Mật Thám Thiếu Niên

Chương 3: Thế nào là ‘Người đó’

Bên ngoài nhà ăn.

“Hiên có trúc có thịt”——Phong Thần Hi giương mắt nhìn tấm biển trên đầu, thầm nghĩ: lại thêm một cái tên cổ cổ quái quái, nói vậy cũng là do Tiêu phu nhân đặt.

Không ngờ, lại nghe Tiêu Nặc một bên đắc ý dào dạt nói: “Tên này hay không? Là đệ đặt ấy. Lâu thật lâu trước kia, có một người vô cùng thần kỳ gọi là Vương Động, bởi vì trong nhà cùng quẫn, chỉ còn lại có một mảnh rừng trúc, hắn liền đặt tên cho cái sân trước nhà là “Hiên có trúc không thịt”. Đệ thật thích tên này, chỉ là nhà đệ so với nhà hắn có tiền nhiều hơn, cho nên...”

Lời còn chưa dứt, một trận gió thổi qua, mang đến một mùi hương thơm ngát vô cùng, hắn ngửi ngửi hai lần, trên mặt hiện ra vẻ phấn chấn cao hứng, hô to một tiếng “Mẹ”, dường như có một trận gió vọt qua cửa.

Phong Thần Hi đành phải cũng vào theo.

Vượt qua cánh cửa điêu khắc đồ án tinh xảo, vòng quá bình phong phác họa mĩ nhân huỳnh đồ, đi qua một loạt món đồ cổ xưa lỗi thời chất đống, theo mùi hương càng ngày càng thơm nồng kia, Phong Thần Hi nhìn thấy một vị nữ nhân.

Một người ngồi ở trước chiếc bàn vuông trải tơ lụa, ngón tay út sơn đỏ móng chĩa lên, mi thanh mục tú đang ngồi ăn cháo.

Chỉ liếc mắt một cái, Phong Thần Hi liền biết người này nhất định là Tiêu Tả ái thê, Cung gia đại tiểu thư Cung Phỉ Thúy không còn nghi ngờ gì——trừ bỏ nàng, thiên hạ không có người thứ hai ngay cả lúc ăn điểm tâm sáng cũng muốn ăn mặc xa hoa diễm lệ như thế.

Trách không được sư phụ nói lần nữa: chỉ cần có người ở gần, Cung Phỉ Thúy đều sẽ trang điểm tinh xảo hết sức đẹp đẽ.

Phong Thần Hi tính tiến lên bái kiến, Tiêu Nặc đã hoa chân múa tay vui sướng xông đến, một phen giữ chặt ống tay áo Cung Phỉ Thúy, liên thanh reo lên: “Mẹ! Mẹ! Cái áo bào viền lông khổng tước này của mẹ nhìn thật khá a, lại hợp với cái váy đỏ hoàng kim, quả thực hoàn mĩ! Để con xem mấy món phục sức thử... Oa, là khăn đôi đồng tâm nha! Mẹ à, mẹ thực biết trang điểm! Bất quá, thêm một khối ngọc bội có phải sẽ tốt hơn không?”

Nói đến đoạn này, hắn đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn thẳng đầu Cung Phỉ Thúy, chòng chọc nửa ngày, chợt mặt mày hớn hở nói: “Búi mây tròn! Mẹ, mẹ búi tóc hoàn vân à! Con đã nói rồi, chỉ có cái loại nữ nhân không có phẩm vị như hoàng hậu mới có thể búi bách hoa bảo kế đi cùng với yếm tử kim bách phượng... Ba năm trước đây ở kinh thành thấy lão bà kia dám trang điểm thành như vậy bước ra nhận triều bái của dân chúng, đến tận giờ con nhớ tới mà vẫn còn bực bội.”

“Được rồi, con à, thứ phẩm vị này vốn là do trời sinh thôi.” Cung Phỉ Thúy đắc ý dào dạt sờ sờ tóc, “Đến đây, giúp mẹ nhìn xem này đôi giày như thế nào...” Nói xong, cũng không ăn nữa, đem chân duỗi ra, kéo vạt dưới váy lên, lộ ra một đôi giày nhỏ khéo tinh xảo, dường như căn bản là không phát hiện bên cạnh còn có một người sống đứng sờ sờ.

Nàng đương nhiên không phải thật sự không phát hiện Phong Thần Hi, mặc dù tuổi đã ngót gần năm mươi, nhưng mắt lại rất tinh tường, chẳng những liếc một cái đã nhìn ra tiểu cô nương này thân mang võ công, hơn nữa võ công còn rất khá.

Nàng cố ý làm như không thấy, cũng là vì điểm này.

Nhiều năm thế này trôi qua, võ lâm đồng đạo muốn tiếp kiến Tiêu Tả thật sự nhiều lắm, tuy rằng hơn phân nửa trong đó đều bị Kim Nhất Đấu từ chối khéo ở Trấn Trăm Dặm, mỗi ngày vẫn có thể tới hai ba người dẫn kiến, nàng cũng không có nhiều tinh thần đi ứng phó như vậy.

Nàng là cố tình giả đò không phát hiện, Tiêu Nặc cũng hình như đã sớm quên——lực chú ý của hắn đều bị đôi hài của mẫu thân câu dẫn mất.

“Hồng phượng hoa? Mẹ, con cảm thấy váy đỏ hoàng kim vẫn là cùng giày Kỳ Đầu xứng đôi tương đối a.”

“Phải không?” Cung Phỉ Thúy nhếch lên chân, nhìn tới nhìn lui, nhăn mi mục nói, “Dường như là vậy nhỉ... Thế nếu mẹ mặc váy thiển bích lăng, thì phải làm như thế nào?”

“À, vậy thì, mẹ hãy…”

Cứ như vậy, hai người mẫu tử này từ một đôi hài nói lan man, tiện đà nói đến quần áo kimônô phối hợp phục sức, tiếp đến lại là phục sức phối hợp cùng kiểu tóc, ngươi một lời ta một câu, tán gẫu khí thế ngất trời, người ngoài căn bản là không xen vào nổi.

Phong Thần Hi không phiền cũng không giận, lẳng lặng đứng ở một bên, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu, chính là Tài Bá theo tới.

Gặp hai mẫu tử kia tán gẫu đương lúc sôi nổi, trên mặt ông lộ ra vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, đối Phong Thần Hi nói: “Cô nương, lão thấy cô hay là ra trái phòng nghỉ ngơi đi. Tam thiếu nhà lão cái khác không thông, chứ đối với quần áo trang điểm đích thị chuyên gia, mỗi lần phu nhân cùng thiếu gia nói chuyện phiếm, ít nhất cũng phải quá nửa giờ cơm à.”

Phong Thần Hi lạnh nhạt gật đầu, cùng ông ra trái phòng ngồi xuống. Đợi nửa ngày, nghe lọt từ bên ngoài mẫu tử kia nói chuyện đã đến hồi cuối, bỗng có một giọng nam tử xa lạ xuất hiện: “Tam đệ đã về rồi? Tên tiểu quỷ nhà ngươi này, làm điếm tiểu nhị có cái gì tốt chứ, vậy mà cứ đi lăn lộn suốt cả ngày.”

“Đại ca!” Tiêu Nặc mặc dù quát lớn tỏ ra kháng nghị, nhưng trong giọng nói lại lộ ra tình cảm thân mật nồng đậm, “Đệ đã mười bảy, không cho phép huynh được kêu đệ tiểu quỷ!”

Hóa ra là Tiêu Mạch đến, Phong Thần Hi thầm nghĩ.

Tứ phía trái phòng đều có cửa sổ, từng trận gió thu đưa đẩy khoan khoái, thổi bay rèm cửa, nàng vừa nhấc mắt, vừa vặn thấy một gã nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười đứng bên kia phòng, quả như sư phụ lời nói: dung mạo tuấn mỹ, tao nhã. Nhưng mà một đôi mắt tinh quang nội liễm, hiển nhiên võ công tu vi cũng thâm hậu vô cùng, về chuyện này thì sư phụ chưa từng đề cập.

Chẳng lẽ là thứ tử Tiêu Tiệm vang danh ở bên ngoài, hòng khiến tất cả mọi người xem nhẹ vị trưởng tử Tiêu gia cũng là võ lâm cao thủ này chăng?

Bất luận thế nào, so với đại ca của mình, Tiêu Nặc quả thật không bằng một góc.

Lại nói Tiêu Mạch vừa vào nội đường liền cảm thấy bên trái phòng có người, có điều cũng cùng suy nghĩ như mẫu thân hắn, chỉ cho rằng đó là giang hồ nhân sĩ muốn cầu kiến phụ thân, đây rõ ràng giả bộ không để ý, không hỏi một tiếng nào, vẫn tự nhiên cùng đệ đệ đùa trêu: “Ngươi vốn là cái tiểu quỷ, nào có nói đạo lý hay nhường nhịn ai? À mà tiểu quỷ, đệ có biết trong lúc đệ đi làm điếm tiểu nhị đã bỏ lỡ cái gì không?”


“Cái gì? Đại ca, huynh nói mau nói mau!”

“Cái trò ‘nước lượn chén trôi’[1] của đệ...” Tiêu Mạch thở dài một tiếng nói, “Rất là vui a.”

“Phải đó!” Tiêu Nặc la hoảng lên, “Vậy huynh nhanh đi hẹn Tử Ngang ca ca...”

“Ngày hôm qua đã hẹn rồi. Chẳng những hẹn Tử Ngang, còn có bọn Tiểu Tửu Tiên nữa!” Tiêu Mạch dùng ánh mắt liếc tiểu đệ, “Chúng ta đem cốc chén bỏ vào bồn rửa, dòng nước bắt nó đưa đến trước mặt ai, người đó liền làm một bài thơ Nhất Thủ... Ai nha, vui đùa không biết chán.”

“Huynh, các huynh thế nào có thể như vậy? Vì sao không đợi đệ?” Tiêu Nặc ảo não cơ hồ sắp khóc tới nơi.

“Đáng tiếc, ai kêu đệ nhốn nháo muốn đi làm điếm tiểu nhị? Lần sau lại tùy hứng như thế, có trò tốt ta cũng chẳng chờ đệ đâu.” Hắn liếc Tiêu Nặc đang trừng mắt nhìn một cái, từ trong mình lấy ra một chồng lụa mềm, đưa lên nói: “Được rồi, mau dừng vẻ mặt cầu xin lại. Này, đây là thơ làm hôm đó, ta nhớ kỹ cả rồi, cứ cầm xem đi.”

Tiêu Nặc vội vàng tiếp nhận, mơ hồ xem xem, giương mắt cười nói: “Đại ca, đệ thấy hiện tại thơ của Tử Ngang ca ca làm so với huynh đi xuống đó.”

“À, dựa vào đâu thấy được?” Tiêu Mạch chụm đầu vô, huynh đệ hai người như vậy triển khai luận đàm nhiệt liệt.

Phong Thần Hi ở trái phòng nghe rõ ràng rạch mạch, không khỏi tâm sinh nghi hoặc: gã Tiêu Nặc này đối nhân xử thế chẳng khác gì đứa con nít, như thế nào đối với thi từ tinh thông đến vậy?

Đang nghĩ ngợi, Tài Bá bưng chén trà đi vào, nói: “Cô nương, thông thả dùng chút trà. Tam thiếu nhà lão cái khác không thông, chứ đối với thi từ ca phú đích thị chuyên gia, mỗi lần cùng đại thiếu gia đàm luận, ít nhất cũng phải nửa canh giờ.”

“Cái khác không thông? Ta xem Tam công tử đàm thi luận phú, xuất khẩu thành thơ, giải thích độc đáo, Tài Bá vì sao lại nói những lời ấy?”

“Ai.” Tài Bá thở dài, sầu mi khổ kiểm nói: “Cô nương có điều không biết. Nói tới tam thiếu nhà lão, thật sự phải gọi là khiến người tổn hao tâm trí. Nhớ hồi phu nhân hoài thai thiếu gia lúc ấy, cá trong ao liên tiếp không ngừng ly kỳ tử vong, cuối cùng chỉ trong vòng một tháng hết thảy chết sạch, đây chính là cái dị tượng a... Mà, nói đến dị tượng, còn có cái càng quái hơn...”

Ông bắt đầu thao thao bất tuyệt, theo chuyện cá vàng chết nói tới việc trên cành hoa bạch trà đột nhiên nở ra đóa hoa hồng, tiện đà lại nêu lên ít nhất ba sự việc khác thuộc loại dị tượng để chứng minh Tiêu Nặc từ nhỏ khác hẳn người thường, về phần hắn khác hẳn với người thường thế nào, ông lại nêu ra ít nhất ba cái ví dụ tiêu biểu, tỷ như: Tiêu Nặc tám tuổi bắt chước Ngô Đạo Tử năm đó vẽ tranh sơn thủy, nhưng có khi tới nay hắn còn chưa biết mặc thủy cùng thanh thủy phân biệt chính là một cái nghiên mực; lại tỷ như: Tiêu Nặc mười tuổi liền có thể tính toán số học phức tạp nhất, nhưng hắn đến bây giờ không cách nào lí giải cơm với cháo kỳ thực là từ một loại mà ra.

Ngay lúc đang thuyết giảng ví dụ cơm với cháo, Tài Bá đột nhiên dừng nói, vội vội vàng vàng đối Phong Thần Hi nói câu “Cô nương xin chờ” rồi chạy vội ra ngoài, tới trước mặt Cung Phỉ Thúy nói: “Phu nhân, cháo của người ăn không được bao nhiêu, hay là lão nô gọi người lấy thêm bát mới?”

Cung Phỉ Thúy lười biếng vẫy tay nói: “Không cần, ta ăn cơm không thể ngưng, dừng lại sẽ thấy không còn khẩu vị.”

“Như vậy... Được rồi, vừa vặn thành chủ phái người đến hỏi phu nhân điểm tâm ăn được nhiều không, hiện đang còn ở bên ngoài chờ, lão nô cũng phải trở về, đỡ bớt cho người ta một chuyến.”

“Tài Bá về đi——” tròng mắt Cung Phỉ Thúy đảo qua đảo lại, “A, quái, sao tự nhiên nói xong ta lại thấy đói bụng nhỉ... Ngọc Túy, bảo người làm cho ta bát cháo.”

“Dạ.” Đứng ở phía sau nàng là một người nữ tử trung niên xinh đẹp đang cố nén cười, xoay mặt sang một thị nữ áo tím bên cạnh nói: “Tiểu Vãn, không nghe phu nhân bảo đói sao, còn không mau tới phòng bếp. Một chén cháo e không đủ, nhớ lấy một chút bánh xốp.”

Lời còn chưa dứt, rốt cuộc nhịn không được, cười thành tiếng ha hả.

Phong Thần Hi ở trái phòng nghe cũng không khỏi mỉm cười, vị Tiêu phu nhân này xưa nay là có tiếng xấu tính, hiện tại xem ra đối với trượng phu của mình có rất nhiều kiêng kị. Mà những người khác, như Tài Bá, Ngọc Túy, hiển nhiên rất tỏ tường tử huyệt này của nàng.

Cung Phỉ Thúy oán hận lườm Ngọc Túy, mắng: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi kia, lúc trước vì sao không giống tỷ tỷ ngươi, tìm một phu quân sớm gả đi cho gọn!”

Ngọc Túy cười đáp: “Đó là tỷ tỷ không có phúc khí như muội, không thể cả đời phụng bồi bên người đại tiểu thư.”

Cung Phỉ Thúy “Hứ” một tiếng, nói: “May mà ngươi còn biết ta là đại tiểu thư của ngươi, tại sao ngươi đi giúp đỡ tên hỗn đản mà lại không giúp ta...”

“Hỗn đản?” Chợt có một người tiếp lời nói, “Khá là giống với cách xưng hô đã từng quen biết a, nói ta đấy à?”

Trong trái phòng, Phong Thần Hi cả người chợt chấn động: Thật là một giọng nói lay động lòng người! Thuần hậu đến thế, như rượu ủ lâu ngày; thánh thoát đến thế, như thanh âm đàn sáo; ấm nồng đến thế, như gió xuân dịu êm... Tựa dòng thời gian khảy trên cung đàn thanh xuân, lập tức vây tỏa trong lòng.

“Thành chủ.”

“Cô gia.”

“Cha.”

Bên ngoài vang lên một tràng âm thanh vấn an, Phong Thần Hi cũng chậm rãi đứng lên từ ghế dựa. Kỳ thực, dẫu cho không nghe thấy tiếng kêu của những người đó, ta cũng biết: là ông ta đã đến, chỉ có ông ta, chỉ có khả năng là ông ta… Người nam nhân mà nàng luôn chờ tới bây giờ cũng chưa thể gặp mặt——Tiêu Tả. Võ lâm đệ nhất nhân.

Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

Từ hồi ta có trí nhớ tới nay, được nghe kể nhiều nhất chính là chuyện xưa của người này. Âm Sơn hàng tháng đều có đệ tử chuyên môn đến chỗ sư phụ ở Phong U Khế, gặp bà báo cáo lại động thái võ lâm, mà mỗi lần như vậy sư phụ rốt cuộc cũng sẽ hỏi một câu “Tiêu Tả gần đây nhất đang làm cái gì?”, lúc có tin tức về ông ta, bà không nhất thiết vui vẻ gì cho lắm, nhưng khi không có tin tức thì bà lại buồn bã u sầu.

Sư phụ là người lạnh lùng, hỉ nộ không hiện lên sắc mặt, mà bà lại đối với người này lưu ý rõ ràng trong suốt một quãng thời gian rất dài khiến ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Có một lần sư phụ uống say rượu, kéo tay của ta nỉ non nói: “Đã sinh Phong, sao còn sinh Tiêu...”

Đêm đó, ta đã biết hết thảy sự tình từ đầu đến cuối, cùng tâm tình phức tạp của sư phụ với Tiêu Tả——ông ta là đối thủ duy nhất trên đời này đã đánh bại được nàng, đồng thời oán hận, lại đối ông ta có vô vàn thương mến. (chuyện xưa có liên quan Tiêu Tả, Cung Phỉ Thúy cùng Phong Tiêm Tố bọn họ, được nói đầy đủ ở phần một 《 Phong yên dẫn 》)

Bởi vậy, trong cuộc đời mười tám năm của ta, Tiêu Tả là nhân vật duy nhất khiến ta tò mò mãi không thôi. Ta từng đã hơn một lần tưởng tượng, kẻ làm cho sư phụ cả đời khó quên, được người trong giang hồ xưng là võ lâm đệ nhất nhân, rốt cuộc là bộ dáng gì.

Mà nay, ông ta ở bên ngoài, cùng ta chỉ cách một bức tường ngăn, ta lại bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, đứng ở trước rèm, không biết là có nên tùy tiện đi ra ngoài tương kiến hay không.

Đương lúc do dự, nghe được phu thê Tiêu Tả ở ngoài bông đùa vài câu, rồi thanh âm của Tài Bá xen vào: “Thành chủ, phu nhân, có vị cô nương ở trái phòng chờ đã lâu, có phải nên gặp qua một lần trước?”

“Y da, tỷ tỷ! Đệ sao lại quên khuấy mất tỷ tỷ kia chứ!” Đây là Tiêu Nặc thanh âm, vừa nghe xong đã hướng ta chạy tới bên này.

Ta đứng lên, hô hấp không tránh khỏi dồn dập, muốn gặp ông ta... Rốt cục đã gặp được.

“Nặc nhi, tỷ tỷ nào thế? Con chạy nhanh như vậy làm gì...”

Cung Phỉ Thúy tại chỗ quát to, rèm cửa trước mặt ta đã bị người xốc lên một phát, ta hít sâu một hơi, rồi mới giương mắt nhìn vào trong một đôi đồng tử sâu không đáy.

Đó là một đôi mắkỳ dị t, liếc thấy phảng phất trầm tĩnh tựa hồ nước, chỗ sâu lại giống như tàng ẩn vô số vòng xoáy, dường như không chút lưu tình đã muốn đem người cuốn vào trong... Ta vội chuyển hướng nhìn, sang đánh giá chủ nhân ánh mắt kia.

Ông ta đã qua thời tuổi trẻ, có điều thuộc loại này mây trôi lay động phong lưu hàm súc, loại này thanh nhàn như thu thủy tiêu sái lỗi lạc, đủ để làm người ta quên mất ông ta từng tuổi này.

Tiêu Tả!

Chỉ có Tiêu Tả mới có được phong tư như vậy, hoặc là nói, chỉ có phong tư như vậy mới xứng được với một nhân vật truyền kỳ như thế.

Ta kinh ngạc ngưng mắt nhìn ông ta, ông ta cũng chỉ là cười cười nhìn ta lại, trong lúc nhất thời chúng ta đều không nói lời nào.

Một lát sau, Cung Phỉ Thúy mở miệng đầu tiên: “Vị cô nương này là...”

Ta phục hồi lại tinh thần, đi về phía trước vài bước, đang muốn tự giới thiệu, Tiêu Nặc đã cướp lời nói: “Mẹ, tỷ tỷ đây gọi là Phong Thần Hi, Kim đại thúc nói tỷ ấy là ‘đồ đệ cố nhân’.” Nói xong, xuất ra khăn gấm Kim Nhất Đấu giao hắn bảo quản.

Cung Phỉ Thúy tiếp nhận, chỉ xem liếc mắt một cái sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng nâng mặt nhìn về phía Tiêu Tả, nói: “Ông, ông xem! Là...”

Tiêu Tả lại nhìn ta, cười nói: “Đã ba mươi năm không gặp, Phong tổng quản... Sư phụ cô nương, vẫn khỏe?”

Ông ta không cần xem khăn gấm đã biết lai lịch ta, hiển nhiên Thành Trăm Dặm cùng khách điếm Trăm Dặm trong lúc đó nhất định có cách liên lạc khác nhanh hơn, khiến cho ông ta đã sớm biết hết thảy.

Ta hướng ông ta thi lễ, đáp lời: “Gia sư xưa nay thể nhược khí hư, thân thể luôn luôn không được tốt. Bất quá lão nhân gia thường bảo, người sống trên đời, chỉ cần có tấm lòng phóng khoáng, sẽ được an khang.”

“Nàng thật nói như vậy?” Trong đôi mắt lấp lánh ánh sao của Cung Phỉ Thúy lóe lên một tia sáng lạ.

“Đúng thế.” Ta thản nhiên nói, “Sư phụ còn nói, thành bại đều do số mệnh an bài, người cứ vô ưu.”

Cung Phỉ Thúy trầm mặc xuống, sau một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Tả chần chờ nói: “Ông vẫn định mang nàng đến nơi đó à? Nể mặt Tiêm Tố tỷ tỷ, cũng không thể... phá lệ?”

“Không thể.” Tiêu Tả giơ tay đặt lên vai nàng, vỗ nhè nhẹ, “Bà ăn cơm trước, chúng ta trở về thôi.”

Tiện đà chuyển hướng sang ta nói: “Đi theo ta.”

Dứt lời xoay người đi trước, ta có ngạc nhiên, cũng chỉ hướng Cung Phỉ Thúy gật gật đầu rồi bước theo, nghe thấy Tiêu Nặc ở phía sau nói: “Mẹ à, cha mang vị tỷ tỷ này đi đâu thế?”

Tài Bá cắt ngang: “Lão nô đoán bọn họ đi Tiên Kiến Lâm. Cược mười hai lượng vàng.”

“... Tài Bá, lão lại tới nữa...”

Xuyên qua hành lang gấp khúc, nhà dựa vào núi mà xây, giữa sương sớm mơ hồ, tựa như đang hành tẩu ở tận chân trời góc biển. Đá vụn trên đường mòn đủ hình đủ dáng, bụi cây thấp bé hai bên bờ, xanh ngát ướt át. Phía trước con đường là cổng vòm, trên cửa không khóa, chỉ dùng sợi tơ màu đỏ kết lại. Nhưng đợi đến lúc ta tới trước cửa mới phát hiện cái nút thắt kia cực kỳ phức tạp, khó mà phá giải, đồng thời còn thấy trên cửa treo một tấm biển, đề đúng y ba chữ “Tiên Kiến Lâm”.

Quả nhiên là bị Tài Bá kia đoán trúng, Tiêu Tả mang ta đến nơi này, có điều, nơi này có huyền cơ gì đây?

Tiêu Tả xuất thủ hóa giải hồng kết, ngón tay linh hoạt thuần thục, vận luật độc đáo, càng giống như múa. Ai ngờ ông ta vừa cởi bỏ xong liền dùng tốc độ nhanh hơn kết trở về, sau đó quay đầu nói: “Tới lượt cô nương.”

Ta run sợ chốc lát, chần chờ tiến lên, đối với kết kia nhìn hồi lâu, rồi đem mắt đóng lại, trong đầu nhớ lại động tác cùng trình tự hóa giải vừa rồi của ông ta, chờ nhớ lại xong, lại mở to mắt, kết đã bị ta cởi bỏ.

Ánh mắt Tiêu Tả lộ ra vẻ tán thưởng, mỉm cười nói: “Tốt lắm.”

Hắn đẩy cửa, cổng vòm gỗ mun đáp lại mở ra, ánh vào mi mắt là sắc xanh trước mặt——rừng trúc, gặp lại rừng trúc.

Sương đọng thành hạt trên lá trúc, thiên địa một mảnh u tĩnh, như thể thanh âm từng giọt sương chảy xuống đều nghe ra được. Trên vài cành trúc trong đó, hoặc treo hoặc cắm rất nhiều binh khí, trong đó hơn phân nửa đã ăn mòn vì mưa gió, tàn cũ không chịu nổi.

Tiêu Tả đi đến trước một cây trúc, rút ra thanh kiếm cắm trên mặt kia, ở giữa món binh khí trần trụi, duy độc chuôi kiếm như trước ánh lên mát lạnh như làn nước sâu lắng, không thấy chút sét gỉ.

Ta không khỏi thở dài: “Nguyệt xuất trầm thủy, anh hùng nơi đâu... Không thể tưởng được mười lăm năm trước dương danh thiên hạ nhưng đột nhiên tiêu thanh biệt tích Trầm Thủy kiếm lại là bị thất lạc tại đây.”

Ánh mắt Tiêu Tả chớp động, nói: “Gọi là Tiên Kiến Lâm, kỳ thực cũng là Giải Kiếm Lâm. Khang Vịnh tiên sinh không chịu rời kiếm, ta cũng chỉ có thể thỉnh ông ấy đem kiếm vĩnh viễn lưu ở chỗ này.” Cánh tay giương lên, Trầm Thủy kiếm quét qua một đường lưu tinh lộng lẫy sáng rọi, lại lần nữa cắm vào thân trúc.

Một đường tiến vào, chứng kiến toàn là danh binh lợi khí, phía sau mỗi dạng binh khí đều là giang hồ đệ nhất truyền kỳ, mà Tiêu Tả lại bỏ mặc chúng giữa gió táp mưa sa, không chút nào yêu quý.

Bắt gặp thần sắc khác thường của ta, Tiêu Tả hỏi: “Có phải cô nương cảm thấy đáng tiếc cho những thanh kiếm này?”

“Không. Chúng đều không phải là kiếm của ta.”

“Cô chỉ quan tâm đến kiếm của bản thân?”

“Không sai.”

“Thật đúng là kiếm khách thiên bẩm.” Tiêu Tả nở nụ cười.

Trong tiếng cười, ông đưa ta đi đến trước một gian phòng nhỏ. Gọi phòng nhỏ quả không ngoa, dài rộng không tới năm bước, toa xe ngựa lúc ta tới so với nó còn lớn hơn.

Tiêu Tả bắn đá vào gậy trúc bên hông nhà, cửa phòng lập tức mở. Trong phòng trống trơn, cái gì đều không có. Tiêu Tả lại bắn thân trúc dưới, chỉ nghe một tràng động tĩnh, sàn tự động dời, lộ ra cái ngỏ đi vào.

Xuôi theo bậc thềm đi xuống, là địa đạo bằng đá rất dài, một trận hàn khí đập vào mặt, như đặt mình trong hầm băng, mà phía sau rầm một tiếng, sàn đã khép lại.

Vậy đây là nơi ẩn nấp, Tiêu Tả mang ta đến, hắn phải biết rõ ta đã gặp qua là không quên được, chẳng lẽ sẽ không sợ ta ý đồ bất chính?

Cuối địa đạo là cửa đá, Tiêu Tả từ phải sang trái đẩy cửa ra, lúc ta đi vào làm ra vẻ giống như vô tình đụng phải cửa đá, phát giác nó dày độ hơn cả thước, ta vận hai thành lực đạo đẩy mà trước sau vẫn bất động.

Một đường đi tới, ba chỗ cơ quan: thứ nhất chỗ dây tơ hồng thử độ khéo léo, thứ hai chỗ cành trúc thử trí thông minh, nơi thứ ba cửa đá thử sức lực. Nếu muốn cùng lúc vượt qua ba chỗ này đi đến nơi đây, đích xác không phải người bình thường có khả năng làm được.

Bên trong cửa trên vách đá có gắn đèn thạch anh, tất cả ngọn đèn đều đều chiếu về một chỗ——trên chiếc trường kỷ gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn, một thanh kiếm đặt ngang. Vỏ kiếm như mực, chuôi kiếm tử kim, dù chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm khí đã thịnh, ta chỉ cảm thấy chỗ lông mày và lông mi một mảnh băng hàn, hô hấp đều nhanh tăng tốc.

Tiêu Tả nhìn chăm chú thanh kiếm này, ánh mắt càng sáng, từng chữ từng chữ nói: “Cô cùng sư phụ mình giống nhau nghe gì nhớ đó, đối với chuyện giang hồ thuộc như lòng bàn tay, ắt cũng biết cái chuôi này là của kiếm nào chứ?”

Ta mỉm cười, nói: “Tiêu thành chủ thuở nhỏ luyện kiếm, sau lại lấy kiếm thành danh, đến nay đã hơn ba chục năm, nếu quả có người nói ngài không phải là kiếm khách chân chính, chỉ e ai cũng sẽ không tin tưởng, có phải không?”

Tiêu Tả cười nói: “Chỉ sợ chính bản thân ta còn không tin.”

“Kiếm khách chân chính, đều chỉ yêu kiếm của bản thân, có phải không?”

“Đây vốn là căn bệnh chung của kiếm khách.”

“Vậy nên...” Ta nhàn nhạt ra kết luận, “Thanh kiếm này tất nhiên là Kinh Hồng kiếm không thể nghi ngờ.”

Tiêu Tả có nhiều danh kiếm như thế mà lại bỏ hoang hoàn toàn không để ý, lại duy độc đối thanh kiếm này xem như bích bảo, dùng cơ quan bảo vệ trùng trùng, đủ thấy được tầm quan trọng của kiếm này. Một tay kiếm khách, chỉ biết đối bội kiếm bản thân quý trọng đến vậy——ta tin tưởng mình tuyệt đối không đoán sai.


Tiêu Tả lại lần nữa nở nụ cười, nói: “Vậy thì, cô cũng biết Kinh Hồng kiếm là thanh kiếm thế nào chứ?”

“Sở quốc kiếm sư Tư Đồ Quang gần lâm chung đã nôn máu lên lò đúc, dài ba thước bốn (đơn vị cổ, khoảng 112cm), kiếm tựu thành, sát khí làm chim nhạn đang bay cũng phải kinh diễm, vì vậy viết là Kinh Hồng. Thượng cổ danh kiếm, cư nhiên bất phàm, chỉ là kiếm này bộc lộ sức mạnh quá độ, nếu không có tuyệt đại cao thủ, chẳng những chế ngự không xong, ngược lại còn bị phản phé.” Ta cười cười, nói, “Bất quá thành chủ đương nhiên không cần lo lắng chuyện đó. Ba mươi năm trước ngài hộ tống Cung đại tiểu thư cùng xử (một món binh khí giống gậy, hai đầu to, giữa làm tay cầm) vàng bình bạc đi Thành Trăm Dặm, từng ba lượt xuất kiếm, đều vì bảo hộ mĩ nhân, bởi vậy nảy sinh một đoạn võ lâm giai thoại. Sau lại càng cùng thanh kiếm này tung hoành giang hồ, không gặp địch thủ, được tôn làm thiên hạ đệ nhất kiếm. Chỉ có thanh kiếm như vậy mới xứng đáng với thành chủ, cũng chỉ có cao thủ như thành chủ vậy, mới khống chế được thanh kiếm này.”

Tiêu Tả nhìn chằm chằm ta, hồi lâu, chậm rãi nói: “Cô nương sao không thử cầm kiếm lên cẩn thận nhìn xem?”

Trong lời nói của ông tựa hồ có huyền cơ khác, ta nghe theo, nắm lấy chuôi kiếm rút ra, sắc mặt nhất thời đại biến——kiếm gãy!

Đây đúng một thanh kiếm gãy, chỉ còn lại có một phần ba lưỡi kiếm, chỗ bị gãy vô cùng bóng nhẵn.

Ta nhìn thanh kiếm gãy cười khổ: “Lần sau trước khi bình kiếm, ta sẽ nhớ nhìn thân kiếm đầu tiên. Đây... là nội lực chấn động?”

“Đúng.”

Ta thở dài một cái, lẩm bẩm nói: “Tiêu thành chủ bản lĩnh công phu đầy mình như thế, chỉ tiếc cái chuôi bảo kiếm này...”

Tiêu Tả thản nhiên nói: “Kiếm này cũng không phải cô nương sở hữu, cớ chi cảm thấy đáng tiếc?”

“Ta không phải vì Kinh Hồng kiếm đáng tiếc, “ ta nhìn ông ta, “Ta là đáng tiếc cho ngài.”

“Sao?”

Ta cười cười, chậm rãi nói: “Kiếm tuy gãy, người vẫn còn——Tiêu thành chủ anh minh hơn người, chẳng lẽ đến đạo lý này không thể nghĩ ra được?”

Tiêu Tả sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói: “Ta đã dứt khoát đoạn kiếm, Phong cô nương tội gì phải khó dễ ta?”

“Thần Hi không dám.” Ta hồi đáp, “Huống chi, các hạ vì cầu rời xa giang hồ thị phi, không tiếc đánh gãy bội kiếm, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, đừng nói là Thần Hi, cho dù là người được trọng vọng nhất trên võ lâm hiện giờ, chỉ sợ cũng vô phương khiến Tiêu thành chủ đổi ý.”

Tiêu Tả cười nói: “Ba tháng trước, Thiếu Lâm đại sư sau khi nhìn thấy cái chuôi kiếm gãy này, không nói hai lời liền thở dài mà đi.”

Ta đem kiếm đặt lại trên giá, nói: “Đại sư là cao tăng đương thời, có thể khiến ông ấy đích thân rời Thiếu Lâm đăng môn bái phỏng, chắc hẳn có phiền toái lớn.”

“Không sai.” Tiêu Tả kêu lên cả giận, “Nói thực ra, cuộc đời ta sợ nhất chính là phiền toái, vậy mà phiền toái lại luôn thích tìm tới cửa.”

Trách không được Cung Phỉ Thúy hỏi ông ta có thể hay không nể mặt sư phụ vì ta phá lệ một lần, hóa ra nàng đã nghĩ ta cũng là vì thỉnh Tiêu Tả rời núi mà đến. Ta cười cười, nói: “Tiêu thành chủ đừng hiểu lầm, Thần Hi lần này đến đây thật không phải rước thêm phiền toái cho ngài, mà là——vì ngài giải quyết phiền toái.”

“Vì ta giải quyết phiền toái?” Tiêu Tả có vẻ thật kinh ngạc.

“Không biết thành chủ có hay không hứng thú cùng ta đánh cá một phen? Đánh cuộc chính là phiền toái của ngài.”

Tiêu Tả ánh mắt lóe ra nói: “Thật có ý tứ, tiếp tục nói đi.”

Ta thản nhiên nói: “Người người đều nói, Tiêu thành chủ được tôn xưng đương kim võ lâm đệ nhất nhân, kinh tài tuyệt diễm, kiếm pháp vô song. Đáng tiếc thế sự không hoàn mĩ, lại sinh phải đứa con trai bị thiểu trí, vì hắn đau đầu mười bảy năm...”

Tiêu Tả khổ cười rộ lên: “Nặc nhi nó, nó chỉ là... đạo lý càng đơn giản càng không rõ mà thôi.”

Ta phụng phịu tiếp tục nói: “Nhưng ta có biện pháp ở trong một tháng khiến cho Tiêu Tam công tử trở nên giống với người thường. Nếu ta làm được, xin mời thành chủ đáp ứng ta một việc, cùng ta một lần đến Âm Sơn.”

Tiêu Tả bất động thanh sắc nói: “Nếu cô làm không được?”

“Nếu ta làm không được, ta liền ở lại trong thành vĩnh viễn làm tỳ nữ của Tam công tử.”

Tiêu Tả nhìn thẳng ta, trầm giọng nói: “Cô nương tuổi tuy nhỏ, nhưng hành sự giỏi giang trầm ổn, võ công cũng coi như nổi bật trong đám đồng trang lứa, có cô vĩnh viễn đi theo bên người Nặc nhi, cũng đích xác có thể đảm bảo hắn không gặp rắc rối... Đánh cuộc này thật có lực hấp dẫn đây.”

“Ngài đáp ứng?” Khi hỏi lời này ta khẩn trương đến nỗi ngừng hô hấp.

“Sao không đáp ứng?” Thế mà ông ta lại trả lời sảng khoái vô cùng, “Đúng như lời cô nói, ta đã viên mãn mọi chuyện, duy độc một nỗi tiếc nuối, chính là tiểu nhi Tiêu Nặc. Thời gian một tháng có thể tiêu trừ khúc mắc lớn nhất của ta, có lại được một đứa con xuất sắc, cớ sao mà không làm?”

Cả trái tim nhẹ nhàng thả lỏng, ta dương môi lên cười: “Sư phụ nói trong cuộc đời ngài thích nhất mạo hiểm, chỉ cần tiền đặt cược đủ to, ngài sẽ đáp ứng.”

“Hẹn ước cả đời, tiền đặt cược này đích thực đủ lớn.” Tiêu Tả nói xong hướng ta vươn tay đến.

Ta định cùng ông ta vỗ tay ba chưởng, nhưng trong lòng lại phiêu du đãng đãng, để một câu nói cuối cùng kia của ông ta, đánh mất yên tĩnh ngày xưa——

Cả đời… hẹn ước.