Nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Phương Đồng yên lặng không lên tiếng. Đinh Minh Huy nắm lấy vai cô. “Đồng Đồng, em vẫn yêu anh đúng không? Em đợi anh ba năm, chỉ ba năm thôi. Ba năm sau anh sẽ ly hôn với cô ta rồi cưới em. Lúc đó, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
“Đinh Minh Huy, dựa vào đâu mà anh cho rằng anh phản bội tôi và kết hôn với người khác, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục chờ anh ba năm?”
Đinh Minh Huy ngây ra, “Bởi vì anh yêu em, em cũng yêu anh. Phương Đồng, chúng ta yêu nhau mà.”
Ha ha, chỉ vì tôi yêu anh nên anh có thể chà đạp lên tình cảm của tôi như vậy sao? Mắt Phương Đồng đầy vẻ đau đớn, cô hất tay Đinh Minh Huy trên vai xuống, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn ta, “Đinh Minh Huy, tôi đã không yêu anh rồi, ngay khi anh phản bội tôi thì tôi đã không còn yêu anh nữa. Tôi đã nói với anh rồi, tình yêu của tôi không thể chứa nổi một hạt cát. Tôi càng không chờ anh ba năm, chúng ta sẽ không quay lại với nhau, cả đời này cũng không thể.”
“Không, không đúng, em yêu anh, Đồng Đồng. Chúng ta bên nhau đã nhiều năm như thế, làm sao em có thể dễ dàng bỏ anh như vậy, đúng không?”
“Đinh Minh Huy, anh coi Phương Đồng tôi là cái gì? Là người anh thích gọi đến là đến thích bỏ là bỏ? Anh thích phản bội thì phản bội, muốn quay lại thì quay lại? Trái đất không xoay quanh một mình anh đâu.”
“Đồng Đồng, em đừng giận dỗi, em không yêu anh thì tại sao em vẫn ở lại công ty?” Đinh Minh Huy hỏi cô. Sau một khoảng thời gian dài trăn trở, Đinh Minh Huy mới hiểu rõ điều này. Hắn ta biết rõ tính cách của Phương Đồng, nếu thật sự không còn yêu hắn ta thì Phương Đồng cũng sẽ không ở lại đây nữa.
Nhìn Đinh Minh Huy, khuôn mặt Phương Đồng tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Đây đúng là người đàn ông cô đã yêu mấy năm nay sao? Đây quả thật là Đinh Minh Huy mà cô đã biết sao? Hay là từ trước đến giờ cô chưa từng hiểu rõ bản chất con người của hắn ta?
“Đinh Minh Huy, đủ rồi. Từ trước đến nay, Phương Đồng tôi không dùng đồ người khác đã xài. Tôi ở lại công ty hay không chẳng liên quan gì đến anh cả, anh đừng có tự mình đa tình nữa.”
“Phương Đồng.” Đinh Minh Huy tức giận, nhưng khi trông thấy ánh mắt của Phương Đồng thì chỉ nhẹ nhàng nói. “Đồng Đồng, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo, được không? Anh biết anh có lỗi với em, nhưng chỉ cần ba năm thôi, anh bảo đảm sẽ kết hôn với em, mãi mãi cũng sẽ không phản bội em, xin em hãy tin anh.”
“Như vậy thì vị hôn thê của anh phải làm thế nào bây giờ?” Phương Đồng hỏi.
Đinh Minh Huy vui sướng vì cho là Phương Đồng đã đồng ý, nên bắt đầu nói liên thiên: “Cô ta chỉ là bàn đạp hỗ trợ sự nghiệp của anh mà thôi. Sau ba năm, anh sẽ nắm giữ vị trí cao hơn ở công ty, lúc đó anh có thể kiếm tiền mua nhà bằng năng lực của mình, tất nhiên là em muốn mua gì anh cũng chiều em.”
“Bốp.” Hình năm ngón tay in rõ trên mặt Đinh Minh Huy. Hắn ta nhìn Phương Đồng với vẻ không thể tin nổi.
Phương Đồng lạnh lùng nhìn hắn ta, “Đinh Minh Huy, đồ vô liêm sỉ. Tôi đúng là bị mù mới coi trọng anh! Đinh Minh Huy, anh biết không, tôi chỉ cần vừa nghĩ đến việc mình đã từng yêu một tên cặn bã như anh là tôi liền cảm thấy buồn nôn.”
Đinh Minh Huy ngây ra, mãi đến khi Phương Đồng đã đi xa thì đầu óc hắn ta mới dần hồi phục lại. Cảm giác đau rát trên mặt nhắc nhở việc Phương Đồng vừa tát hắn ta một cái.
Hắn ta đứng chần chừ một lúc, đợi cơn đau giảm bớt rồi mới dám đi vào công ty. Nhưng vừa vào văn phòng đã có người đến báo là Lưu Tuệ tìm hắn. Đinh Minh Huy đành đứng dậy, đi vào phòng làm việc của Lưu Tuệ.
“Minh Huy, mặt anh sao vậy?” Lưu Tuệ hỏi hắn ta.
Đinh Minh Huy nghiêng đầu, “Không sao, em tìm anh có chuyện gì vậy?”
Lưu Tuệ nở nụ cười, lấy một xấp thiệp mời từ trong ngăn kéo rồi trải ra bàn, “Tháng sau là đám cưới của chúng ta rồi. Đây là những mẫu thiệp em dã chọn, em thấy mấy mẫu này không tồi, anh thích cái nào?”
Đinh Minh Huy chỉ nhìn thoáng qua, tùy tiện nói, “Em quyết định đi, em thích là được rồi.”
Nụ cười trên môi Lưu Tuệ hơi nhạt đi, “Minh Huy, đây là đám cưới của hai chúng ta.”
“Vậy thì chọn mẫu này đi.” Đinh Minh Huy rút một tấm thiệp từ xấp thiệp mời ra.
Lưu Tuệ nhìn thử, liền bật cười, “Kể ra thì hai chúng ta thật ăn ý, mẫu này là mẫu thiệp em thích nhất, vậy thì chọn nó nhé.”
“Còn có chuyện gì khác không? Nếu không thì anh ra ngoài trước đây, hôm nay công việc nhiều lắm.”
Lưu Tuệ gật đầu. Lúc Đinh Minh Huy sắp ra khỏi phòng làm việc, cô ta bỗng nhiên gọi hắn lại: “Đúng rồi, cuối tuần này chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé. Anh đừng quên, sau khi chụp ảnh xong thì chúng ta sẽ đi xem qua nhà nữa đấy.”
“Biết rồi.”
Chờ Đinh Minh Huy đi rồi, nụ cười trên mặt Lưu Tuệ tắt ngúm. Cô ta cầm di động lên, liếc nhìn ảnh đang hiển thị trên màn hình. Mấy ảnh này là cảnh Phương Đồng và Đinh Minh Huy nói chuyện với nhau, còn cả một bức ảnh Phương Đồng tát Đinh Minh Huy một cái.
Bạn cô ta đã gửi cho cô ta những bức ảnh này. Mặc dù không biết hai người đã nói cái gì, nhưng cô ta có thể đoán được một vài chuyện. Cô ta biết Đinh Minh Huy vẫn thích Phương Đồng, nhưng một khi hắn đã chia tay Phương Đồng để đến với cô ta thì trong tương lai, hắn đừng hòng mơ đến việc ngoại tình với những người phụ nữ khác.
Nhìn khuôn mặt Phương Đồng trên ảnh, mắt Lưu Tuệ ngập tràn vẻ lạnh lùng.
Đinh Minh Huy đi thẳng về phòng làm việc. Bắt gặp những ánh mắt ngấm ngầm săm soi của mọi người, hắn ta coi như không thấy. Hắn biết những người đó xì xào sau lưng hắn những chuyện như hắn bám váy đàn bà, bị Lưu Tuệ dùng quy tắc ngầm, hoặc nói hắn là một tên trai bao. Nhưng rồi thì sao chứ, hắn ta sớm đã hiểu rõ một điều, nếu một thanh niên nghèo sống ở thôn quê nhỏ như hắn muốn đứng vững gót chân ở thủ đô này thì không có chỗ dựa là không được, chứ đừng nói đến việc trèo lên cao hay mua nhà ở thủ đô. Vậy nên, khi hắn có thể đi đường tắt thì tính toán quá trình làm gì?
Hắn biết hắn có lỗi với Phương Đồng, nhưng sau này hắn sẽ bù đắp cho cô. Bây giờ cô không nhận thức được sự tàn khốc của cuộc đời, đợi đến lúc cô nhận ra điều đó rồi, hẳn là cô sẽ hiểu rõ nổi khổ tâm của hắn ta thôi.
Nhưng rồi trong tương lai, Đinh Minh Huy mới biết được hôm nay hắn ta đã đánh mất điều gì.
**
Vừa đến quân khu, Thầm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đã nhận được hàng loạt lời chúc phúc. Tối qua, khi đám Mục Liên Thành vừa trở về, Mạnh Lương đã nhanh chóng loan tin Phó Hoành Dật cầu hôn thành công với tất cả mọi người.
“Em gái, chúc mừng em.” Thấy Thẩm Thanh Lan, chị Chương cười híp mắt. Mặc dù sớm biết hai người đã kết hôn nhưng dù sao chuyện này vẫn là một tin vui lớn, “Tối nay tới nhà chị ăn cơm nhé, chị nấu một bữa thật ngon để ăn mừng.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan tràn ngập niềm hạnh phúc, tâm trạng cũng vui vẻ lây, cho nên nỗi ám ảnh do Allen mang đến cũng theo đó mà biến mất tăm.
“Chị dâu, không cần đâu, tối nay cả nhà chị qua nhà em ăn cơm, Hoành Dật sẽ đích thân xuống bếp.”
Tự biết tay nghề bản thân không ổn, Thẩm Thanh Lan đẩy thẳng nhiệm vụ nấu cơm cho Phó Hoành Dật. Dù sao quen nhau cũng đã được một thời gian, chị Chương cũng đã hiểu cô không biết nấu ăn.
Phó Hoành Dật cưng chiều nhìn Thẩm Thanh Lan, “Đúng vậy, chị dâu, tối nay qua nhà em ăn cơm đi.”
“Chắc chắn sẽ đến, chị không khách sáo với mấy đứa đâu. Tối nay chị sẽ qua nhà hai đứa ăn cơm, nên chị không mua đồ ăn đâu đấy. Lát nữa chị sẽ gọi điện thoại cho anh Chương luôn.” Chị Chương thoải mái đồng ý.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu.
Trước tiên, hai người dọn dẹp nhà cửa một lúc. Sau đó, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lái xe đến khu chợ xa hơn để mua thức ăn, vì hàng hóa ở đây đa dạng hơn. Dù đã trưởng thành, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan đi chợ, nói chính xác hơn là lần đầu đi chợ với Phó Hoành Dật.
Lúc này không phải là giờ cao điểm mọi người đi chợ mua thức ăn, nên số lượng người bên trong cũng không đông lắm. Nhìn các gian hàng san sát nhau nhau, cả những món đồ phong phú đa dạng, Thẩm Thanh Lan không biết nên bắt đầu mua cái gì nữa.
Phó Hoành Dật mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Em chưa từng đến đây bao giờ phải không?”
Thẩm Thanh Lan mất tự nhiên gật gật đầu. Trước đây ở căn cứ ma quỷ, cô quả thật không có cơ hội để đến những nơi thế này. Sau khi quay về nhà họ Thẩm, cô cũng không cần lo chuyện cơm nước nữa, vì trong nhà đã có người làm. Thỉnh thoảng cô cũng ra ngoài mua thức ăn, nhưng cũng chỉ đi siêu thị mà thôi.
“Đồ ăn trong siêu thị không đầy đủ như ở chợ. Rất nhiều đồ ăn ở đây được cung cấp trực tiếp cho quân khu, do nông dân sống ở vùng lân cận trồng, hương vị tươi ngon hơn đồ ăn mua ở siêu thị nhiều.”
Vừa nói với Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật vừa đến gian hàng bán thủy hải sản để chọn vài thứ, sau đó lại mua thêm một ít rau và trái cây các loại.
Thẩm Thanh Lan đi theo bên cạnh Phó Hoành Dật. Nhìn anh thành thạo lựa chọn thức ăn, còn cò kè mặc cả với chủ quán, cô không nhịn được mà nở nụ cười.
“Không ngờ anh còn có một mặt như thế đấy.” Ra khỏi chợ, Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Phó Hoành Dật nheo mắt hỏi: “Ồ? Mặt gì cơ?”
“Mặt giống …” Thẩm Thanh Lan nghĩ từ để hình dung, “Dân thường ấy.”
Phó Hoành Dật bật cười. Nhìn dáng vẻ nghiêng đầu nhìn anh của cô, anh lại nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái.
Tối đó, không chỉ gia đình nhà họ Chương đến, mà còn có cả Cố Dương và Cố Khải theo cùng.
Nghe Phó Hoành Dật dẫn vợ về quân khu, nhân dịp thời gian nghỉ giữa buổi huấn luyện, Cố Dương bèn kéo Cố Khải đến nhà hai người.
“Chị dâu, hôm nay nhờ phúc của chị nên bọn em mới nếm được đồ ăn của anh cả nấu đấy. Chị không biết đâu, hiếm khi anh cả xuống bếp lắm. Rõ ràng anh ấy nấu ngon như vậy, nhưng cứ không chịu nấu cho bọn em ăn.” Cố Dương vừa nhón đồ ăn, vừa nói liến thoắng.
Cố Khải đành gắp một đũa nhét vào miệng của cậu ta, “Thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
Cố Dương phồng mang trợn má, nhai ngấu nghiến thức ăn trong miệng. “Anh định cho em chết nghẹn đấy à.”
Cố Khải không để ý đến cậu ta, vẫn đang ăn cơm.
“Chú ơi, chú sắp cưới chị dì rồi phải không?” Ngồi bên cạnh Phó Hoành Dật, Tinh Tinh nhai được một nửa đã nhẹ giọng hỏi.
Phó Hoành Dật cúi đầu, thân thiết nói: “Đúng vậy.”
“Vậy cháu có thể thấy cô dâu không? Bạn Mập lớp cháu nói cô dâu rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất thể giới luôn ấy. Chị dì đẹp như vậy, nhất định là cô dâu đẹp nhất.”
“Ái chà, cái miệng này thật là ngọt. Chị Chương, cô nhóc nhà chị cũng ghê gớm đấy.” Cố Dương cười tủm tỉm.
Chị Chương cười cười, bóc một con tôm cho con gái, “Lúc ăn cơm thì đừng nói chuyện, ăn cơm trước đã.”
Sau đó, chị Chương lại cúi đầu đút cơm cho con trai đang ngồi trong lòng mình. Anh Chương nhanh chóng ăn cơm xong xuôi, rồi bế con trai từ trong lòng chị ra, đút cho con ăn, “Để anh đút cho, em ăn cơm đi.”
Nhìn thấy cảnh anh Chương đút cơm cho con, Thẩm Thanh Lan không khỏi tưởng tượng cảnh Phó Hoành Dật đút cháo cho con, khiến cô bật cười. Anh chắc chắn sẽ trở thành một người cha tốt.
“Đang nghĩ chuyện gì vui vẻ vậy?” Phó Hoành Dật hỏi nhỏ. Thẩm Thanh Lan lắc đầu. “Không nói cho anh nghe đâu.”
Phó Hoành Dật cười khe khẽ. Thấy cảnh này, Cố Dương và Cố Khải liếc nhau một cái, lẽ ra hai người không nên đến đây ăn chực mới phải. Đây đâu phải là ăn cơm, rõ ràng là ăn cẩu lương của người ta mà.
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan không để Phó Hoành Dật rửa bát, mà giành làm cùng với chị Chương. Vì tối nay có chương trình huấn luyện nên Cố Dương và Cố Khải về ngay khi cơm nước xong xuôi. Phó Hoành Dật và anh Chương ngồi nói chuyện phiếm. Tinh Tinh và em trai ngồi dưới đất chơi.
“Thanh Lan, đám cưới của em và Phó Hoành Dật diễn ra vào ngày mùng chin tháng chín đúng không?”
“Vâng, ngày đó chị phải đến uống một ly rượu mừng của bọn em đấy.” Thẩm Thanh Lan vừa cười vừa nói.
“Chắc chắn rồi, dù em không mời thì chị dâu cũng sẽ mặt dày mày dạn đến uống rượu mừng.”
Hai người vừa rửa bát vừa nói việc nhà. Chị Chương là người hay nói, dù là một nội trợ trong gia đình nhưng chị ấy biết rất nhiều. Mỗi lần nói chuyện phiếm với chị, Thẩm Thanh Lan cảm thấy rất vui vẻ.
Hôm sau, Thẩm Thanh Lan chạy bộ vào buổi sáng sớm theo thường lệ. Trên đường về nhà gặp Triệu Nguy, cô bèn dừng bước, đi đến gần anh ta, “Anh đang chờ tôi phải không?”
Thấy Thẩm Thanh Lan, gương mặt Triệu Nguy sáng bừng lên, “Tôi muốn khiêu chiến với cô một lần nữa.”
“Bây giờ anh tự tin có thể đánh lại tôi?”
Ai ngờ, anh ta lại lắc đầu: “Không hề. Tôi không đánh lại cô. Nhưng tôi muốn biết sự chênh lệch giữa tôi và cô. Tôi biết lần trước cô đã nhẹ tay rồi, nên lần này tôi hy vọng rằng cô có thể sử dụng toàn bộ khả năng của mình.”
“Nếu thế thì e là anh còn không chịu nổi mười chiêu.”
“Tôi vẫn hy vọng cô có thể dùng hết sức.”
“Được, tôi cho anh một cơ hội, lên đi.”
Triệu Nguy bắt đầu tấn công. Quả thật kỹ năng của anh ta đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Mặc dù muốn vượt qua Thẩm Thanh Lan trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể, nhưng so với những người lính bình thường khác thì kỹ năng của anh ta có thể xem là rất vượt trội.
Sau một đòn quật vai, Triệu Nguy lại ngã xuống đất., nhưng anh ta không đứng dậy nữa mà chỉ nằm dưới đất thở hổn hển.
Thẩm Thanh Lan vươn tay đến trước mặt anh ta.
Nhìn tay cô một lúc, Triệu Nguy mới nâng tay mình lên. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan dừng lại trên cổ tay của Triệu Nguy một chút, sau đó liền kéo anh ta dậy.
“Ăn sáng chưa?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Triệu Nguy lắc đầu. Anh ta vừa kết thúc thời gian huấn luyện buổi sáng, thời gian đâu mà ăn cơm, lát nữa anh ta còn phải chạy về khu huấn luyện nữa.
Thẩm Thanh Lan nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Còn 10 phút nữa là đến thời gian huấn luyện buổi sáng, tôi mời anh ăn cơm.”
Triệu Nguy do dự một lúc, nhưng vẫn đồng ý. Anh ta đi theo Thẩm Thanh Lan lên lầu, đây là lần đầu tiên anh đến tòa nhà ở dành cho người thân.
“Anh là người ở đâu?” Lúc ăn cơm, Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Thành phố G, tỉnh F.”
Mắt Thẩm Thanh Lan vụt sáng, hỏi tiếp: “Anh sinh ra ở đó?”
Triệu Nguy lắc đầu trả lời: “Không phải, tôi được nhận nuôi, tôi không biết mình sinh ra ở đâu.”
“Vậy anh còn nhớ chuyện hồi bé không?”
Triệu Nguy ngờ vực nhìn Thẩm Thanh Lan, không hiểu tại sao cô lại hỏi những điều này.
“Chỉ tiện thể hỏi chút thôi.” Thẩm Thanh Lan nói, sau đó không hỏi nữa. Chờ Triệu Nguy đi rồi, Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Kim Ân Hi.
“Được, tớ biết rồi. À, An, Allen về rồi, cậu định thế nào?”
“Đừng để ý đến hắn.” Thẩm Thanh Lan nói rồi cúp điện thoại. Cô nhìn đồng hồ, để một tờ giấy trên bàn rồi đi ra cửa.
Trong quán cà phê, Allen nhìn người vừa xuất hiện, cười khe khẽ: “Tiểu Thất, em vẫn đúng giờ như vậy.”
Chỉ có một mình Allen, không thấy Hứa Nặc đâu. Thẩm Thanh Lan ngồi xuống vị trí đối diện, vẻ mặt vô cảm, “Allen, không ngờ anh còn chưa chết.”
Allen tham lam nhìn gương mặt trước mắt, “Tiểu Thất, em còn chưa chết, sao tôi dám chết chứ. Tiểu Thất của tôi đã lớn, càng ngày càng đẹp, nhưng không đáng yêu như lúc bé nữa.”
“Allen, anh muốn chết.” Thẩm Thanh Lan gằn giọng thấp xuống, nhưng sự lạnh lẽo trong giọng nói thì không che giấu chút nào.
Nhưng Allen lại chỉ cười thoải mái, “Tiểu Thất, em biết mà, từ trước đến nay tôi không sợ chết.”
Thẩm Thanh Lan tất nhiên biết hắn không sợ chết, người của tổ chức đó đều không sợ chết. “Trước đó Ân Hi bị người đuổi giết, là anh ra lệnh?”
“Là tôi, bọn họ phản bội tôi nhưng vẫn sống bình yên nhiều năm như thế, trong khi tôi lại biến thành một bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, tất nhiên tôi phải gây chút khó dễ đối với bọn họ. Tiểu Thất, em biết mà, người phản bội tôi chưa bao giờ là có kết cục tốt đẹp cả.”
Thẩm Thanh Lan khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, “Vậy anh định xử lý tôi như thế nào, giết tôi?”
Allen lắc đầu: “Tiểu Thất, em biết là tôi không nỡ giết em mà.” Dù em phản bội tôi thì tôi vẫn không nỡ.
“Nói đi, điều kiện của anh.”
“Ha ha. Tiểu Thất của tôi luôn luôn thông minh như vậy. Nhưng với sự thông minh đó, lẽ ra em cũng biết rõ tôi muốn điều gì chứ. Em biết rồi đấy Tiểu Thất, chỉ cần em đồng ý quay về với tôi thì tôi sẽ buông tha cho tất cả bọn họ, bao gồm cả người đàn ông của em, tôi cũng sẽ không đụng đến anh ta. Sao nào, giao dịch này có phải rất hời đúng không? À, đúng rồi, tôi có thể giúp em giải quyết triệt để người phụ nữ kia, bảo đảm sẽ làm cô ta sống không bằng chết, em thấy thế nào?”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn không thay đổi,“Allen, bây giờ không như trước đây, tôi đã từng phá hủy tất cả những thứ của anh, bao gồm cả anh, thì bây giờ tôi vẫn có thể làm như vậy một lần nữa.”
“Tiểu Thất, em cho rằng năm đó nếu không có lệnh của tôi, chỉ bằng năng lực của em và mấy tên kia mà có thể phá hủy được tâm huyết của tôi hay sao?
Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn Allen, “Anh có ý gì?”
“Tiểu Thất, em thông minh như thế, chắc chắn hiểu được ý của tôi. Em hãy suy xét thật kỹ đề nghị của tôi, tôi không có nhiều kiên nhẫn lắm đâu. Nếu để tôi chờ lâu...”
Thẩm Thanh im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Allen, tính cách của tôi anh cũng hiểu rõ, nếu như anh động đến người nhà và bạn bè thân thiết của tôi, giữa chúng ta sẽ chỉ có một chết một sống. Dĩ nhiên, anh có thể không tin.”
“Không, tôi tin, Tiểu Thất của tôi nói được làm được. Nhưng Tiểu Thất, đừng có chọc giận tôi, nếu tôi nổi điên thì hậu quả rất đáng sợ. Suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi đi, cô bé đáng yêu của tôi.”
Allen đứng lên, Thẩm Thanh Lan chú ý thấy cơ thể hắn cứng đờ một chút. Cô vờ vô tình liếc nhìn đùi hắn, chợt nghe hắn nói tiếp: “Đúng rồi, Tiểu Thất, tôi không ngại báo cho em một tin, người đàn ông của em đắc tội KING rồi. Sắp tới, KING chắc chắn sẽ ra tay với anh ta, nghe nói lần này KING tốn nhiều vốn liếng lắm đấy. Chúc anh ta gặp may mắn.”
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng thay đổi. Nhìn theo bóng lưng dần dần mất dạng của Allen, sắc mặt cô u ám.
Thẩm Thanh Lan có thể đoán được một vài ân oán giữa Phó Hoành Dật và KING. Trước đây, Ân Hi từng nói KING đang mời chào vài tên lính đánh thuê, nhưng lâu như vậy mà vẫn không có hành động gì. Cô tưởng rằng chuyện này đã qua đi theo thời gian, không ngờ là hôm nay Allen lại nhắc đến nó. Nhưng mục đích của Allen khi nói cho cô biết là gì? Thật sự chỉ là một câu nhắc nhở thôi sao?
Rời khỏi quán cà phê, Thẩm Thanh Lan không vội trở về quân khu mà lái xe đến biệt thự. Nhóm Kim Ân Hi đều ở đó, ngay cả Andrew bận rộn với việc quay phim cũng có mặt, “An, sao cậu lại tới đây?”
Kim Ân Hi mở cửa, vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì rất kinh ngạc. Dù sao hôm nay cô ấy cũng đã gọi cho mình, nói rằng cô đang ở quân khu.
“Tra được nơi ẩn náu của Allen không?” Thẩm Thanh Lan đi thẳng vào vấn đề.
“Không, từ bữa tiệc hôm đó, hắn và người phụ nữ tên Hứa Nặc kia lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.” Cô ấy vốn dĩ muốn bắt người phụ nữ chết tiệt đó lại, nhưng không ngờ cô thậm chí còn không tìm được ả ta nữa.
Thẩm Thanh Lan sớm đã biết được điều này nên không bất ngờ gì cả. Cô kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện với Allen hôm nay, vẻ mặt của mọi người đều rất khó coi.
“An, em nghĩ ý của Allen là gì? Cái gì mà nếu không nhờ hắn cho phép thì chúng ta sẽ không có cơ hội phá hủy được căn cứ có chứ?” Ánh mắt của Sicily trở nên lo lắng.
“Có lẽ đây là một chiêu tấn công tinh thần.” Eden suy đoán.
“Được rồi, mặc kệ hắn. Cùng lắm thì đánh một trận, bà đây sợ gì đâu.” Sicily bực bội xoa mặt.
Thẩm Thanh Lan nhìn mọi người, nhắc nhở: “Thời gian này mọi người cẩn thận một chút.”
“Ân Hi, dạo này BK đang làm gì?”
Kim Ân Hi lập tức gọi một cuộc điện thoại, rồi nói: “Không làm gì đặc biệt cả, gần đây KING bị cảnh sát hình sự quốc tế đuổi bắt nên đang bị thương, bây giờ có lẽ là đang nằm dưỡng thương rồi.”
Không nghe được tin tức có ích nào, cộng với việc thời gian không còn nhiều, Thẩm Thanh Lan nhanh chóng rời khỏi đây.
***
Đứng trước một căn phòng khách sạn ở thủ đô, Hứa Nặc mở cửa phòng. Thấy người phụ nữ đang ngồi ở trên sô pha, sắc mặt cô ta liền thay đổi: “Sao bà lại ở đây?”
Người phụ nữ kia mỉm cười nói: “Hứa Nặc, con gặp mẹ mà không thèm gọi một tiếng ‘mẹ’ sao?”
Hứa Nặc mím môi, gọi một tiếng “Mẹ”.
Người phụ nữ hài lòng mỉm cười, chỉ về phía sô pha nói: “Ngồi xuống đi, nói chuyện với mẹ một lát.”
Hứa Nặc chọn một chỗ cách xa người phụ nữ một chút rồi ngồi xuống. Mắt ả nhìn xuống đất, không mở miệng nói câu nào.
“Hứa Nặc, mấy năm nay con sống tốt chứ?” Người phụ nữ kia nhẹ nhàng hỏi thăm, ánh mắt nhìn về phía Hứa Nặc cũng chứa chan vẻ dịu dàng.
Hứa Nặc tỏ vẻ không hề thấy điều đó, gương mặt ả vẫn lạnh lùng như cũ, “Lần này bà đến đây làm gì?”
“Hứa Nặc, mẹ là mẹ của con. Mẹ chỉ đến thăm con một lát, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Người phụ nữ kia tỏ vẻ đau khổ nói.
Ánh mắt của Hứa Nặc không hề gợn sóng, ả vẫn cúi đầu như cũ, hoàn toàn không nhìn người phụ nữ đó.
“Haizz, Hứa Nặc, mẹ biết con hận mẹ, vì đã đưa con đến bên cạnh Allen. Mẹ biết con đã vất vả rất nhiều trong những năm gần đây. Nhưng mà Nặc Nặc, mẹ cũng không có cách nào cả, nếu không làm như thế, con có thể học được những kỹ năng này sao? Mẹ biết con thích Allen, mẹ không phản đối con ở bên cạnh cậu ta…”
“Đủ rồi.” Hứa Nặc cắt lời bà ta, “Bà muốn tôi làm cái gì nữa, nói thẳng đi.”
Vẻ mặt khuyên bảo tận tình trên mặt bà ta biến mất, bà ta ngồi ngay ngắn nói: “Tốt thôi, nếu con thích thẳng thắn vậy thì mẹ sẽ nói thẳng, mẹ muốn Thẩm Thanh Lan chết.”
Cuối cùng Hứa Nặc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha, “Tại sao?”
Người phụ nữ kia nhìn ả, rồi lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, châm thuốc, đưa lên miệng rít một hơi, phun ra làn khói trắng. Sau đó, bà ta nhắm mắt lại nói: “Chuyện này con không cần quan tâm, chỉ cần làm theo lời mẹ nói là được rồi. Allen thích Thẩm Thanh Lan, điều này không cần mẹ nói thì có lẽ con cũng đã biết. Nhưng chắc chắn con không biết một chuyện, năm đó Allen bị thương nặng như vậy, thậm chí còn suýt mất mạng, chính là do Thẩm Thanh Lan gây ra.”
Hứa Nặc hoảng sợ nhìn người phụ nữ kia, “Bà nói cái gì? Allen bị thương là do Thẩm Thanh Lan?”
“Đúng, chính là cô ta.”
“Vậy tại sao Allen còn…” Nếu Thẩm Thanh Lan làm Allen bị thương, thì với tính cách của hắn, vì sao Thẩm Thanh Lan vẫn sống tốt như thế? Hơn nữa, theo như ả biết được, vết thương của Allen đã là từ nhiều năm rồi. Nếu năm đó quả thật là Thẩm Thanh Lan làm Allen bị thương, thì lúc đó cô ta chỉ mới bao nhiêu tuổi?
“Ha ha.” Người phụ nữ kia cười lạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng. “Bởi vì hắn ta là một kẻ ngu ngốc, một tình yêu vừa buồn cười vừa đáng thương.”
Gương mặt Hứa Nặc tái nhợt. Allen yêu Thẩm Thanh Lan nhiều như vậy sao? Liệu ả với Allen còn có thể có một chút gọi là khả năng không?
Người phụ nữ kia dường như hiểu được suy nghĩ của ả, bèn dịu dàng nói: “Hứa Nặc, Thẩm Thanh Lan là chướng ngại vật lớn nhất giữa con và Allen. Nếu con có thể giải quyết cô ta thì Allen sẽ quên cô ta thôi. Con chỉ cần chung thủy bên cạnh cậu ta, rồi cậu ta sẽ cảm thấy con là người quan trọng nhất.”
Hứa Nặc im lặng một lúc, rồi mới mím môi, “Tôi không đánh lại Thẩm Thanh Lan.”
Dù ả chưa nghênh chiến với Thẩm Thanh Lan, nhưng ả biết, ả không đánh lại Thẩm Thanh Lan.
Ánh mắt người phụ nữ kia hiện vẻ khinh thường, đứa con gái này đúng là ngu xuẩn, “Con đánh không lại cô ta, nhưng vẫn có người khác xử lý cô ta được. Dạo này KING muốn gây phiền phức cho Phó Hoành Dật, mà người Phó Hoành Dật quan tâm nhất chính là Thẩm Thanh Lan. Con chỉ cần nói điều này cho BK biết, người của BK sẽ tìm cách xử lý cô ta. Con không cần tốn nhiều sức vẫn có thể giải quyết cô ta.”
Hứa Nặc cảm thấy cách này rất khả thi, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Allen không thích người của BK, nhất là KING. Nếu anh ấy biết tôi có liên hệ với KING thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Đúng là thứ vô dụng! Người phụ nữ kia nghĩ thầm, lần nữa lại thấy hối hận khi chọn một đứa như thế để làm người nối nghiệp. Bà ta lắc đầu, tiếp tục dịu dàng nói: “Chuyện này con không cần tự mình ra mặt, có thể tìm người khác. Mẹ tin chắc còn nhiều người không ưa Thẩm Thanh Lan, muốn xử lý cô ta. Con có thể đem cơ hội này cho người đó.”
Nghe vậy, Hứa Nặc rốt cuộc nhớ đến Ngô Thiến. Lúc trước, ả đã giúp Ngô Thiến một lần, bây giờ có thể lợi dụng điều này để giải quyết vụ này.
“Mặc dù Thẩm Thanh Lan rất thông minh, nhưng cô ta coi nặng tình bạn. Muốn đối phó với kẻ thù không chỉ có một cách, con hãy suycnghĩ kỹ về điều này.”
Hứa Nặc im lặng nghe. Dù ả không trả lời người phụ nữ kia, nhưng vẫn ghi nhớ những điều bà ta nói.
Thấy ả nghe lọt tai, người phụ nữ kia vui mừng cười: “Hứa Nặc, con yên tâm, nếu Allen biết chuyện này thì cũng chẳng sao, mẹ sẽ ra mặt nói chuyện với cậu ta. Cậu ta vẫn nể mặt mẹ, nên sẽ không gây chuyện với con đâu.”
Hứa Nặc hơi dao động, nhưng gương mặt ả vẫn không có biểu cảm gì.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi thật tốt đi. Con hãy suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Nhớ đấy, Thẩm Thanh Lan chính là chướng ngại vật lớn nhất giữa con và Allen. Dù cô ta đã kết hôn, nhưng với sự cố chấp của Allen thì chỉ cần cô ta còn sống, cậu ta vẫn sẽ không bỏ cuộc, con sẽ không có cơ hội chen ngang đâu. Dù con có ở bên cạnh mỗi ngày thì cậu ta cũng sẽ không thấy con. Mấy năm nay chính là bằng chứng tốt nhất cho điều này.”
Hứa Nặc mím môi. Người phụ nữ kia nhìn ả rồi mỉm cười đứng dậy rời đi.
Mùi thuốc lá dành cho nữ thoang thoảng trong không khí. Hứa Nặc không biết ả đã ngồi trên ghế sô pha bao lâu. Ả đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, rồi nằm lên giường nhắm mắt, nhưng không ngủ. Ký ức ùa vào đầu như dòng nước lũ.
Từ nhỏ ả đã là một đứa trẻ mồ côi. Người phụ nữ đó đã nhận nuôi ả, đưa ả ra khỏi trại mồ côi. Đáng lẽ ra chào đón ả nên là một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc, không ngờ người phụ nữ đó là một kẻ điên. Bà ta thường xuyên uống rượu, say xỉn. Mỗi lần như thế, bà ta sẽ đánh ả, đánh cho đến chết đi sống lại. Nhưng khi ả tỉnh, bà ta sẽ đối xử rất tốt với ả, vừa ôm ả khóc, vừa nói xin lỗi. Không những thế, bà ta còn dẫn ả đi sắm quần áo thật đẹp, ăn thật nhiều đồ ăn ngon và dẫn ả đến công viên chơi trò chơi.
Hứa Nặc vừa yêu vừa hận đối với người mẹ này. Cứ như thế, ả lớn lên trong những lời hứa hẹn của bà ta. Cho đến một ngày, người phụ nữ đó dẫn ả đến gặp một người đàn ông. Hắn ngồi trên xe lăn, trên gương mặt có một vết sẹo thật dài kéo từ trán đến khóe miệng chia gương mặt của hắn thành hai phần, những nơi không có quần áo che chắn chằng chịt những vết thương, trông vô cùng đáng sợ.
Hứa Nặc rất sợ người đàn ông này. Ả muốn mẹ sẽ dẫn cô đi khỏi nơi âm u đó, nhưng người phụ nữ đó đã quay đầu rời đi, bỏ ả lại ở đây, không hề quan tâm đến những tiếng gào thét của ả. Ả đuổi theo nhưng bị người bắt lại, bị đánh, bị ép buộc lao vào những cuộc huấn luyện. Rất nhiều lần, ả đã tưởng mình sẽ chết, nhưng rồi ả vẫn tỉnh lại.
Trong lần thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của đợt huấn luyện, ả bị thương rất nặng. Nằm trên mặt đất thoi thóp, ả thậm chí còn không có sức lực để bò dậy. Lúc đó, ả có cảm giác linh hồn đang thoát khỏi cơ thể. Ngay khi ả sắp lịm đi, trong tầm mắt ả xuất hiện bóng dáng một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang lạnh lùng nhìn ả.
Sau đó, người đàn ông đó mang ả trở về. Ả tốt nghiệp thành công, bông hoa mạn châu sa màu đỏ thẫm trên vai đã bên ả từ ngày đó.
Ả sợ hãi người đàn ông đó bởi vì sự tàn bạo âm hiểm của hắn. Trên người hắn ả chưa từng nhìn thấy hắn bộc lộ một chút tình cảm nào của người bình thường, nhưng…
Hứa Nặc chạm vào ngực mình, nghe thấy tiếng tim mình đang đập rộn ràng. Ả đã yêu người đàn ông này, từ lúc nào thì chính ả không hề hay biết.
Allen, nếu Thẩm Thanh Lan chết, anh có chú ý đến sự tồn tại của em không?
***
Hôm nay, Thẩm Thanh Lan nhận được một cuộc gọi từ Phương Đồng, gọi cô đến trường dọn dẹp hành lý. Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, nhớ là không có lịch gì nên đã đồng ý. Sau đó, cô nói một tiếng với Phó Hoành Dật rồi lái xe đi.
Lúc cô đến nơi thì Phương Đồng đã ở đó trước, đúng lúc xe của Vu Hiểu Huyên cũng đến. Cô tự lái xe đến một mình, không thấy Hàn Dịch bên cạnh.
“Thanh Lan, chúng ta thật sự tốt nghiệp rồi.” Vu Hiểu Huyên nhìn thấy mấy sinh viên đang độ tuổi xuân xanh đang đi bộ trong sân trường thì hơi thổn thức.
Thẩm Thanh Lan thì không xúc động đến thế. Nhưng gương mặt Phương Đồng lại chứa chan vẻ hoài niệm.
“Thanh Lan, chúng ta dạo một vòng quanh sân trường đi.” Vu Hiểu Huyên đề nghị.
Thẩm Thanh Lan không có ý kiến, ba người liền tản bộ quanh sân trường. Nhiều người đã nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên, nhưng họ không ùa đến vây quanh mà chỉ mỉm cười gật đầu đầy thiện ý với cả ba người. Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên cũng mìm cười đáp lễ với họ.
“Các cậu đã trở thành người nổi tiếng hết cả rồi.” Phương Đồng trêu hai người, nhưng giọng nói không hề có sự ghen tỵ.
Vu Hiểu Huyên bĩu môi nói: “Người nổi tiếng là Thanh Lan thôi, chức danh này còn cách tớ xa lắm.”
Bộ phim truyền hình cô đang đóng vẫn còn trong quá trình sản xuất, chưa biết khi nào sẽ công chiếu. Dù số lượng quảng cáo cô đóng không ít, nhưng độ phổ biến của những quảng cáo này không cao, nên cô cũng chưa được xem là nổi tiếng lắm, số lượng người hâm mộ còn không so được với mấy con số lẻ trong tổng số fan của Thẩm Thanh Lan.
“Thanh Lan là người nổi tiếng khiêm tốn nhất mà tớ biết đấy. Người ta nói thần tượng nào fans nấy, giờ thì tớ tin rồi. Cậu nhìn fans của cậu ấy xem, hiền hòa bao nhiêu.”
Mấy người hâm mộ Thanh Lan không chạy đến xin chứ ký hay chụp ảnh chung, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía thần tượng của mình vẫn ngập tràn vẻ sùng bái và ngưỡng mộ.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười. Quả thật fan của cô khá đáng yêu, nên khi Daniel đề nghị cô lập tài khoản weibo để tiếp xúc nhiều hơn với người hâm mộ, cô cũng đã không từ chối. Đôi khi, được nhiều người ủng hộ là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
“Thanh Lan, Phương Đồng, hai cậu còn nhớ rõ không, lúc tập quân sự tớ giả vờ ngất xỉu ấy, hai cậu đã đưa tớ vào phòng y tế. Kết quả là ba chúng ta trốn trong đó ăn kem.” Vu Hiểu Huyên chỉ về phía bãi cỏ, vừa cười vừa nói.
“Tất nhiên là nhớ rồi, cậu ăn kem nhiều đến nỗi đêm đó phải đến phòng y tế thật luôn. Vu Hiểu Huyên này, cậu là đứa thích ăn nhất tớ từng thấy đấy.” Phương Đồng vừa nhớ về những kỷ niệm xư vừa bật cười.
“Gì mà thích ăn nhất chứ, vậy là do cậu chưa thấy Nhan Tịch thôi, em ấy ăn mới ghê ấy. Trong lễ đính hôn của Thanh Lan, tớ và em ấy trốn vào một góc để ăn cho đã, em ấy ăn nhiều hơn tớ lắm lắm ấy.”
Đương nhiên Phương Đồng biết Nhan Tịch, nhưng cô không thân với cô ấy lắm, bọn họ chỉ trò chuyện vài câu trong bữa tiệc hôm đó. Ấn tượng của Phương Đồng về cô ấy là một cô gái cởi mở và rất thích cười.
Bởi vì hai người đều thuộc hội những người mê ăn uống nên từ hôm đó Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên đã trở thành một đôi bạn cùng tiến. Cả hai trao đổi phương thức liên lạc với nhau, rồi hẹn nhau chiến hết đồ ăn ngon sau khi Nhan Tịch kết thúc kỳ thi đại học.
“Ôi, nhắc đến ăn làm tớ nhớ ngay đến buổi du xuân của lớp chúng ta hồi năm hai ấy. Đồ Thanh Lan nướng phải gọi là siêu ngon, dù không tẩm gia vị nhưng vẫn thơm và ngon kinh khủng.” Dường như là đang nhớ đến mùi vị ngon lành lúc đó, Vu Hiểu Huyên nuốt nước bọt, ngóng chờ nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, lỡ nhắc đến rồi, bọn mình không được ăn đồ nướng của cậu cũng lâu rồi, khi nào rảnh chúng ta tổ chức một buổi BBQ đi, chỉ mấy người chúng ta thôi.”
“Được.” Thẩm Thanh Lan đồng ý, cô không rành chuyện bếp núc cho lắm, ngoài mấy món cô cố ý học từ chị Tống và dì Triệu, cả món mì trứng ra, thì cô thấy mình làm đồ nướng cũng không tệ chút nào.
Trước đây, bọn cô thường xuyên bị bỏ mặc ở khu rừng mưa nhiệt đới để huấn luyện, ngoài một con dao gắm sắc nhọn ra thì cô không thể đem theo bất cứ thứ gì cả. Muốn ăn no bụng phải tự mình đi kiếm. Không muốn ăn sống hay ăn lạnh thì cũng phải tự nghĩ cách để nấu chín thức ăn. Tay nghề nướng đồ ăn của cô cũng nhờ đó mà nâng cao.