Hai người thương lượng chờ đến tháng 10 sẽ tổ chức hôn lễ.
Ngu Vãn muốn một hôn lễ ngoài trời, tựa như bộ phim thần tượng mà cô đã xem khi còn nhỏ, trên bãi cỏ có hoa tươi, thảm đỏ, còn có bong bóng bay.
Gần đây nhiệt độ ngày nào cũng lên tới 35 độ, nếu lúc này tổ chức hôn lễ ngoài trời, một giây có thể phơi người ta bị cảm nắng.
Nhiệm vụ chủ yếu của cô bây giờ là trang trí nhà mới.
Ôn Như đã không ở trong dàn nhạc hai năm qua, bà đi dạy ở một học viện nghệ thuật nổi tiếng, hiện tại đang nghỉ hè, mỗi ngày cũng có rất nhiều thời gian nhàn rỗi.
Bà với con gái cùng nhau trổ tài trang trí phòng tân hôn.
Ngu Vãn không thích phong cách trang trí xa hoa cho lắm, cô thích phong cách Bắc Âu tinh tế và đơn giản hơn, ở điểm này, Lục Thức hoàn toàn theo cô, cô muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy.
Ngu Vãn và mẹ chọn đồ đạc cùng nhau mỗi ngày, từ sàn lát gạch men sứ đến bộ ấm trà nhỏ chén đĩa, mỗi loại đều rất hợp tâm ý cô.
Trong suốt quá trình lựa chọn mỗi ngày, từ nhà dần dần cụ thể hóa trong lòng cô, cô càng ngày càng chờ mong ngôi nhà mới của bọn họ.
Ôn Như cũng sẽ thường xuyên chỉ điểm con gái vài câu đạo chung sống của vợ chồng.
“Giữa vợ chồng phải bao dung lẫn nhau, có vài việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, mở một mắt nhắm một mắt cũng sẽ qua. Hai người sinh sống dưới một mái hiên, có vướng mắc sứt mẻ khắc khẩu là điều không thể tránh khỏi, mẹ sống với ba con hơn hai mươi năm, hiện tại có khi còn không biết là cãi nhau. Nhưng con phải hiểu được các con là vợ chồng, không cần phải đều tranh thắng thua trong mọi chuyện. Bất kể dài hay ngắn, một khi nói ra những lời gây tổn thương, cho dù sau này hòa thuận, cũng sẽ để lại vết rạn nứt trong mối quan hệ.”
Ngu Vãn cảm thấy mẹ nói rất có đạo lý, vừa gật đầu, vừa cầm một cuốn sổ nhỏ.
“Đàn ông bên ngoài liều mạng cho sự nghiệp rất vất vả, ba con đã từng vì một hạng mục bận rộn đến hai ngày hai đêm không chợp mắt, cũng từng trong vòng một ngày bay đến mấy thành phố để thương thảo hợp đồng. Mẹ nhìn ra được, Tiểu Thức rất cưng con rất yêu con, nhưng tình yêu không thể chỉ đơn phương nỗ lực, Vãn Vãn bây giờ con đã là vợ người ta, cũng phải quan tâm và thông cảm cho nó nhiều hơn, cho dù một chuyện rất nhỏ cũng có thể khiến nó cảm nhận được tình yêu của con dành cho nó.”
Ngu Vãn cúi đầu, viết xuống cuốn sổ ghi chép.
Viết xong, cô ngẩng đầu nhìn mẹ với vẻ mặt khiêm tốn xin chỉ dẫn: “Còn gì nữa ạ?”
Ôn Như cười vỗ nhẹ tay cô: “Còn cái cuối cùng, cũng là quan trọng nhất.”
Ngu Vãn lập tức dựng lỗ tai lên nghe.
Sau đó nghe thấy cô nói: “Mẹ nói với con những thứ này là hy vọng con và Tiểu Thức sống tốt, quản lý cuộc hôn nhân này hạnh phúc mỹ mãn, nhưng không có nghĩa là sau này con phải nén giận. Vãn Vãn con phải nhớ kỹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của con, lỡ như con bị ấm ức hoặc trôi qua không vui, mẹ và ba con lúc nào cũng hoan nghênh con trở về.”
Ngu Vãn nhào vào trong lồng ngực người phụ nữ, dùng sức gật đầu: “Mẹ ơi con đều nhớ kỹ, mẹ yên tâm đi, con và ảnh sẽ tốt.”
*
Lục Thức thức dậy vào bảy giờ mỗi ngày.
Di động đặt bên gối đầu, chỉ rung một cái, anh đã tỉnh, lập tức tắt chuông báo.
Ngu Vãn còn đang ngủ.
Cô ở trong trường còn có thể dậy sớm một ít, nhưng ở nhà, tinh lực của anh quá tốt, gần như mỗi đêm đều muốn, gần hơn một giờ mới ngủ, thật sự dậy không nổi.
Lục Thức sợ đánh thức đến cô, động tác xốc chăn lên rất nhẹ, tay chân nhẹ nhàng đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc tới ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy cô bé đã ngồi ở mép giường, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, đang ngáp, đang dụi đôi mắt nhập nhèm bằng bàn tay nhỏ.
Anh đi qua đó: “Sao dậy sớm như vậy?”
Ngu Vãn đưa tay ra sau lưng, tựa như ảo thuật mà lấy ra một chiếc cà vạt màu xám đen, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh: “Em thắt cà vạt cho anh nha.”
Nói xong, cô đứng lên, kiễng đôi chân trần tròng chiếc cà vạt trên tay qua cổ anh.
Sau đó theo các bước được dạy trong video, một đôi tay nhỏ vô cùng nghiêm túc đang thắt nút.
Lần đầu tiên cô thay người nào đó làm chuyện này, tuy rằng đã thực hành theo video vài lần trước đó nhưng làm thật vẫn không quá thuần thục, các nút thắt cũng hơi lỏng lẻo.
Ngu Vãn có hơi đỏ mặt, hơi xấu hổ nói: “Lần đầu tiên không thắt đúng, anh để em thắt thêm một lần nữa đi”
“Được.”
Lục Thức đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô gái đang đặt chân trên đệm với dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc thắt cà vạt cho anh thì ánh mắt càng thêm dịu dàng hơn.
Lúc này ngược lại cũng được, thắt ra hình ra dạng.
Ngu Vãn thở phào nhẹ nhõm, nếu thất bại hai lần liên tiếp, vậy thì mất mặt biết bao.
“Được rồi.” Bàn tay nhỏ của cô cuối cùng cũng thắt xong cà vạt, ngẩng mặt nở nụ cười tươi đẹp nhìn anh: “Anh đi làm đi, cố lên nha.”
Lục Thức cười: “Sao hôm nay ngoan như vậy, còn đặc biệt dậy sớm thắt cà vạt cho anh?”
Ngu Vãn chớp chớp mắt, trung thực trả lời: “Mẹ nói anh làm việc rất vất vả, em là vợ của anh, hẳn nên quan tâm anh nhiều hơn từ chuyện nhỏ nhặt. Em xem phim truyền hình, rất nhiều người vợ đều sẽ thắt cà vạt cho chồng.”
Lục Thức nhìn về phía cô.
Tia nắng ban mai, gò má cô bé mềm mại trắng như tuyết. Mái tóc dài đen nhánh do ngủ nên hơi cong, mắt hạnh ngấn hơi nước sương mù đang buồn ngủ, giống như một đóa sơn trà đang chớm nở.
Anh cong khóe môi: “Vãn Vãn, những người vợ trong phim truyền hình đó thắt xong cà vạt, có phải còn có cái hôn chào buổi sáng hay không?”
Cô ngẫm nghĩ, hình như là có.
Vì thế lại khẽ nhón chân, mổ lên môi anh tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Vốn tưởng rằng như vậy là kết thúc, cô còn đang buồn ngủ đó, còn định quay về trong chăn ngủ nướng, kết quả không một chút phòng bị, cô trực tiếp bị ôm lên.
Cô áp lưng lên trên tường, nụ hôn nhẹ vừa rồi càng thêm sâu hơn, cô cảm nhận được hơi thở bạc hà mãnh liệt.
Ước chừng mười mấy hai mươi phút, Lục Thức thở hổn hển, buông lỏng cô ra.
“Vãn Vãn.” Anh vùi ở cần cổ cô, gọi tên cô bằng giọng nói trầm khàn.
Ngu Vãn sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, đột nhiên tới một đòn mãnh liệt như vậy, đầu óc cứ như hồ nhão, choáng váng, khá là mơ màng.
Rõ ràng trong phim truyền hình thắt cà vạt và nụ hôn chào buổi sáng rất ấm áp, rất thuần khiết, sao tới chỗ bọn họ lại trở nên rất…… rất khác vậy?
“Ơi.” Cô ngơ ngác đáp lời.
“Hôm nay anh không muốn đi làm.” Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, nhưng mà giọng điệu tùy hứng, không khác gì học sinh tiểu học sinh ra cảm xúc ghét học.
Ngu Vãn: “……”
“Anh đừng làm bậy.” Má cô đỏ bừng, dùng tay nhỏ bé đẩy anh ra.
Lục Thức quả thật không muốn đi làm cho lắm, nhưng dù không muốn, cuối cùng cũng vẫn phải đi. Anh kiếm tiền, nuôi bé con như hoa như ngọc cho tốt.
Anh thở sâu một hơi, bế người đến bên mép giường, cẩn thận đặt xuống rồi lại kéo chăn qua thay cô đắp lên.
Làn da trong chiếc váy ngủ của cô gái nhỏ trắng như tuyết, vết đỏ từ đêm qua đã nhạt đi rất nhiều, nhưng sáng nay lại nhiều thêm một ít vết mới, mấy vết hết sức rõ ràng.
Tất cả đều thầm lên án “Hành vi phạm tội” của anh.
Nhưng mà trước đây, Lục Thức cũng không cho rằng mình là người túng dục như vậy.
Khoảng thời gian ở cô nhi viện, mười mấy đứa con trai ở chung trong một căn phòng, tuổi dậy thì xao động, ban đêm anh tỉnh lại, thường xuyên có thể nghe thấy bọn con trai khác dùng tay làm chuyện đó.
Nhưng anh chưa bao giờ có, cảm thấy không có gì thú vị.
Lần đầu tiên anh dùng tay là lúc mới được nhà họ Lục đón về không bao lâu.
Cái đêm có chút oi bức, trong ý thức mơ hồ của anh đều xuất hiện cùng một người.
Là lúc mới gặp, dưới cơn mưa to tầm tã, dáng vẻ sợ hãi của cô bé lúc đưa dù cho mình; đó là một buổi tối mùa hè, cô cắn muỗng kem bằng gỗ nho nhỏ, mỉm cười với đôi mắt híp lại.
Lại hoặc là bóng lưng cô đứng ở hành lang ngoài phòng học để đọc sách, sơ mi trắng, váy dài màu đen, để lộ ra một đôi chân thon thả và cân đối.
Dường như ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã có thể gợi lên cơn nghiện ở đáy lòng anh dễ như trở bàn tay, sau đó nghiện càng ngày càng sâu từng chút một.
Cho đến khi thấm vào xương tủy.
Sau khi một đóa sơn trà thuần khiết hoàn mỹ được tắm táp thì lúc nở ra đẹp cỡ nào, chỉ có anh biết.
Anh vuốt ve gương mặt cô, giọng nói vẫn khàn: “Hiện tại còn sớm, Vãn Vãn ngủ tiếp một lát.”
Ngừng một chút, lại nhắc nhở: “Hôm nay mặc quần áo có cổ cao hơn một chút, bằng không ba mẹ thấy được, không tốt đâu.”
Ngu Vãn: “……”
Mệt anh còn biết!
Ngu Vãn yên lặng kéo chăn lên trên, che đậy dấu vết rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trong phim truyền hình người ta diễn những nụ hôn chào buổi sáng không phải như anh.”
Lục Thức cười nhẹ: “Chúng mình xem không phải cùng một loại, anh xem chính là như vậy.”
Ngu Vãn mới không tin đâu.
Vừa nãy anh vừa hôn vừa sờ, còn xoa, đài truyền hình nào có thể qua được thẩm định chứ.
Lục Thức: “Anh xem cái loại sau khi hôn xong còn có phần sau, hoặc là đến phòng khách, hoặc là đến phòng tắm, dù sao không có ai đi làm.”
Trong mắt cô lộ ra vẻ hoài nghi: “Anh xem chương trình truyền hình nào vậy?”
Lục Thức cong môi, cụp mắt nhìn người con gái tự mình che kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ: “Thì cái loại phim Nhật Bản, sau 18 tuổi có thể xem.”
Ngu Vãn: “……”
Lục Thức tình ý sâu xa: “Vãn Vãn em cũng trưởng thành rồi, nên xem chút nội dung không phù hợp với trẻ em.”
Ngu Vãn: “……”
Thật không thích hợp làm một việc dịu dàng như đeo cà vạt vào buổi sáng cho người đàn ông cả đầu óc toàn là rác.
Sau này cô vẫn nên trực tiếp ngủ đến tự nhiên tỉnh đi!
*
Đầu tháng 8 có một bữa tiệc, đại thọ lần thứ 70 của ông cụ nhà họ Lục.
Trường hợp khác Ngu Vãn có thể không cần phải để ý nhưng lần này cô vẫn phải đi một chuyến.
Bữa tiệc tối bắt đầu từ lúc 6 giờ, cô chọn một chiếc váy dạ hội đỏ lệch vai, kết hợp với một đôi giày cao gót màu đen, ngồi xe qua đó với Lục Thức.
Sau khi cụ Lục trúng gió vẫn luôn ngồi xe lăn, tuổi tác của ông cũng lớn, từ năm ngoái thần trí đã bắt đầu thanh tỉnh một lúc hồ đồ một lúc.
Nhưng hôm nay tinh thần của ông cụ cũng coi như tốt, mặc một bộ đường trang 唐装 đỏ chót, trên mặt nở nụ cười trông rất vui vẻ.
Ngu Vãn kéo tay Lục Thức qua đó kính ly trà cho ông: “Con kính ông nội.”
Ông cụ Lục đã rất thích cô con gái nhà họ Ngu này từ trước nên cười tủm tỉm nhận lấy tách trà uống cạn.
Nói là tiệc mừng thọ, nhưng nhiều người có uy tín danh dự trăm công nghìn việc trên thương trường bớt thời gian tới như vậy đương nhiên không có khả năng chỉ đơn thuần vì chúc thọ.
Càng nhiều hơn là muốn nhân cơ hội này quen biết thêm một số người, mở rộng mối quan hệ của bản thân để tạo nền tảng cho sự hợp tác trong tương lai.
Trong sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn, tốp năm tốp ba người đàn ông cầm ly rượu đứng cùng chỗ nói về các dự án, các quý bà ngồi bên nhau và nói về buổi trình diễn trang sức sắp tới.
Ngu Vãn cầm một cái đĩa nhỏ, đứng trên lan can bên ngoài lầu hai, vừa ăn các loại bánh ngọt nhỏ tinh xảo vừa trò chuyện với Đồng Giai Nghê.
Gần đây Đồng Giai Nghê đang qua lại với bạn trai, quen biết lúc chơi game, là một sinh viên thể thao năm hai.
Ngu Vãn nghi hoặc hỏi: “Giai Nghê không phải cậu vẫn luôn nói thích con trai kiểu ông chú sao, sao còn tìm người nhỏ hơn mình vài tuổi thế?”
Đồng Giai Nghê gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không ai có thể thoát khỏi quy luật chân lý của nhà triết học Vương Cảnh Trạch được! Hiện tại tớ cảm nhận được sự tốt đẹp của mấy bé sói nhỏ tuổi trong tiểu thuyết! Ngày thường thì thấy cưng, nhưng vào một lúc nào đó, thật sự siêu A! Thể lực cũng cực kỳ tốt!”
“Anh bé có cơ bụng, còn có eo chó đực! Tuy rằng không một đêm bảy lần doạ người như trong tiểu thuyết, nhưng có đôi khi bốn năm lần vẫn có.”
Ngu Vãn nghe thế thì gò má ửng hồng.
Đồng Giai Nghê đè thấp giọng, tò mò hóng chuyện hỏi: “Vãn Vãn, bọn cậu thường mấy lần á?”
Ngu Vãn rất ngượng ngùng khi nói đến cái này, nhưng cô ấy mới vừa nãy cũng thừa nhận không e dè nói cho mình.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hai lần.”
“Ồ?” Đồng Giai Nghê kinh ngạc: “Ít như vậy, không phải đâu, tớ nhớ rõ lúc đi học, lúc ổng ra sân chơi bóng rổ không phải thể lực khá tốt sao, sao bây giờ lại không được như vậy.”
Ngu Vãn há miệng thở dốc, không biết việc này nên giải thích như thế nào.
Cũng không phải thể lực anh không tốt, chủ yếu là cô quá yếu, hai lần đối với cô mà nói cũng đã rất mệt rồi.
Nhưng lời này phải mở miệng nói như thế nào đây……
Lúc đang rối rắm muốn thay anh làm sáng tỏ một chút hay không thì một giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Vãn Vãn.”
Ngu Vãn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Thức đã đi tới, đứng đằng sau bọn cô.
Đồng Giai Nghê bị hoảng sợ, có cảm giác ngượng ngùng nói xấu người ta bị người ta bắt tại trận. Hồi cấp ba cô ấy có hơi sợ Lục Thức, lúc ấy anh đánh nhau ác liệt, luôn là dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Hiện tại người đàn ông trông nhã nhặn hơn một chút, nhưng Đồng Giai Nghê lại cảm thấy người này càng đáng sợ hơn.
Từ trước trong giới ai mà không cho rằng Lục Ngạn là người thừa kế ván đã đóng thuyền của nhà họ Lục chứ? Kết quả thì sao, không chỉ có mấy năm trước ngồi xổm ở cục cảnh sát, sau khi ra ngoài thì trực tiếp ra nước ngoài với mẹ không trở về.
Còn có ngay từ đầu lúc anh tiếp nhận công ty, bao nhiêu người không phục, ỷ vào lý lịch mình sâu, đi theo ông cụ gầy dựng giang sơn gây đủ phiền phức cho anh.
Hiện tại những người đó hoặc là đã bị đuổi, hoặc là được đề bạt cốt để tống khứ đi, bị điều tới bộ phận hưu trí không có thực quyền.
Tóm lại Đồng Giai Nghê cảm thấy người đàn ông này không đơn giản, mưu mô thâm sâu hơn tên anh trai rác rưởi kia, có thủ đoạn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Nhưng anh cũng có một chút khiến Đồng Giai Nghê rất vừa lòng, chính là anh đối xử với Ngu Vãn thật sự một mực tốt đến độ không còn lời gì để nói.
“A, tớ đột nhiên rất muốn đi vệ sinh á, hai người nói chuyện, tớ đi trước ha ha.” Cô ấy nở một nụ cười xấu hổ rồi nhanh chóng trốn đi.
Ngu Vãn không chú ý tới khi nào anh lại đây, cũng không biết những lời đó anh có nghe được hay không.
“Sao anh lại đây dạ?” Cô có hơi chột dạ hỏi.
Lục Thức nói: “Đã lâu không thấy em trong sảnh tiệc, có hơi không yên tâm nên tới tìm.”
Ngu Vãn có tí buồn cười, đôi mắt cong lên: “Em cũng không phải con nít, này có cái gì mà không yên tâm.”
Lục Thức mím môi.
Chuyện Lục Ngạn tới bây giờ đều khiến anh nghĩ đến mà phát sợ, nhưng lúc trước anh không định nói cho cô thì hiện tại tất nhiên cũng sẽ không.
Lục Thức bật cười: “Anh chẳng đến thì làm sao biết hoá ra hai lần với Vãn Vãn không đủ chứ.”
“Anh nhớ rõ trong khoảng thời gian này em thường xuyên uống canh bồi bổ cơ thể, không bằng hôm nay bọn mình trở về thử ba lần xem?”
Ngu Vãn trợn to mắt, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Hai lần là đủ rồi, không thể nhiều thêm.”
Cô gắp một miếng bánh quy nhỏ hình ngôi sao năm cánh trên đĩa đưa tới bên môi anh tựa như lấy lòng: “Cái này ăn ngon, ông xã nếm thử.”
Lại trông mong, đáng thương nhìn qua anh: “Ba lần thật sự quá mệt mỏi, em chịu không nổi.”
Lục Thức cúi đầu ăn miếng bánh quy kia: “Nhưng bạn em biết chúng ta chỉ có hai lần, sẽ xem thường anh, cảm thấy anh không được.”
Ngu Vãn thấy bốn bề vắng lặng, lại thật sự sợ rằng sau ba lần cô sẽ không thể xuống giường vào hôm sau nên cắn môi, chịu đựng e thẹn nói: “Em biết anh thực hành tốt rồi mà, mỗi lần anh đều…… Đều rất đỉnh.”
Lòng tự trọng đàn ông của Lục Thức vô cùng được thỏa mãn, anh đè khóe môi muốn nhếch lên, giả vờ làm ra vẻ suy tư vài giây: “Vậy đêm nay hai lần.”
Ngu Vãn vội không ngừng gật đầu, cả người còn chưa thả lỏng bao lâu thì lại nghe anh bổ sung: “Nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì ạ?” Đôi mắt to đen lúng liếng của cô không chớp mắt nhìn về phía anh.
Lục Thức nhìn vẻ mặt cảnh giác của cô bé, cười rộ lên: “Tối hôm nay trở về, Vãn Vãn mặc bộ đồng phục cấp ba cho anh xem.”
Ngu Vãn: “……”
Mấy hôm trước cô dọn lại phòng, thu dọn ra được rất nhiều đồ trước kia, bao gồm bộ đồng phục mùa hạ từ thời cấp ba.
Đồng phục mùa hạ của bọn cô rất đẹp. Sơ mi trắng, váy dài màu đen, còn có một đôi vớ ống màu trắng tinh có viền ren nhỏ.
Cho dù đã tốt nghiệp thật nhiều năm nhưng cô cũng không nỡ ném.
Bị anh nhìn thấy, cũng không biết nghĩ như thế nào, nhất định bảo cô mặc bộ này, cô cảm thấy như vậy kỳ kỳ quái quái, thật sự xấu hổ nên không đồng ý.
Ai ngờ đã qua gần một tuần, anh còn nhớ như in việc này.
Nhưng so sánh giữa mặc đồng phục với cả đêm ba lần, hình như cái trước có vẻ dễ dàng hơn chút.
Ngu Vãn cân nhắc ở trong lòng trong chốc lát rồi đỏ mặt gật đầu: “Dạ.”
Lục Thức gấp không chờ nổi chờ mong đêm nay, anh dắt bàn tay nhỏ bé của cô: “Tiệc tối sắp phải bắt đầu rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
“Vãn Vãn nhớ rõ phải ăn nhiều một chút, ăn no, buổi tối mới có sức.”
Ngu Vãn: “……”
Này có khác gì vỗ béo con thỏ rồi bị làm thịt đâu huhuhu.
*
Tiệc tối, cô ngồi cùng bàn với Lục Thức.
Giấy hôn thú bọn họ đã lãnh, hôn lễ phải đợi tháng 10 mới tổ chức, thiệp mời gì đó cũng còn chưa phát ra.
Ở đây ngoại trừ Đồng Giai Nghê có quan hệ tốt nhất, những người khác cũng còn chưa biết quan hệ của bọn họ đã trở thành vợ chồng.
Bao gồm cả Giang Triệt.
Sau khi tốt nghiệp vào năm tư Giang Triệt ra nước ngoài học nghiên cứu, hôm nay mới trở về, cậu ngồi bàn đối diện Ngu Vãn.
Sau bữa tiệc này, cậu chưa ăn được mấy miếng, đôi mắt chung quy cũng không nhịn được nhìn sang chỗ cô.
Hôm nay cô rất đẹp, váy màu đỏ, một vài sợi tóc đen buông xõa trước xương quai xanh, cả người xinh đẹp cực kỳ động lòng người.
Giang Triệt nhớ tới vừa rồi, khi cô và Lục Thức kéo tay tiến vào, vừa đi vừa ngẩng mặt nói chuyện với anh. Đôi mắt cong cong, nở nụ cười ngọt ngào mềm mại.
Cười như vậy, hành động thân mật khăng khít đã từng đều thuộc về cậu.
Giang Triệt có cảm giác bảo bối của mình bị người khác trộm, đoạt đi.
Ghen ghét như là ngọn cỏ dại trong đáy lòng, một khi ngọn lửa bùng cháy, nó sẽ nhanh chóng mọc lại.
Lục Thi Âm dùng khuỷu tay huých con trai, nhắc nhở cậu một vừa hai phải.
Đêm nay bà phát hiện ra rằng cặp mắt con trai mình cứ nhìn chằm chằm Ngu Vãn ở đối diện.
Tuy rằng Lục Thi Âm rất thích Ngu Vãn, cũng thật tiếc khi cô không thể trở thành con dâu của mình, nhưng ván đã đóng thuyền, còn có thể làm sao bây giờ.
“Tiểu Triệt, Ánh Tuyết rất thích ăn sò biển, con mau lấy một cái cho em.”
Lần này bà đặc biệt sắp xếp cho Giang Triệt và cô con gái nhà họ Tôn ngồi cùng một bàn, muốn để hai người ở bên nhau nhiều hơn, xem có thể sinh ra cảm tình hay không.
Nhưng con trai bà tương đối không cho mặt mũi.
Giang Triệt không nói một lời, ném khăn ăn xuống bàn, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.
Lục Thi Âm: “……”
Bà đành phải cười làm lành giải thích với con gái nhà họ Tôn bên cạnh: “Ánh Tuyết à, không phải Tiểu Triệt nó nhằm vào con, hôm nay tâm trạng nó không tốt lắm.”
Lục Thức tất nhiên phát hiện được ánh mắt của Giang Triệt.
Nhưng mà giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận, anh còn có cái gì phải sợ hãi.
Anh cụp mắt xuống, đốt ngón tay thon dài thuần thục lột một con tôm, sau khi chấm tương thì đặt vào trong chén Ngu Vãn bên cạnh.
Cái chén nhỏ trước mặt Ngu Vãn chất rất nhiều đồ ăn, đều là anh gắp lại đây cho cô.
Cô có lẽ cũng rõ ràng đêm nay có khả năng mình phải trả giá thật nhiều thể lực nên vẫn luôn vùi đầu ăn nghiêm túc.
Gần như không có nhìn sang chỗ Giang Triệt.
Sau khi ăn xong, Ngu Vãn đi một chuyến đến phòng vệ sinh, rửa tay xong ra ngoài, đang cúi đầu lau giọt nước trên tay thì đột nhiên bị ai đó túm chặt cánh tay.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy là Giang Triệt.
Trong một năm học nghiên cứu sinh, cô nhận được rất nhiều thứ chuyển phát nhanh được gửi tới từ nước ngoài, lần đầu tiên cô mở ra, bên trong là một con thỏ nhồi bông rất lớn.
Biết được chuyển phát nhanh này là do Giang Triệt gửi tới, cô lập tức gửi nó trở về, sau đó lần lượt nhận được rất nhiều, chỉ cần là chuyển phát nhanh từ nước ngoài gửi tới, hình như cô đều từ chối nhận.
Cô không rõ cậu đang làm gì, lúc trong mắt cô đã từng chỉ nhìn thấy cậu thì cậu thích một cô gái khác.
Hiện tại vật đổi sao dời, đã nhiều năm như vậy, cậu ngược lại bắt đầu theo đuổi cô lần nữa.
Thật sự rất không thể hiểu được.
“Giang Triệt anh buông tay, đừng như vậy.” Cô nhíu mày.
“Vãn Vãn anh có lời muốn nói riêng với em, em cho anh năm phút được không?” Ánh mắt cậu lộ ra vẻ khẩn cầu.
Ngu Vãn không cho rằng bọn họ còn có cái gì quan trọng để nói, chỉ là ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, lỡ như có người đi ngang qua, gặp được bọn họ như vậy tóm lại sẽ không hay lắm.
“Chỉ năm phút, nói xong anh cũng đừng tìm em nữa.”
Cô và cậu lên ban công tầng hai.
“Vãn Vãn, Lục Thức anh ta không thích hợp với em.” Giang Triệt nghiêm mặt nói.
Ngu Vãn quả thực hết chỗ nói, ngay cả năm phút cũng chẳng muốn nói chuyện với cậu, xoay người muốn đi.
Giang Triệt ngăn cản đường đi của cô, nghiêm mặt nói: “Anh nói đều là sự thật, anh ta không phải hạng người lương thiện gì, tâm tư nhiều lại thủ đoạn tàn nhẫn, vì đạt được công ty mà không từ thủ đoạn. Nếu sau này anh ta muốn ức hϊế͙p͙ em thì em không phải đối thủ của anh ta. Chuyện anh trai anh Lục Ngạn, anh đoán chừng anh ta……”
Lời còn chưa kịp nói xong, Lục Thức đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông nắm nhẹ cổ tay của cô, lấy tư thế tuyệt đối chiếm hữu kéo cô gái nhỏ vào lòng mình, ánh mắt nhìn về phía cậu nặng nề lạnh như băng sương.
“Giang Triệt, tôi cũng là anh cậu.”
Giang Triệt giữ im lặng.
Đôi mắt đen láy của Lục Thức cụp xuống, bễ nghễ nhìn cậu: “Đạo lý lớn nhỏ có trật tự còn muốn tôi dạy cậu à? Cậu có thể kêu Vãn Vãn sao?”
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Cậu hiểu chuyện một chút, sau này ngoan ngoãn kêu chị dâu.”
Giang Triệt đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ khϊế͙p͙ sợ nhìn về phía anh: “Anh nói cái gì?”
“Đã nhận giấy đăng ký kết hôn, chỉ thiếu cái hôn lễ. Thiệp mời sẽ gửi cho cậu vào tháng sau, nếu cậu có rảnh cũng hoan nghênh tới tham gia.”
Anh cúi đầu, giọng điệu nói chuyện trở lại dịu dàng như xưa: “Xe đã đến, chúng ta đi xuống thôi.”
“Vâng ạ.”
Giang Triệt ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn tay Ngu Vãn nắm chặt lấy anh, đi được rất dứt khoát, một bước cũng không quay đầu lại.
Một số ký ức lâu đến mức hơi úa vàng lại trở nên rõ ràng vào lúc này.
Cậu nhớ tới rất nhiều năm trước.
Cô bé chạy đến trước mặt mình, ngẩng đầu nhỏ, đôi mắt to ngấn nước, giọng con nít mềm mại nghiêm túc nói: “Anh Giang Triệt ơi, chờ em lớn lên một chút nữa em sẽ lấy anh, chúng ta sẽ cùng nhau chơi mỗi ngày.”
Khi đó, cậu cũng trịnh trọng gật đầu chuyện này: “Được, Vãn Vãn sau này em gả cho anh, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, không cho mấy bạn nam xấu khác bắt nạt em.”
Rõ ràng cũng đã nói rồi.
Nhưng từ buổi chiều hôm ấy, sau khi cậu đạp xe không cẩn thận va vào Lâm Tri Hàn thì mọi thứ đều thay đổi.