Phó Hoành Dật dịu dàng cười, “Yên tâm đi, anh không sao, chuyện anh đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được.” Anh đã từng hứa với cô, sẽ không để bản thân bị thương.
Lúc Phó Hoành Dật đi, Thẩm Thanh Lan lập tức cảm thấy cuộc sống thiếu đi thứ gì đó. Ngoài thời gian ở bệnh viện thì cô chỉ về nhà ngủ, ngay cả quán trà cũng không đến.
Ngày hôm đó, Thẩm Thanh Lan vừa ra đến cổng bệnh viện đã nhận được điện thoại của Nhan Tịch. Từ sau hôm ở Thượng Nhã Uyển về, cũng đã lâu cô không liên lạc với Thẩm Thanh Lan.
“Nhan Tịch.”
“Chị, chiều nay em không có tiết, chúng ta đi dạo phố nhé.” Giọng nói lanh lảnh của Nhan Tịch truyền đến từ đầu kia điện thoại, có thể nghe ra tâm trạng của Nhan Tịch không tệ lắm.
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Hẹn địa điểm gặp nhau với Nhan Tịch xong, cô đến ga-ra lấy xe.
“Chị, em rất nhớ chị.” Vừa gặp mặt, Nhan Tịch đã ôm lấy Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan vỗ vai của cô nàng.
Một thời gian không gặp, Nhan Tịch gầy đi rất nhiều. Trước kia cô ấy đã gầy rồi, bây giờ trông càng giống như một cơn gió thôi cũng có thể thổi cô ấy bay đi. Thẩm Thanh Lan khẽ nhíu mày, “Dạo này ăn cơm không ngon miệng sao?”
Nhan Tịch cười ngượng ngùng, “Dạo này em bận học quá nên không chăm sóc cho mình tốt. Nhưng mà chị, kỳ thi tháng này em đã hơn tháng trước năm mươi điểm, tiến bộ hơn bảy mươi hạng đấy.”
“Giỏi lắm.” Thẩm Thanh Lan không tiếc lời khen ngợi. Nhan Tịch nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thỏa mãn hơn.
“Chị, lâu rồi em không đi dạo phố, hôm nay chị đi mua quần áo cùng em nhé.” Nhan Tịch rất vui vẻ nói.
Đã rất lâu rồi Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy một Nhan Tịch tràn đầy sức sống thế này, cô mỉm cười, gật đầu, “Đi thôi.”
Nhan Tịch mua không ít thứ, mới đi được nửa vòng thì trên tay cô đã xách đầy túi, ngay cả Thẩm Thanh Lan cũng cầm mấy cái túi trên tay.
“Chị, em mệt quá, chúng ta nghỉ một chút đi.” Nhan Tịch đi không nổi nữa, Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn cô ấy, phụ nữ đúng là một sinh vật đáng sợ, bất kể phụ nữ ở độ tuổi nào, thì chỉ cần vào trung tâm mua sắm đều sẽ mua đồ như không cần tiền nữa vậy.
Thấy Nhan Tịch thảm thương như vậy, Thẩm Thanh Lan đành thỏa hiệp, “Đi thôi, phía trước có tiệm bánh ngọt, chúng ta vào trong đó nghỉ ngơi một lúc.”
Mặt mày Nhan Tịch lập tức rạng rỡ trở lại.
“Nhan Tịch.” Có người gọi tên Nhan Tịch, Thẩm Thanh Lan và Nhan Tịch cùng dừng bước, quay đầu nhìn về phía người đó.
Người nọ là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám, trang điểm tinh tế, trông rất có phong thái của con gái Giang Nam.
Ban đầu, Nhan Tịch trông thấy người phụ nữ này thì chỉ thấy nghi hoặc, sau đó thì biến sắc, ánh mắt nhìn người phụ nữ này cũng thay đổi, “Chị, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Thanh Lan nghi ngờ nhìn cô ấy một cái rồi bắt kịp bước chân của Nhan Tịch. Người phụ nữ nọ bước nhanh tới, “Nhan Tịch, cháu chờ dì một chút đi.”
Nhan Tịch lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Hình như người phụ nữ kia rất bất đắc dĩ trước lời nói lạnh nhạt của Nhan Tịch, “Nhan Tịch, dì chỉ muốn đến gặp cháu thôi, vì thế mới qua chào hỏi cháu chứ không có bất kỳ gì ác ý gì đâu.”
“Bây giờ đã chào hỏi xong rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Người phụ nữ day trán, “Nhan Tịch, cháu hiểu lầm dì quá nhiều rồi.”
“Tôi không hề hiểu lầm bà gì cả, bây giờ tôi muốn đi, mời bà tránh ra.”
Người phụ nữ không nhường đường mà vẫn chắn trước mặt Nhan Tịch, “Nhan Tịch, chuyện của cha mẹ cháu thật sự không liên quan gì đến dì mà. Lần này dì quay về Nam Thành cũng chỉ vì muốn về thăm quê nhà của mình mà thôi, chứ hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ phá hoại gia đình của cháu. Hơn nữa, hiện tại dì đã kết hôn rồi, có một người rất yêu thương dì, dì cũng rất yêu chồng mình. Cho dù dì thật sự có gì đó với cha cháu thì đó cũng là chuyện của quá khứ rồi.”
Thẩm Thanh Lan liếc đánh giá người phụ nữ trước mặt, cô đã biết người phụ nữ này là ai. Nếu cô đoán không lầm thì bà ta chính là mẹ ruột của Tần Mộc - Tần Nghiên.
Nhìn kỹ cũng có thể phát hiện ra, thật ra dáng vẻ của Tần Mộc rất giống mẹ. Qua gương mặt Tần Nghiên, cô có thể thấy được hình bóng của Tần Mộc. Thẩm Thanh Lan nhìn Tần Nghiên, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Nhan Tịch nghe Tần Nghiên nói xong cũng không hề cảm thấy vui vẻ, mà còn rất tức giận, “Vậy tôi có nên khen bà thật có sức hấp dẫn không, dù đã kết hôn rồi, nhưng chỉ cần vừa xuất hiện thì đã chia rẽ hạnh phúc gia đình tôi.”
Vẻ mặt Tần Nghiên có hơi khó coi, nhưng bà ta vẫn không nổi giận, ánh mắt nhìn Nhan Tịch đầy bao dung, cứ như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, “Nhan Tịch, dù sao thì dì cũng không có có bất kỳ ác ý gì với cháu, cháu tin cũng được, không tin cũng không sao.”
Sau đó, bà ta đưa mắt nhìn sang Thẩm Thanh Lan, mỉm cười xin lỗi, “Cháu là bạn của Nhan Tịch sao? Xin lỗi đã quấy rầy các cháu. Dì còn có việc, dì đi trước đây.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng, không đáp lại lời nói của bà ta. Tần Nghiên xoay người rời đi, nhưng vừa quay đi thì nụ cười trên mặt bà ta liền biến mất, ánh mắt bi thương.
Thẩm Thanh Lan nhìn theo, ngay cả bóng lưng của bà ta cũng tản ra hơi thở đau thương. Cô bỗng nghĩ tới một điều, bèn dời mắt, “Đi thôi.”
Nhan Tịch đã thu lại thái độ đối chọi gay gắt khi nhìn thấy người phụ nữ kia, tâm trạng rất sa sút. Cô im lặng theo sau Thẩm Thanh Lan, không còn sự hăng hái phấn chấn như vừa rồi nữa.
Thẩm Thanh Lan gọi cho cô ấy một ly nước hoa quả, Nhan Tịch vẫn ngồi im không nói lời nào, Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi cô ấy điều gì.
“Chị, em không muốn đi dạo phố nữa.” Nhan Tịch lên tiếng, giọng nói rất thấp.
“Ừ, lát nữa chị đưa em về trường học.”
Nhan Tịch không trả lời, chỉ gật đầu.
Thẩm Thanh Lan đưa Nhan Tịch về trường học xong thì đến Thượng Nhã Uyển. Kim Ân Hi ở nhà, nhưng Sicily lại không biết đã chạy đi đâu rồi, “An, sao cậu lại đến đây?”
“Có chút chuyện nên đến tìm cậu.”
Kim Ân Hi nghi hoặc, “Chuyện gì?”
“Tần Nghiên.” Thẩm Thanh Lan nói ra một cái tên, “Mẹ của Tần Mộc.”
Kim Ân Hi hiểu ra, nói, “Hình như sau khi Tần Mộc mất tích, Tần Nghiên đã rời khỏi Nam Thành. Không biết bà ta đi đâu, người đi điều tra cũng không tra được hành tung của bà ta. Dạo trước, bà ta đi cùng với một người đàn ông trở về Nam Thành, nghe nói người đàn ông kia là chồng của bà ta.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan trở nên nghiêm trọng, “Vừa rồi cậu nói không tra được hành tung của Tần Nghiên từ sau khi bà ta rời khỏi Nam Thành sao?”
“Đúng vậy, có phải rất kỳ lạ không. Lúc nhìn thấy tư liệu, tớ cũng cảm thấy rất khó hiểu. Tớ đã từng nhiều lần điều tra, quả thật bà ta đã lấy chồng, nhưng lại không thể tra được bất kỳ dấu vết nào nữa. Có điều, nghe nói lúc rời khỏi Nam Thành thì trạng thái tinh thần của bà ta có chút vấn đề, bà ta đã từng phát điên.”
Thẩm Thanh Lan nhớ lại lúc gặp Tần Nghiên hôm nay, trông tinh thần của bà ta không giống như có vấn đề. Nhưng bà ta đến tìm Nhan Tịch để làm gì?
Không đoán ra được lý do, Thẩm Thanh Lan tạm thời gạt chuyện đó sang một bên.
“Đúng rồi An, nói cho cậu biết một chuyện thú vị.” Nét mặt Kim Ân Hi rất thích thú, “Người chị nuôi kia của cậu đã bám lấy được một gã đàn ông có tiền rồi, bây giờ bắt đầu lấy lại danh tiếng trong giới, hình như người đàn ông kia muốn lăng xê cô ta.”
Thẩm Thanh Lan “Ồ?” một tiếng, Kim Ân Hi tiếp tục kể, “Trước kia chẳng phải trên mạng có rất nhiều người phỉ nhổ cô ta sao? Không ngờ chuyện đó càng làm tăng độ nổi tiếng của cô ta hơn. Sau đó, cô ta cũng rất có bản lĩnh, tóm được một gã đàn ông, hình như là công tử của một công ty có tiếng trên thị trường, tên gì thì tớ quên mất rồi. Chẳng biết cô ta dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến tên đó đối tốt với cô ta, mấy tin tức trên mạng cũng bị tên đó đè xuống.”
Thẩm Thanh Lan khẽ nhíu mày, dạo này cô bận nhiều việc nên không có thời gian để ý tới chuyện của Lý Hi Đồng, không ngờ cô ta còn có thể “sau cơn mưa trời lại sáng” như vậy.
“Ha ha.” Kim Ân Hi cười rất gian xảo, “Cậu không biết đâu, trong chuyện này còn có một vở kịch nữa. Tên kia muốn kết hôn với Lý Hi Đồng, kết quả là cha mẹ và cả em trai, em dâu của Lý Hi Đồng tìm tới nhà người ta, mở miệng đòi mười triệu tiền sính lễ, còn đòi thêm một căn nhà, khiến người đàn ông kia tức giận đuổi bọn họ ra ngoài. Thậm chí gã còn muốn chia tay với Lý Hi Đồng, nhưng chắc là do công phu trên giường của Lý Hi Đồng không tệ nên đã dỗ dành được tên kia, nhờ thế mới có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn ta, bằng không thì chắc lại có trò hay rồi.” Trong giọng nói của Kim Ân Hi có vẻ tiếc nuối.
Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không hề ngạc nhiên về chuyện này. Từ chuyện vợ chồng nhà họ Lý có thể tuỳ tiện bán hai đứa con gái cho người khác, thì có thể thấy họ chẳng phải là hạng tốt lành gì. Lần trước, Lý Hi Đồng bị thương nằm viện, mặc dù tuyên bố ra bên ngoài là cô ta bị ngã, nhưng theo cô thấy thì tám chín phần là bị người nhà họ Lý đánh.
“Không cần quá bận tâm tới chuyện của cô ta làm gì, thỉnh thoảng để ý một chút là được rồi.” Không phải Thẩm Thanh Lan khinh thường Lý Hi Đồng, mà thật sự thì với chỉ số thông minh của cô ta thì cũng chẳng thể gây được phiền phức gì lớn.
Kim Ân Hi gật đầu, rồi lại bắt đầu nghịch đống dụng cụ thí nghiệm của cô. Từ khi thân phận Lãnh Thanh Thu bị công khai, lúc Daniel cần tranh thì sẽ đến thẳng Giang Tâm Nhã Uyển lấy. Nhan Tịch cũng không còn ở đây nên nơi này đã nghiễm nhiên trở thành căn cứ địa của một mình Kim Ân Hi, từ phòng khách đến phòng ngủ đều có thể thấy “bảo bối” của cô.
“An, cậu nhìn tớ như vậy làm gì?” Kim Ân Hi khó hiểu vì ánh mắt của Thẩm Thanh Lan.
“Cậu còn cái máy theo dõi nào giống như cái cậu đưa cho Eden lần trước không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Kim Ân Hi gật đầu, “Còn, cậu cần à?”
“Ừ.”
“Có điều, cái máy đó có một khuyết điểm là tuy kích thước rất nhỏ, thuận tiện mang theo, người khác cũng không dễ phát hiện ra nó là máy theo dõi, nhưng phạm vi liên lạc của nó rất hẹp, chỉ có thể tương tác với máy chủ trong cự ly hai trăm mét.”
“Không sao, cậu cứ chuẩn bị cho tớ một cái, tớ cần dùng đến nó.”
“Vậy được, tôi sẽ cải tiến nó thêm một chút cho cậu, để cậu mang trên người cũng sẽ không khiến người khác chú ý. Đúng rồi, cậu muốn đưa cho ai hay là cậu dùng? Nếu như đưa cho người khác thì là nam hay là nữ?”
“Một cái tớ giữ lại cho mình, một cái đưa cho Phó Hoành Dật.”
Kim Ân Hi đưa tay làm động tác OK, “Được, tớ biết rồi, mấy ngày nữa đưa cậu, đảm bảo hoàn hảo.”
Thẩm Thanh Lan cũng không quan tâm đến hình dáng của nó, chỉ cần tính năng mạnh là được, nhưng cô sẽ không ngờ việc làm tùy hứng lần này của mình lại giúp cô rất nhiều trong tương lai.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tớ về đây.” Thẩm Thanh Lan tạm biệt, Kim Ân Hi liền gật đầu.
***
Khi nhận được lời mời tham gia dạ tiệc của Ôn Hề Dao, Thẩm Quân Dục đã rất ngạc nhiên.
“Làm bạn trai tham gia buổi tiệc với cô?” Thẩm Quân Dục nhướng mày, đặt cây bút trong tay xuống, lưng tựa vào ghế.
“Đúng vậy, bữa tiệc tối này rất quan trọng, nhưng tôi lại không có bạn đi cùng, dù sao cũng không nên để tôi đi dự tiệc một mình chứ. Chẳng hay Tổng Giám đốc Thẩm có thời gian không?”
“Mấy giờ?” Đây coi như là đồng ý rồi.
Ôn Hề Dao cười cười, “Bảy rưỡi tối nay, ở Hoàng Đình.”
“Được, năm giờ tôi sang đón cô.”
Ôn Hề Dao đồng ý rồi cúp điện thoại, sau đó nhìn sang thư ký nói, “Hội nghị chiều nay giao cho Phó tổng, tôi đi trước.”
Thư ký gật đầu tỏ ý đã hiểu, Ôn Hề Dao xử lý văn kiện cuối cùng xong thì rời khỏi văn phòng. Nhưng vừa mới xuống tầng dưới công ty, cô liền gặp phải Đỗ Nam đã lâu không thấy. Từ buổi gặp mặt ở thành phố Lâm lần trước, đã khá lâu Đỗ Nam không xuất hiện trước mặt Ôn Hề Dao nữa, cô cũng đã nhanh chóng quên mất sự tồn tại của người này.
“Hề Dao.” Đỗ Nam vẫy tay với Ôn Hề Dao từ rất xa, nụ cười trên môi vô cùng rạng rỡ. May mà lúc này không phải thời gian tan tầm, bằng không thì nét mặt này của anh ta không khiến người khác chú ý mới là lạ.
Ôn Hề Dao rất muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng nghĩ đến cái tính bám dai như đỉa của Đỗ Nam, cô đành phải đi tới, “Sao anh lại ở đây?”
Đỗ Nam cười ôn hòa, “Tất nhiên là anh tới thăm em rồi. Dạo trước anh bận tiếp quản công ty của gia đình nên không có thời gian ở bên cạnh em. Hề Dao, em không trách anh chứ?”
Ôn Hề Dao mơ hồ cảm thấy bệnh nhức đầu của mình lại sắp tái phát, trừng mắt với anh ta, “Đỗ Nam, lần trước tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có bạn trai. Sau này chúng ta cũng nên giữ khoảng cách thích hợp đi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm.”
“Hề Dao, em đừng giận, dạo này anh thật sự bận chuyện của công ty chứ không phải cố ý không quan tâm tới em đâu. Em xem, anh vừa rảnh là đã lập tức đến thủ đô thăm em này.” Đỗ Nam cứ như không nghe thấy lời nói của Ôn Hề Dao.
Ôn Hề Dao trợn to mắt, cô thật sự nghi ngờ Đỗ Nam có phải là người trái đất này không nữa. Nếu không thì sao anh ta lại không hiểu tiếng người như thế?
“Đỗ Nam, tôi tin anh đã hiểu ý của tôi rồi. Anh ở bên cạnh tôi cũng đã hơn hai mươi năm mà tôi vẫn không thể thích anh được. Anh nên hiểu rõ, giữa chúng ta là không có khả năng.”
Nụ cười dịu dàng trên mặt Đỗ Nam dần biến mất, anh ta yên lặng nhìn Ôn Hề Dao bằng ánh mắt buồn bã, “Hề Dao, em nhất định phải đối xử tàn nhẫn với anh vậy sao? Em thà tìm một người đàn ông không tồn tại để qua mặt anh chứ không muốn cho anh một cơ hội sao?”
“Không, anh nói sai rồi.” Ôn Hề Dao sửa lời anh ta, “Bạn trai tôi có tồn tại, lần trước anh đã từng gặp anh ấy rồi. Anh ấy chính là Thẩm Quân Dục, Tổng Giám đốc của tập đoàn Quân Lan, tôi đang hẹn hò với anh ấy.”
“Đỗ Nam, cũng coi như là chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ bé, tính tôi thế nào chắc anh cũng biết, chuyện mà tôi không thích thì người khác có cố ép thế nào, tôi cũng sẽ không làm. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói câu này với anh nhưng sẽ là lần cuối cùng. Tôi không thích anh, nếu anh không dây dưa nữa thì chúng ta vẫn là bạn bè, còn nếu anh cứ tiếp tục như vậy, thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm được nữa. Anh có thể cách xa tôi bao nhiêu thì hãy cách xa tôi ra bấy nhiêu, nếu không tôi cũng sẽ không nể mặt chú dì, thậm chí là cả ba mẹ tôi.”
Ôn Hề Dao vòng qua anh ta, định bỏ đi.
“Hề Dao.” Đỗ Nam gọi cô từ phía sau.
Ôn Hề Dao dừng bước lại.
“Thật sự một cơ hội nhỏ nhoi em cũng không muốn cho anh sao?”
“Đúng.” Cô trả lời như đinh đóng cột, không hề do dự chút nào.
“Rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt bằng anh ta?” Đỗ Nam hỏi.
“Đỗ Nam, anh không phải là mẫu người em thích. Nếu có thể, em cũng rất muốn người mình thích là anh.” Như vậy sẽ không lãng phí tình yêu sâu đậm bao nhiêu năm qua anh dành cho em.
Ôn Hề Dao đã rời đi, nhưng Đỗ Nam vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt đau thương. Anh cũng là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, nhưng vì một người phụ nữ mang tên Ôn Hề Dao, anh đã vứt bỏ lòng kiêu ngạo của mình, không biết xấu hổ, không cần thể diện bám theo sau cô, chỉ hy vọng cô có thể liếc mắt nhìn anh một cái. Thế nhưng cuối cùng, Ôn Hề Dao vẫn tiếc rẻ một cái nhìn kia, yêu một người đàn ông chỉ mới xuất hiện vài ngày ngắn ngủi trong cuộc đời cô.
Lúc Thẩm Quân Dục tới đón Ôn Hề Dao thì phát hiện hình như tâm trạng của cô không tốt lắm, anh nhướng mày hỏi, “Đây là nhìn thấy tôi thì mất hứng sao?”
Ôn Hề Dao đang trang điểm, nhìn Thẩm Quân Dục qua gương, thấy anh ấy mặc một bộ âu phục xanh đậm. Trùng hợp thay, trên người cô cũng là một bộ lễ phục dạ hội màu xanh đậm. Cô liền không nhịn được bật cười, có nên khen ngợi rằng hai người họ rất ăn ý với nhau không?
“Anh nói đùa không buồn cười chút nào.” Ôn Hề Dao trả lời.
Thẩm Quân Dục ngồi xuống ghế sô-pha bên cạnh, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên lật xem, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Khoảng chừng một tiếng sau, Ôn Hề Dao mới trang điểm xong. Thẩm Quân Dục đứng lên, đặt tạp chí sang một bên, “Đi thôi.”
Ôn Hề Dao nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Anh đối với phụ nữ luôn kiên nhẫn như vậy sao?”
Thẩm Quân Dục nhếch môi, “Để đề phòng một số người nói tôi không ga lăng thôi.”
Ôn Hề Dao bĩu môi, người đàn ông này sao lại so đo từng tí như thế chứ?
“Đúng rồi, đúng lúc cuối tuần này là sinh nhật của Thanh Lan, tôi muốn tổ chức cho em ấy một party sinh nhật. Cô có thời gian tham dự không?”
“Sinh nhật Thanh Lan là cuối tuần này sao?” Ôn Hề Dao suy nghĩ một chút rồi nói, “Cuối tuần này chẳng phải là ngày quốc tế thiếu nhi sao?”
Thẩm Quân Dục cười, “Ừ, sinh nhật của con bé đúng vào ngày quốc tế thiếu nhi. Thuở bé nó còn từng than thở với mẹ rằng mình thật thiệt thòi, người khác đều có ngày sinh nhật và ngày quốc tế thiếu nhi riêng, còn con bé lại bị trùng một ngày, không công bằng gì cả.”
Ôn Hề Dao không nhịn cười được, không ngờ Thẩm Thanh Lan khi còn bé lại đáng yêu như vậy, “Sinh nhật Thanh Lan thì tất nhiên tôi phải đi rồi.”
Thấy nụ cười trên mặt cô, chân mày Thẩm Quân Dục cuối cùng cũng giãn ra, trong mắt ánh lên nụ cười mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.
“Vậy đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô.”
“Tổ chức lớn thế cơ à? Tôi tưởng rằng chỉ là một buổi party riêng tư thôi chứ.”
“Cũng không phải lớn gì, đến tham sự đều là một số thân thích với bạn bè thôi. Có điều, đây coi như là sinh nhật gần đây nhất mà con bé tổ chức ở nhà mẹ đẻ, nên tôi muốn làm long trọng một chút.” Ngày cử hành hôn lễ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng đã được định, đúng vào mùng chín tháng chín, chỉ còn có ba tháng. Hai nhà đã bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị mọi thứ, Thẩm lão gia và Phó lão gia còn thường xuyên tụ tập bàn bạc chi tiết hôn lễ. Nhưng hai đương sự lại vẫn nhàn nhã tận hưởng cuộc sống êm ả của họ, cứ như người kết hôn không phải là bọn họ vậy.
“Được, tôi nhất định sẽ đến tham dự đúng giờ, tuyệt đối không đến muộn.”
Đã đến nơi, Thẩm Quân Dục bước xuống xe trước, sau đó đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Ôn Hề Dao, mấy thứ như phong độ ga lăng gì đó đều thể hiện ra hết. Khóe môi Ôn Hề Dao cong lên khẽ cười, cô khoác tay Thẩm Quân Dục đi vào hội trường buổi tiệc.
Đây chỉ là một tiệc rượu rất bình thường, dù không tham gia cũng không sao. Thẩm Quân Dục cũng nhận được thiệp mời, nhưng lại không định tham gia, lần này đến là chỉ vì đi cùng Ôn Hề Dao.
Ôn Hề Dao mới nhậm chức Tổng Giám đốc ở tập đoàn quốc tế Tân Hòa, ở thủ đô vẫn còn rất nhiều người không biết đến cô. Vì thế trong thời điểm hiện tại, cô vẫn phải tham dự những trường hợp như thế này nhiều hơn.
Lúc trò chuyện một vòng với đám cáo già trên thương trường kia, Ôn Hề Dao cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.
Đám cáo già này trò chuyện với cô chỉ là bề ngoài, thăm hỏi quan hệ của cô với Thẩm Quân Dục mới là thật, chỉ có một số ít người thực sự quan tâm đến vị tổng giám đốc mới này, dù sao sự xuất hiện của cô cũng khá là bất ngờ.
Ôn Hề Dao không phải mới lăn lộn trên thương trường ngày một ngày hai, ăn nói rất cẩn thận. Đám cáo già này thấy không moi được tin gì, tất nhiên cũng đành phải từ bỏ, cuối cùng Ôn Hề Dao cũng có thể thở phào.
Cô tìm một góc mà người khác không chú ý đến, len lén xoa xoa gò má của mình. Tối nay cứ phải cười liên tục, mặt cô cũng cứng đơ luôn rồi.
“Không ngờ Thẩm Quân Dục lại thích kiểu phụ nữ như cô.” Một giọng nữ xa lạ truyền đến từ bên cạnh. Ôn Hề Dao nhìn sang, khóe môi khẽ cong, “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là người tiếng tăm lừng lẫy, tiểu thư Lý Hi Đồng.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh chữ “Lý“. Thấy sắc mặt của Lý Hi Đồng tái xanh vì tức, trong mắt cô còn hiện vẻ thích thú.
Lý Hi Đồng lạnh lùng hừ một tiếng, ghen tức nói, “Chỉ là một ả phụ nữ leo lên nhờ đàn ông, có gì đặc biệt hơn người chứ? Sẽ có một ngày Thẩm Quân Dục vứt bỏ cô thôi. Cô muốn tiếp cận Thẩm Quân Dục để gả vào nhà họ Thẩm sao? Đúng là nằm mơ!”
Ôn Hề Dao tựa vào cây cột sau lưng, cố hết sức làm giảm áp lực trên đôi chân. Hôm nay để phối hợp bộ lễ phục này, cô đã mang một đôi giày không vừa chân lắm, cọ vào gót chân đau không chịu được.
“Vậy cũng còn hơn một số người rõ ràng đã bước vào được nhà họ Thẩm rồi còn bị đuổi ra ngoài.”
“Cô!” Lý Hi Đồng nghiến răng.
Ôn Hề Dao nhướng mày, “Tôi làm sao?”
Có giỏi thì cô cắn tôi đi, xem tôi có sợ cô không!
Trong mắt Lý Hi Đồng, thái độ của Ôn Hề Dao rõ ràng là vô cùng châm chọc và khiêu khích. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, từ khi bị nhà họ Thẩm đuổi đi đến nay, cứ nhìn thấy người của nhà họ Thẩm là cô ta căm hận đến nghiến răng. Cô ta không dám động đến Thẩm Quân Dục, nhưng với người phụ nữ này thì chưa chắc.
Cô ta đã nhận ra Ôn Hề Dao từ lâu. Trước kia, cô ta đã gặp người phụ nữ này lúc ở thành phố Lâm, không ngờ vì theo đuổi đàn ông mà lại còn bám theo đến tận thủ đô.
Ôn Hề Dao lanh mồm lanh miệng, Lý Hi Đồng hoàn toàn không nói lại cô nên bị chọc tức muốn chết. Cô ta xoay người định bỏ đi thì bị Ôn Hề Dao gọi lại, “Chờ đã.”
“Tiểu thư Lý Hi Đồng. Lần sau, trước khi phê bình người khác thì nên xóa sạch đời tư của mình đi đã, bằng không sẽ khiến cho người khác thấy gai mắt và buồn cười lắm.”
Lý Hi Đồng tái xanh mặt, có lẽ là vì không ngờ sức chiến đấu của Ôn Hề Dao lại mạnh như vậy. Cô ta không những kiếm chuyện không thành công mà ngược lại còn bị ăn tức đến no bụng. Lý Hi Đồng bước đi vô cùng vội vàng, thầm nghĩ hôm nay nhất định cô ta đã làm rơi não nên mới tới tự chuốc nhục vào thân.
“Xí! Sức chiến đấu kém như vậy, đúng là con nhà lính tính nhà quan, ai mà chiều nổi cô ta chứ.” Ôn Hề Dao bĩu môi.
“Ha ha.” Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Ôn Hề Dao đưa mắt nhìn sang, liền thấy Thẩm Quân Dục đang cười nhìn cô, “Không ngờ mồm mép của Tổng Giám đốc Ôn lại còn lanh lẹ như vậy.”
Ôn Hề Dao ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Tôi cũng không ngờ Tổng Giám đốc Thẩm lại có sở thích trốn trong góc tường nghe lén.”
Thẩm Quân Dục chỉ cười cười, anh vừa chào hỏi với người khác xong đã không thấy bóng dáng Ôn Hề Dao đâu. Thấy đêm nay cô uống nhiều rượu, anh sợ cô gặp phải chuyện không hay nên mới đi tìm cô, nhưng tìm một vòng vẫn không tìm được, khi đến đây thì lại phát hiện cô đứng trong góc này.
Nghe thấy cô tranh cãi với Lý Hi Đồng, Thẩm Quân Dục bật cười.
Tối nay, Ôn Hề Dao quả thật uống không ít, nhưng tửu lượng của cô không tệ, chỉ có khuôn mặt hơi hồng hồng mà thôi, trông cô lại càng có nét xinh đẹp khác thường.
“Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.” Thẩm Quân Dục đề nghị.
Ôn Hề Dao gật đầu, xã giao thì cũng xã giao rồi, bây giờ về cũng được rồi. Cô đứng thẳng người, rời khỏi hội trường buổi tiệc cùng Thẩm Quân Dục.
Vừa ra tới cửa, Ôn Hề Dao bỗng dừng bước. Vừa rồi cũng không cảm thấy sao cả, bây giờ nghỉ ngơi một lúc rồi, cô mới thấy gót chân càng đau hơn. Cô cau mày, thầm nghĩ cố chịu đựng một chút sẽ ổn thôi.
“Cô đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy xe.” Thẩm Quân Dục ôn hòa nói.
Ôn Hề Dao không phản đối.
Thẩm Quân Dục lái xe tới. Ôn Hề Dao ngồi vào ghế phó lái. Vừa cài dây an toàn xong, Ôn Hề Dao đã thấy Thẩm Quân Dục khom người, cầm chân cô lên, khiến cô giật mình, “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Quân Dục nâng chân cô lên, cởi đôi giày trên chân cô ra, “Nhiều khi, tôi thật sự không hiểu nổi phụ nữ các cô. Một đôi giày rõ ràng là không vừa chân nhưng các cô vẫn mang nó chỉ vì đẹp, cuối cùng chẳng phải người chịu tội vẫn là các cô thôi sao.”
“Anh thì biết cái gì, phụ nữ muốn đẹp thì cần phải hy sinh gì đấy.” Ôn Hề Dao lí nhí đáp.
Gót chân của cô đã bị cọ rách một mảng da, còn chảy máu. Thẩm Quân Dục cau mày, dán một miếng băng cá nhân lên, “Trên xe tạm thời chỉ có thế thôi, dán tạm cái này vậy.”
Ôn Hề Dao lặng lẽ nhìn anh ấy dán vết thương giúp cô, sau đó lại bỏ chiếc giày còn lại ra, dán rất cẩn thận.
Không gian trong xe chật hẹp, Thẩm Quân Dục cách cô hơi gần. Cô có thể ngửi thấy rất rõ mùi sữa tắm trên người anh, không biết đó là hương gì, thoang thoảng, nhưng lại rất dễ chịu.
Thẩm Quân Dục dán thật kỹ vết thương cho Ôn Hề Dao rồi mới nhìn cô. Thấy cô chỉ nhìn anh không nói lời nào, anh liền quơ quơ tay trước mắt cô ấy, “Ngốc luôn rồi sao?”
Ôn Hề Dao hoàn hồn, nhìn Thẩm Quân Dục bằng ánh mắt quái dị, “Với người phụ nữ nào anh cũng dịu dàng chu đáo như vậy sao?”
Thẩm Quân Dục đưa mắt nhìn cô rồi buột miệng hỏi, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Nếu không thì sao trên xe của anh lại có mấy thứ này?” Lại còn biết gót chân của cô bị giày cao gót cọ xước nữa chứ.
“Chỉ là quen chuẩn bị sẵn một vài thứ trên xe thôi.” Thẩm Quân Dục đáp.
Ôn Hề Dao không nói gì nữa. Thẩm Quân Dục lái xe được nửa đường thì dừng lại, “Cô ở đây chờ tôi, tôi vào trong mua ít đồ.”