Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 111: 111: Nhậm Doanh Doanh Đại Chiến Lâm Bình Chi 1

Mũi chó! Vệ Gia chửi thầm.
Sau khi dọn dẹp đống hỗn độn cho Trần Tê, anh cẩn thận tắm rửa, nhưng không thể tưởng được cô vẫn đoán được.
  "Chết tiệt! Bây giờ tôi đang mơ hay vẫn đang làm gì đó với một anh chàng đẹp trai đây?"


  Lời nói không kiềm chế của Trần Tê khiến khuôn mặt của Vệ Gia trầm xuống.
Nhưng Trần Tê vì để chứng minh cô là Trang Sinh hay bướm đã không ngần ngại tự tát vào mặt mình, nhìn thấy trên mặt có vài vết đỏ mới vất vả lau khô, cô còn muốn cho mình thêm một cái nữa.


Vệ Gia không kìm được nắm lấy tay cô: "Đừng điên, còn chưa thấy đau sao?"
"Ai cho tôi cái người sống này vậy?" Trần Tê nhất thời không tiêu hóa được sự thật quỷ dị này, cô hất đầu hỏi: "Vậy kia, Mầm Miểu đâu? Tối nay cậu ta với tôi...!"


  "Cách vách!" Vệ Gia thấy Trần Tê có chút giãy giụa, tựa hồ có ý nghĩ xuống giường đi thẳng sang phòng bên cạnh, không nóng không lạnh khuyên can: "Đừng đi, hắn say hơn em nhiều."


Anh thậm chí còn không thèm nói chàng trai tên "Miêu Miêu" kia sau khi uống quá nhiều đã ôm lấy anh, chốc lát thì gọi "Sư ca", chốt lát lại kêu "Sư tỷ", khóc như một học sinh năm nhất mẫu giáo.
Người uống say Vệ Gia đã thấy nhiều, nhưng hiếm khi say đến mức còn nghĩ đến việc viết nhật ký hàng tuần.


Anh đến giờ vẫn không biết "nhật ký hàng tuần của tôi đã đầy" nghĩa là gì.
  "Cậu ta vất vả lắm mới ngủ được, người phục vụ còn đang dọn phòng, em sẽ không có tâm tình làm cái gì ở trong hoàn cảnh như thế đâu."


  Trần Tê tưởng tượng cảnh đó một lúc, tạm thời xua tan suy nghĩ thoáng qua về việc đào tẩu với tiểu tình nhân của mình, và tập trung vào việc gây rắc rối với Vệ Gia.
  "Anh đến làm gì? Ai bảo anh phá hỏng việc tốt của tôi?"
  "Mẹ ngươi."


  "Mẹ ngươi! Nhà ngươi! Ta còn chưa mắng ngươi, ngươi đã kích động!".
||||| Truyện đề cử: Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời |||||
(Editor: Theo dòng cảm xúc của nhân vật thì lúc này Trần Tê sẽ nói theo kiểu ta - ngươi.)


  Vệ Gia lặng lẽ lấy tin nhắn trong điện thoại cổ lỗ sĩ của anh ném vào lòng cô.
Trần Tê vẫn còn tức giận, đón đầu đụng phải một đoạn tin nhắn.
Khi dòng chữ đầu tiên của tin nhắn "Segane nói..." xuất hiện, trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời.
  Không sai, chính là mẹ cô!


Khỏi phải bàn về việc mẹ cô có được số điện thoại di động của Vệ Gia như thế nào, bà Tống anh minh thần võ, không gì không làm được.
Từ lúc Trần Tê hiểu chuyện đến giờ, chỉ cần Tống Minh Minh muốn, bà có thể liên lạc với cha mẹ của bất kỳ người bạn nhỏ nào của cô mọi lúc, mọi nơi.


  "Bà ấy có từng quấy rầy anh không?" Trần Tê tức giận hỏi.
  Vệ Gia lắc đầu, tỏ vẻ thận trọng, một lúc sau mới nói thêm: "Hôm đó có người gửi đến trường một hộp bánh nướng nhỏ, trên đó còn có một bài thơ, đề chữ Tống.
Anh suy nghĩ có phải..."


  Không phải mới lạ! Sau khi đào sâu ba thước xuống đất, Vệ Gia không thể tìm thấy một người nào khác có họ là "Tống" và có thể tặng thơ.
  Nhưng Trần Tê lúc này lại cố ý hỏi: "Khi nào?"
  "Ngày em giận...!Buổi tối."
  "Bánh có ngon không?"


  "Anh rất ít ăn đồ ngọt, nhưng sau khi nếm thử thấy cũng ổn."
  "Không sợ độc chết anh!"
  Bình thường dưới tình huống này, Vệ Gia quyết tâm không thử đồ ăn không rõ nguồn gốc, kể cả khi chiếc bánh này từ hộp đến cốc đều tinh xảo đến từng chi tiết (ngoại trừ mùi vị hơi thô).


Nhưng đêm đó hắn ở trong ký túc xá phát ngốc, đột nhiên cảm thấy mình không có gì đáng ngại.
Anh thậm chí còn nghĩ xem có thể có ẩn ý sâu xa nào đó trong phôi bánh hay không, nhưng anh chỉ ăn một ít vỏ trứng và mảnh vụn thực vật.
  "Mẹ em..
Tại sao Tống nữ sĩ lại đưa bánh cho anh?"


  "Làm sao em biết được? Ồ, chiếc bánh đó có một cái tên - thứ mà anh không có!"
  Trần Tê ác ý nói và đợi Vệ Gia hỏi, chính mình sẽ tiếp tục làm bẽ mặt anh.
Tuy nhiên, anh chỉ ngẩn ra một chút, khuôn mặt anh ấy đỏ bừng một cách kỳ lạ.


  Trần Tê đi theo con đường mà anh đang tránh đi, ngay lập tức hiểu anh đã nghĩ sai.
Cô siết chặt áo choàng tắm, nắm lấy đai áo choàng tắm và kéo về phía anh.


  "Tên của chiếc bánh đó là "Liêm sỉ", anh có sao! Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng nói với em là anh liên tưởng đến chiếc bánh có mùi phân gà đó với em! Em khó ăn như vậy ư?"


  Cô dường như đã quên rằng mình vẫn đang cưỡi trên người anh trong bộ quần áo xộc xệch, và cái tên bánh tạm thời kia không liên quan gì đến cô.
  Thắt lưng của áo choàng tắm thô ráp nhưng mềm mại, sự khiêu khích trên khuôn mặt còn thật hơn.


Vệ Gia theo bản năng chặn lại, sau đó không trốn nữa, cũng không hé răng, chỉ là hơi nghiêng mặt sang một bên, mặc cho Trần Tê trút giận.
Trần Tê đấm anh vài cái, thở dốc khi nhìn thấy khóe miệng anh đang cố nhẫn nhịn, quai hàm căng thẳng, cổ ngày càng đỏ bừng, liền có ảo giác là mình đang cường bạo hắn.


  Phi! Cơn say nửa đêm ngày một dâng cao!
  Cô kiên quyết chấm dứt vở kịch "Nhậm Doanh Doanh đại chiến Lâm Bình Chi", đồng thời đem tất cả thù mới hận cũ ra giải quyết.
  "Mẹ em nói anh tới anh liền tới, anh nói anh rẻ tiền hay không!"
  "Rẻ..."


  Tin nhắn của Tống nữ sĩ ám chỉ rất rõ ràng, Vệ Gia biết anh có thể gặp phải cảnh gì, nhưng anh vẫn cắn câu tới.


Cô tùy ý vui vẻ với người khác, anh còn nghe nội dung nhật ký hàng tuần của tình địch, thậm chí còn đưa cô ra khỏi cảnh nôn mửa, phục vụ trà nước, nghe đánh mắng, không phải rẻ tiền thì là gì?


Với thái độ nhẫn nhục chịu đựng và cam chịu như vậy, Trần Tê ngược lại không thể nào xuống tay - thời khắc mấu chốt giảng đạo lý là tật xấu lớn nhất của cô! Cô kìm lại mấy phần kiêu ngạo, thanh âm cũng yếu ớt đi, trong giọng điệu có chút thương hại không biết là vì chính mình hay vì anh.


  "Em hỏi anh, tại sao lại ở chỗ này?"
  Dây áo choàng tắm của Trần Tê vẫn đang rũ xuống trên mặt Vệ Gia, xúc cảm do bị đánh mang lại giống hệt như vết thương trên cánh tay anh - hơi đau và ngứa khi nghĩ đến cô.
So với cái khác, những tiền đề và hậu quả khác trở thành những bóng ma mờ ảo.


Nếu cô đã hỏi, Vệ Gia lại đem những thứ đó mang ra sắp xếp một hồi.
  Anh đến bệnh viện để tự mình tháo chỉ, Tôn Trường Minh gọi điện và lịch sự hỏi liệu có thể ăn trưa cùng nhau không.
Cơm trưa là một bếp nhỏ trong nhà ăn của công ty, chỉ có hai người bọn họ.


Tôn Trường Minh đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn đối với Vệ Gia vì đã bảo vệ Tôn Kiến Xuyên trong lúc nguy cấp, sau đó tự nhiên đề cập đến vấn đề của Vệ Nhạc.


  Đối với Vệ Nhạc, ấn tượng của Tôn Trường Minh chỉ là một cô gái thiểu năng nhưng dễ thương, khi về quê gặp qua vài lần, rụt rè gọi ông là "cha của anh Xuyên Tử".
Ông cảm thấy tiếc cho Vệ Nhạc nhưng càng đau lòng cho Vệ Gia hơn, luôn mồm oán trách Vệ Gia không nên tự mình chống lại những điều này.


Sính lễ kia không ít nhưng cũng không nhiều lắm, làm trưởng bối, ông làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
  "Trong tất cả hậu bối, ta xem trọng nhất chính là cậu, cùng tuổi với nhau nhưng cậu với thằng bé ngốc nhà chúng ta một trên trời một dưới đát.


Đừng xem nó bên ngoài ca múa thành danh, trong nhà trông cậy không được nó.
Con trai ngoan, nghe chú nói này, chăm chỉ học Hóa đi, sau khi tốt nghiệp phụ ta một tay.
Ta tin cậu!"
Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Trường Minh bày tỏ ý tứ như vậy với Vệ Gia.


Từ rất sớm ông đã nghe giáo sư Trần nói về thiên phú hóa học của Vệ Gia, nhưng ông không ngờ rằng Vệ Gia sẽ chọn chuyên ngành thú y.
Sau đó Tôn Trường Minh vô tình nhìn thấy báo cáo thí nghiệm của Trần Tê mà Vệ Gia giúp một tay, cũng biết muốn nhặt lên việc này cũng không phải chuyện khó.


Ông không bao giờ che giấu sự ngưỡng mộ và công nhận của mình đối với hậu bối trẻ tuổi này, luôn nói rằng Vệ Gia là người nhạy cảm và kiên định, và đó chính là một chàng trai trẻ mà ông thiếu ở bên cạnh.


Kỳ thật, những người trẻ xuất sắc có rất nhiều, cái gọi là tài năng thiên phú trong hóa học không có giá trị gì.
Chỉ cần có thể trả giá, tài năng ưu tú nào mà không có chứ.


Tôn Trường Minh mấy năm gần đây đã cống hiến hết mình cho nhà máy hóa chất, điều ông thiếu chỉ là một người mà ông có thể tin tưởng và sử dụng được thôi.
Vệ Gia biết ý tứ này, ông cũng biết Vệ Gia biết.


Lão Vệ đã làm việc có thể nói là tận tâm tận lực với ông, nhưng Vệ Gia lại càng phù hợp với tâm ý của ông hơn.
  Trần Tê đã từng hỏi Vệ Gia, lái xe cho nhà họ Tôn không xấu hổ sao? Mặc kệ có xấu hổ hay không, trong thâm tâm Vệ Gia không muốn dây dưa quá nhiều với Tôn gia.


Anh đã tránh học chuyên ngành Hóa học ngay từ đầu, không thể nói hoàn toàn không có yếu tố đó.
Trần Tê là một người có trái tim pha lê nhưng cô chưa bao giờ trải qua đau khổ, cô ấy không biết rằng cuộc sống tiến hay lùi không khó, khó khăn nằm ở chỗ "có lựa chọn"..