Nơi trước mặt sáng hơn nhiều, lại không biết nguồn sáng phát ra từ lâu.
Tiếng kêu thảm cứ thế phát ra khiến lông măng trên người dựng đứng, toàn thân lạnh lẽo, có vẻ như tiếng kêu không phải phát ra từ một người.
“Sử Giai! Sử Giai! Là cậu sao?” Hạ Thụy Bác gọi, mặc dù đối với thứ chưa biết trước mắt chưa biết có đáng sợ hay không, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định xoay người bỏ chạy.
“Sử Giai ──”
Phía trước ánh sáng như rực lên, một màu máu đỏ thẫm, có người bị đâm ngã xoay một vòng, bóng đen trải dài trên nền đất. Có người kêu thảm nằm vật ra, Hạ Thụy Bác lao tới, nhưng cảnh tượng đẫm máu kia cứ như thế lùi dần, không cách nào đến gần.
“Sử Giai?” chân Hạ Thụy Bác bỗng nhiên bước hụt, ngã về phía trước, mắt cá chân dường như bị trật.
Hắn tính bò dậy, nhưng chỗ tay vịn tựa hồ dinh dính, ươn ướt.
Mờ mịt giơ tay lên xem. Ánh sáng phía trước chiếu rõ bàn tay hắn giờ đầy máu, một cỗ tanh tưởi xông thẳng từ mũi lên não.
Hắn không còn khí lực đuổi theo nữa, mà cảnh tượng đẫm máu kia cũng không di chuyển nữa. Hắn thấy một bóng người ngã xuống, có người phản kháng, có người chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai thoát được.
Màu máu đỏ thẫm, kích thẳng vào mắt làm hắn đau.
Hạ Thụy Bác cảm thấy khó thở, giống như có ai đang siết cổ hắn vậy.
Giữa màn máu có hai người đang đứng, một trong hai người tay cầm dao, từ từ quay đầu lại.
Trên khuôn mặt người nọ toàn máu, nhưng Hạ Thụy Bác vẫn nhận ra.
Lông mày nhíu lấy, sắc mặt trắng bệch, kẻ đó là Sử Giai.
Hạ Thụy Bác trợn mắt, nhìn Sử Giai cầm theo con dao lớn, sát khí lâng lâng tiêu sái tiến lại, từng bước, từng bước đến gần.
Chân của hắn dừng ngay trước Hạ Thụy Bác, mũi dao từ từ tiến tới, máu trên mũi dao rơi vào cổ áo và cũng rơi cả lên mắt Hà Thụy Bác, hắn theo bản năng chớp mắt một cái.
Lúc mở mắt ra, cảnh tượng nhuốm máu, con dao nhỏ máu, khuôn mặt Sử Giai đẫm máu, đều không thấy. Trước mắt là khoảng không đen ngòm. Giơ tay lên xem, trên tay không có dấu hiệu gì.
Hạ Thụy Bác mờ mịt đứng lên, mắt cá chân đau nhức, mạch máu còn giật giật.
Là ảo giác ư? Ngã mạnh quá, cho nên......
Nhưng lý do này thật khó thuyết phục.
“Cậu có sao không?”
Một đôi tay ôm lấy vai hắn, có chút mềm mại, thanh âm đối với hắn vô cùng đặc biệt.
Hạ Thụy Bác từ từ quay đầu lại.
Cảnh Văn đang ở phía sau lưng: “Không phải ngủ gật đó chứ?”
“Không...... Không có.” Hạ Thụy Bác nuốt khan, cảm thấy cổ họng khó chịu.
“Hình như tôi thấy cậu ngã xuống......” Cảnh Văn cúi người, xem chân hắn, lại đưa tay sờ sờ: “Đau à?”
Hạ Thụy Bác chỉ cảm thấy nơi mắt cá chân đau đến lợi hại kia sau khi được tay của Cảnh Văn chạm vào, có chút tê dại, toàn thân như đang bay: “Không, không đau lắm.”
“Cậu ta chạy đi đâu rồi?”
“Tôi cũng không......” Vừa mới nói một nửa, Cảnh Văn thở hắt ra, siết chặt tay Hà Thụy Bác: “Trước, phía trước.”
“Sao vậy?” Hạ Thụy Bác trong lòng nặng trĩu.
Chẳng lẽ?
Hắn mạnh mẽ quay đầu.
Nhưng không như hắn tưởng tượng, không có quỷ thần gì, không có máu, không bất kỳ xác chết nào, cũng không có Sử Giai..... Mặt mũi hung ác, tay cầm dao.
Cảnh Văn giật mình là vì cậu nhìn thấy Sử Giai, dựa theo ánh lửa yếu ớt, có thể thấy cậu ta đang nằm bất động trên mặt đất.
“Cậu ta thế nào?”
Hạ Thụy Bác hít một hơi thật sâu: “Không biết...... Tôi, tôi cũng không rõ lắm.”
Thần sắc của hắn có chút bất đồng, có chút hoảng hốt, Cảnh Văn nghi ngờ nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: “Cậu có phải...... nhìn thấy gì rồi không?”
Hạ Thụy Bác nhìn lại cậu có chút không chắc chắn: “Tôi nghĩ...... chắc là ảo giác thôi......”
Cảnh Văn đột nhiên nhích tới gần, đầu dựa lên bả vai hắn, Hạ Thụy Bác sửng sốt, đứng thẳng không động đậy.
“Không phải là ảo giác.” Cảnh Văn thì thào vào tai hắn: “Trên bả vai cậu có máu.”
Hạ Thụy Bác cúi đầu nhìn bả vai của mình.
Cùng lúc hắn cúi xuống thì Cảnh Văn cũng ngẩng lên, hai khuôn mặt gần như sát nhau...... Chỉ cách 1cm là đôi môi bọn họ có thể chạm vào nhau.
Hạ Thụy Bác nhìn khuôn mặt Cảnh Văn gần trong gang tấc, ánh mắt kia hắn chỉ có thể gặp được trong mơ, hô hấp như ngừng lại.
Cảnh Văn cũng ngây ngẩn cả người.
Tướng mạo Hạ Thụy Bác có thể dùng tới chữ ‘Cao to đẹp trai’ để hình dung. Nhưng cự ly gần thế này, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Chìm trong ánh mắt kia, có nhiều hơn là nét tình tự dây dưa một chỗ, rất phức tạp, cứ mãi nhìn vào nó như vậy, khiến nội tâm của cậu dường như đảo lộn.
“À. ờm.....” Cảnh Văn lui lại, cúi đầu nói: “Chúng ta đến xem cậu ấy thế nào.”
Thật giống như ma chú bị phá giải, Hạ Thụy Bác nuốt nước miếng, vội vã hít một hơi.
Mấy giây lúc trước dài đằng đẵng, trong tâm cả hai như vừa trải qua điều gì, thế nhưng lại chẳng ai nói với ai.
Cảnh Văn cúi xuống vươn tay, Hạ Thụy Bác cản lại. Vừa nãy ảo giác đã gặp, quỷ dựng tường cũng gặp, còn ấn tượng Sử Giai để lại cho hắn thì quá ư quái dị.
“Để tôi.”
“Chân cậu thì sao?”
“Không sao.” Hạ Thụy Bác ngắn gọn trả lời, dùng sức lật lại thân thể Sử Giai.
Có thể bởi vì mất đi ý thức, cho nên thân thể hư nhuyễn đặc biệt nặng, giống như là một khối thịt vậy.
Bất quá còn có tim đập hô hấp – còn sống.
Hạ Thụy Bác ngồi xổm xuống đem thân Sử Giai vác lên lưng cõng.
Cảnh Văn ở phía sau đỡ, hai người nửa tha nửa lôi Sử Giai đến chỗ đống lửa.
Có nữ sinh đang tiếp thêm củi vào đống lửa, ngẩng đầu im lặng nhìn họ, trong mắt có tia nghi vấn, lạnh lẽo.
“Cậu ta sao vậy?”
“Hình như là té xỉu
Nữ sinh phủi tay, quệt trán, xoay người lấy trong túi xách một chai nhỏ.
“Gì vậy?”
“Dầu Bạc hà, nâng cao tinh thần.” Nữ sinh nói: “Bôi cho cậu ta.” Đứng đối diện Cảnh Văn nói: “Đưa tay đây.”
Cảnh Văn đi qua, nữ sinh dốc dốc chai dầu vào lòng bàn tay cậu.
Cảnh Văn hỏi: “Bôi ở đâu?”
“Huyệt thái dương, nhân trung...... Nhớ chà xát lâu một chút.”
Hạ Thụy Bác chạy nhanh tới: “Để tôi Để tôi.”
Kỳ thật cũng không có gì quan trong, Sử Giai dù có là kẻ nguy hiểm thì bây giờ cũng đã hôn mê bất tỉnh.
Chẳng qua...... Hà Thụy Bác không muốn tay Cảnh Văn chạm vào mặt Sử Giai mà thôi.
Bôi dầu cũng không được.
Cảnh Văn có chút khó xử, Hạ Thụy Bác chấm dầu từ trong tay Cảnh Văn, đầu ngón tay mang theo hương tinh dầu bạc hà dễ chịu bôi lên trán Sử Giai.
Cũng không biết có tác dụng gì hay không.
Nghĩ tới khuôn mặt lúc trước, trong tâm Hạ Thụy Bác lại cảm thấy bất an.
Cảnh Văn bỗng nhiên hạ giọng hỏi hắn: “Vừa nãy cậu thấy cái gì?”
Hạ Thụy Bác ngừng tay một chút, quay mặt qua: “Cậu...... Có phải cũng nhìn thấy hay không?”
Cảnh Văn trầm ngâm: “Lúc tôi ngủ tôi đã nhìn thấy, còn lúc cậu ngã tôi chẳng thấy gì cả.”