Mật Thám Thiếu Niên

Chương 14: Một đường quang minh

Tiểu hói đầu hôm nay đã bị kinh hoảng hồn vía, cầm một chén trà trên tay, đẩu tựa như đang trong cơn địa chấn.

Từ lúc phát hiện thi thể A Đinh A Ất đến bây giờ, hắn run lên đã như vậy ước chừng hơn nửa ngày.

Kỳ thực Tiểu hói đầu cũng không phải tên Tiểu hói đầu, kỳ thực hắn có một cái tên thật đường hoàng chính chính gọi là Vương Chính Đức, chẳng qua tên này chưa từng có ai gọi qua.

Từ khi bắt đầu nhận thức, người khác đều gọi hắn Tiểu hói đầu, bởi vì hắn bị hói đầu dài hạn.

Có điều Tiểu hói đầu tin tưởng bản thân một ngày nào đó sẽ trở nên nổi bật hơn người, sẽ giống như chính danh của hắn, đường đường hoàng hoàng trở thành một đại nhân vật. Về điểm này, hắn không nhắc đến với người khác, đây là hoàn toàn thuộc về tâm tư bí mật của chính hắn, để hắn mỗi ngày có thể thực yên bình ngủ ngon, mơ mộng đẹp.

Giấc ngủ của Tiểu hói đầu luôn luôn tốt lắm, bình thường đều là vừa ngủ phát thẳng tới đại hừng đông cũng không đi tiểu đêm, đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ, tỷ như một đêm này.

Bởi vì đại hội tỷ kiếm liên tục ba ngày rốt cục đã hạ màn, các huynh đệ bọn họ vất vả ba ngày quyết định uống rượu chúc mừng. Bọn họ đều là đệ tử thấp cổ bé họng nhất Thành Trăm Dặm, đương nhiên không đi nổi tiệm lớn để ăn, tùy tùy tiện tiện tìm cái quán ven đường cũng đã thật thỏa mãn.

Kỳ thực, quán ven đường cũng không tệ, thịt bò kho hương vị tốt lắm, rượu cũng là ủ hoa quế chính tông, dốc vào miệng triền miên, nhưng lại rất lâu ngấm.

Tiểu hói đầu cứ như vậy uống mãi, cùng hắn uống còn có rất nhiều người, trong đó có cả A Đinh A Ất, bọn họ ra khỏi đương trường thậm chí còn sớm hơn so với hắn.

“A Đinh A Ất hai đứa cháu rùa rúc đầu này, khẳng định là núp trong cái góc nào phun đến độ không đứng dậy đi nổi!” Đám huynh đệ đại ca bọn họ cười nhạo như vậy nói.

Có điều Tiểu hói đầu không nghĩ như vậy, tuy rằng hắn đã say túy lúy, nhưng hắn muốn làm đại nhân vật sau này, cho dù uống nhiều nhưng cũng tỉnh táo hơn so với những người khác. Hắn nhớ được rất rõ ràng, một gã huynh đệ trực gác ở Tiêu phủ tới chậm, sau khi bị phạt ba cốc rượu lớn, hắn nói ra nguyên nhân đến trễ—— đại nha hoàn Du Lê có vai vế cao trong nhà nhị công tử, đã chết. Mà A Đinh A Ất, chính là sau khi nghe phải tin tức này sắc mặt đại biến lập tức rời khỏi.

Tiểu hói đầu do dự một chút, lo lắng lỡ miệng nói dại mà uổng mạng khiến cho không thành được đại nhân vật, cho nên không nói cho mọi người biết chuyện A Đinh A Ất luôn luôn thầm mến Du Lê cô nương.

Trong lòng có giấu bí mật, uống càng nhiều càng dễ dàng say, cho nên Tiểu hói đầu rất nhanh trở thành người thứ ba rời khỏi cuộc rượu. Đương nhiên, hắn không phải trốn trong góc nào phun, mà là trực tiếp trở về phòng, ngã vào trên giường vèo vèo thiếp ngủ.

Ngủ không bao lâu, hắn bị mắc tiểu làm tỉnh, trời đất quay cuồng đứng lên, chuẩn bị đi nhà xí. Lúc đi đến ngoài cửa phòng A Đinh A Ất, hắn phát hiện bên trong đèn sáng. Khi đó hắn cảm giác vẫn chưa quá say, đột nhiên không biết từ đâu bên trong dấy nên một luồng sức mạnh, tính đi vào khuyên giải an ủi bọn họ, đương nhiên cũng muốn nhân tiện hướng bọn họ tỏ ra một chút nghĩa khí của bản thân, sẽ không đem chuyện bọn họ thầm mến Du Lê cô nương nói ra ngoài.

Vì thế hắn lập tức liền đẩy cửa, lập tức liền thấy hai bóng người lè lưỡi đung đưa qua lại trên xà ngang trong phòng...


Tiêu Nặc thật nghiêm cẩn nghe xong tự thuật của Tiểu hói đầu, mặc cho hắn lê la dài dòng, hơn nữa nhiều lần lệch hướng vấn đề khá xa, cũng không ngắt lời hắn. Sau đó, Tiêu Nặc vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đa tạ ngươi, tạm biệt.”

Phong Thần Hi đang coi thi thể, thấy hắn không quay đầu lại đứng dậy bước đi, vội đuổi theo ngăn hắn lại hỏi: “Ngươi đi đâu đấy?”

“Trở về phòng ngủ.” Hắn nói, “Ta mệt muốn chết.”

“Ngươi cũng không hỏi lại những người khác à? Lỡ đâu Tiểu hói đầu nói dối thì sao?”

Tiêu Nặc thản nhiên nói: “Tỷ không phát hiện đũng quần của hắn à? Đũng quần của hắn ướt mem. Nếu thật có thể làm bộ như vậy, ta đây xin bội phục hắn sát đất.”

Phong Thần Hi trừng mắt hắn nói: “Ngươi ít nhất cũng nên hỏi ta một chút xem A Đinh A Ất có phải tự sát hay không chứ.”

“Cái này còn phải hỏi?” Tiêu Nặc cười khổ nói, “Không phải mới là lạ!”

Phong Thần Hi không có cách nào khác phản bác, chỉ phải thừa nhận nói: “Không sai, bọn họ đích thực tự sát, bằng không ta tuyệt đối có thể nhìn ra.”

Tiêu Nặc thở dài thật sâu, nói: “Lời nói của Tiểu hói đầu đã đủ thuyết minh trọn vẹn vấn đề. A Đinh A Ất thầm mến Du Lê tỷ tỷ, nàng liền mua chuộc được bọn họ, tiến vào phòng Lục đại ca hạ độc. Mà A Đinh A Ất biết được tin nàng đã chết, tự biết khó thoát khỏi tội này, chi bằng tự mình kết thúc.”

Phong Thần Hi nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói: “Thế nào, ngươi rốt cục cũng khẳng định là Du Lê hạ độc hại chết Lục Song rồi à?”

“Ta cũng luôn luôn rất khẳng định.” Tiêu Nặc thản nhiên nói, “Tựa như ta luôn luôn đều thật khẳng định việc này cùng nhị ca ta không liên can.”

Phong Thần Hi sắc mặt không vui nói: “Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn bao che nhị ca ngươi!”

Tiêu Nặc lắc đầu: “Du Lê tỷ tỷ là Du Lê tỷ tỷ, nhị ca ta là nhị ca ta, vì sao tỷ cứ thích đem bọn họ đặt chung với nhau?”

“Bởi vì Du Lê sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới độc sát Lục Song. Nếu không phải nhị ca ngươi sai khiến, còn có thể là ai?” Phong Thần Hi xụ mặt nói, “Việc này đã rành rành như thế, chỉ là ngươi không đồng ý tin tưởng mà thôi.”

“Chính là vì đã rành rành, cho nên ta mới không tin.”

“Được lắm!” Phong Thần Hi kiềm xuống cơn giận, “Vậy ngươi cho ta một kết luận ngươi tin tưởng đi.”

“Ta vẫn chưa thể cho tỷ.” Tiêu Nặc lẳng lặng giương mắt đối chọi với ánh mắt của nàng, “Du Lê tỷ tỷ đã chết, hai tên thủ vệ cũng đã chết, án này tiến triển đến nay, cơ hồ tất cả manh mối đều đã đứt đoạn...”

Phong Thần Hi xen ngang lời hắn: “Ngươi chớ quên, chúng ta còn có hai manh mối là tiệm bán thuốc cùng Phát Tài cốc chưa đi thăm dò.”

“Nhưng là, đám người Phát Tài cốc có thể tìm được hay không, vẫn chưa nắm chắc, cứ coi như tìm được, người sống hay chết cũng không thể xác định. Về phần tiệm bán thuốc này, cứ xem như chúng ta đi tra, có thể lấy được gì hay không, cũng chưa biết.”

“Dù sao cũng phải đi thăm dò chứ?”

“Đương nhiên phải tra, đó là hi vọng duy nhất của chúng ta rồi. Thế nên...”

“Thế nên cái gì?”

Tiêu Nặc cười cười, thẳng xoay người, vừa đi vừa nói chuyện: “Thế nên hiện tại chúng ta tốt nhất cứ trở về phòng, làm một giấc thật thật tốt. Ngày mai, sẽ là một ngày bận rộn phi thường.”

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Tiêu Nặc đã lôi kéo Phong Thần Hi chạy khắp các tiệm bán thuốc lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thành Trăm Dặm.

Trong lòng hắn nhét một tờ giấy, trên giấy viết ngũ vị dược liệu——thạch nhũ, tử thạch anh, bạch thạch anh, thạch lưu huỳnh, xích thạch chi. Đích thị năm món dược liệu muốn điều chế hàn phục tán tất không thể thiếu.

Mỗi lần đi vào một tiệm bán thuốc, hắn liền xuất ra tờ giấy này, hỏi tiểu nhị gần nửa năm qua có ai đồng thời mua cả năm vị thuốc này không.

Nhưng mà, không có.

Nhờ vào việc mỗi tiệm bán thuốc đều có ghi lại mỗi khi xuất nhập hàng hóa, nhờ vào việc người người đều nhận thức hắn là Tiêu phủ Tam công tử, cho nên vì vậy cẩn thận tra lại sổ ghi chép, nhưng mà gần nửa năm qua, toàn bộ Thành Trăm Dặm không ai đã từng đồng thời mua qua cùng lúc năm vị thuốc này.

Chạy qua đến bảy, tám tiệm bán thuốc, Phong Thần Hi tâm đã mau lạnh thấu, có điều Tiêu Nặc vẫn không thấy chút mỏi mệt phiền chán nào, quyết định lại đi đến Trấn Trăm Dặm tra tra.

Cũng giống như khi đến, Phong Thần Hi cùng hắn ngồi trên một chiếc xe ngựa màu đen ấm cúng, ngồi trong bóng tối hết khoảng thời gian bằng giờ ăn cơm, lúc mở cửa ra lại, đã đến Trấn Trăm Dặm.

Tiêu Nặc đối với thôn trấn này rất quen thuộc, mang theo Phong Thần Hi đi khắp ngõ phố, liên tục hỏi hơn mười nhà mở tiệm thuốc, kết quả cũng giống như ở Thành Trăm Dặm.

Lúc này đã tới giữa trưa, ngựa không ngừng vó bôn ba đến giờ, Phong Thần Hi vừa mệt lại vừa khát, thuận miệng nói: “Chúng ta hãy tìm quán nào đó ăn một chút gì đi.”

Tiêu Nặc đang cúi đầu như có đăm chiêu, nghe vậy bả đầu vừa nhấc, kinh ngạc nhìn nàng sau một lúc lâu, bỗng thở dài, nói: “Tỷ tỷ, đều là lỗi của ta, vất vả cho tỷ rồi.”

Phong Thần Hi cười nhẹ, nói: “Ngươi quên rồi hả, chủ ý tra tiệm bán thuốc ta cũng dự phần mà.”

Tiêu Nặc trong mắt xẹt qua một tia nói thần thái mơ hồ không rõ, lại nhìn nàng một lát, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ vào phía trước một cái ngõ nhỏ nói: “Bên trong kia còn có một tiệm bán thuốc, một nhà cuối cùng, chúng ta đi hỏi qua trước, nếu vẫn là không có kết quả, chúng ta tìm quán ăn cơm, nghỉ ngơi một lát rồi quay lại, được chứ?”

Phong Thần Hi cười nói: “Được.”

Ngõ nhỏ này vị trí thật lạ, hai bên đều là tường cao, đi cách vài bước là có thể thấy được một cánh cửa nhỏ, chỉ là mặc dù giữa ban ngày ban mặt cũng là môn hộ khép chặt, nhìn qua thần thần bí bí.

Phong Thần Hi nhịn không được hỏi: “Làm sao có thể có người mở tiệm bán thuốc tại cái nơi vắng vẻ đến như vậy?”

“Vắng vẻ?” Không biết có phải do khung cảnh tác động hay không, nụ cười của Tiêu Nặc cũng có chút thần bí, đè thấp giọng xuống nói, “Đây chính là cái phố náo nhiệt nhất Trấn Trăm Dặm, muốn nói vắng vẻ, cũng chỉ bởi vì hiện tại là ban ngày thôi.”

Phong Thần Hi ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ buổi tối ngược lại náo nhiệt lên?”

“Không sai, có vài nơi chuyên môn đến tối đông như trẩy hội, tỷ như...” Tiêu Nặc lại cười thần bí, cũng không chịu nói nốt chút lời còn lại.

Phong Thần Hi nhìn hắn, đột nhiên hiểu được, nhất thời đỏ ửng mặt, cắn môi cúi thấp đầu xuống.

Tiêu Nặc lại cười nói: “Hiện tại tỷ đã biết tại sao có người muốn mở tiệm bán thuốc ở trong này chưa?”

Phong Thần Hi ngập ngừng nói: “Biết, đã biết...”


Nơi chuyên môn đến tối đông như trẩy hội, trừ bỏ phường ca múa kịch nghệ, còn có thể là cái gì? Mà nữ nhân làm cái nghề kia, tự nhiên sẽ có đủ loại kiểu nguyên nhân cần dược liệu, hơn nữa lượng nhu cầu cũng không ít, cũng sẽ không thể vắng khách.

Cho nên, tiệm bán thuốc mở tại trong ngõ nhỏ này, mặt tiền cửa hiệu cư nhiên rất lớn, khí thế cũng thực không nhỏ. Chỉ là tiểu nhị ngồi ở trong quầy, vẻ mặt mệt mỏi, buồn bã ỉu xìu, một bộ dáng thiếu ngủ, gặp khách đến cửa, cũng không đi tiếp đón, lại còn ngoảnh mặt gà gật.

Trong đại đường lặng ngắt như tờ, Tiêu Nặc đi đến kế bên quầy, đột nhiên ho một tiếng thật lớn, tiểu nhị lúc này mới lười biếng ngước mắt lên, nheo mắt liếc hắn nói: “Đơn thuốc?”

Tiêu Nặc đặt tờ giấy lên.

Tiểu nhị tiếp nhận, chỉ liếc mắt một cái liền ném trở về, nói: “Muốn bao nhiêu? Năm vị thuốc này chúng ta chỉ tiếp đơn lớn, nếu các vị chỉ muốn một ít, tìm nhà khác đi thôi.”

Phong Thần Hi nói: “Bọn ta chỉ là muốn hỏi thăm chút...”

Tiêu Nặc hướng nàng ra hiệu bằng mắt, cướp lời nói: “Bọn ta chính là cần số lượng lớn... Năm vị thuốc này trong quán các ngươi còn bao nhiêu?”

Lúc này con mắt tiểu nhị mới liếc hắn một cái, nói: “Hàng hiện có nhưng thật ra không nhiều lắm, bất quá nếu các vị muốn nhiều, ngày mai liền sẽ có đủ cho các vị hết.”

Tiêu Nặc lập tức thở dài, nói: “Thế nào, không phải là hàng hiện có à? Ai, xem mặt tiền cửa tiệm nhà ngươi khí thế như vậy, ta còn tưởng dược liệu đương nhiên sẽ thật sung túc a.”

Tiểu nhị trừng mắt hắn nói: “Cái khác không dám nói, nhắc tới năm vị thuốc này, toàn bộ Trấn Trăm Dặm cũng không có tiệm bán thuốc nhà ai so với nhà chúng ta sung túc hơn! Chỉ là hiện tại đồ chơi đó bán rất đắt hàng, người nhập hàng nhiều lắm, ngày hôm qua mới nhận một đơn lớn, tạm thời không thừa bao nhiêu hàng có trong tiệm mà thôi.”

Nhãn tình Tiêu Nặc sáng lên, dò hỏi: “Đồ chơi đó, lúc này thật sự bán rất đắt?”

Tiểu nhị ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn nói: “Các vị muốn đặt lượng lớn, nói vậy cũng là làm cái trò kia, bán được hay không được, còn phải hỏi ta à? Nếu không bán được, các vị cũng sẽ không thể đi kiếm thứ tiền dơ bẩn này, phải vậy không?”

“Đúng thế đúng thế.” Trên mặt Tiêu Nặc mau mắn xuất hiện cười trừ, nhìn qua quả nhiên rất giống loại người kiếm tiền dơ bẩn, “Thực ra là ta muốn hỏi, đồ chơi đó ở nơi này bán được hay không?”

“À, ta hiểu rồi, hóa ra huynh đài muốn kiếm tiền tiêu vặt cho vị cô nương này a... Chẳng qua là, ai cũng đều biết bọn họ ăn đồ chơi ấy sẽ mất mạng a...” Tiểu tiểu nhị trên dưới đánh giá hắn vài lần, đột nhiên dừng lại.

Tiêu Nặc thức thời đặt lên một thỏi bạc, tiểu nhị thoải mái tiếp nhận, hắng hắng cổ họng nói: “Ta nhìn huynh đài đây quả nhiên không lầm, sẽ thành thật nói rõ với huynh. Người đến tiệm của chúng ta mua ngũ vị dược liệu này không ít, nhưng đều là đến nơi khác làm thành thứ đồ chơi kia bán ra, không dám đụng phạm vi Trấn Trăm Dặm. Bởi vì, ở Trấn Trăm Dặm, toàn bộ địa bàn đã sớm bị một gã Hắc Hổ thâu tóm... Nha, ngày hôm qua một đơn thuốc lớn kia, chính là hắn đặt. Hắc Hổ là một nhân vật lợi hại, chỉ với sức một mình huynh đài, muốn từ trong miệng hắn lấy đi miếng ăn này, chỉ sợ không dễ dàng, không dễ dàng...”

Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi liếc nhau, đồng thanh kêu lên hỏi: “Ở đâu có thể tìm được hắn?”