Khi lá phong đỏ tràn ngập hậu sơn Phi Ưng Xã, Minh chủ võ lâm Trần Mặc và Đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá đồng thời nhận được một tấm thiệp cưới tới từ phái Hoa Sơn.
Mà điều khiến người ta không tưởng được chính là: Khuyết Thủy đã lâu không đi lại giang hồ cũng nhận được một tấm thiệp.
Ngày mười sáu tháng mười, đệ tử Hoa Sơn Liễu Như Phi cùng một trong tứ đại mỹ nữ giang hồ Bạch Đỗ Quyên vĩnh kết mối duyên Tần Tấn.
Khuyết Thủy nhìn thiệp mời trong tay, tùy tiện vứt nó sang một bên.
Yến Vô Úy thân là Minh chủ võ lâm tuyệt đối sẽ không mang cậu tới loại tiệc công khai này, Yến Vô Quá ắt càng không thể.
Cậu hiện giờ đối với Viên gia, thậm chí đối với cả giới võ lâm Bạch đạo mà nói thì chỉ là một điều sỉ nhục.
Không có ai muốn nhìn thấy cậu, càng huống chi là thấy cậu và đại Minh chủ, đại hào kiệt trong lòng bọn họ cùng nhau xuất hiện.
Không biết Bạch Đỗ Quyên vì sao muốn đặc biệt mời cậu tham dự tiệc cưới lần này.
Cậu cũng không muốn đi, đi làm cái gì? Để bị người thầm đâm chọc sau lưng, bị người nhạo báng sao? Người trong Vô Úy trang và Phi Ưng Xã cười nhạo cậu, khinh thường cậu, thầm nhạo báng cậu đã rất nhiều rồi, cậu hà tất phải chạy đến cho nhiều người xem thường hơn nữa.
Khi Yến Vô Úy tiến vào viện tử bị thay đổi thành hoa viên của cậu, Khuyết Thủy đang tu sửa giàn nho của cậu.
Dùng thừng cỏ buộc chặt ở góc dựng thành giá, giỡ bỏ cái giàn cũ không vững chắc, quấn lại thừng cỏ mới lên trên.
Yến Vô Úy dừng lại bên cạnh cậu.
Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn y, do dự một chút rồi chậm rãi quỳ xuống.
Từ sau lần muốn cậu hầu hạ ở phòng ăn lúc trước, đã sáu ngày trôi qua, đôi huynh đệ này đều không hề chạm vào cậu.
Vì sao? Bọn họ đã hết hứng thú rồi ư? Nghĩ tới khả năng này, Khuyết Thủy càng cúi đầu thấp xuống một chút.
Cậu không có năng lực phản kháng, chỉ có thể chờ đợi bọn họ tận hứng.
Ngày này vất vả lắm cuối cùng cũng đợi được rồi…
Yến Vô Úy đưa tay hái một chùm nho xanh quả tròn lẳn, bứt một quả bỏ vào trong miệng.
Nhất thời, vị chua chát khôn xiết tràn đầy cả khoang miệng.
Giàn nho này là sau khi hai huynh đệ bọn họ đồng thời có được Khuyết Thủy không lâu, bọn họ và Khuyết Thủy tự tay dựng nên.
Gần một năm lại đây chỉ kết một lần quả như vậy, lại chua chát khó ăn tới mức còn chẳng bằng quả dại.
Yến Vô Úy cúi đầu nhìn thanh niên đang quỳ trên mặt đất không nói một lời, vị chua chát trong miệng tựa hồ tràn cả vào trong tâm.
“Đứng dậy đi, mặt đất lạnh, đừng để sinh bệnh.”
Y vứt nho đi, vươn tay kéo thanh niên dậy.
Một trận gió thu thổi tới, y sam của thanh niên xốc lên, để lộ một đôi chân xích lõa thẳng tắp.
Y biết dưới kiện trường sam này Khuyết Thủy cái gì cũng không mặc, đây là quyết định hoang đường lúc trước của bọn họ, tới hôm nay đã trở thành thói quen của Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy để mặc y kéo hai tay của cậu đứng đó, cậu không muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt người này, bởi vì đôi mắt “dịu dàng” của Yến Vô Úy luôn sẽ khiến cậu nghĩ tới một người khác.
Một người không biết có phải đã từng thực sự yêu thương cậu, xót xa cậu.
“Ngươi nhận được thiệp mời của phái Hoa Sơn chưa?”
Khuyết Thủy gật đầu.
Yến Vô Úy trầm mặc một hồi, “Ngươi có muốn đi không?”
Khuyết Thủy có hơi chần chừ.
Y có dự định gì? Bọn họ muốn để cậu làm gì? Vì sao phải hỏi cậu có muốn đi hay không? Cậu muốn hay không muốn thì có gì khác biệt ư?
Bàn tay to lớn ấm áp khô ráo vuốt lên đỉnh đầu của cậu, khe khẽ vỗ về giống như trước đây.
Gió, nhè nhẹ thổi, hồ nước trong veo xao động từng gợn sóng lăn tăn.
Khuyết Thủy chậm rãi nhắm mắt lại.
Yến Vô Úy tựa hồ như si như dại, ngây ngốc nhìn thanh niên trước mắt, mở miệng.
Khuyết Thủy đột nhiên quỳ xuống, tựa như một tính nô nghe lời chui vào dưới háng Vô Úy, lấy lòng dùng mặt của cậu cọ cọ bộ vị kia.
Kích thích đột ngột khiến Yến Vô Úy hít ngược một ngụm khí lạnh, muốn đẩy cậu ra, nhưng cơ thể đã lâu chưa mây mưa lại nhanh chóng nóng bừng lên.
“Khuyết Thủy…” Giọng nói khàn khàn tựa như rên rỉ.
Khuyết Thủy ở bên dưới càng chăm chỉ luật động.
Yến Vô Úy không thể nhịn được nữa, đẩy ngã thanh niên trên mặt đất xoay người áp xuống.
Khuyết Thủy mặc y lật thân thể của cậu qua, càng chủ động cong mông để y dễ dàng thao lộng.
Cảm nhận được hỏa nhiệt ở phía sau không ngừng chen sâu vào trong cơ thể của cậu, Khuyết Thủy rõ ràng đau tới mức cắn chặt môi lại khẽ mỉm cười.
Như vậy mới đúng! Như vậy mới là Yến Vô Úy ngươi! Các ngươi đừng hòng lừa ta, ta biết các ngươi không phải là Trần Mặc! Các ngươi đã không thể tiếp tục lừa gạt ta được nữa!
***
Tính toán thời gian, sáu ngày sau Minh chủ võ lâm Phật Tâm Tuyệt Thủ Trần Mặc cùng sư đệ y —- Viên Khuyết Thủy cũng là nhi tử của tiền Minh chủ võ lâm, tay cầm thiệp mời tới Hoa Sơn.
Bọn họ chân trước vừa tới, Đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã Khuynh Thành Kiếm Yến Vô Quá cũng dẫn đầu bốn thuộc hạ nhanh chóng tới nơi.
Trần Mặc và Yến Vô Quá dĩ nhiên không cần nhiều lời, hai người vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đoàn người còn chưa tới sơn môn Hoa Sơn, chưởng môn Hoa Sơn đã dẫn theo thủ hạ đệ tử tự mình đi nghênh tiếp.
Sau một phen khách sáo, Yến Vô Quá cùng Trần Mặc và Khuyết Thủy dẫn đầu được nghênh tiếp vào đại sảnh tiếp đón.
Vừa tiến vào phòng khách, ôi chao! Một khung cảnh tràn ngập hỉ khí! Đại sảnh luyện võ của phái Hoa Sơn lớn như vậy đã được đã được bố trí thành hơn trăm bàn tiệc.
Khăn trải bàn đỏ thẫm, chữ hỉ đỏ thẫm, nến hỉ đỏ thẫm, thậm chí ở hai bên đại sảnh còn có đội cồng chiêng được thuê về đang đứng chờ giờ lành tới.
Trên người tân lang Liễu Như Phi, tân nương Bạch Đỗ Quyên mặc hỉ bào màu đỏ thẫm đang tiếp đón khách khứa bên trong đại sảnh.
Đại sảnh chứa gần ngàn vị khách vô cùng náo nhiệt, có vẻ khách khứa hầu như đã ngồi đầy các bàn tiệc.
Xem ra nhóm người Yến Vô Quá hẳn là nhóm khách cuối cùng.
Yến Vô Quá thấy cảnh tượng náo nhiệt này nhịn không được nhếch miệng, bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Khuyết Thủy chỉ mặc một kiện giá y đỏ thẫm ngồi ở trên giường đợi gã! Đáy lòng ngứa ngáy không nhịn được quay đầu lại, dán sát tới bên cạnh Khuyết Thủy thấp giọng nói: “Chờ ta mang ngươi về Phi Ưng Xã, chúng ta cũng thành thân thế nào?”
Yến Vô Úy quét mắt nhìn đệ đệ của mình không nói gì.
Chưởng môn Hoa Sơn chỉ làm như tai ông có vấn đề, nghe lầm rồi!
Khuyết Thủy nghe vậy… Theo thói quen gật đầu.
Yến Vô Quá ha ha cười lớn, tâm trạng khoái trá cực điểm.
Không cần chưởng môn Hoa Sơn giới thiệu, mọi người ở đây có ai không biết hai vị này chính là hai nhân vật xuất sắc đứng đầu hai phái một Hắc một Bạch trong võ lâm! Cho dù là những đồ đệ mới xuất đạo, dưới chỉ dạy của tiền bối hoặc bằng hữu của mình cũng tức khắc nhận ra thân phận của hai người này.
Ánh mắt của trăm nghìn người đều tập trung vào hai người này, có hâm mộ, có đố kị, có oán hận, cũng có tôn sùng…
Liễu Như Phi cùng Bạch Đỗ Quyên tiến lên nghênh tiếp.
Khuyết Thủy lùi về sau một bước, tránh ở phía sau Yến Vô Úy.
Yến Vô Quá sải bước tiến lên trước một bước lại bắt gặp Mao Sơn lão đạo bởi vì nhìn thấy gã nên nhanh chóng chạy qua.
“Trần Minh chủ, Viên thiếu hiệp.”
Liễu Như Phi hành lễ, Bạch Đỗ Quyên vén váy thi lễ.
Khuyết Thủy vẫn luôn cúi đầu, cũng không biết trên mặt đối phương là vẻ mặt gì, không đáp lễ cũng không hàn huyên, lặng lẽ vô thanh theo sau Yến Vô Úy tiến vào bên trong.
Bạch Đỗ Quyên muốn nói gì đó, bị Liễu Như Phi giữ chặt.
Bạch Đỗ Quyên muốn vùng ra, thấy sắc mặt Liễu Như Phi không vui lập tức từ bỏ, dù sao hoàn cảnh hiện giờ bất kể cô nói cái gì đều không quá phù hợp.
Yến Vô Quá bị Mao Sơn lão đạo quấn lấy, lôi kéo gã sống chết nói muốn tới Phi Ưng Xã ở vài ngày.
Yến Vô Quá bị lão đạo tính tình trẻ con này quấn đến mức dở khóc dở cười lại không thể tùy tính một chưởng đập chết lão, chỉ thể mỉm cười xã giao.
Chẳng còn cách nào, ai bảo gã hiện giờ đang là Đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã lòng mang đạo nghĩa mà không phải là Lưu Yến Cốc chủ tùy hứng làm bậy cơ chứ! Chỉ một cái chớp mắt như vậy, Yến Vô Úy và Khuyết Thủy đã được dẫn tới ghế thượng tịch ở trong rồi.
“Ồ? Đây chẳng phải là nhi tử Viên Khuyết Thủy của Viên Chính Tiếu Viên đại hiệp sao? Sao y cũng tới đây?” Có người khó hiểu.
Trong lời đồn đãi bên ngoài, Viên Khuyết Thủy hẳn phải đang bế môn tự ngẫm mới đúng.
“Viên Khuyết Thủy là ai?” Có người tò mò hỏi.
“Ngươi ngay đến Viên Khuyết Thủy là ai cũng không biết? Cũng chẳng trách được ngươi, nếu ngươi tham gia Đại hội võ lâm một năm trước ngươi đã không hỏi như vậy. Y ấy à, ta khuyên ngươi tốt nhất nên cách xa y chút! Tránh để dính bẩn!”
“Ha ha, nói không chừng Lưu tiểu đệ nhà chúng ta chính là thích cái dạng này đó!”
“Nói lung tung gì đấy! Lưu tiểu đệ xuất thân thế gia võ lâm, chính nhân quân tử gia phong nghiêm chính, ngươi đừng tùy tiện nói bậy”
“Hừ! Xuất thân thế gia võ lâm thì làm sao!” Có người Hắc đạo không hài lòng, “Các ngươi không thấy Viên Khuyết Thủy nhi tử của tiền Minh chủ nọ chẳng phải là xuất thân từ đại gia tộc thế gia đó sao? Còn không phải cái vẻ thích vểnh mông để nam nhân thao! Một yêu quái xấu xí như Lưu Yến Cốc chủ mà y còn có thể động tình được, sau khi Lưu Yến Cốc chủ chết rồi không biết y làm cách nào chịu đựng được những ngày tháng đó nhỉ!”
“Chẳng phải là còn sư huynh Trần Mặc của y sao! Ha ha!”
“Này! Các ngươi đừng có mà vơ đũa cả nắm nha! Viên Khuyết Thủy kia đê tiện vô sỉ không có nghĩa là võ lâm chính đạo ta…”
“Câm miệng! Lão Vương! Con bà nó, tên thố nhị gia kia quả nhiên làm mất hết mặt mũi võ lâm chính đạo chúng ta! Nhắc đến ta liền thấy ghê tởm! Chẳng trách Viên đại hiệp muốn thoái ẩn giang hồ, có nhi tử bại hoại gia phong như vậy, ông ấy có thể nào không thoái ẩn chứ! Y sao còn không biết xấu hổ chạy tới đây rêu rao?”
“Các ngươi biết không, nghe nói Khuynh Thành Kiếm không có chuyện gì liền chạy tới Vô Úy trang, nghe nói á, hình như là bởi vì Viên Khuyết Thủy kia…”
“Thật hay giả vậy? Yến Đại thủ lĩnh lại đi coi trọng loại hàng đó sao?”
“Hắc hắc, tục ngữ nói không sai, không có lửa làm sao có khói nha, hắc hắc!”
“Các ngươi đừng nói bậy bạ! Bản tiểu thư còn lâu mới tin Yến Đại thủ lĩnh có dính dáng gì tới Vu Sơn Công Tử đắm mình trong trụy lạc kia! Gã tới Vô Úy trang đơn giản chỉ vì thảo luận sự vụ Hắc Bạch đạo và đạo lý cùng tồn tại hòa bình với Trần Minh chủ mà thôi!”
“Lương tiểu thư chẳng lẽ cô nương biết hết à? Lẽ nào cô nương đêm đêm đều canh giữ bên ngoài “khuê phòng” của Viên Khuyết Thủy? Ha ha!”
Khuyết Thủy ở phía sau Yến Vô Úy, đi qua trước bàn của những thiếu niên, thiếu nữ anh hùng kia.
Tiếng nói rì rào nhỏ đi, trở thành mức độ thì thầm thực sự.
Lúc này, cậu thực sự nghe không rõ nữa.
Bạch Đỗ Quyên ngoài miệng không nói gì, ánh mắt lại cứ luôn chú ý tới hướng đi của Khuyết Thủy.
Ánh mắt của cô nhìn Khuyết Thủy rất kì quái, không giống vẻ khinh bỉ đơn thuần như những người khác, tựa hồ còn hàm chứa một vài tình cảm nào khác, có không cam tâm, có thương hại, cũng có… Vui mừng.
Không biết là hữu ý hay vô ý, chưởng môn phái Hoa Sơn khi sắp xếp chỗ ngồi lại đặc biệt tách cậu khỏi Minh chủ võ lâm đương nhiệm.
Cậu đã chẳng phải là nhân vật được kính trọng của một phái cũng chẳng phải là chưởng môn của một môn, càng chẳng phải là đại nhân vật kinh thiên động địa, bị phân tới một bàn khác.
Yến Vô Úy thấy vậy cũng không ngăn cản.
Mông vừa dính lên ghế, hai người ngồi bên cạnh cậu đột nhiên đứng dậy đi sang một bàn khác.
Khuyết Thủy mỉm cười, tự rót trà cho chính mình.
Đối diện có người trừng mắt nhìn cậu.
Khuyết Thủy nhìn gã, tựa hồ có chút ấn tượng, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi người này là ai.
“Ngươi là Viên Khuyết Thủy?” Một thiếu hiệp ngồi ở vị trí sát vách tường đột nhiên hỏi cậu.
Khuyết Thủy gật đầu thừa nhận.
“Lời đồn về ngươi trên giang hồ là thật?”
Khuyết Thủy uống trà, tâm nghĩ thiếu hiệp này cũng thực thẳng thắn.
Giải thích thì có thể có kết quả gì? Có ai sẽ tin tưởng những lời cậu nói? Thà rằng thẳng thắn ngẩng đầu thừa nhận, còn hơn nói ra cầu người tin tưởng mà tự rước lấy nhục.
Vậy nên cậu một lần nữa gật đầu.
“Ào!” Một cốc trà lạnh hất thẳng lên mặt của cậu.
Đối phương tựa hồ không ngờ vừa hất đã trúng, hơi ngẩn người, bỏ lại một cậu không biết xấu hổ đứng dậy rời đi.
Người trên bàn toàn bộ đều ngây người.
Hành vi của Viên Khuyết Thủy tuy khiến người trong võ lâm khinh thường, nhưng bởi vì kiêng kị thân phận của người đứng sau cậu nên chỉ dám khinh thường ngoài miệng mà thôi, ai ngờ vị thiếu hiệp ăn mặc lộng lẫy này lại dám khó xử cậu trước mặt mọi người? Đây là hậu nhân nhà ai? Gan sao lại lớn như vậy? Là nghé mới sinh không sợ cọp, hay là ý đồ khiêu khích nhằm vào Minh chủ võ lâm? Hơn nữa Viên Khuyết Thủy kia vì sao không tránh?
Hễ là người nhìn thấy một màn này đều đồng loạt nhìn về phía người mang thân phận Minh chủ võ lâm ngồi ở thượng tịch đang hàn huynh cùng đại nhân vật của các môn, các phái.
Dường như không một ai chú ý tới nơi này của bọn họ.
Là không để ý? Hay là mặc kệ? Khuyết Thủy nâng tay áo lau mặt.
Ở phía đối diện, người nọ chớp mắt trên mặt liền lộ vẻ lo lắng, mở miệng nói: “Ngươi vì sao không tránh?”
Vì sao không tránh? Thân thủ của cậu hiện tại tới cả một tên côn đồ cũng chưa chắc đã đánh được.
Khuyết Thủy không nói gì, cậu không nhớ nổi người này là ai, cũng không nhớ nổi bọn cậu đã từng kết giao.
“Âu Dương! Ngươi tại sao lại ra bàn này ngồi?” Có người đi tới không chút khách khí cốc lên đầu thanh niên kia.
Thanh niên tên Âu Dương quay đầu muốn kéo người tới ngồi xuống, “Đường Lục, ngươi xem đây là ai?”
Đường Lục liếc mắt nhìn Khuyết Thủy, hừ lạnh một tiếng: “Một phế vật có gì đáng để nhìn!”
“Đường Lục!” Âu Dương khẽ quát, vội vã nhìn về phía Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy giống như không hề nghe thấy, cúi đầu lặng lẽ nhìn chén trà trước mặt mình.
“Y không phải là phế vật thì là gì! Đường đường là nhi tử của tiền Minh chủ lại bị kẻ khác hắt nước lên mặt ngay trước công chúng! Minh chủ võ lâm hiện nay nghe nói là sư huynh của y cũng mặc cho kẻ khác vũ nhục sư đệ của mình! Đi! Không được ngồi ở bàn này! Miễn cho ta ăn không tiêu!”
Yến Vô Úy ở bên kia ngẩng đầu nhìn về phía này, lời nói của Đường Lục tuy không lớn, nhưng cũng đủ để y nghe được rõ ràng.
Có người vũ nhục Khuyết Thủy? Chú ý tới phần tóc ẩm ướt, vạt áo trước ướt đẫm của Khuyết Thủy, ánh mắt của Yến Vô Úy chớp mắt liền lạnh băng, sau đó lại quay về dáng vẻ bình đạm vô ba.
Vừa rồi bận rộn giao thiệp với đám chưởng môn, chủ phái khó chơi khó chơi này, vốn cho rằng cậu có thể tự chăm sóc chính mình, nhất thời lại quên mất Khuyết Thủy đã mất đi toàn bộ võ công! Vừa định đừng lên đã có người nhanh hơn y một bước!
“Oa a——-” Cùng với một trận kinh hô, một nam tử thân mặc cẩm y ngọc phục tay chân vừa quơ cào vừa kêu lên sợ hãi bị người ném ra ngoài sảnh trước sự chứng kiến của mọi người!
“Bịch! Choang xoảng leng keng!” Tiếng bồn hoa ngoài sảnh bị va đập, hư hỏng một mảng lớn.
Người người trong sảnh tò mò nhìn ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà có vài kẻ ánh mắt cực nhạy, hơn nữa còn luôn chú ý tới hành động của người nào đó tuy biết là ai làm, nhưng lại không rõ đối phương vì sao phải làm vậy.
Khuyết Thủy ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt cúi đầu.
Cậu không muốn thu hút sự chú ý của bất kì người nào, bị người ta hắt trà lạnh một lần là đủ rồi, cậu không muốn tiếp tục bị hắt thêm một vài thứ khác nào đó nữa.
“Yến đương gia.” Âu Dương đối diện ôm quyền hành lễ.
Khuyết Thủy cả kinh, cậu không biết Yến Vô Quá đi tới cạnh cậu.
Sắc mặt của Yến Vô Quá lạnh tới không thể lạnh hơn, quanh thân toát ra hàn khí lạnh buốt có thể đông chết người.
Bốn thuộc hạ phía sau gã liếc mắt nhìn nhau, không rõ thủ lĩnh của bọn họ vì sao đột nhiên tức giận tới vậy! Vừa rồi thủ lĩnh của bọn họ còn đang bắt tay nói cười với Mao Sơn lão đạo kia, chớp mắt một cái liền không thấy bóng dáng của gã, tới khi nhìn lại đã thấy gã ném một người rõ ràng đang sống ra ngoài như ném một đống rác.
Tiếp đó lại thấy đại đương gia chú trọng phong độ, chú trọng khí chất nhất của bọn họ vẻ mặt như hổ ăn thịt người xuất hiện ở bên cạnh Viên Khuyết Thủy kia.
Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt xanh trắng lãnh khốc quen thuộc nọ, nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào xương tủy suýt nữa khiến cậu nhịn không được hơi co rúm lại.
Lúc nhìn thấy tay của gã hướng về phía cậu thì càng giống như hóa đá đến động cũng không dám động.
Đường Lục đối diện đặt tay lên bả vai của Âu Dương, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Cánh tay vươn tới mặt của cậu, xúc cảm từ khăn lụa mềm mại khiến Khuyết Thủy sửng sốt.
Yến Vô Quá cứ như vậy đứng ở bên cạnh Khuyết Thủy, mang theo vẻ mặt muốn giết người lại dùng động tác dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, cẩn thận chà lau khuôn mặt của cậu.
Xác định trên người cậu đã không còn chỗ nào ẩm ướt, lúc này mới bọc kĩ chiếc khăn nhét vào trong ngực.
Người nhìn thấy màn này đều á khẩu, có người nhìn thấy Khuyết Thủy bị hất trà lạnh đã rõ ràng, bên ngoài, cái kẻ gãy tay gãy chân kia đang lớn tiếng mắng chửi là ai đâm lén sau lưng làm hắn bị thương, sao hắn lại xui xẻo như vậy.
“Sau này kẻ nào dám làm vậy với ngươi, ta liền giết kẻ đó.”
Nhàn nhạt nói một câu, nói xong Yến Vô Quá kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Khuyết Thủy.
Tiếng hít khí lạnh truyền ra.
Những hiệp nữ, thiên kim vừa rồi còn nói không tin Yến Vô Quá có quan hệ với Viên Khuyết Thủy trừng lớn hai mắt, người nào người nấy đều hoài nghi mắt của mình, tai của mình.
“A ha ha!” Chưởng môn Hoa Sơn Tề Song Tu chú ý tới cảnh tượng dị thường này ha ha cười đi tới.
“Yến đại đương gia, mời ngài thượng tịch.”
“Không cần. Ta ngồi ở đây là được.” Yến Vô Quá uể oải cười.
“Cái này…” Chưởng môn Hoa Sơn khó xử nhìn các tân khách ở thượng tịch.
Luận tư cách, đám tiểu bối ở bàn này không đủ tư cách cùng ngồi với đại thủ lĩnh Phi Ưng Xã.
“Tề chưởng môn, để tại hạ tiếp đãi Yến đại đương gia thế nào?” Minh chủ võ lâm Trần Mặc mỉm cười đứng dậy, không để chưởng môn Hoa Sơn nhiều lời, sau một phen cáo lỗi với những người khác, bước nhanh tới một bên khác của Khuyết Thủy kéo ghế ngồi xuống.
Đám tiểu bối bàn này vẻ mặt nhất thời muôn màu muôn vẻ, có kích động, cũng có không biết làm sao cho phải.
Tuy nói tuổi tác của bọn họ với hai người Yến, Trần không quá cách biệt, thậm chí có người còn lớn tuổi hơn hai người rất nhiều, nhưng thứ để luận bàn trên giang hồ không phải là tuổi tác, thứ được coi trọng chính là thực lực và thế lực.
Mà hiện tại hai đại nhân vật có thực lực và thế lực nhất toàn võ lâm lại đang ngồi bên cạnh bọn họ, còn thêm dung mạo khuynh thiên hạ của Yến Vô Quá, có nữ hài đã đỏ bừng mặt che miệng nói không nên lời.
Đường Lục vốn muốn kéo Âu Dương rời đi nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng khom người ngồi xuống.
Chưởng môn Hoa Sơn ngoài mặt ha ha tươi cười, trong lòng lại cầu khấn thần phật tổ tiên, chỉ cầu ngày đại hỉ đồ nhi ông vô cùng mong đợi đừng xuất hiện phiền toái gì là được.
Đồng thời cũng thầm oán trách cái tên bị thương còn ở ngoài cửa đang kêu to gọi nhỏ với người nhà mình kia.
Ngươi nói tên nhóc ngươi dù có giỏi, cũng đừng tìm Viên Khuyết Thủy gây phiền hà trên địa bàn của phái Hoa Sơn ta chứ! Ngươi có giỏi thì tự tới Vô Úy trang mà khiêu chiến! Nghĩ tới chỗ này lại không khỏi cảm thấy kì quái, trên Đại hội võ lâm biểu hiện của Viên Khuyết Thủy khá nổi bật, võ công chỉ e không dưới hai người Yến, Trần, sao hiện giờ tới cả một chén trà lạnh cũng không tránh được? Là cố ý, hay là có ẩn tình khác?
Người nhà cũng có thể là đồng môn của tên bị thương đó nổi giận đùng đùng đi về bên này, đại khái đã xác định được kẻ gây thương tích từ phản ứng của đám đông.
“Giờ lành đã tới, cha xin hãy thượng tịch.”
Nhi tử của Tề Song Tu cũng là đại đệ tử phái Hoa Sơn Tề Tú Phong đi tới bên cạnh phụ thân nhắc nhở.
Tề Song Tu vui vẻ vì được giải vây, vội vã xin lỗi hai câu, hớn hở đi tới chính giữa hỉ đường.
Nơi đó Liễu Như Phi và Bạch Đỗ Quyên đang chờ đợi.
“Là kẻ nào làm bị thương nhi tử của ta?!” Người tới vừa vặn chặn ngang đường đi của chưởng môn Hoa Sơn.
Tề Song Tu lòng thầm kêu khổ, càng thầm mắng đối phương đến cẩu huyết lâm đầu nhưng không thể không tươi cười ôm quyền nói: “Đây không phải là trang chủ Thạch gia trang Thạch đại hiệp sao? Ha ha! Kính ngưỡng đã lâu, mau mời thượng tịch!”
“Chờ đã!” Trang chủ Thạch gia trang phất tay, lạnh mặt nói: “Ta chẳng qua chỉ tới chậm một chén trà, vì sao nhi tử của ta lại bị người khác đánh cho gãy tay gãy chân rồi vứt ra ngoài cửa đại sảnh của phái Hoa Sơn ông! Người bị thương ở địa bàn phái Hoa Sơn, ông thân là chưởng môn phái Hoa Sơn chẳng phải là nên cho Thạch mỗ một công đạo sao?”
“Cái này…” Ánh mắt của Tề Song Tu không kìm được liếc về hướng của Yến Vô Quá.
Yến Vô Quá bên kia cũng chẳng biết đang làm, trên mặt còn mang tiếu ý chân chính.
Tiếc thay cái bàn chặn đứng ánh mắt của Tề Song Tu, bằng không ông đã có thể nhìn thấy đại đương gia Phi Ưng Xã đang nắm lấy bàn tay của Vu Sơn Công Tử Viên Khuyết Thủy đùa nghịch niết qua niết lại.
“Khụ, Thạch huynh, ngày đại hỉ của Tề chưởng môn xin hãy tạm bớt giận. Hơn nữa thà rằng trực tiếp hỏi thẳng đương sự còn nhanh hơn tìm Tề chưởng môn không rõ sự tình, huynh nói có đúng không?” Vương Vũ vẫn luôn ngồi ở thượng tịch xem náo nhiệt đột nhiên lúc này lại xen miệng nói.
Yến Vô Úy mặt không đổi sắc nhìn về phía Vương Vũ đang đi tới bên này.
Y làm Minh chủ một năm nay đôi phụ tử Vương gia này gây cho y không ít phiền phức, khoảng thời gian trước triều đình đột nhiên nhúng tay vào chuyện võ lâm, hơn nữa còn xuất binh diệt vài bang phái lục lâm chiếm núi xưng vương, y và Vô Quá liền nghi ngờ là phụ tử Vương gia đang giở mánh khóe hèn hạ, đáng tiếc vẫn luôn không có chứng cớ.
Một vài thủ lĩnh của những bang phái đó trốn thoát, tìm đại thủ lĩnh của Hắc đạo Yến Vô Quá làm chủ cho họ, trong đó còn có một người tìm tới y.
Y và Yến Vô Quá vì cứu những phụ nữ và trẻ em vô tội của những bang phái đó đã đàm phán cùng quan viên triều đình cai quản lần diệt trừ này không dưới bốn, năm lần.
Hiện giờ có một cơ hội tốt để châm ngòi ly gián Thạch gia và Phi Ưng Xã như vậy, phụ tử bọn họ sao lại không lợi dụng cho tốt?
“Vương huynh.”
Trang chủ Thạch gia trang – Thạch Chân An miễn cương nén cơn giận thi lễ với Vương Vũ, xem ra hai người tựa hồ quen biết đã lâu.
“Thương thế của Thạch hiền chất như thế nào? Có nặng lắm không?” Vương Vũ quan tâm hỏi.
Vừa nhắc tới thương thế vô cùng nghiêm trọng của nhi tử, lửa giận Thạch Chân An vừa miễn cưỡng kiềm chế một lần nữa bùng lên.
“Yến Vô Quá! Thạch gia trang ta đoạt chuyện làm ăn của ngươi? Hay là chặt đứt đường tài lộ của ngươi? Ngươi vì sao vô duyên vô cớ đánh trọng thương nhi tử của ta?”
Tề Song Tu và nhi tử liếc nhau, đôi bên đều nhìn ra vẻ bất đắc dĩ và lo lắng trong mắt đối phương.
Bọn họ vốn chẳng muốn mời nhiều người như vậy, nhưng Liễu Như Phi lại luôn khăng khăng cố chấp, nói không muốn ấm ức Bạch Đỗ Quyên.
Hiện giờ nở mày nở mặt thì cũng nở mày nở mặt rồi, nhưng phiền phức thì cũng theo đuôi tới luôn!
Yến Vô Quá tựa hồ tới lúc này mới chú ý đến Thạch Chân An, ngẩng đầu lên nở nụ cười như gió xuân phất vào mặt, “Thì ra là Thạch trang chủ, kính ngưỡng đã lâu.”
“Hừ!” Thạch Chân An phất tay áo, tức giận chính mình dĩ nhiên lại thất thần trong nụ cười khuynh thành của đối phương.
“Ngươi nói nhi tử của ngươi… Có phải là kẻ vừa bị ta ném ra ngoài cửa, cái tên nhóc lỗ mãng vô lễ vô giáo dục, thiếu quản giáo kia hả?”
“Ngươi nói cái gì?!” Thạch Chân An bị chọc giận đến rống lên.
“Ngươi nói Thạch gia trang vẫn luôn tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm, hơn nữa lấy gia phong nghiêm chính mà nổi danh, môn hạ đệ tử không người nào không nhân nghĩa lễ giáo hiền đức đoan chính. Đặc biệt Thạch trang chủ càng là người lấy hành thiện làm vui, sửa cầu trải đường, tạo phúc một phương, như thế nào lại sinh ra thứ hỗn trướng không biết đối nhân xử thế, tùy ý vũ nhục người khác kia! Ta không tin hắn là nhi tử của Thạch trang chủ, cho dù là vậy, để thanh minh cho Thạch trang chủ, tại hạ không thể không nhịn đau xuất thủ thay ngươi giáo huấn. Thạch trang chủ ngươi có phải là cảm thấy ta làm không đúng?” Đầu tiên là đề cao, sau đó là nói chuyện lễ nghĩa, một lời nói của Yến Vô Quá khiến Thạch Chân An nửa ngày không nói nên lời.
“Ngươi, ngươi… Nhi tử của ta… Khuyển tử rốt cuộc đã gây nên chuyện gì khiến Yến đương gia không thể không thay ta xuất thủ giáo huấn?” Lúc câu này nói ra, sắc mặt Thạch Chân An đã xanh đen rồi.
“Ngươi vì sao không thử hỏi nhi tử của ngươi?” Trong mắt Yến Vô Quá chợt hiện một tia sát ý.
Thạch Chân An nhịn rồi lại nhịn, ngăn cản Vương Vũ mở miệng, quát bảo tùy tùng phía sau: “Mang Tiểu Hiếu lại đây!”
Vương Vũ quay đầu dặn dò nhi tử gì đó lại phát hiện nhi tử Vương Thanh Trúc vẫn luôn nhìn chằm chằm về một hướng hơn nữa thần sắc kì quái.
Theo ánh mắt của nhi tử nhìn qua, Vương Vũ nhìn thấy Viên Khuyết Thủy cúi đầu không nói, tựa hồ không có phản ứng gì đối với thế giới bên ngoài.
Viên Khuyết Thủy, ông đã từng cho rằng cậu chính là nhân tố quan trọng để Vương gia ông xưng bá võ lâm.
Không nghĩ tới Trần Mặc còn cao cơ hơn một bước, lại thêm Lưu Yến Cốc chủ cố ý quấy rối, làm xáo trộn hết thảy kế hoạch của ông.
Một năm không gặp, thiếu niên hăng hái ngày đó nay đã biến thành một lão tăng giống như giếng cổ không gợn sóng.
Cảnh tượng Thạch Hiếu hất nước trà lên mặt Viên Khuyết Thủy vừa nãy ông nhìn thấy rõ ràng, thử hỏi thế gian có ai có thể chịu đựng được loại vũ nhục này? Nhưng y cớ sao không hề phản ứng? Hơn nữa vì sao không tránh không né? Một lần nữa ngưng thần tỉ mỉ nhìn qua, càng nhìn càng cảm thấy Viên Khuyết Thủy tựa hồ cực kì khác với một năm trước.
Nhưng rốt cuộc là khác biệt ở đâu? Vương Vũ nhìn không ra được, nhưng trong mắt của Vương Thanh Trúc, hắn cảm thấy Viên Khuyết Thủy hình như còn xinh đẹp hơn một năm trước.
Đúng, là xinh đẹp! Hắn trước đây chưa từng cảm thấy Viên Khuyết Thủy xinh đẹp, nhưng không biết vì cớ gì hiện giờ nhìn thấy y liền có cảm giác trái tim như bị chuột quào, ngứa ngáy, tê dại.
Nhìn Khuyết Thủy an tĩnh trước mắt, tiếng rên rỉ mê người một năm nay vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn tựa hồ lại vang lên…
Thạch Hiếu đã được khẩn cấp cứu chữa, được hạ nhân của Thạch gia trang đưa tới.
Mắt thấy sự việc càng tranh cãi càng ầm ĩ, gần một ngàn người trong đại sảnh đều ngừng xôn xao, yên lặng chú ý tới phát triển của bên này.
Tân lang, tân nương mắt thấy giờ lành sắp tới, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Liễu Như Phi kì thực hoàn toàn không muốn làm hôn yến khoa trương như vậy, nhưng một câu “Muội muốn để người trong thiên hạ biết muội được gả cho Hoa Sơn Liễu Như Phi” của Bạch Đỗ Quyên liền tạo nên cảnh tượng như hiện giờ.
Liễu Như Phi không hiểu, Bạch Đỗ Quyên rốt cuộc là muốn người trong thiên hạ biết cô gả cho hắn, hay là muốn để cho người kia hối hận?!
“Tiểu Hiếu! Ta hỏi con, trước khi ta tới đây, con rốt cuộc đã gây nên chuyện gì?!” Vì biểu thị bản thân không hề có ý bao che khuyết điểm, Thạch Chân An lớn tiếng quát hỏi nhi tử của mình.
Khuôn ngực của Thạch Hiếu kịch liệt phập phồng, miệng mấp ma mấp máy.
“Nói!” Yến Vô Quá khẽ cười, biết rõ Thạch Chân An đang làm ra vẻ cho tất cả mọi người có mặt ở đây xem.
“Con… Con nhìn thấy yêu nghiệt vô sỉ kia! Con thấy y đúng là không biết thẹn mới nhịn không được dùng nước trà hắt y. Hạng người như y…” Thạch Hiếu trừng mắt nhìn về phía Khuyết Thủy vẻ mặt oán hận và khinh bỉ.
Thạch Chân An nhíu mày, “Con nói con dùng nước trà hất ai?”
“Tên yêu nghiệt Viên Khuyết Thủy kia!” Thạch Hiếu lớn tiếng nói.
Yến Vô Úy và Yến Vô Quá đồng thời ngẩng đầu, lại đồng thời nhẹ giọng cười lạnh.
Nhưng động tác của bọn họ quá nhỏ bé, thậm chí căn bản còn chẳng có ai chú ý tới bọn họ cùng làm một động tác.
“Nếu không phải bởi Viên Khuyết Thủy, Trần Minh chủ sao có thể từ chối hôn sự của tỷ tỷ. Tỷ tỷ từ lần trước nhìn thấy y ở Bảo Định liền… Nhưng Trần Minh chủ lại nói y tạm thời không muốn kết hôn. Đây rõ ràng chỉ là mượn cớ! Nếu không phải là tên yêu nghiệt Viên Khuyết Thủy không biết xấu hổ mê hoặc Trần Minh chủ, Trần Minh chủ sao có thể từ chối mỹ nữ đệ nhất võ lâm như tỷ tỷ! Con chỉ là xả giận dùm tỷ tỷ…”
“Câm mồm!” Sắc mặt Thạch Chân An đã tức đến trắng bệch rồi. Đứa nhi tử này đúng là khiến ông mắt hết mặt mũi! Ông như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ hỏi ra một chuyện như vậy! Ông đúng là không biết chút nào việc này.
Có người phát ra tiếng cười, Thach Chân An sau khi nghe được càng cảm giác thể diện đúng là mất sạch rồi.
Nữ nhi của ông được xưng là mỹ nữ đệ nhất võ lâm, không biết có bao nhiêu người tới Thạch gia cầu thân. Chế giễu lúc này, sự việc một khi truyền ra, nữ nhi không xấu hổ chết sao! Nghĩ nghĩ lại trừng mắt nhìn nhi tử đáng thất vọng kia của mình.
Không một ai lên tiếng, dường như tất cả đều đang chờ xem Thạch Chân An giải quyết chuyện này như thế nào.
Thạch gia trang chống lại Phi Ưng Xã đây không phải là chuyện nhỏ! Náo loạn ồn ào lên, nói không chừng có thể phá vỡ cục diện cân bằng vi diệu trước mắt của Hắc Bạch lưỡng đạo trên giang hồ.
Bởi vậy mỗi người ngồi đây đều trừng lớn mắt, dựng thẳng tai chờ đợi tình hình phát triển.
Cũng có người trong tâm thầm hô to: Hôm nay đến quả là không uổng công!
Ngay vào lúc tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thạch Chân An, đột nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Thạch trang chủ, nếu có người làm trò trước mặt gần ngàn người, hất nước lên mặt thê tử của ông, ông sẽ làm như thế nào?” Giọng nói khàn khàn đó rõ ràng hẳn rất chói tai lại chẳng biết vì sao thu hút tất cả mọi người.
Cái kiểu đôi chút trầm thấp đó, khàn khàn thoang thoảng đó cùng với ngữ điệu ôn hòa hình thành nên một loại mị lực riêng biệt.
Yến Vô Quá, Yến Vô Úy đồng thời ngoảnh đầu, trên mặt là vẻ kinh ngạc không hề che giấu! Âu Dương và Đường Lục cũng không nghĩ tới người nọ đột nhiên mở miệng nói chuyện vào lúc này, cả hai đều sửng sốt nhìn về phía người đối diện.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhất tề tập trung vào y.
Viên Khuyết Thủy ngẩng đầu, khóe môi hàm chứa một ý cười nói không ra là tư vị gì, thản nhiên đối mặt với ánh mắt của gần ngàn người.
“Ngươi nói như vậy là ý gì?” Thạch Chân An nhíu mày, dường như cũng không ngờ tới Viên Khuyết Thủy lại mở miệng vào lúc này, dè dặt cẩn thận hỏi.
“Ta hỏi ông, Thạch trang chủ, xin ông trả lời ta.”
Yến Vô Quá, Yến Vô Úy thầm liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên nhìn sự việc phát triển.
“Ta…” Thạch Chân An nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới phát hiện vấn đề khó trả lời biết bao nhiêu.
“Nếu phu nhân của Thạch trang chủ gặp phải chuyện này, ta nghĩ Thạch trang chủ nhất định sẽ khiến kẻ vũ nhục thê tử của mình trả giá đắt đúng chứ?”
Hít sâu một hơi, Thạch Chân An không thể không trả lời: “Đúng!”
Khuyết Thủy gật đầu, nhìn về phía Yến Vô Quá ngồi bên cạnh mỉm cười nói: “Như vậy Vô Quá ra mặt vì ái nhân ta đây, giáo huấn kẻ vũ nhục ta, chẳng phải cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”
Xôn xao —– Lời này vừa nói ra, đại sảnh của phái Hoa Sơn liền giống như nước được đun sôi, ùng ục trào ra ngoài! Vu Sơn Công Tử Viên Khuyết Thủy đương trường thừa nhận y và đại đương gia Phi Ưng Xã Khuynh Thành Kiếm Yến Vô Quá có quan hệ mờ ám!