Editor: Mứt Chanh
Thứ hai đi học, sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc thì tất cả các lớp trong khối lớp 10 đều được thông báo rằng cuối tháng 9 có trận thi đấu bóng rổ trong khu vực.
Con trai tuổi này rất ít ai không có hứng thú với chơi bóng rổ.
Ngay khi có thông báo, mặc kệ là con trai lớp chọn hay là con trai lớp thường đều xoa tay hầm hè muốn báo danh.
Tôn Nhất Dương cũng chuẩn bị báo danh, thấy tâm trạng của bạn ngồi cùng bàn hôm nay không tệ lắm nên cả gan hỏi một câu: "Anh Thức, anh muốn tham gia giải thi đấu bóng rổ không, nếu không lúc em đến chỗ lớp trưởng đăng ký cũng thuận tiện ghi tên cho anh một cái."
Một tuần lễ ở chung này, Tôn Nhất Dương dần dần thăm dò rõ ràng tính tình của anh đại ngồi cùng bàn.
Ngày thường thật sự ít nói, rất khiêm tốn nhưng đánh người cũng thật sự ghê gớm.
Nhưng lại không giống với tụi học sinh cá biệt như Uông Siêu kia ỷ vào mình cao lớn cường tráng, cho dù không có chuyện gì nhưng đơn thuần nhìn bạn không thoải mái cũng sẽ lại đây bắt nạt bạn một chút.
Dù sao chỉ cần bạn không chọc tới anh, nói tóm lại, anh đại ngồi cùng bàn vẫn khá dễ ở chung.
Lục Thức đang chép bài tập, lười biếng để lại vài nét bút trong vở bài tập của mỗi môn, coi như là tự mình làm.
Tuần trước anh vẫn luôn không nộp bài tập, bị thầy chủ nhiệm Vương Hữu Vi gọi vào văn phòng, lải nhải hơn nửa tiếng, rất phiền.
Anh không có hứng thú với trận đấu bóng rổ, lông mày cũng chưa nâng lên: "Không đi."
Tôn Nhất Dương nghe vậy cũng không mạnh mẽ khuyên, chủ yếu là cũng không dám khuyên: "Được rồi, tự em đi đăng ký."
Nói xong thì vui sướng chạy đến trước chỗ ngồi của lớp trưởng rồi đi vào khoảng trống giữa đám đông: "Lớp trưởng ông mau viết tên của tôi vào đi!"
Có trận bóng rổ nghĩa là có một đội cổ vũ.
Lớp phó văn thể mỹ của lớp A là Kỷ Đồng Đồng.
Sau tiết học cuối cùng vào buổi sáng, cô ta cầm tờ đơn đăng ký và hét lên: "Các bạn nữ nào muốn tham gia đội cổ động viên thì đến gặp tôi để đăng ký."
Không ít cô gái qua đó đăng ký.
Đồng Giai Nghê kéo Ngu Vãn đi: "Chúng tôi cũng muốn đăng ký."
Kỷ Đồng Đồng ngồi ở trên chỗ ngồi, ánh mắt ngước lên lườm lườm bọn cô, chủ yếu là đang nhìn Ngu Vãn.
Cho dù trong lòng Kỷ Đồng Đồng không thích Ngu Vãn nhưng cũng không thể không thừa nhận cô xinh đẹp hơn mình một ít.
Cô ta cũng định tham gia đội cổ động viên, hoàn toàn không muốn đến lúc đó bị Ngu Vãn đoạt đi nổi bật, huống chi cô ta còn muốn mượn điều này hấp dẫn sự chú ý của Giang Triệt.
Kỷ Đồng Đồng biết từ nhỏ Ngu Vãn đã học dương cầm nhưng lại không khiêu vũ, vì thế biết rõ còn cố hỏi: "Báo danh tham gia đội cổ động viên phải có cơ sở vũ đạo, hai cậu đã từng học múa gì chưa?"
Đồng Giai Nghê cảm thấy cô ta đang cố ý khó xử người ta: "Sao lớp khác không yêu cầu cái này?"
Kỷ Đồng Đồng lấy kem chống nắng ra bôi lên mặt: "Tôi phụ trách tuyển người, tôi nói yêu cầu là yêu cầu, bằng không nhiều bạn học báo danh như vậy, lấy cái gì làm căn cứ tuyển người?"
Tính tình của Đồng Giai Nghê nóng nảy, còn muốn battle với cô ta một chút thì Ngu Vãn lôi kéo tay cô ấy: "Không sao cả, tớ không tham gia, Giai Nghê cậu đăng ký đi, tớ nhớ rõ cậu từng học múa ba lê."
"Vãn Vãn cậu không thể đăng ký thì tớ cũng không đăng ký, chả thú vị."
Cô ấy túm Ngu Vãn rời đi, đi đến chỗ cầu thang thì trong lòng vẫn tức giận.
"A a a con nhỏ đó ghen ghét mối quan hệ giữa cậu và Giang Triệt tốt đấy, ghen ghét cậu đẹp hơn nó, hiện tại có chút xíu quyền lực là cùng, thật là, thật quá đáng!"
"Được rồi, không sao đâu." Ngu Vãn an ủi, "Không thể ở trong đội cổ động viên, tớ cổ vũ trên khán đài cũng giống mà."
Đồng Giai Nghê vẫn không phục: "Cấp 2 nó đưa thư tình cho Giang Triệt, rõ ràng đã từng bị từ chối, sao còn không buông tay, thật là tuyệt nhỉ."
"Vãn Vãn cậu từ nhỏ đã lớn lên với Giang Triệt, thỏa đáng là thanh mai trúc mã, ngay cả dì Lục cũng nói cậu là con dâu tương lai của dì ấy, Kỷ Đồng Đồng luôn chen một chân vào coi như chuyện gì đây!"
Ngu Vãn đỏ mặt, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Cái gì mà con dâu, đó đều là khi còn nhỏ vui đùa thôi à."
Nhà họ Ngu và nhà học Lục sống gần nhau, khi còn nhỏ Ngu Vãn thường đến nhà Giang Triệt tìm cậu chơi, cậu dẫn theo cô chơi trốn tìm ở nhà, chơi máy bay điều khiển từ xa, đua xếp gỗ.
Đến buổi tối, dì giúp việc trong nhà đến biệt thự nhà họ Lục đón cô, cô còn chưa chơi đủ nên mếu máo không tình nguyện trở về.
Mẹ của Giang Triệt là Lục Thi Âm kéo bàn tay nhỏ của cô nói giỡn: "Vãn Vãn thích nhà của dì như vậy nha, nếu không sau này lớn lên lấy Tiểu Triệt, làm vợ của nó là được."
Khi đó Ngu Vãn cũng bảy tám tuổi, chỉ chơi qua trò đóng vai gia đình nên không thể hiểu được lấy chồng kết hôn thực sự là như thế nào.
Cô hoang mang nghiêng đầu nhỏ: "Con kết hôn với anh Giang Triệt là có thể mỗi ngày chơi với anh ấy sao?"
Lục Thi Âm nghẹn cười, tiếp tục chọc cô: "Phải đó phải đó, kết hôn hai đứa con có thể chơi chung với nhau mỗi ngày, buổi tối cũng khỏi cần trở về, còn có thể chơi cùng món đồ chơi với Tiểu Triệt."
Bé Ngu Vãn tin là thật, lộc cộc chạy đến trước mặt Giang Triệt, ngửa đầu, đôi mắt long lanh trong veo như nước nhìn cậu: "Anh Giang Triệt, chờ em lớn lên một chút em lấy anh nha, chúng ta mỗi ngày sẽ cùng nhau chơi."
Giang Triệt khi đó lớn hơn cô mấy tháng, vẻ mặt trịnh trọng biểu thị sự đồng ý: "Được, Vãn Vãn sau này em lấy anh, anh sẽ cố gắng bảo vệ em, không cho mấy đứa con trai hư khác bắt nạt em."
Nhìn thấy một màn này, lúc ấy Lục Thi Âm và dì giúp việc tới đón Ngu Vãn về nhà đều nhịn không được cười rộ lên.
Chờ sau khi Ngu Vãn trở về, Ôn Như biết chuyện này cũng buồn cười không chịu được.
Bà nhéo khuôn mặt mềm mại của con gái và cố ý làm ra vẻ đau lòng: "Nhỏ như vậy con đã muốn lấy anh Giang Triệt, Vãn Vãn không cần ba mẹ sao?"
Bé Ngu Vãn muốn chơi chung với anh Giang Triệt nhưng cũng không muốn rời khỏi ba mẹ.
Nhíu đôi mày nhỏ buồn rầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một biện pháp tốt.
Vòng tay nhỏ bé của cô ôm lấy Ôn Như, giọng mềm mại trẻ con nghiêm túc nói: "Chờ con lấy anh Giang Triệt thì cũng sẽ dẫn theo ba mẹ sang đó, như vậy Vãn Vãn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ba mẹ rồi."
Cho dù cách thật nhiều năm, bây giờ Ngu Vãn nhớ tới bản thân khi còn nhỏ nói những lời này vẫn rất xấu hổ.
Lúc mình còn nhỏ sao nói cái gì cũng không biết xấu hổ thế kia!
Đến căn tin, hai người cùng nhau xếp hàng mua đồ ăn rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Vừa khéo, Ngu Vãn lơ đãng ngẩng đầu đúng lúc thấy Lục Thức.
Giây tiếp theo, anh cũng nhìn lại đây, ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau.
Khoảng thời gian này là giờ cao điểm dùng cơm, trong căn tin rất đông người, nhìn quanh thì thấy tất cả đều là học sinh đang vùi đầu dùng cơm.
Ngu Vãn cho rằng Lục Thức đang tìm chỗ ngồi, vừa vặn bên đối diện chỗ mình ngồi có bạn nữ ăn xong rồi, vị trí còn trống.
Vì thế cô giơ tay vẫy vẫy với anh, lại chỉ chỉ chỗ ngồi kia, ra hiệu cho anh có thể tới bên này.
Lục Thức bưng mâm đồ ăn, qua đó ngồi xuống.
Đồng Giai Nghê còn nhớ rõ anh là cậu bạn đã đánh trùm trường một phương dễ bảo hơn, thấy thế đôi mắt kinh ngạc trừng lớn.
Cô ấy lấy điện thoại ra, lặng lẽ tìm kiếm gửi WeChat cho Ngu Vãn.
Điện thoại trên bàn rung lên, Ngu Vãn cúi đầu, thấy một tin WeChat mới nhảy ra.
【 Đồng Giai Nghê 】: Vãn Vãn sao cậu và cậu ta quen biết Hoảng sợ QAQ
Ngu Vãn nghĩ cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết nên không gạt, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
【 Ngu Vãn 】: Anh ấy là anh họ của anh Giang Triệt, mỗi ngày bọn tớ đều đi học cùng nhau.
Đồng Giai Nghê hoàn toàn không ngờ đến là như thế này, sau khi khϊế͙p͙ sợ thì ngón tay nhanh chóng gõ chữ ở trên màn hình.
【 Đồng Giai Nghê 】: A a a vậy anh ấy dữ như vậy, Vãn Vãn mỗi ngày cậu đi học trên đường sẽ không cảm thấy không khí đều là lạnh buốt sao!!?
Ngu Vãn ngẫm nghĩ rồi trả lời: Không nghiêm trọng như cậu nói đâu, thực ra tính cách của anh ấy cũng tạm ổn.
Sau khi gõ xong, cô cầm đũa lên và tranh thủ thời gian để ăn cơm.
Lục Thức ngồi phía trước bên trái của cô, nhìn qua là có thể thấy cô.
Chỉ thấy hai cái má nhỏ của cô phồng lên, ăn không ngừng như thể đang đuổi kịp thời gian, tốc độ nhanh hơn lần trước nhiều.
Ngu Vãn ăn xong thức ăn trong chén thì rút ra một tờ khăn giấy lau lau miệng rồi nói lời xin lỗi với Đồng Giai Nghê: "Vậy, Giai Nghê, tớ đi trước nha."
Đồng Giai Nghê vẫy vẫy tay với cô rồi cười trêu ghẹo: "Tớ biết cậu phải đưa cơm cho Giang Triệt, mau đi đi mau đi đi, đừng để cho cậu ta bị đói."
Lớp A là lớp chọn, quản lí phải nghiêm hơn rất nhiều, lớp khác đăng ký giải đấu bóng rổ có thể cúp bớt một môn phụ đi luyện bóng nhưng mà lớp A vốn dĩ đã không có môn phụ.
Giống như âm nhạc mỹ thuật này đó, mới khai giảng đã bị giáo viên Toán Văn Anh phân sạch sẽ, cho nên con trai A chỉ có thể dành một tiếng giữa trưa mỗi ngày đến sân vận động để luyện bóng.
Ngu Vãn đỏ mặt khi bị nói như vậy nên cầm lấy điện thoại của mình và thẻ cơm, cũng vẫy tay nói tạm biệt với Lục Thức rồi chạy đến một cái cửa sổ đi mua cơm.
Lục Thức nghe thấy được đoạn đối thoại của bọn cô, cũng nhìn thấy bóng lưng cô xách theo hộp cơm lon ton rời đi.
Sau khi Ngu Vãn rời khỏi, Đồng Giai Nghê trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy quá thần bí quá không thể tưởng tượng.
Cô ấy xoay đầu, muốn âm thầm quan sát một chút.
Kết quả mới vừa uốn éo cổ qua thì đã thấy cặp mắt đen như mực, lạnh nhạt đến mức sắp kết băng của chàng trai.
Đồng Giai Nghê sợ tới mức run rẩy, xoay đầu mình về.
Ôi mẹ ơi, cái này còn không dữ hả! Thị lực của Vãn Vãn không có vấn đề đó chứ!
*
Trong hai tuần tiếp theo, giữa trưa mỗi ngày Ngu Vãn đều nhanh chóng cơm nước xong xuôi, sau đó mua cơm đưa đến sân vận động.
Nhưng ngoại trừ giữa trưa thứ hai kia ra, cô cũng không ngẫu nhiên gặp được Lục Thức ở căn tin.
Giải bóng rổ trong khu vực được tổ chức vào ngày 30 tháng 9, cũng tức là trước quốc khánh một ngày.
Trường học thuê mười chiếc xe buýt du lịch để chở toàn bộ học sinh lớp 10 đến sân vận động lớn nhất thành phố.
Không cần đến lớp, tất cả học sinh đều siêu vui vẻ, rất nhiều người mang cặp sách chứa đầy đồ ăn vặt, hoàn toàn coi trận bóng rổ lần này trở thành một chuyến dạo chơi ngoại thành nho nhỏ.
Dọc theo đường đi cũng nói nói cười cười, vui vẻ không chịu được.
Tới địa điểm, lãnh đạo nhà trường tổ chức cho các bạn học sinh xếp hàng tiến vào địa điểm, ngồi chung dựa theo lớp.
Thi đấu với trung học phổ thông Minh Đức là trường trung học số 3.
Trường trung học số 3 là một trường cấp 3 cách thành phố Quảng Đông 1 km, chất lượng dạy học và nguồn học viên hoàn toàn không thể so với Minh Đức.
Mấy bạn nam đến thi đấu đều nhuộm tóc, trên cổ còn mang dây xích bạc, dáng vẻ lưu manh.
Lãnh đạo nhà trường Minh Đức nhìn thấy thì nhíu mày.
Nhưng mà đối tượng thi đấu được quyết định bằng cách rút thăm, bọn họ cũng không thể bởi vì học sinh của trường bạn trông không giống học sinh ngoan nên yêu cầu đổi đối thủ, không có đạo lý này.
Trận bóng rổ bắt đầu vào lúc 8h30, quy định thi đấu là ba trận, mỗi trận 40 phút, quy định ba trận thắng hai.
Thành viên hai bên ra sân, ván thứ nhất Minh Đức dẫn trước hai điểm, ván thứ hai trung học số 3 thắng, hai trường xem như bất phân thắng bại.
Trong lúc nghỉ ngơi, đến phiên cổ động viên hai bên lên sân khấu.
Ca khúc được chọn chính là một bài hát tiếng Anh, rất bừng cháy rất high, không khí của cả khán đài đã được nhen lửa.
Trên mặt đội cổ động viên đều được trang điểm tinh tế, trong tay giơ vòng hoa màu sắc tươi sáng.
Chiếc áo thun ngắn tay màu đỏ ở thân trên phối hợp với váy ngắn màu trắng nhảy nhót trên sân, có vẻ đặc biệt tươi trẻ có sức sống.
Theo động tác bật nhảy, áo thun bị kéo lên trên lộ ra vòng eo mảnh khảnh một chút.
Cái này không phải ngày thường trong trường học có thể nhìn thấy, bọn con trai trên khán đài gần như đều nhìn chằm chằm chỗ đội cổ động viên biểu diễn.
Kỷ Đồng Đồng đứng múa dẫn đầu ở vị trí chính giữa đội cổ động viên nghiễm nhiên thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của các bạn nam nhìn đến, đắc ý và vui vẻ, gương mặt nở nụ cười, nhảy càng thêm ra sức.
Lớp A10 ngồi ở mấy hàng sau của khán đài, cách sân bóng rổ hơi xa.
Tôn Nhất Dương cả ngày chơi game nên bị cận thị nhẹ, ngày thường đi học đều không mang mắt kính, hiện tại lấy mắt kính ra mang lên, còn dùng sức vươn cổ đi xem.
Nhưng cứ như vậy cũng không phải kế sách lâu dài, một lúc sau cổ lại vừa nhức vừa đau, cậu xoay đầu hết bên này sang bên kia, sau đó thấy được Lục Thức ngồi bên cạnh mình.
Môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp, không nhìn mấy cô gái đang nhảy múa mà đầu nghiêng sang phải, ánh mắt nặng nề dừng ở nơi xa.
Tôn Nhất Dương tò mò nhìn qua.
Bên kia là nơi thành viên đội bóng rổ trường bọn họ nghỉ ngơi.
Các đội viên đứng cùng nơi, đang uống nước tán gẫu, mặc đồng phục màu lam thống nhất, vóc dáng đều cao, chiều cao trung bình là 1m78 trở lên.
Trong một nhóm có vóc người cao lớn, vóc dáng hơi thấp của cô gái đặc biệt dễ thấy.
Cô gái đứng ở trong đó, tự đưa nước và khăn cho một cậu bạn mặc đồng phục số 11.
Cô gái đưa lưng về phía khán đài, Tôn Nhất Dương nhìn không thấy diện mạo của cô nên quay đầu trở về, tiếp tục thưởng thức bạn nữ trong sân nhảy múa.
Nhìn nhìn, cậu đột nhiên nhớ tới chàng trai vừa rồi mặc đồng phục số 11 là ai!
Đó là Giang Triệt lớp A trường bọn họ!
Tôn Nhất Dương hiểu ra vấn đề, cô gái đưa nước đưa khăn lông ắt hẳn là hoa khôi.
Khi khai giảng bài đăng kia đều hot, người dạo diễn đàn gần như đều biết quan hệ thanh mai trúc mã giữa Giang Triệt và Ngu Vãn.
Mỗi người đều có lòng yêu cái đẹp, điểm này Tôn Nhất Dương rất hiểu.
Hoa khôi đẹp như vậy, ngày thường cậu đi ngang qua đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần trên mặt người ta, nhưng lúc này chỉ có bóng lưng, có thể nhìn ra gì
Còn không bằng xem chị bé dùng vòng eo thon và đôi chân dài miên man nhảy múa!!!