giống như làm ra quyết định gì, khóe miệng đột nhiên nhếch lênh.

Không "khách khí" đem siêu thị trở thành hư không, hàng tồn kho cũng không buông tha, tính tính số hàng trong không gian, đánh giá hẳn là đủ dùng, lúc này Diệp Thu mới buông tâm, vui rạo rực lôi kéo Diệp Cẩn lên xe về nhà.

"Khi nào thì đi?"

"Ngày mai."

"Đi nơi nào vậy?"

"N thị."

"..."

Về nhà, Diệp Đông Diệp Tây đang dùng nỏ bắn tên, tuy rằng súng có uy lực to lớn, nhưng đạn dùng xong rồi cũng không biết đi nơi nào tìm, nỏ thì không giống, chỉ cần nhắm chính xác, một tên bắn ra có thể dễ dàng giải quyết tang thi, hơn nữa nó không phát ra tiếng động, quan trọng là tên còn có thể thu về. Thật sự không được thì còn có thể tự làm.

Đương nhiên, bọn họ hiện tại chủ yếu luyện tốc độ nhét tên, chỉ cần đề cao tốc độ, dùng nỏ thay thế cũng không phải việc gì khó.

Diệp Thu cũng có một cái nỏ, thân nỏ thuần đen xinh đẹp, khéo léo tinh xảo, mất gần nửa tháng mới làm xong.

Diệp Thu thường xuyên ở trong không gian luyện tập, hiện tại tốc độ lắp tên của cậu đã rất nhanh, chính là còn chưa thử qua trên người tang thi, nhưng rồi sẽ có cơ hội.

Gọi mọi người vào phòng khách, Diệp Cẩn nói: "Mọi người mau chóng thu thập đồ đạc, ngày mai xuất phát".

"Rõ".

Không có người nghi ngờ quyết định của hắn, Diệp Cẩn vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Trên đường cao tốc không cần tôi nói thì mọi người cũng biết, hiện tại mọi người đều muốn chạy khỏi thành phố, cao tốc tất nhiên bị chặn lại, tôi quyết định đi quốc lộ, tuy rằng ven đường sẽ có nhiều tang thi, nhưng có thể có nơi an toàn.

Mọi người gật đầu, Diệp Cẩn nói tiếp: "Mục đích của chúng ta là đi N thị, mọi người chuẩn bị đi!"

Nhìn những người khác đều đều tự đi thu thập đồ vật, Diệp Thu nghĩ nghĩ, "N thị an toàn sao?"

"N thị có quân khu, trên mạng có người nói nơi đó đang xây căn cứ an toàn. Hơn nữa, mục đích của chúng ta cũng không phải căn cứ an toàn ở N thị".

"Vậy đi nơi nào?"

"Quê của Vương thúc ngay tại thôn trang nhỏ cách N thị không sa, lầm trước bọn họ về nhà tế tổ, anh bảo Vương thúc chuẩn bị nhà ở cùng vật tư".

"!" Diệp Thu kinh ngạc nhìn Diệp Cẩn, người này có cần lo xa như vậy không?!

Diệp Cẩn cười khẽ, cúi đầu hôn Diệp Cẩn, "Lo trước khỏi họa".

"..."

Nghĩ nghĩ Diệp Thu lại nói: "Vì sao không đi B thị?"

"B thị chính là trung tâm chính trị, mạt thế vừa đến, nơi mọi người muốn đi nhất chính là B thị, nhưng mà nơi đó có thể chứa nhiều người như vậy sao?"

"Cho nên chúng ta phải đợi ổn định rồi mới đi?"

"Này chỉ là nguyên nhân thứ nhất."

"..." Diệp Thu xoay chuyển ánh mắt, "Còn có một nguyên nhân chính là, hiện tại trên đường khẳng định có nhiều người, mọi người đều lái xe, rất dễ dàng bị kẹt xe, hơn nữa nhiều người thì tang thi bị hấp dẫn cũng nhiều, cho nên trên đường rất có khả năng tụ tập một lượng lớn tang thi?"

Tâm tình có chút sung sướng sờ sờ đầu cậu, Diệp Cẩn gật đầu, "Ừm."