Tối hôm qua lúc Giang Triệt nhìn thấy bài đăng đã tức giận đến mức siết chặt nắm đấm.
Cho dù bất luận là tình yêu nam nữ, cậu quen Ngu Vãn đã mười mấy năm, phân lượng của cô trong lòng cậu cũng không hề nhẹ một chút nào.
Cậu nhớ rõ lúc ba bốn tuổi, cô bé dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại gọi cậu là anh Giang Triệt, mỗi lần đi ra ngoài chơi đều muốn nắm chặt tay cậu bằng bàn tay bé xinh.
Nhưng hiện tại, cô bị người ta bịa đặt, bị người ta dùng những lời nhục mạ khó nghe như vậy.
Trong lòng Giang Triệt cực kỳ phẫn nộ, muốn đánh người post bài kia một trận.
Nhưng tuyệt đối chẳng thể ngờ người đăng bài này là Lâm Tri Hàn, bạn gái cậu.
Những lời mắng Ngu Vãn không đứng đắn không tự trọng đều xuất phát từ miệng cô ta.
Trên đường từ ký túc xá đến hồ sen, Giang Triệt nhận được sự chú ý của rất nhiều bạn học, hoàn toàn mang theo đánh giá và cười nhạo.
Thậm chí có người ngay trước mặt cậu trực tiếp bàn tán với tụi bạn.
“Đẹp trai đến vậy, sao đầu óc và mắt đều xảy ra vấn đề nhỉ? Hoa khôi tốt thế kia không cần, lại nghiêng về con hèn nhân phẩm có vấn đề ở bên nhau.”
“Ha ha ha tao lại cảm thấy hoa khôi nên cảm tạ ân tình cậu ta không cưới, bây giờ bạn trai ẻm thật tốt, đẹp trai hơn, năng lực bạn trai càng tăng cao! Bài đăng bịa đặt hoa khôi đêm qua, sáng sớm hôm nay đã làm rõ ràng mọi chuyện, còn tra được con hèn bịa đặt.”
“Huhuhu tao hâm mộ hoa khôi quá, bạn trai quá ra sức!”
Giang Triệt vẫn luôn tồn tại như con cưng của trời, chưa bao giờ bị ai nhục nhã như vậy, cậu cảm thấy bực mình nhưng môi mấp máy lại không có gì để phản bác.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Sắp vào thu, hoa sen trong ao đều đã héo tàn, chỉ còn trơ lại những cọc xanh trơ trọi.
Cái đình này cách xa khuôn viên chính nên không có ai qua lại nơi này, hoàn cảnh rất yên tĩnh, bởi vậy, nghe rất rõ từng tiếng khụt khịt khóc thút thít kia.
Lâm Tri Hàn nghe thấy tiếng bước chân tựa như đang chờ đợi một vị cứu tinh.
Cô ta lập tức ngừng khóc thút thít, nhìn Giang Triệt bằng hai mắt đẫm lệ: “A Triệt, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em, anh đi giúp em tìm Ngu Vãn, bảo cậu ấy rút tố tụng đi, trên người em nếu để lại tiền án thì đời này của em cũng bị huỷ hoại.”
Ánh mặt trời ban trưa hơi chói mắt, Giang Triệt nhìn cô gái khóc đến hai mắt đỏ hoe trước mặt thì bỗng nhiên nghĩ đến chuyện thật lâu trước đây.
Lần đầu tiên cậu rung động với cô ta cũng là tình huống tương tự.
Đó là trên băng ghế trong rừng cây nhỏ ở trường trung học, cậu thấy cô ta một mình rơi lệ trước tờ bài thi, bóng lưng nhỏ nhắn, trong nét mặt quật cường hiện ra vài phần yếu ớt.
Ngày hôm ấy cậu chủ động thêm WeChat cô ta, liên hệ của hai người cũng bởi vậy mà tăng lên nhiều.
Nhưng mà bây giờ thấy cô ta khóc khổ sở đến như vậy, trong lòng Giang Triệt không hề gợn sóng, cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi mình thật sự biết rõ cô ta là ai sao?
Từ trước cậu cảm thấy cô ta kiên cường và độc lập, trên người có loại dẻo dai nỗ lực hướng về phía trước, như là cỏ lau mặc kệ mưa gió bao lớn cũng không ngã gãy.
Đây là kiểu khác biệt hoàn toàn với Ngu Vãn, cậu đã bị hấp dẫn bởi phẩm chất riêng này của cô ta.
Giờ này khắc này, cậu lại càng cảm thấy cô ta như thể một con rắn.
Ở nơi âm u nhè nhẹ thè lưỡi, thừa lúc người ta không đề phòng sẽ lộ ra những chiếc nanh tẩm độc
Lâm Tri Hàn nước mắt lưng tròng ngửa đầu nhìn Giang Triệt một hồi lâu cũng không chờ được một chút phản ứng từ cậu.
Cô ta hơi luống cuống, vội vàng nắm lấy tay cậu: “A Triệt, em biết lần này đều là em sai, em không nên ghen ghét Ngu Vãn, nhất thời hồ đồ đã đăng bài đăng kia. Anh quen cậu ấy lâu như vậy, anh đi tìm cậu ấy nói lời hay, bảo cậu ấy đừng khởi tố em!”
Giang Triệt cúi đầu nhìn về phía Lâm Tri Hàn. Nước mắt cô ta còn đang không ngừng rơi xuống, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhưng rất ít áy náy.
Giang Triệt vươn tay gỡ ngón tay đang nắm lấy cổ tay cậu rồi thở ra một hơi thật sâu “Chúng ta chia tay đi.”
Câu này nói thành lời, cậu lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Lâm Tri Hàn như bị sét đánh ngang tai, cứng đờ một vài giây rồi lập tức khóc lóc: “A Triệt anh biết tình huống nhà em như thế nào mà, bây giờ em chỉ có anh, không thể ngay cả anh cũng không cần em! Chuyện này là em làm sai, em sẽ sửa, anh cho em thêm một cơ hội nữa có được không?”
Giang Triệt biết mẹ cô ta đã tìm một người đàn ông, sinh đứa em trai, từ đây về sau không trông nom cô ta nữa.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Càng ở bên nhau, Giang Triệt càng nhận ra hai người không thích hợp lắm, rung động lúc ban đầu bị thời gian mài mòn, tình yêu của cậu dành cho cô ta cũng không còn nhiều.
Nhưng mà thời gian lâu như vậy Giang Triệt vẫn luôn không nói chia tay, ngoại trừ đáy lòng không cam lòng thì còn bởi vì cậu có vài phần thương hại cô ta.
Sự xuất hiện của bài đăng đó cuối cùng khiến Giang Triệt tỉnh ngộ, cậu không bao giờ có thể lừa gạt bản thân rằng lựa chọn lúc trước không sai, cậu đã sai quá sai rồi!
Những lời bàn tán về cậu cứ vang vẳng bên tai, Giang Triệt trào phúng cong môi.
Đúng vậy, mắt cậu mù, đầu óc hư rồi mới ném viên trân châu trắng tinh lóa mắt nhất trần đời kia lựa chọn mắt cá.
“Anh đã thương tổn Vãn Vãn một lần nên anh sẽ không vì em mà làm tổn thương em ấy lần nữa, em là người trưởng thành rồi, nên trả giá cho những gì mình làm sai.”
Cậu nói xong thì rời đi.
Phía sau, Lâm Tri Hàn khóc lóc kêu tên của cậu, giọng đau xót và thê thảm.
Giang Triệt không quay đầu lại, đối với đoạn tình cảm xem như mối tình đầu của mình, trong lòng cậu không có chút lưu luyến nào mà chỉ có nỗi hối hận sâu sắc.
Nếu là lúc trước, cậu có thể kiên định thêm một chút, vậy thì cậu và Ngu Vãn nhất định đã ở trong một cục diện hoàn toàn khác.
Cậu thật sự rất nhớ khi còn nhỏ, cô bé cột tóc đuôi ngựa ngẩng mặt lên, cười với cậu một cách vui vẻ.
Khi đó, trái tim cô gái chỉ toàn là cậu.
*
Ngu Vãn học cả buổi sáng, xong tiết Đại cương truyền thông học cuối cùng, cô và bạn cùng phòng cùng đến căn tin.
Cơm trưa đã sớm mua rồi nhưng động tác của ba người bên cạnh đều nhất trí cúi đầu xem điện thoại.
Ngu Vãn buồn cười nhắc nhở: “Các cậu không ăn nữa, cơm sẽ nguội mất, mì thịt bò cũng đặc lại đó.”
Đọc Full Tại truyenfull.com
Lâm Du Nhiên vội cầm lấy đũa gắp mì lên, lại cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ chữ cạch cạch trên điện thoại: “Mắng con nhỏ trà xanh ở trên quá dễ dàng, tớ hoàn toàn không dừng được!”
Đào Nhạc Nhạc lấy muỗng múc một muỗng cơm lớn đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa gõ chữ, ậm ờ nói không rõ: “Du Nhiên nói không sai! Tớ phải chửi góp một viên gạch cho con nhỏ hèn đó sớm ngày xây nhà!”
Ngay cả bạn cùng phòng Văn Tĩnh luôn luôn yên tĩnh học tập lúc này cũng đang gõ cạch cạch trên di động.
Vì thế bữa cơm này ăn rất chậm, chờ các cô ấy đều ăn xong thì sinh viên trong căn tin đều đi gần hết rồi.
“Các cậu về ký túc xá trước đi, tớ đi đem cơm cho Lục Thức.” Cô nói với nhóm bạn cùng phòng.
Vì để điều tra rõ ràng việc này, cả đêm anh cũng chưa ngủ, buổi sáng lúc gọi điện thoại cho cô, giọng nói đều đã khản đặc.
Giờ này anh còn đang ngủ bù trong ký túc xá.
Ngu Vãn cầm thẻ cơm, đi mua một phần canh sườn củ mài rồi xách theo túi đi về phía ký túc xá nam.
Đi được một nửa, điện thoại vang lên, cô đổi thành tay phải xách theo túi rồi lấy điện thoại ra từ trong túi áo khoác.
“Alo, ba ạ.” Cô cười gọi người.
Đầu kia điện thoại, giọng người đàn ông nghiêm túc hỏi: “Vãn Vãn, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con cũng không nói với ba và mẹ con một tiếng?”
Ngu Vãn ngẩn người: “Dạ?”
Ngu Yến Thanh lại nói: “Thì bài đăng gì đó ở diễn đàn trường bọn con.”
Lúc này Ngu Vãn mới phản ứng lại, còn tưởng rằng ba muốn phê bình cô nên lập tức giải thích: “Con và Lục Thức đi khách sạn không có làm gì cả.”
Ba cô là người rất truyền thống, cô lo lắng ba bởi vậy mà hiểu lầm Lục Thức, để lại ấn tượng không tốt gì đó.
“Vãn Vãn.” Người đàn ông thở dài, “Ba và mẹ con đều biết con là đứa trẻ thế nào, cũng tin tưởng con làm việc sẽ có chừng mực. Chỉ là, bây giờ trong trường có người bắt nạt con như vậy, sao con có thể không nói cho ba và mẹ con một tiếng chứ.”
Ngu Vãn ấm lòng, giải thích với ông: “Con đã trưởng thành, không muốn chuyện gì cũng khiến ba và mẹ nhọc lòng. Hơn nữa Lục Thức đã xử lý xong, anh ấy không chỉ tìm ra người đăng bài bịa đặt mà còn liên hệ với luật sư, ba ơi ba yên tâm đi.”
Đối với cô, những lời trong bài đăng không có gì để đọc nhưng nếu để ba mẹ nhìn thấy con gái mình bị người ta nói như vậy thì nhất định sẽ rất khó chịu.
Ngu Yến Thanh cũng thấy được bài đăng làm sáng tỏ kia, chàng trai suy nghĩ tường tận, hiệu suất cũng nhanh.
Ông cũng coi như vừa lòng Lục Thức, tạm ngừng mới nói tiếp: “Vãn Vãn con phải nhớ kỹ, mặc kệ con bao lớn, con vĩnh viễn đều là cục cưng của ba và mẹ con, ba mẹ còn sống một ngày thì ai cũng không được bắt nạt con.”
Cúp điện thoại, thư ký cung kính đưa một chiếc điện thoại qua, trên màn hình đã ấn xong một dãy số: “Tổng giám đốc Ngu, đây là điện thoại của lãnh đạo trường đại học B. ”
Ngu Yến Thanh gật đầu nhận lấy, sau đó nhấn quay số.
Ông biết rõ mâu thuẫn giữa sinh viên, xử lý có thể lớn có thể nhỏ, mà trường học vẫn như cũ không muốn làm lớn chuyện, luôn là thái độ một sự nhịn chín sự lành.
Nhưng có người đưa ý đồ xấu đến chỗ con gái ông, muốn giải quyết nhẹ nhàng ư, cũng không có cửa đâu!
*
Lâm Tri Hàn sứt đầu mẻ trán vì chuyện tố tụng.
Cô ta từng tra trên mạng, bịa đặt sai sự thật tổn hại đến danh dự của người khác, tình tiết nghiêm trọng sẽ bị giam giữ ngắn hạn!
Lâm Tri Hàn thực sự sợ, cô ta lấy ra tất cả tiền mình làm thêm kiếm được trong khoảng thời gian này để tìm luật sư, xem đường sống gì xoay chuyển hay không.
Luật sư nói với cô ta rằng loại chuyện này biện pháp tốt nhất là giải quyết riêng, xem có thể thông qua bồi thường để đối phương huỷ bỏ tố tụng hay không.
Lâm Tri Hàn vừa nghe xong những lời này chỉ cảm thấy một tia hy vọng cuối cùng của mình cũng tan biến.
Cô ta cùng đường, cho rằng chuyện này đã đủ tuyệt vọng, ai biết sóng gió chưa nguôi thì lại nổi lên một đợt sóng khác.
Trường học ban đầu chỉ tiến hành thông báo phê bình cô ta, hiện tại biến thành ghi lỗi vi phạm nặng, bị quản chế.
Đây là hình phạt chỉ sau đuổi học, nếu trước khi tốt nghiệp không thể loại bỏ thì sẽ không chỉ ảnh hưởng đến việc học nghiên cứu sau này mà còn sẽ bị ghi vào hồ sơ, đi theo cô ta cả đời.
Lâm Tri Hàn tìm được thầy cố vấn, khóc đến mức nước mắt giàn giụa, thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin.
Thầy cố vấn cũng rất khó xử.
Trước đó ông quả thật muốn áp chuyện này xuống, tiểu trừng đại giới (*) thôi, kẻo lại xảy ra chuyện gì lớn hơn nữa.
(*)小惩大诫: Tiểu trừng đại giới: có nghĩa là trừng phạt những sai lầm nhỏ, để bạn nhận được dạy dỗ không đến nỗi phạm sai lầm lớn. Xuất từ « Chu Dịch hệ từ hạ ». [ ]
Nhưng vừa rồi, ông không biết có bao nhiêu lãnh đạo trường lên tiếng, việc này tính chất ác liệt, phải xử lý nghiêm khắc dựa theo quy định.
Mà trường đại học B có một quy định, hễ là có ý định bịa đặt, vũ nhục, xâm phạm đến nhân cách của người khác thì kỷ luật và bị quản chế.
Thầy cố vấn chỉ thở dài lắc đầu, mặc cho Lâm Tri Hàn khóc như thế nào cũng không buông tha.
Trên đường mấy sinh viên tới văn phòng cầm đơn xin phép nghỉ tới tìm thầy cố vấn đóng dấu, nhìn thấy cô ta thì sôi nổi thể hiện nét mặt khinh thường.
Chờ làm xong, mấy người còn chưa đi ra khỏi văn phòng đã thì thầm.
“Còn không biết xấu hổ khóc nữa chứ, nếu tui là nó, thật sự không còn mặt mũi gặp ai.”
“Bà ngốc à, con nhỏ đó vốn dĩ đã không biết xấu hổ, có thể làm ra loại chuyện này, phỏng chừng đã sớm không cần ranh giới cuối cùng rồi.”
“Tui cảm thấy hình phạt quản chế ở trường cũng quá nhẹ, loại nhân phẩm bại hoại này, đọc thêm nhiều sách có ích lợi gì!”
Những lời này vào lỗ tai Lâm Tri Hàn, cô ta cảm thấy trên mặt nóng rát, còn khó chịu hơn bị người ta tát cho một bạt tai.
Trong lòng cô ta biết cầu xin thế nào cũng vô vọng nên xoay người định đi thì thầy cố vấn đột nhiên lại mở miệng: “Cái này cho em.”
Lâm Tri Hàn nhìn thấy chìa khóa.
Thầy phụ đạo nói: “Ba bạn cùng phòng của em đều tới tìm thầy và nói không muốn ở chung một chỗ với em, đều mãnh liệt yêu cầu đổi phòng ngủ. Phòng ngủ khác tạm thời cũng không còn chỗ, đây là gian phòng trống, em tạm thời ở nơi này trước đi.”
Lâm Tri Hàn nắm chặt chiếc chìa khóa, lòng bàn tay bị răng cưa đâm vào đau đớn. Cô ta cảm giác bản thân mình bây giờ như là chuột chạy qua đường, mỗi người chán ghét, mỗi người tránh còn không kịp.
Cô ta hốt hoảng đi trên đường, vài điều không nghĩ ra tại sao bản thân lại rơi xuống hoàn cảnh như vậy.
Lúc trước cô ta kéo một chiếc va li cũ nát lớn rời khỏi trấn nhỏ, ngồi xe lửa xóc nảy mười mấy giờ để đi vào thành phố A.
Với một tòa nhà cao như vậy và một con phố rộng rãi như vậy, lần đầu tiên tự cô ta cảm nhận được sự phồn hoa của thành phố lớn.
Ban đầu cô ta muốn thay đổi số phận của mình bằng cách học tập chăm chỉ, nỗ lực ở lại nơi này.
Vốn dĩ trong lòng cô ta cũng rất biết ơn gia đình Ngu Vãn đã ủng hộ cô ta ăn học và nhận nuôi cô ta.
Bắt đầu từ khi nào mà mọi thứ đều thay đổi chứ?
Chắc là bắt đầu từ lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Ngu Vãn, hạt giống ghen ghét đã chôn xuống dưới đáy lòng cô ta.
Ngu Vãn xinh đẹp, thành tích tốt, trong nhà có tiền, tính cách cũng tốt tựa như mọi thứ tươi đẹp trên đời đều thuộc về cô.
Cái gì cô ta cũng kém Ngu Vãn, ngay cà thành tích đã từng lấy làm tự hào so với Ngu Vãn cũng kém quá nhiều.
Bản tính cô ta mạnh mẽ đến vậy, hạt giống ghen ghét kia cũng từng ngày lớn lên trong lòng cô ta, cuối cùng che đậy hai mắt, khiến cô ta mất đi lý trí, trở nên điên cuồng.
Thậm chí không khỏi suy nghĩ đen tối, vụ tai nạn xe cộ kia trực tiếp đụng chết Ngu Vãn thì tốt rồi, như vậy cô ta sẽ không bao giờ cảm thấy thống khổ vì cô nữa.
Tới giờ khắc này, Lâm Tri Hàn cuối cùng mới tỉnh táo lại nhưng hình như mọi thứ cũng đã quá muộn.
Từ lần đầu tiên cô ta bắt đầu sử dụng tâm cơ thì một chân cô ta đã sa vào đầm lầy, càng lún càng sâu, không rút ra được.