Giản Đường Minh.
Người này là ai?
Cảnh Văn lặng yên một hồi, từ từ nói: “Chuyện này nên bắt đầu từ hôm thứ sáu tuần vừa rồi...... Chúng em quét dọn phòng ký túc, thầy giáo phụ trách kiểm tra nói, phòng chúng em phải có bốn người, nhưng giờ đếm chỉ thấy có ba. Thầy nói còn một người nữa chưa đến, tên là Giản Đường Minh.”
Trang Dĩnh lập tức phản ứng: “Không thể nào.”
Cảnh Văn liếc anh ta một cái: “Vì sao?”
“Không thể nào, không thể nào.” Trang Dĩnh khi nghe tới cái tên đó liền kích động, lặp đi lặp lại mấy câu nhưng không nói ra lý do.
“Thầy Trang, có lẽ là trùng tên thôi.”
Trang Dĩnh nhìn cậu, ngậm miệng không nói.
Vu Tuyết bây giờ không còn tâm trí đâu mà liên tưởng nữa, cô đâu phải dạng người ngu muội. Cảnh Văn tái nhợt, lặng yên, áp lực trên người làm người ta cảm thấy...... Cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Hai người...... Đang nói cái gì vậy?” Cô thử hỏi một câu.
Cảnh Văn chỉ im lặng nhìn cô.
Sự im lặng này chính là câu trả lời mà Vu Tuyết đã đoán ra.
“Cảnh Văn, có phải......cậu......” Vu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy tức ngực, cô lui một bước, ngồi phịch lên ghế. Chiếc ghế bị tác động mạnh, phát ra tiếng vang chói tai.
“Vu Tuyết, cậu nên về đi thôi.”
Vu Tuyết sắc mặt đã trắng bệch nhìn Cảnh Văn, lại lắc đầu.
“Sự việc lần này không liên quan tới cậu......”
“Cậu là bạn tôi, như thế nào gọi là không liên quan?”
Cảnh Văn sửng sốt.
Bạn bè......
Từ này sao lại khiến con người ta cảm thấy ấm áp và chân thành tới vậy.
Hạ Thụy Bác là bạn, Vu Tuyết cũng là bạn.
Thật giống như...... Trên người đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, thì ra từ trước tới giờ, đáy lòng cậu chỉ tồn tại thứ cảm giác rét căm......
Bây giờ nó đã nhạt phai dần, gần như không còn cảm thấy nữa.
“Nào, nói cho tôi nghe với, mặc dù tôi không thể giúp được gì nhiều, nhưng mà thêm người gánh vác cũng đỡ mệt nha.”
Trang Dĩnh đứng ở đó, có chút nghi ngờ nhìn bọn họ.
“Thầy Trang, thầy biết rõ chuyện ngày đó đúng không? Thầy ngồi xuống kể cho chúng em nghe xem nào. Thầy không biết đâu, đây chẳng phải lần đầu tiên chúng em gặp chuyện như vậy.”
Trang Dĩnh đương nhiên bất ngờ.
Cảnh Văn có chút không được tự nhiên, cúi đầu. Vu Tuyết nói: “Hồi trước khi bọn em tốt nghiệp cấp 2 đó, cũng gặp phải một chuyện kỳ quặc như thế này.”
Đúng vậy a, chính là ngày mà Cảnh Văn đã quen với Hạ Thụy Bác cùng Vu Tuyết. Mặc dù......
Cảnh Văn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Ngày đó cũng gặp phải chuyện không thể nào lý giải nổi. Ở trong bóng tối, lúc cậu mất đi ý thức, tựa hồ đã nhìn thấy tình cảnh xảy ra tại khu trung tâm mua sắm kia, cháy, hỗn loạn, còn có......
Người dẫn cậu chạy trốn, người đã cho cậu kẹo.
Người đó họ gì nhỉ?
Cảnh Văn có chút không nhớ rõ vì khi đó cũng quá loạn, cả đêm xảy ra bao nhiêu chuyện, người đó chỉ nói một lần, dặn cậu nhớ kỹ, nhưng cậu lại nhớ không nổi.
“...... Chính là như thế đó thầy, hiện giờ bạn cùng lớp học thêm kia vẫn chưa tỉnh lại.” Vu Tuyết nói.
Cảnh Văn ngẩn người, từng ấy thời gian thôi mà Vu Tuyết đã có thể tóm gọn câu chuyện kể hết một lần. Cảnh Văn cảm thấy Vu Tuyết có chút lỗ mãng – tuy nhiên phải nói rằng cô và Hạ Thụy Bác chỉ là người bình thường, trong mắt những chuyện đã xảy ra đều có vẻ tự nhiên, bình thường, có thể lý giải và tiếp nhận.
Còn Trang Dĩnh thì......
Cảnh Văn nhìn Trang Dĩnh, đúng lúc Trang Dĩnh cũng quay đầu lại nhìn cậu.
Trong đôi mắt kia cũng không có sợ sệt, bài xích, hoài nghi hay bất kỳ biểu tình nào khiến cho cậu không thoải mái.
Chẳng qua là có chút kinh ngạc, còn có điểm......
Mong đợi?
Mong đợi điều gì?
Cảnh Văn do dự, nói: “Cuốn sổ kia...... Thầy có thể cho em xem không.”
Ánh mắt Vu Tuyết cũng dời xuống tay Trang Dĩnh.
Tay của Trang Dĩnh thon dài, có chút dùng sức cầm chặt cuốn sổ.
Dường như coi nó là vật vô cùng quý báu, nhất định phải bảo vệ tới cùng.
Cảnh Văn nói: “Em có một số chuyện còn thắc mắc trong lòng, xin thầy cho em mượn nó một chút, có lẽ em có thể giải đáp những khúc mắc đó.”
Trang Dĩnh từ từ đưa cuốn sổ ra, Cảnh Văn đưa tay tiếp lấy.
Bìa da vốn dĩ sẽ lạnh, nhưng chắc được Trang Dĩnh cầm một lúc nên sờ lên có cảm giác ấm áp.
Cảnh Văn mở bìa ra, quả nhiên trang đầu tiên có tên. Cùng với trong ảo giác, giống y như đúc.
Lần đầu tiên lúc Hạ Thụy Bác đưa cho cậu cuốn sổ, khi mở ra, trang đầu tiên hoàn toàn trắng trơn.
Trang Dĩnh có chút lo lắng nhìn động tác của Cảnh Văn, tựa hồ sợ cậu sẽ làm rách cuốn sổ.
Cảnh Văn lật tiếp trang sau.
Thứ…, ngày 03 tháng 05, thời tiết...... Lật tiếp, lật tiếp, cậu không hề xem nội dung bên dưới những ngày tháng đó. Cuốn sổ này là nhật ký của Giản Đường Minh, nhưng lại do thầy Trang lưu giữ, nhìn trạng thái cuốn nhật ký, nội dung trong này chắc chắn anh ta đã xem qua, hơn nữa, cuốn sổ này rất có ý nghĩa với Trang Dĩnh, cũng không đơn thuần chỉ là tín vật của một người bạn cũ.
Tìm được rồi.
Cảnh Văn dừng lại.
Trang nhật ký trước mắt là thứ ba ngày 04 tháng 09, trời trong xanh.
Cảnh Văn trong lòng run lên, chăm chú nhìn vào nội dung phía dưới.
“Hôm nay, lớp số 4 có một nam sinh ngã từ trên lầu xuống, đã chết.
Thật kỳ quái, tôi cũng không biết là có điểm nào kỳ quái, chỉ cảm giác có điểm nào đó không đúng.
Trường học rất nhanh đưa người đi, rồi sau đó niêm phong khu vực đó.
Và vài lần sau đó, cứ mỗi lần đi qua khu vực này, dường như tôi nghe thấy phảng phất có âm thanh, nhưng cố gắng tập trung để nghe lại không thấy đâu nữa. Trang Dĩnh nói bởi vì tôi lo lắng quá thôi, đại khái mỗi lần đi qua trong lòng có chút sợ nên mới nghi thần nghi quỷ, một ngọn cỏ lay cũng cứ nghĩ là bị ma làm.
Có lẽ cậu ấy nói đúng.”
Đúng rồi, trong ảo giác của Cảnh Văn. Có nam sinh bị ngã từ lan can xuống và đã chết.
Chính là ngày đó.
Nhất ký không thường xuyên viết, nhưng hễ được viết là y rằng có chuyện mới, một tuần cũng được viết vào tầm ba, bốn ngày.
Thứ tư ngày 07 tháng 11, Mưa nhỏ......
Cảnh Văn vội vàng mở ra đọc, lúc trong mơ có xuất hiện mấy ngày trong nhật ký, ấn tượng cũng không phải quá rõ ràng.
“Những thứ đổ nát trong phòng thể d*c đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng vẫn chẳng ai can thiệp. Nếu như nó không quá nguy hiểm, nếu như Chu Bình không một mình đi lấy mấy tấm nệm kia, nếu như...... mà cũng chẳng ai đoán trước được điều gì, ….cô ấy vẫn vĩnh viễn rời khỏi chúng ta. Nhớ cái hồi đăng ký nhập học, cô nàng là người có vóc dáng nhỏ bé nhất......”
Cảnh Văn ngẩng đầu: “Thầy ơi, nội dung trong này thầy đọc qua chưa?”
Trang Dĩnh có chút cứng ngắc gật đầu.
“Giai đoạn học kỳ trong nhật ký, có phải có rất nhiều tai nạn đã xảy ra hay không?”
“Ừ, có mấy vụ.”
“Đều mất mạng hả thầy?”
Trang Dĩnh im lặng.
Cảnh Văn và Vu Tuyết nhìn nhau, vẻ mặt Cảnh Văn là lặng yên, còn trong mắt Vu Tuyết là nghi vấn.
“Không, có vụ cuối cùng, không phải là tử vong.” Trang Dĩnh hít sâu một hơi: “Là mất tích. Bạn của tôi, Giản Đường Minh, đột nhiên mất tích.”
“Vì sao?”
“Tôi cũng muốn biết nguyên nhân.” Trang Dĩnh ngẩng đầu: “Tôi cũng muốn biết...... Vì sao bỗng nhiên cậu ấy biến mất, một câu nói cũng không lưu lại, ngày đó vốn có một buổi thi thử, nhưng sáng hôm đó đã không tìm thấy cậu ấy. Áo khoác của cậu ấy, giầy, túi sách, đều còn, chỉ có người không thấy. Liệu cậu ấy đã đi đâu trong khi chỉ mang theo dép và bộ trang phục ngủ mỏng manh? Đó là mùa đông a! Tôi cứ nghĩ cậu ta ra ngoài kiểm tra thùng thư, hoặc là...... Đi làm chuyện gì đó. Nhưng đến kỳ thi cậu ta không đến, và rồi sau này...... Cũng không còn nhìn thấy cậu ấy nữa.”
“Chưa tìm kiếm qua sao?”
“Trường học kết luận rằng cậu ấy bởi vì áp lực thi cử nên đã bỏ đi....... Kết luận này rất tắc trách, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi đã đi tìm khắp nơi, cậu ấy không có gia đình, người chú của cậu ấy không quan tâm tới sự tồn tại của cậu ấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều...... Cậu ấy luôn vui vẻ, tôi chẳng nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào được coi là bi quan hay áp lực thi cử cả, cứ coi là có đi, tại sao cậu ấy không nói với tôi, cứ như vậy, vô thanh vô tức một mình bỏ đi, chúng tôi là bạn thân nhất, vẫn luôn là thế cơ mà……..”
“Sau này cũng không có tin tức của anh ta sao?”
“Không có.” Trang Dĩnh nói nhỏ: “Tôi được cử đi học đại học, tốt nghiệp xong nhớ tới nơi này, muốn quay lại đây làm giáo viên......”
Cảnh Văn à một tiếng, mặc dù ánh mắt đang nhìn Trang Dĩnh, nhưng tiêu cự lại không đặt trên người anh ta mà giống như xuyên qua anh ra, nhìn tới một nơi khác.
Vu Tuyết bỗng nhiên mở miệng: “Thầy Trang, có phải thầy muốn tìm lại người bạn đó, mới quay về đây nhận việc?”
Trang Dĩnh không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Tôi rất hiểu cậu ta...... Cậu ta thông minh, cho tới bấy giờ chưa từng thấy cậu ta coi việc học tập là một việc sống chết, chứ đừng nói tới sợ kỳ thi. Cho dù toàn bộ học sinh trong trường đều sợ hãi thi cử mà chạy hết thì cậu ta cũng sẽ không bao giờ chạy. Ngày đó lạnh như thế, sao cậu ta có thể mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh mà đi?”
Kể xong mọi chuyện, Trang Dĩnh có chút nghi ngờ...... Sáng hôm đó, khi anh tỉnh lại đây...... Trên giường trống rỗng. Sau đó, anh ta mở cửa......
Cửa vẫn được chốt sao?
Thời gian lâu quá, cũng không biết thế nào mà Trang Dĩnh đột nhiên nhớ tới chi tiết này. Chẳng qua hai ngày nay phát sinh toàn chuyện khó mà giải thích nổi...... Những chuyện khác không nói, chính là trước mắt học sinh tên Cảnh Văn này, còn có nam sinh đang nằm trong phòng y tế kia, vì sao lại có thể chui vào trong khu nhà đã niêm phong toàn bộ? Hơn nữa trên cửa, toàn bộ khóa đều không hề có dấu vết bị động qua, giống như...... Bọn họ đột nhiên xuất hiện trong đó. Hoặc là một lực lượng vô hình nào đó đã đưa bọn họ vào trong.
Cảnh Văn bỗng nhiên ngồi thẳng, chân tìm giày, đỡ lấy khung giường đứng lên.
Vu Tuyết hỏi: “Ê ê, định làm gì a?”
Cảnh Văn ngắn ngủi nói: “Tôi có chuyện, muốn đi ra ngoài xem một chút.”
“Xem cái gì?” Vu Tuyết: “Tôi hứa với Hạ Đại Vóc rồi, chú ý tới cậu. Nếu cậu đi ra ngoài, tôi làm sao khai báo với tên đó.”
Cảnh Văn nhìn cô, rồi lại nhìn Trang Dĩnh: “Việc này quan trọng lắm.”
Vu Tuyết cắn môi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Cần phải đi ngay bây giờ à? Bên ngoài hình như lại sắp mưa rồi.”
Cảnh Văn nhìn theo.
Ánh mặt trời khi nãy không hiểu sao biến mất, mây đen nặng nề kéo tới, gió thổi làm quyển sách lật trang liên tục, giấy trên bàn bay lung tung xuống đất.