Thẩm Thanh Lan vốn không để phòng Thẩm Quân Trạch, nên mới bị cậu ta đẩy một cái, cơ thể lập tức mất thăng bằng. Thấy mình sắp ngã xuống chỗ bàn trà, đáy mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn, lấy tay ôm bụng, khuỵu gối xuống, quỳ lên mặt đất, nhưng bụng vẫn va vào bàn trà.
Cảm giác bụng mình đau đớn, Thẩm Thanh Lan vội kêu lên: “Di Triệu!”
Dì Triệu đang quét dọn trên lầu, nghe Thẩm Thanh gọi thì lập tức xuống, thấy Thẩm Thanh Lan ôm bụng quỳ trên đất thì kinh hãi hỏi: “Thanh Lan, cháu làm sao vậy?”
“Di Triệu, mau gọi bác sĩ.” Lúc này, trên trán Thẩm Thanh Lan đồ đầy mồ hôi lạnh. Vì sợ ảnh hưởng đến cái thai nên cô không dám nhúc nhích.
Dì Triệu vội gọi điện thoại cho bác sĩ. May là bệnh viện quân đội ở gần đây nên bác sĩ đến rất nhanh.
Lúc được đưa đi, trên quần của Thẩm Thanh Lan đã có vết máu màu đỏ.
Phó lão gia vừa trở về, nghe nói Thẩm Thanh Lan bị đưa vào bệnh viện, thì vội vàng chạy tới bệnh viện, hỏi di Triệu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thật ra dì Triệu cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Trên đường tới đây, Thẩm Thanh Lan đau đớn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, dì Triệu bị dọa sợ, đầu còn nhớ phải hỏi gì.
Chính bản thân Thẩm Quần Trạch cũng không ngờ mình chỉ đẩy Thẩm Thanh Lan một cái mà lại xảy ra chuyện như vậy. Cậu ta không dám ở lại đó, nên đã chạy về nhà từ sớm rồi.
Phó lão gia lo lắng đi tới đi lui, một lúc sau, thấy bác sĩ ra thì vội hỏi: “Bác sĩ, cháu dâu tôi sao rồi?”
Bác sĩ lắc đầu, hai mắt Phó lão gia ảm đạm xuống, “Không sao, không sao cả, con bé và Hoành Dật còn trẻ, sau này còn có con được mà, cháu nó vẫn ổn là tốt rồi.”
Bác sĩ bật cười, nói: “Ngài hiểu lầm rồi. Cháu dâu và chắt của ngài tạm thời không sao. Nhưng cháu dâu ngài có dấu hiệu sảy thai, cần phải nằm viện điều dưỡng một thời gian.”
Nghe bác sĩ nói, Phó lão gia ngẩn người, sau đó mới hồi hồn, đã bớt lo lắng hỏi: “Bác sĩ, ý của bác sĩ là chất của tôi vẫn còn?”
“Đúng vậy. Có điều, lúc này cô Phó còn hơi yếu, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Thật tốt quá, tốt quá.” Phó lão gia vỗ vỗ lồng ngực của mình. Vừa nãy, ông thật sự hết hồn. Nếu Thẩm Thanh Lan và đứa bé có chuyện gì, thì ông không biết phải ăn nói như thế nào với Phó Hoành Dật và nhà họ Thẩm nữa.
Thẩm Thanh Lan đang ngủ, nhưng ngủ không được yên, chân mày nhíu chặt lại. Thẩm Quân Dục mới tới, thấy em gái như thế thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Di Triệu, dì nói trước khi Lan Lan xảy ra chuyện, Thẩm Quân Trạch đã tới?” Thẩm Quân Dục lạnh giọng hỏi.
Dì Triệu gật đầu, “Đúng vậy, cậu ta nói tới tìm Thanh Lan. Bọn họ nói chuyện trong phòng khách, dì thấy vẫn bình thường, ai ngờ dì vừa lên lầu một lát, Thanh Lan liền xảy ra chuyện.” Di Triệu cũng rất hối hận, lúc nào quét dọn lại không quét dọn, sao lại lên lầu ngay lúc đó chứ.
Thẩm Quân Dục không nói gì, xoay người đi. Hai vị lão gia nghe dì Triệu nói, sắc mặt rất khó coi.
Nhà họ Lư.
Thẩm Quân Trạch không dám trở về nhà mình, nên tới nhà Lư Tiến Tài. Thấy khuôn mặt lo lắng của cậu ta, Lư Tiến Tài hỏi: “Quân Trạch, cháu sao vậy?”
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch trắng bệch, cậu ta có thấy vết máu trên quần của Thẩm Thanh Lan, “Cậu, cháu đã gây họa rồi.”
“Không phải cháu đến nhà họ Phó tìm Thẩm Thanh Lan sao? Chẳng lẽ Thẩm Thanh Lan không đồng ý?” Dù không đồng ý thì Thẩm Quần Trạch cũng đâu cần tỏ ra thế này?
“Cậu, cháu gây họa rồi, lần này ông nội và anh sẽ không bỏ qua cháu. Cháu phải làm gì đây?”
Thấy cậu ta hoang mang như thế, Lư Tiến Tài nhận ra chuyện nghiêm trọng hơn ông ta nghĩ, “Cháu làm gì rồi?”
Thẩm Quần Trạch lắc đầu.
“Cháu không nói, sao cậu biết phải giúp cháu như thế nào?”
Thẩm Quân Trạch do dự một chút, mới kể lại chuyện đã xảy ra cho Lư Tiến Tài nghe. Nghe xong, sắc mặt ông ta rất khó coi. Ông ta bảo Thẩm Quân Trạch đi nhờ Thẩm Thanh Lan giúp đỡ, kết quả là cậu ta lại gây ra chuyện như thế.
“Cậu bảo cháu đi xin người ta giúp đỡ, cháu đẩy cô ta làm gì?” Lư Tiến Tài tức giận nói.
Thẩm Quân Trạch uất ức nói: “Ai bảo chị ta không chịu giúp cháu, cháu giận quá nên... Cháu đâu biết chị ta mang thai, nếu biết thì cháu sẽ không đẩy.”
Lư Tiến Tài cố gắng giữ bình tĩnh, “Bây giờ nói những chuyện này cũng đã muộn, cháu thấy rõ cô ta sảy thai sao?”
Thẩm Quân Trạch lắc đầu, “Cháu không biết, nhưng cháu thấy trên quần chị ta có dính máu.”
Lư Tiến Tài sầm mặt lại, chuyện này phiền phức to rồi. Nếu Thẩm Thanh Lan không sảy thai, thì chuyện còn có đường cứu vãn. Nhưng nếu Thẩm Thanh Lan sảy thai thì bọn họ sẽ phải hứng chịu lửa giận của cả hai nhà họ Thẩm và nhà họ Phó.
Đừng nói Thẩm Quân Trạch là cháu trai của nhà họ Thẩm là sẽ không bị sao cả. Thẩm Thanh Lan lại còn là bảo bối của Thẩm lão gia, chuyện này rất khó giải quyết. Trong phút chốc, Lư Tiến Tài không biết phải làm gì bây giờ.
“Cậu, cháu phải làm sao đây?” Thẩm Quân Trạch hoang mang lo sợ.
Lư Tiến Tài đi tới đi lui, “Cháu đừng vội, để yên cho cậu suy nghĩ.”
Chuông cửa vang lên, Lư Tiến Tài đi ra mở cửa, liền thấy khuôn mặt của Thẩm Quân Dục. Lư Tiến Tài muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thẩm Quân Dục đẩy ra. Thẩm Quân Trạch thấy anh vào thì xoay người chạy. Nhưng anh đã lanh lẹ xách áo cậu ta lên, đấm vào mặt cậu ta, nắm đấm này gần như dùng hết sức.
Đợi Lư Tiến Tài hoàn hồn, Thẩm Quân Trạch đã ăn trọn mấy cú đấm của Thẩm Quân Dục. Ông ta vội đi tới kéo Thẩm Quân Dục ra, “Quân Dục, có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng động tay chân.”
Thẩm Quân Dục đẩy Lư Tiến Tài ra, nhìn chằm chằm Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Quân Trạch quỳ rạp dưới đất ho sặc sụa, khóe miệng chảy máy, “Anh điên rồi hả? Anh muốn đánh chết tôi sao?”
Vẻ mặt Thẩm Quân Dục lạnh lẽo, “Cậu nghĩ tôi không dám?” Thẩm Quân Trạch không dám trả treo với Thẩm Quân Dục.
Lư Tiến Tài đứng ở một bên khuyên nhủ: “Quân Dục, tôi đã nghe Quân Trạch nói rồi. Chuyện này là nó không đúng, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải chăm sóc kỹ Thanh Lan, còn dạy dỗ Quân Trạch thì để sau cũng không muộn.” Bây giờ Thẩm Quân Dục đang nóng giận, ông ta chỉ có thể khuyên anh về trước.
Thẩm Quân Dục hoàn toàn không thèm để ý Lư Tiến Tài. Thật ra không cẩn Thẩm Thanh Lan nói, Thẩm Quân Dục cũng có thể đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
“Thẩm Quần Trạch, tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau tập đoàn Quần Lan sẽ không bao giờ hợp tác với Thẩm Thị. Không chỉ có như vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thu mua Thẩm Thị.”
Mặt Thẩm Quần Trạch biến sắc, “Anh không thể làm như vậy?
Thẩm Quân Dục cười khẩy, “Không thể? Thẩm Quân Trạch, cậu có tư cách gì nói không thể với tôi, chỉ bằng cậu cũng họ Thẩm? Rốt cuộc là cậu lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng cậu làm Lan Lan bị thương thì tôi sẽ không so đo với cậu?”
“Anh không thể thu mua Thẩm Thị. Thẩm Thị là của ba cho tôi, ba là chú hại của anh. Anh làm như vậy, có xứng với ba tôi không?”
Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Quần Trạch, đáy mắt hiện vẻ trào phúng. Thật đáng tiếc, chủ hai lại có một người con trai như vậy, chút gia nghiệp này xem như bỏ đi rồi, “Thay vì mở mắt nhìn gia nghiệp của chú hai hủy trong tay cậu thì tôi thu mua công ty, sau đó phát triển nó.”
Vẻ mặt Thẩm Quân Trạch trở nên dữ tợn, “Anh không thể làm như vậy, ông nội sẽ không đồng ý.”
Thẩm Quân Dục không thèm để ý đến Thẩm Quân Trạch nữa, mà xoay người đi ra cửa, lạnh lùng nói: “Cậu tốt nhất là hãy cầu nguyện Lan Lan không sao đi. Nếu không thì cậu sẽ không gánh nổi hậu quả đầu.”
“Cậu, làm thế nào bây giờ?” Đợi Thẩm Quân Dục đi, rồi Thẩm Quần Trạch lo sợ hỏi Lư Tiến Tài.
“Cháu hỏi cậu thì cậu biết hỏi ai? Cậu đã nói với cháu rồi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Cháu xem cháu đã gây ra chuyện gì đi, là ai cũng sẽ tức giận thôi.” Lư Tiến Tài thét lên. Đây là lần đầu tiên ông ta tức giận với Thẩm Quân Trạch. Thằng nhóc này, chỉ giỏi làm hỏng việc.
Thẩm Quân Trạch sửng sốt, “Cậu!”
Lư Tiến Tài lau mặt, đè cơn giận xuống, “Bây giờ cháu đi với cậu đến nhà họ Thẩm, quỳ xuống cầu xin ông cụ. Chỉ cần ông ta chịu ra mặt thì chúng ta sẽ không sao.”
Ông ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Thẩm lão gia chịu tha thứ cho Thẩm Quần Trạch, bằng lòng che chở cho cậu ta thì Thẩm Quân Dục sẽ không thể làm gì được. Còn bên nhà họ Phó nữa, cùng cẩn Thẩm lão gia ra mặt mới được.
Thẩm Quân Trạch không cam lòng, “Cậu, cháu không đi.” Ông già đó không thích cậu ta, đã thế người xảy ra chuyện lại là Thẩm Thanh Lan, cậu ta đi tìm ông già thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.
Lư Tiến Tài cười lạnh, “Cháu không đi cũng được, cứ chờ Thẩm Quân Dục thu mua Thẩm Thị đi. Cháu nghĩ nó đùa với cháu à?” Lúc mới tới thủ đô, chuyện đầu tiên Lư Tiến Tài làm là tìm hiểu các mối quan hệ kinh doanh ở nơi này, nhất là tính tình của một vài ông chủ doanh nghiệp có tiếng.
Theo tư liệu, Thẩm Quân Dục không hề tao nhã, dễ nói chuyện như bề ngoài anh biểu hiện. Hôm nay, anh đã nói vậy thì anh nhất định sẽ làm được.
Trên mặt Thẩm Quân Trạch đầy vẻ đấu tranh, Lư Tiến Tài cũng không giục cậu ta, “Cháu tự mình cần nhắc đi. Rốt cuộc là công ty quan trọng, hay là sĩ diện quan trọng?”
Suy nghĩ một lúc lâu, Thẩm Quần Trạch mới nói: “Cậu, cháu đến nhà họ Thẩm ngay đây.”
“Không phải đến nhà họ Thẩm, mà là đến bệnh viện, chắc chắn Thẩm lão gia đang ở bệnh viện. Cháu biết Thẩm Thanh Lan ở bệnh viện nào không?”
Thẩm Quân Trạch lắc đầu, lúc đó cậu ta hoảng sợ bỏ chạy, làm gì biết Thẩm Thanh Lan ở bệnh viện nào.
Lư Tiến Tài không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Lư Nhã Cầm. Bà ấy không ngờ có chuyện như thế nên nói chuyện cứ lắp bắp, Lư Tiến Tài nghe mà thấy phiền, “Được rồi, đừng khóc nữa, em gọi điện thoại hỏi xem Thẩm Thanh Lan ở bệnh viện nào.”
Đợi Lư Nhã Cầm hỏi được tên bệnh viện Thẩm Thanh Lan đang nằm, rồi Lư Tiến Tài liền dẫn Thẩm Quân Trạch đến đó.
“Cháu dẹp cái mặt khó chịu đó đi cho cậu. Cháu đi xin lỗi người ta, chứ không phải người ta đi xin xỏ cháu. Dù trong trong lòng không muốn đi nữa thì cũng phải nhịn cho cậu. Nếu cháu vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình thì chúng ta không cần vào nữa.”
“Cậu, cháu đã khó chịu lắm rồi, cậu đừng mắng cháu nữa được không?” Thẩm Quần Trạch buồn bực nói. “Nếu không phải cháu là đứa cháu duy nhất của cậu thì cậu sẽ mắng cháu ư?”
Thẩm Quân Trạch im miệng. Đến bệnh viện, trên mặt Thẩm Quần Trạch đã không tỏ ra khó chịu nữa.
Gặp Lư Nhã Cẩm ở dưới lầu, Lư Tiến Tài liền hỏi: “Em tới đây làm gì? Anh đã nói em cứ ở nhà đi mà.”
Người nhà họ Thẩm vốn không thích Lư Nhã Cẩm, bây giờ thấy bà thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Lư Nhã Cẩm lo lắng nói: “Em lo cho Quân Trạch.”
“Chuyện bây giờ đã quá loạn rồi, em đừng gây loạn thêm nữa. Anh dẫn Quân Trạch lên trên, em ở đây đợi đi.”
Lư Nhã Cầm cũng biết mình không được nhà họ Thẩm chào đón, nên không kiên trì đi theo nữa.
Lư Tiến Tài dẫn Thẩm Quần Trạch lên lầu, không vào phòng bệnh trước, mà tìm điều dưỡng ở gần đó hỏi tình hình của Thẩm Thanh Lan. Biết Thẩm Thanh Lan không sảy thai, ông ta cảm thấy nhẹ nhõm được một chút. Chỉ cần vẫn cứu vãn được thì dễ nói rồi.
Đi tới cửa phòng bệnh, Lư Tiến Tài liền tươi cười, Thẩm Quân Trạch theo sau, chẳng nói chẳng rằng.
Thấy Thẩm lão gia, Lư Tiến Tài nói: “Thẩm lão gia, tôi dẫn Quân Trạch tới xin lỗi ngài.”
Vẻ mặt Thẩm lão gia rét lạnh, ánh mắt không có chút nhiệt độ nào, “Không cần, tôi nhận không nổi.”
Lư Tiến Tài cười làm lành, “Lão gia, ngài đừng nói vậy mà. Quân Trạch đã kể với tôi rồi. Chuyện này là Quân Trạch không đúng, tôi đã mắng nó rồi, nó cũng biết sai rồi.” Dứt lời, ông ta nháy mắt với Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Quân Trạch quỳ mạnh xuống trước mặt Thẩm lão gia, “Ông nội, cháu sai rồi.”
Thẩm lão gia không trả lời, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Lư Tiến Tài tiếp tục: “Lão gia, Quân Trạch thật sự biết sai rồi. Nó nói với tôi, lúc đó là do nó bốc đồng lên mới làm vậy. Sau đó nó cũng rất hối hận, nên mới tới đây xin lỗi ngài.”
“Người nó cần xin lỗi không phải tôi, nhà họ Thẩm nhận không nổi lời xin lỗi của nó.”
“Sao lão gia lại nói như vậy? Quân Trạch là người nhà họ Thẩm mà.”
Thẩm Quân Trạch cúi đầu nên không ai thấy vẻ mặt dữ tợn của cậu ta sau khi nghe Thẩm lão gia nói câu đó.
Thẩm Quân Dục vừa bước vào, nghe thấy những lời đó thì vẻ mặt cũng cực kỳ khó coi.
“Ai khiến mấy người tới đây mèo khóc chuột, giả từ bi? Cút ra ngoài cho tôi!” Thẩm Quân Dục vô cùng phẫn nộ, mặc dù đã đấm Thẩm Quân Trạch mấy cú, nhưng cơn giận của anh vẫn không bớt chút nào.
Thấy Thẩm Quân Dục, Lư Tiến Tài hơi khó xử.
“Quân Dục, Quân Trạch tới xin lỗi.”
“Không cần, chỉ cần sau này mấy người tránh xa nhà chúng tôi ra thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
Lư Tiến Tài ngượng ngùng, nhưng cũng lo lắng Thẩm Quân Trạch sẽ nói những lời không nên nói. Cũng may là lần này Thẩm Quân Trạch nhịn được.
Thẩm Quân Trạch vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nức nở: “Ông nội, cháu thật sự biết lỗi rồi, cháu không biết chị mang thai. Nếu cháu biết thì chắc chắn sẽ không làm như vậy. Ông nội, lần này ông tha thứ cho cháu được không?”
Lư Tiến Tài đứng một bên hùa theo: “Đúng vậy, người không biết không có tội, Quân Trạch không cố ý. Hơn nữa, nó mới có mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ, cha lại mất sớm. Mọi người nể mặt cha nó, tha cho nó lần này đi.”
Không nhắc tới Thẩm Nhượng còn đỡ, nhắc tới rồi, Thẩm lão gia càng thêm tức giận, “Dạy dỗ ra đứa con trai như mày, nếu ba mày còn sống thì tao đã đuổi luôn hai cha con mày ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.”
Vẻ mặt Lư Tiến Tài rất khó coi, “Lão gia, ông nói nghiêm trọng quá rồi. Tốt xấu gì Quấn Trạch cũng là cháu trai nhà họ Thẩm, dù nó làm sai thì ông có thể từ từ dạy dỗ nó mà.”
Thẩm Quân Trạch quỳ gối, lê gối về phía Thảm lão gia rồi ôm lấy hai chân ông, khóc lóc: “Ông nội, cháu thật sự biết lỗi rồi, ông đừng đuổi cháu đi mà. Cháu đảm bảo sau này sẽ không làm bậy, sẽ nghe lời mà.”
Bề ngoài của Thẩm Quân Trạch rất giống Thẩm Nhượng lúc còn trẻ, nhưng trừ bề ngoài thì chẳng còn chỗ nào giống nữa, nhất là tính tình của cậu ta, không biết là giống ai.
Thẩm lão gia nhìn Thẩm Quần Trạch, thất vọng nói: “Thẩm Quân Trạch, chỉ cần tính tình mày giống cha mày dù chỉ một chút thôi thì ông cũng sẽ giúp mày. Nhưng mày nhìn lại mình xem, có giống một thằng đàn ông không?”
Vẻ mặt Thẩm Quân Trạch rất khó coi. Bị Thẩm lão gia mắng, cậu ta rất muốn phản bác, nhưng cậu ta biết, nếu lần này không có Thẩm lão gia giúp đỡ thì sẽ khó qua được cửa ải lần này.
Trong phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan tỉnh lại, đầu tiên là sờ lên bụng mình. Sở Vân Dung vội nói: “Thanh Lan, đứa bé không sao, nó vẫn còn ở trong bụng con, con đừng lo lắng quá.”
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Sở Vân Dung, “Mẹ nói thật sao?”
“Mẹ đã bao giờ lừa con chưa? Nhưng bây giờ con còn yếu, tạm thời chưa thể xuất viện.”
Thẩm Thanh Lan biết đứa bé không sao thì bình tĩnh lại, nhưng vẫn không yên lòng, “Sẽ không có di chứng gì chứ?”
Sở Vân Dung cười dịu dàng, “Con yên tâm đi, không có di chứng gì cả. Đợi con khỏe lên một chút, bác sĩ sẽ kiểm tra toàn thân cho con.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu. Cô nhìn xung quanh, không thấy những người khác, “Ông nội đâu rồi mẹ?”
Nụ cười trên mặt Sở Vân Dung phai đi một chút, “Ở bên ngoài.”
Thẩm Thanh Lan nghiêng tai nghe, thấy có tiếng Thẩm Quân Trạch loáng thoáng bên ngoài thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Lần này cũng vì cậu ta mà cô đã suýt mất đi đứa con cô chờ mong bấy lâu.
“Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này cho Hoành Dật biết, con không muốn anh ấy lo lắng.” Thẩm Thanh Lan nói.
Sở Vân Dung hơi xấu hổ, “Hoành Dật đã biết rồi, có lẽ nó đang trên đường trở về rồi.”
Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ bất đắc dĩ. Khoảng mười phút sau, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vóc người cao lớn của Phó Hoành Dật xuất hiện trước mắt Thẩm Thanh Lan. Anh mặc quần áo huấn luyện, vệt sơn trên mặt vẫn chưa rửa, rõ ràng là vội vàng chạy tới.
Phó Hoành Dật ôm lấy Thẩm Thanh Lan, tuy trên đường về đã biết cô không sao rồi, nhưng không thấy được người thì anh vẫn lo lắng. Tới tận bây giờ, lúc cô đang ở trong lòng anh, hoàn toàn không sao đúng như lời Sở Vân Dung nói, anh mới thấy yên tâm phần nào.
Cảm thấy anh đang hoảng sợ, Thẩm Thanh Lan vội vòng tay ôm anh, “Em không sao, anh đừng sợ.”
Sao Phó Hoành Dật có thể không sợ?
Anh đẩy cô ra một chút, quan sát kỹ càng từ trên xuống dưới, ngoại trừ sắc mặt hơi tái thì tinh thần vẫn tốt.
“Em nói anh phải làm sao mới được đây?” Phó Hoành Dật bất đắc dĩ nói.
Thẩm Thanh Lan nắm chặt tay anh, “Em xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”
“Chỉ cần em không sao là tốt rồi.”
Chắc chắn Thẩm Thanh Lan không sao rồi, Phó Hoành Dật mới nói với Sở Vân Dung: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Nếu không nhờ Sở Vân Dung báo cho anh biết thì với tính tình của Thẩm Thanh Lan, cô nhất định sẽ giấu anh.
Thấy Phó Hoành Dật khẩn trương như vậy, Sở Vân Dung rất vui mừng, “Đều là người một nhà, đừng nói cảm ơn gì cả.”
Thẩm lão gia thấy Thẩm Thanh Lan tỉnh thì đi vào phòng bệnh, bỏ mặc Thẩm Quân Trạch bên ngoài.
Thấy dáng vẻ lo lắng của mọi người, Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Ông nội, anh, cháu không sao rồi.”
Thẩm Quân Dục xoa đầu cô, “Em làm anh sợ hết hồn đấy.”
Phó Hoành Dệt nhíu mày, kéo tay Thẩm Quân Dục ra khiến anh cảm thấy buồn cười, nhưng thấy người vừa bước vào, thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
“Thanh Lan, thấy cháu không sao thì chú cũng yên tâm rồi. Lần này là Quân Trạch không hiểu chuyện, cháu khoan dung độ lượng, đừng trách nó.” Lư Tiến Tài đi vào, nịnh nọt.
Thẩm Quân Trạch cúi đầu, nói: “Chị, em xin lỗi.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, cố làm như không nghe, không nhìn thấy bọn họ.
Lư Tiến Tài xấu hổ. Thẩm Quân Trạch muốn nổi giận, nhưng lại không dám. Vừa rồi thái độ của Thẩm lão gia rất kiên quyết, dù Thẩm Quân Dục có làm gì thì ông cũng sẽ không quan tâm nữa.
Nghĩ đến chuyện Thẩm Quân Dục sẽ thu mua Thẩm Thị, Thẩm Quân Trạch lại oán hận Thẩm Nhượng đã qua đời. Đi ra nước ngoài mấy chục năm rồi còn quay về làm gì? Nếu ông ấy không quay về thì cũng đã chẳng có chuyện này xảy ra.
“Chị, lần này là em sai, chị đánh em hay mắng em đều được. Em chỉ xin chị hãy tha thứ cho em.” Thẩm Quần Trạch nhỏ giọng nói.
Nhưng Thẩm Thanh Lan đến liếc nhìn cậu ta cũng lười.
Phó Hoành Dật lạnh giọng nói: “Hai người đi đi, ở đây không chào đón hai người.”
Lư Tiến Tài nở nụ cười, “Quân Trạch thật sự biết lỗi rồi, mọi người hãy tha thứ cho nó đi.”
Không ai quan tâm đến lời ông ta nói, Lư Tiến Tài cũng rất bất đắc dĩ, có vẻ như chuyện này không còn đường cứu vãn nữa rồi.
Đợi thêm vài phút nữa, thấy mọi người vẫn thờ ơ, Lư Tiến Tài và Thẩm Quân Trạch đành phải đi về.
“Cậu, bọn họ hoàn toàn không không thèm quan tâm tới chúng ta, bây giờ cháu phải làm sao đây?”
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Lư Tiến Tài liền ngừng giả vời giả vịt, “Làm sao là làm sao, cháu hỏi cậu, sao cậu biết được? Cháu gây ra họa thì tự đi mà giải quyết đi.”
“Cậu, cậu không thể bỏ mặc cháu được.” Thẩm Quân Trạch hoảng sợ kêu lên.
Vừa rồi Lư Tiến Tài phải ăn nói khép nép, nhờ vả người ta cả buổi, vậy mà đối phương chẳng thèm đếm xỉa, nên tâm trạng đang rất xấu, bây giờ nhìn thấy Thẩm Quân Trạch thì thấy vô cùng bực bội, “Cháu đi về trước đi, cậu sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.”
Thẩm Quân Trạch vẫn không hề cáu kỉnh với Lư Tiến Tài, từ nhỏ cậu ta đã rất thân thiết với ông ta, thậm chí còn gần gũi hơn với cha ruột là Thẩm Nhượng. Lư Tiến Tài cũng rất thương cậu ta, có thể nói là cậu ta muốn gì được nấy. Nên trong lòng cậu ta, Lư Tiến Tài không khác nào ba cậu ta cả.
“Cậu, lần này cậu nhất định phải giúp cháu.” Thẩm Quân Trạch nài nỉ.
Lư Tiến Tài thở dài, “Được rồi, cháu về trước đi, cậu nhất định sẽ nghĩ cách giúp cháu.”
Nghe vậy, Thẩm Quân Trạch lập tức yên tâm, theo Lư Nhã Cầm về nhà.
Lư Tiến Tài chau mày, tiếp tục nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào.
Trong phòng bệnh, Thảm lão gia ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, biết chắc chắn Phó Hoành Dật còn có lời muốn nói với cô nên ông rời đi trước. Thẩm Quân Dục và Sở Vân Dung cũng biết ý tứ bèn đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.
Thấy vẻ mặt anh vẫn nặng nề, Thẩm Thanh Lan liền giơ tay xoa xoa hàng mày đang nhíu chặt của anh, “Phó Hoành Dật, đừng cau mày, mau già đó.”
Phó Hoành Dật nắm lấy tay cô, “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Sở Vân Dung chỉ nói Thẩm Quân Trạch đẩy Thẩm Thanh Lan ngã, nhưng không nói cụ thể, cho nên Phó Hoành Dật vẫn không biết rõ ràng.
Nghe Thẩm Thanh Lan kể lại, Phó Hoành Dật lại nhíu mày, “Hợp tác? Thẩm Quân Trạch đề nghị như thế sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Có điều em đoán Lư Tiến Tài mới là người nghĩ ra chuyện này.”
Phó Hoành Dật cũng nghĩ như cô, “Lư Tiến Tài này không phải là người an phận đâu.”
Lần trước Thẩm Quân Trạch tới nhà họ Thẩm náo loạn vài lần, chắc chắn phía sau cũng có sự xúi giục của Lư Tiến Tài. Đáng tiếc là mẹ con Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm vẫn không hề nhận ra bộ mặt thật của ông ta, cứ cho rằng ông ta là người đáng tin tưởng nhất.
Thẩm Thanh Lan thấy Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm chẳng hề đáng để có thông cảm, “Về sau bọn họ sẽ tự nhận ra thôi, anh trai em nói muốn mua lại doanh nghiệp Thẩm Thị, anh thấy thế nào?”
Phó Hoành Dật trầm tư một lúc rồi trả lời, “Anh không tán thành việc mua lại. Bây giờ còn chưa mua mà Thẩm Quân Trạch đã nóng nảy, nếu anh em thật sự mua lại Thẩm Thị thì sau này nhà họ Thẩm sẽ không thể yên tĩnh đâu, chi bằng cứ mặc kệ Thẩm Thị đi. Lư Tiến Tài có lòng tham không đáy, nếu công ty này vào tay Thẩm Quân Trạch thì sớm muộn gì cũng về tay ông ta thôi, cứ coi như cho Thẩm Quân Trạch một bài học đi.”
Khả năng xảy ra tình huống như Phó Hoành Dật nói là rất cao, Thẩm Thanh Lan suy nghĩ rồi gật đầu tán thành, nhưng chuyện này quyết định cuối cùng là ở Thẩm Quân Dục.
“Quân Dục rất nghe lời em.” Phó Hoành Dật nói, Thẩm Quân Dục chính là một tên cuồng em gái, nếu Thẩm Thanh Lan mở lời thì chắc chắn anh sẽ nghe.
Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi một lúc, sau đó gọi cho Thẩm Quân Dục, thấy anh trầm ngâm không nói gì.
“Anh, anh có nghe em nói không?”
Thẩm Quân Dục bất đắc dĩ cười, “Anh biết rồi, anh sẽ không quan tâm tới chuyện của Thẩm Thị nữa.”
Thẩm Thanh Lan nằm viện, dù có người chăm sóc, nhưng Phó Hoành Dật vẫn không yên tâm, nên anh ở lại bệnh viện để chăm sóc cô.
“Phó Hoành Dật, anh không quay về thế này không sao thật chứ?” “Không sao, anh đã xin nghỉ phép.” Nhưng sự thật là Phó Hoành Dật đã tự ý bỏ về, hoàn toàn chưa được sự cho phép của ai cả, bây giờ cấp trên vẫn đang nổi giận.
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn anh, thấy vẻ mặt anh thản nhiên thì không đề cập tới nữa.
Phó Hoành Dật trở về nhà, tắm rửa thay quần áo rồi quay trở lại bệnh viện. May mà Thẩm Thanh Lan nằm phòng đơn, dù giường bệnh hơi nhỏ nhưng vẫn có thể chen chúc với nhau. Nếu không thì anh phải trải chăn nằm ngủ dưới đất rồi.
Thẩm Thanh Lan nằm viện năm ngày, Phó Hoành Dật chăm sóc cố suốt năm ngày, đến khi bác sĩ kiểm tra tổng quát cho cô, xác định đã ổn thì cô mới được xuất viện.
Thẩm Thanh Lan về đến nhà, dì giúp việc đã làm cơm xong. Nhưng vừa ngồi xuống, cô lại bắt đầu nôn nghén.
Lần này còn dữ dội hơn trước, dù Thẩm Thanh Lan uống nước rồi nhưng vẫn nôn đến xây xẩm mặt mày, cứ như sau tai nạn kia, đứa bé trong bụng bắt đầu nổi loạn, nhiệt liệt giày vò Thẩm Thanh Lan.
Phó Hoành Dật vốn đang định trở về quân khu thấy tình hình như vậy bèn không đi nữa, Thẩm Thanh Lan khuyên anh nhiều lần nhưng anh vẫn coi như không nghe thấy.
“Phó Hoành Dật, em chỉ nôn nghén mà thôi, phụ nữ nào có thai cũng bị vậy, anh đừng lo lắng nữa, ngay cả bác sĩ cũng đã nói đây là phản ứng bình thường mà.” Thẩm Thanh Lan hết lời khuyên nhủ anh.
Nhưng, Phó Hoành Dật vẫn không bị lay chuyển.
Cuối cùng lãnh đạo quân khu đành gọi điện thoại cho Phó lão gia, không biết Phó lão gia đã nói gì với Phó Hoành Dật mà hôm sau anh liền quay về quân khu. Cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn trở thành người phụ nữ đứng sau ủng hộ anh, chứ không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Vì bị nôn nghén nên chỉ trong vòng mấy ngày, Thẩm Thanh Lan đã gầy đi trông thấy. Mọi người thấy vậy mà đau lòng không thôi. Bây giờ Sở Vân Dung cũng không ra ngoài giao thiệp nữa, nhiệm vụ mỗi ngày chính là cùng dì Triệu, chị Tống và cả dì giúp việc Phó Hoành Dật mới mời về nghiên cứu thực đơn cho Thẩm Thanh Lan, chế biến đủ món ngon cho cổ, hy vọng có thể nấu ra một món làm cô ăn ngon miệng.
Tiếc là bất kể ăn món nào, Thẩm Thanh Lan vẫn nên tối trời tối đất.
Thấy Thẩm Thanh Lan rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn cố ép mình ăn, Thẩm Quân Dục vô cùng đau lòng, chỉ muốn lôi tên đầu sỏ ra đánh một trận.
Thẩm Thanh Lan thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của anh trai cực kỳ buồn cười, “Anh, chẳng phải chỉ là nôn nghén thôi sao, mọi người đừng quá lo lắng.”
Thẩm Quân Dục hậm hực nói, “Tất cả đều là lỗi của Phó Hoành Dật, vội có con như vậy làm gì chứ? Nhìn xem bấy giờ em bị giày vò thế nào rồi kìa?” Em gái anh vốn đã gầy, bây giờ thì gầy đến nổi gió thổi cũng bay luôn rồi.
“Chỉ gầy đi một chút thôi mà, không phải bác sĩ đã nói phụ nữ có thai gầy một chút thì sau này lúc sinh cũng ít mệt hơn sao.” Thật ra Thẩm Thanh Lan chẳng thấy khổ cực tẹo nào, mà ngược lại, biết con ngày một lớn hơn trong bụng mình, cô chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bây giờ cô còn có một thói quen, chính là mỗi ngày đều viết nhật ký, ghi lại chi tiết quá trình phát triển của con.
“Em đấy, em muốn anh phải nói gì với em đây, em không đau lòng cho bản thân nhưng anh đau lòng, chờ sau này đứa bé trong bụng em ra đời, xem anh sẽ dạy dỗ nó thế nào.”
Thẩm Thanh Lan lườm anh trai, “Nó là cháu trai duy nhất của anh đấy, anh đành lòng sao?”
Thẩm Quân Dục lườm cô, “Đành chứ sao không, chỉ cần em và Phó Hoành Dật đừng ngăn cản thì anh nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận, ai bảo nó không ngoan.”
Chỉ là sau này, sau khi thằng nhóc họ Phó kia ra đời, người thương yêu bé nhất lại chính là người cậu đang tuyển bố phải dạy dỗ cậu bé một trận. Ngay cả cậu bé cũng biết, nếu làm ba mẹ tức giận thì phải đi tìm cậu, cậu nhất định sẽ che chở cho mình.
Ôn Hệ Dao cùng Thẩm Quân Dục đến, nghe anh nói thế cũng phải bật cười, “Được rồi, đây là của cháu ruột của anh đó, em cũng không tin anh thật sự nhẫn tâm đầu. Đúng rồi, vừa rồi không phải Thanh Lan nói muốn ăn nho à, sao anh còn chưa đi mua?”
Thẩm Quân Dục nghe vậy liền nói, “Anh đi ngay đây, giờ em ở đây trò chuyện cùng Lan Lan đi.”
“Anh trai em ấy à, lo lắng quá mức rồi.” Ôn Hề Dao cười nói.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan đầy dịu dàng, “Sau này đến khi chị mang thai, anh em nhất định sẽ còn lo lắng hơn nữa.”
Ôn Hệ Dao mỉm cười, không hề nghi ngờ tính chân thật của lời Thẩm Thanh Lan nói.
Sau đó sự thật cũng chứng minh rằng khi Ôn Hệ Dao mang thai, Thẩm Quân Dục chỉ có lo hơn chứ không hề kém.
***
Tại quân khu bộ đội tiên phong.
Phó Hoành Dật vừa trở về đã bị lãnh đạo gọi đến phòng làm việc. Lãnh đạo lạnh mặt, Phó Hoành Dật đã đi vào cả buổi mà anh ta vẫn không ngẩng đầu nhìn anh, nên anh cũng chỉ im lặng đứng đó.
Bầu không khí trong phòng làm việc càng ngày càng lạnh, cơn giận của lãnh đạo cũng càng ngày càng dữ dội hơn. Đến cuối cùng, anh ta dứt khoát đập tay thật mạnh xuống bàn, tức giận nhìn anh chằm chằm, “Phó Hoành Dật, bây giờ rốt cuộc trong mắt cậu có còn kỷ cương quân đội không hả? Trách nhiệm quân nhân của cậu bị chó ăn hết rồi đúng không? Chưa được sự cho phép đã tự ý rời khỏi quân đội, dù cậu có bị ghi lỗi cũng không quá đáng.”
Phó Hoành Dật không nói một lời, để mặc lãnh đạo xả giận. Lãnh đạo thấy vậy, cơn thịnh nộ trong lòng chẳng những không bớt, mà ngược lại càng tăng thêm, “Phó Hoành Dật, rốt cuộc cậu có đang nghe tôi nói không?”
Phó Hoành Dật đưa tay lên, cung kính chào theo nghi thức quân đội, “Lắng nghe lãnh đạo dạy bảo.”
Nếu đổi lại là người khác thì chưa chắc đã dám mắng Phó Hoành Dật như thế. Suy cho cùng, quân hàm của anh cũng đã khá cao, lại là người rất có năng lực, dù là người chức vụ có cao hơn anh cũng phải ăn nói rất khách sáo. Nhưng vị lãnh đạo này lại khác, Phó Hoành Dật là do chính anh ta chọn từ quân đội vào, còn ở dưới trướng của anh ta, có thể nói Phó Hoành Dật là do một tay anh ta đào tạo. Ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, hai người còn là anh em từng vào sinh ra tử cùng nhau, tình cảm hơn hẳn những người khác.
“Tôi thấy hiện giờ trong mắt của cậu chỉ có vợ cậu thôi, có còn để người lãnh đạo là tối đây vào mắt đầu. Phó Hoành Dật, trở về viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho tôi.” Lãnh đạo cười nhạo.
“Rõ.” Phó Hoành Dật không hề cãi lại, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, tuy quân hàm của anh cao hơn vị lãnh đạo này, nhưng nếu tính theo chức vụ thì lãnh đạo vẫn là lãnh đạo của anh.
Thấy Phó Hoành Dật đã nhận phạt, cơn giận trong lòng lãnh đạo cũng giảm đi một chút, “Sức khỏe vợ cậu thế nào rồi?”
“Đã ổn định rồi ạ.”
Lãnh đạo thở dài, “Hoành Dật, cậu luôn là một người thận trọng, nhưng hành vi lần này của cậu là hoàn toàn sai. Cấp trên đến kiểm tra mà cậu lại tự ý rời khỏi quân đội ngay trước mặt cấp trên, phạt cậu viết kiểm điểm đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Tôi sẽ đưa ra thông báo cho quân đội sau, hy vọng cậu có thể hiểu được.”
“Tôi hiểu, cho dù quân đội có ra quyết định thế nào, tôi cũng sẽ hiểu và chấp nhận.” Vẻ mặt Phó Hoành Dật vẫn không thay đổi. Từ giây phút rời khỏi quân đội, anh đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất, cũng đã nghĩ nếu lần này rời khỏi có lẽ cũng sẽ không trở lại được nữa. Nhưng khoảnh khắc đó, Thẩm Thanh Lan và con có vị trí cao hơn ở trong lòng anh, anh buộc phải rời đi.
Chỉ bị phê bình công khai và viết kiểm điểm thật sự đã là hình phạt nhẹ nhất với Phó Hoành Dật, không cần nói thì anh cũng biết là có liên quan đến lãnh đạo.
“Lãnh đạo, lần này cám ơn anh.”
Lãnh đạo hừ một tiếng, “Đừng cảm ơn vội, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau thì ngay cả tôi cũng không giúp cậu được. Phó Hoành Dật, cậu phải luôn luôn nhớ kỹ, cậu là một quân nhân.”
“Rõ.”
Lãnh đạo thấy Phó Hoành Dật là lại đau đầu nên phất tay một cái, “Ra ngoài đi.”
Ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo, Phó Hoành Dật liền gặp đám người Mục Liên Thành đang chờ ở bên ngoài, thấy anh đi ra, cả đám liền tiến tới đón, “Đội trưởng, lãnh đạo nói sao rồi?”
Phó Hoành Dật nhìn lướt qua bọn họ, lạnh lùng hỏi, “Tất cả đều rảnh lắm sao?”
Mạnh Lương cười ha ha, “Đâu có, bọn em chỉ đến xem xem đội trưởng có ổn không thôi. Bây giờ biết rồi, bọn em đi ngay đây.” Nói xong, anh ta liền kéo Tiền Phi chuồn đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa, để lại một mình Mục Liên Thành đối mặt với Phó Hoành Dật, cái tên còn lạnh hơn cả tảng băng trôi.
Phó Hoành Dật nhìn Mục Liên Thành chằm chằm rồi hỏi, “Còn có việc gì?”
Da đầu của Mục Liên Thành tê rần, “Không ạ, chỉ muốn hỏi đội trưởng có muốn cùng đến căn tin ăn hay không thôi.”
“Không cần.” Phó Hoành Dật đi mấy bước rồi dừng lại, “Mang về cho tôi hai cái bánh bao đi.”
“Rõ.”
Phó Hoành Dật trở về phòng làm việc, mở máy vi tính ra, bắt đầu viết kiểm điểm. Trước giờ toàn là anh phạt người khác viết thứ này. Bây giờ đến lượt mình, anh mới phát hiện thì ra viết kiểm điểm lại là một việc khó khăn như thế.
Lúc Mục Liên Thành trở lại, Phó Hoành Dật vẫn đang cắm đầu gõ bàn phím, nhăn mặt nhíu mày.