Quả nhiên trời vừa tối, trong viện đã không còn một ai.
Mọi người vừa cười vừa nói đi ra ngoài, đi hưởng thụ những giờ phút thư giãn khó có được trước cuộc đại chiến, các lão tiền bối chẳng những không hề ngăn cản, thậm chí còn hỗ trợ, lôi kéo đám tiểu bối không quá hòa đồng của nhà mình cùng đi.
Bởi vì bọn họ đều biết hai ngày sau cho dù đối phó với Lưu Yến Cốc có nắm chắc mười phần chiến thắng thì cũng không thể tránh được hy sinh.
Có lẽ đối với mỗi người mà nói, buổi tiệc đốt lửa trại tối nay rất có thể chính là bữa tiệc cuối cùng trong cuộc đời.
Viên Chính Tiếu khi đi qua trước cửa phòng nhi tử thì dừng bước.
“Cốc cốc.”
Cửa mở ra, Khuyết Thủy ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở phía sau cánh cửa.
“Phụ thân.”
Trái tim của Khuyết Thủy chợt đập thật nhanh, chẳng nhẽ phụ thân biết được tình cảnh khó xử của cậu nên đặc biệt tới tìm cậu cùng đi? Một niềm hạnh phúc nho nhỏ nhảy nhót trong tim của Khuyết Thủy.
“Trần Mặc đâu?”
“A, huynh ấy…”
“Con hôm nay ở trong phòng cho ta! Đừng chạy ra khiến ta mất mặt. Còn nữa, sau này đừng để ta nhìn thấy con và Trần Mặc gắn bó như hình với bóng! Con không hiểu miệng lưỡi thế gian cũng phải nghĩ tới tiền đồ của Trần Mặc!” Nói hết những lời muốn nói, Viên Chính Tiếu không hề liếc nhìn nhi tử, lập tức phất tay áo bỏ đi.
Thanh niên ngay thẳng ngây người, chậm rãi đóng cửa phòng, từng bước từng bước đi tới bên giường ngồi xuống.
Cậu cứ ngồi như vậy.
Hoa đèn càng lúc càng nhỏ, ngọn lửa chỉ lớn bằng hạt đậu nhảy nhót trong bóng đêm, sau vài lần vùng vẫy cuối cùng đành hóa thành một luồng khói trắng.
Trong phòng một mảng tối tăm cô tịch.
Trong một đêm, đứa trẻ đơn thuần đã chẳng còn đơn thuần nữa, cậu cuối cùng cũng hiểu được loại cảm xúc mang tên đau lòng chân chính.
Vì sao con người luôn sau khi chịu tổn thương mới có thể trưởng thành được nhỉ? Khuyết Thủy không hiểu, vì sao phụ thân phải nghiêm khắc với cậu tới vậy? Vì sao Trần Mặc hữu ý vô ý bỏ lỡ hết thảy cơ hội một mình ở cùng cậu? Chẳng lẽ cậu là kẻ khiến người ta khinh thường tới vậy? Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì?
***
Khuyết Thủy tránh mặt Trần Mặc, cũng tránh mặt tất cả mọi người.
Cậu dường như hóa thành một tiểu tốt thực bình thường chẳng chút tiếng tăm, đứng trong bóng tối cách xa tất cả mọi người, nghe Trần Mặc và phụ thân chỉ huy ở phía trước. Phụ thân cậu quả thực cũng chỉ coi cậu như một con tốt qua sông (1).
Đêm ngày mùng chín tháng tám, Viên Chính Tiếu lệnh cho Viên Khuyết Thủy thăm dò địa hình phụ cận Triệu Lăng đồng thời tra xét xem có mai phục hay không.
Khuyết Thủy phục lệnh, lấy thân thám hiểm đi trước mở đường.
Rạng sáng ngày mùng mười tháng tám, Phi Ưng Xã làm hậu thuẫn án binh bất động, đồng đạo Võ lâm minh tổng cộng có hai trăm bốn mươi người, không hề tổn thất bất cứ người nào, an toàn tới được địa điểm ước định với Lưu Yến Cốc.
Khuyết Thủy kiếm cắm xuống đất, toàn thân là máu đứng ở chính giữa bãi đất trống trước lăng mộ lớn nhất, sau khi nhìn thấy phụ thân thì quỳ một gối xuống biểu thị đã hoàn thành sứ mệnh.
Viên Chính Tiếu lệnh cho cậu quay về đội ngũ.
Trần Mặc tiến lên phía trước muốn chữa thương cho Khuyết Thủy lại bị cậu tránh đi.
Chính ngọ, ngay vào lúc đồng đạo Võ lâm minh chờ đợi tới không còn kiên nhẫn nữa, khi mọi người bắt đầu hoài nghi Lưu Yến Cốc phải chăng còn có âm mưu quỷ kế gì, có người từ trong lăng mộ lớn nhất kia bước ra, áo choàng đỏ tươi, y phục đỏ tươi, gương mặt bắn đầy máu.
Lưu Yến Cốc chủ, Tà Quỷ!
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Tà Quỷ lưng đưa về phía lăng mộ, mặt đối diện với đoàn người đông đảo ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiếng cười thê lương! Có người chú ý tới trên y bào đỏ tươi của Tà Quỷ có những vệt màu đen lốm đốm, mùi máu tươi nồng nặc toát ra từ trên người Tà Quỷ, còn cả gương mặt bắn đầy máu kia…
“Tà Quỷ! Võ lâm minh tại đây, Lưu Yến Cốc chúng của ngươi ở đâu!” Viên Chính Tiếu hét lớn.
Đột nhiên, Tà Quỷ dừng cười, chậm rãi nhìn về hướng võ lâm chính đạo, trong mắt là ý tứ chế giễu không nói nên lời.
“Tà Quỷ!” Viên Chính Tiếu vẫn tiếp tục truy vấn liền nghe thấy một giọng nói u lãnh vang lên: “Giết rồi!”
Cái gì?!
“Một đám ngu xuẩn nhát gan sợ chết, lưu lại có tác dụng gì!” Hóa ra mùi máu tươi trên người Lưu Yến Cốc chủ là bởi vì thế.
Đáng tiếc Viên Chính Tiếu cùng đồng đạo Võ lâm minh nào chỉ dựa vào những từ ngữ phiến diện như vậy mà tin tưởng Lưu Yến Cốc chủ.
“Khuyết Thủy.”
“Vâng.”
Khuyết Thủy bước ra khỏi hàng.
“Vào trong lăng mộ kiểm tra. Nếu có yêu nghiệt Lưu Yến Cốc, giết không tha.”
“Vâng.” Khuyết Thủy sắc mặt không đổi lĩnh lệnh rời đi.
Trần Mặc hơi nhíu mày nhưng không hề ngăn cản.
“Khuyết Thủy.”
Bỗng nhiên Lưu Yến Cốc chủ gọi cậu, hướng mũi kiếm về phía Khuyết Thủy.
Có lẽ là bởi ánh mặt trời phản chiếu, ánh mắt mà Tà Quỷ kia nhìn cậu lại hàm chứa nét dịu dàng?
“Phụ thân ngươi và Trần Mặc thậm chí tới cả những chưởng môn Võ lâm minh kia rõ ràng biết bản tôn bố trí hơn mười hai cái bẫy, hai mươi tư tử sĩ bên trong Triệu Lăng, nhưng vẫn lệnh cho ngươi làm tiên phong mở đường cho bọn họ. Bản tôn hỏi ngươi, có ai từng nói với ngươi về những cái bẫy, những tử sĩ ở đây? Có ai từng nói với ngươi trong những cái bẫy đó có mấy cái chứa độc dược và hỏa khí có thể ngay lập tức giết chết người? Có ai từng nói với ngươi hai mươi tư tử sĩ kia là bức tường phòng ngự cuối cùng của Lưu Yến Cốc, cho dù là bản tôn cũng khó mà đối phó với tuyệt trận liên thủ của hai tư người bọn họ!” Một tiếng cuối cùng hóa thành tiếng quát lớn, ánh mắt Tà Quỷ nhìn về phía quần hùng trở nên cực kì cay độc tàn ác.
Không chờ Khuyết Thủy kịp phản ứng lại, Tà Quỷ kia lại quay đầu dịu dàng nói với cậu: “Ngươi có biết tối qua ta có ba cơ hội giết ngươi lại hết lần này đến lần khác tha cho ngươi?”
Khuyết Thủy không hề đáp lại.
Cậu đối với người này hận đến thấu xương, cho dù những điều người này nói đều là thật cũng chẳng thể so với những tổn thương gã đã mang đến cho cậu! Hơn nữa… Hơn nữa cậu căn bản không tin nếu Trần Mặc biết được sự tình lại không nói cho cậu!
“Khuyết Thủy, bản tôn hỏi ngươi một lần cuối cùng. Ngươi có nguyện theo ta?” Dường như vì sợ Khuyết Thủy lập tức mở miệng cự tuyệt, Tà Quỷ nhanh chóng nói tiếp: “Nếu ngươi nguyện theo ta, ta sẽ… Đối với ngươi thật tốt, suốt cuộc đời!”
Nghe thấy những lời dụ dỗ đầy ngây thơ như vậy, có không ít nhân sĩ chính đạo đều cảm thấy buồn cười.
Cũng có không ít người nghĩ: Tà Quỷ này xem ra thực sự có gì đó đối với Viên Khuyết Thủy, bằng không sao vào thời điểm này lại cứ lưu luyến không rời.
Chỉ có một người khi nghe thấy những “lời tâm tình” ngây thơ này thì cười không nổi.
Ánh mắt đó sắc bén tới mức có thể giết người! Cũng phức tạp tới mức người ta không thể hiểu nổi.
“Khuyết Thủy!” Viên Chính Tiếu đứng từ xa gầm lên.
Khuyết Thủy mặt chợt tối sầm, ta lại khiến phụ thân mất mặt rồi.
Khuyết Thủy không tiếp tục để ý tới cái kẻ điên rồ hỉ nộ vô thường, trở mặt còn nhanh hơn trở trang sách kia nữa, cậu công hành toàn thân, chuẩn bị xông vào kiểm tra lăng mộ phía sau lưng Tà Quỷ.
“Ngươi muốn tiến vào?” Tà Quỷ phất tay, “Vào đi, vào đi, ngươi muốn xem thế nào cũng được. Nếu xem xong có thể ở chỗ cũ đợi bản tôn tới tìm ngươi là tốt nhất! Yên tâm, bên trong không hề có cạm bẫy, cơ quan cũng không còn người sống.”
Nhìn gã không ngừng phất tay dáng vẻ chẳng hề để tâm, giống như thực sự dự định cho cậu “tùy ý” tiến vào xem? Chẳng qua, ngươi đã cho ta vào, ta cũng sẽ không khách khí nữa! Vừa nghĩ như vậy, Khuyết Thủy lập tức xoay người lướt qua bên cạnh Tà Quỷ, phóng về phía thông đạo hắc ám kia.
Xoay người, ánh mắt của Lưu Yến Cốc chủ chợt biến đổi, trở nên vô tình, trào phúng, còn có cuồng vọng không hề cố kỵ!
“Y đi rồi, bản tôn cũng nên vui đùa một chút với các ngươi đi. Tuy chết mất một đám tiểu quỷ lâm trận đã muốn bỏ chạy, nhưng bản tôn vẫn đang lưu lại hai mươi tư tử sĩ để đối phó với các ngươi. Tối qua, bản tôn không nỡ làm sứt tay sứt chân Khuyết Thủy bé nhỏ của ta nên đã lưu tất cả bọn họ lại. Khặc khặc khặc! Có thêm bản tôn, cho dù không giết sạch đám ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa ra vẻ đạo mạo, những kẻ mang danh võ lâm chính đạo các ngươi, cũng có thể giết cho các ngươi tan tác thảm hại! Thập nhị tứ, bài trận!”
Không biết từ nơi nào hiện ra hai mươi tư người trên mặt đeo mặt nạ quỷ, giống như âm hồn vô thanh vô tức xuất hiện ở giữa bãi đất.
“Lưu Yến Cốc ta có một loại thuốc mang tên Mê hồn. Phục giả hồn mê (người uống thuốc linh hồn mê man), suốt đời phụng lệnh của ta. Hai mươi tư tử sĩ này không ai không phải là nhân vật thành danh trên giang hồ, võ công của mỗi người tự ta cũng không thể khinh thường, lại thêm bị dược tính thôi động, công lực so với bình thường còn cao hơn hai thành. Bản tôn hao phí mất thời gian nửa năm, căn cứ theo sở học của hai mươi tư người, luyện nên trận pháp. Bản tôn từng tự mình lấy thân thử trận… Khặc khặc khặc! Lợi hại trong đó hiện tại cũng để cho các ngươi tới nếm thử đi!”
Nhóm người Viên Chính Tiếu nghe mà kinh hãi.
Bọn họ không phải vì sợ trận thế này có bao nhiêu lợi hại, mà chính là lo lắng về thân phận thật sự của hai mươi tư tử sĩ kia.
Hai mươi tư người này nói không chừng trong đó có người là người thân, là bạn bè, hoặc là người bọn họ quen biết.
Phải làm sao đây? Muốn giết được Lưu Yến Cốc chủ, cánh cửa này không qua không được, nhưng hậu quả…
“Minh chủ, tại hạ nguyện là người đầu tiên thử trận.”
Thấy Trần Mặc đứng ra, nhóm người Hoắc Phong, Tề Tú Phong cũng vội vã thỉnh lệnh.
Viên Chính Tiếu và Vô Tận nhìn nhau, hẵng đang do dự.
Trần Mặc bước lên trước một bước, “Tại hạ sẽ tận sức không làm bị thương tới mạng người. Những hậu quả khác tại hạ nguyện dùng thân gánh vác.”
Thời điểm Khuyết Thủy từ trong lăng tẩm đi ra, bên ngoài đã trở thành một sát trường đẫm máu! Hai mươi tư tử sĩ chỉ còn lại một nửa, mỗi người đều bị vài nhân sĩ võ lâm vây quanh.
Điều kì quái chính là hai mươi tư tử sĩ này người nào người nấy đều vô cùng dũng mãnh, quên thân liều mạng giết địch, những nhân sĩ võ lâm vây công bọn họ phần lớn tay chân đều đã phải băng bó.
Thân ảnh màu đỏ tươi bị Trần Mặc triền quấn, hai người càng đấu càng hăng, trong phạm vi một trượng xung quanh hai người, không một ai dám lại gần.
Nhìn thấy Khuyết Thủy đi ra, thân ảnh màu đỏ tươi kia lại thực sự bỏ mặc Trần Mặc, phóng về phía cậu.
“Khuyết Thủy! Đi với ta!” Giọng nói the thé chói tai không biết ẩn chứa mấy phần thành thật.
Khuyết Thủy chỉ coi như gã đang nói bậy, trừng mắt huy kiếm chắn ngang ngực.
Hồng ảnh bị thân ảnh màu lam của Trần Mặc chặn đứng.
“Khuyết Thủy, trong mộ có dư nghiệt?” Viên Chính Tiếu phi thân qua nhanh chóng hỏi.
“Không có. Con đã kiểm tra hết thảy các nơi vài lượt, ngoại trừ thi thể thì không có lấy một người sống.” Khuyết Thủy thành thực trả lời.
Vương Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, lướt qua bên cạnh cậu, nhìn dáng vẻ thì chính là đi kiểm tra xem những lời cậu nói là thật hay giả.
Khuyết Thủy không rõ Vương Thanh Trúc vì sao lại ghét cậu tới vậy, hắn chẳng những mọi chuyện đều đối nghịch với cậu, mà khi gặp mặt cũng nhất định phải châm chọc khiêu khích cậu.
“Còn không qua đó trợ giúp các hiệp khách khác! Đứng đó ngây người cái gì!” Viên Chính Tiếu tức giận quở trách.
Khuyết Thủy vô cùng xấu hổ, lập tức xoay người đánh về phía một tử sĩ Lưu Yến Cốc gần nhất.
Trận chiến có thêm Khuyết Thủy gia nhập thì giống như hổ mọc thêm cánh, nếu không phải cậu nhận được chỉ thị không được làm bị thương những tử sĩ kia, có lẽ không tới nửa canh giờ trận chiến hỗn loạn này liền có thể kết thúc.
“Ha ha ha! Như thế nào? Đám đại Minh chủ, đại chưởng môn tự xưng là chính đạo các ngươi cũng muốn lấy nhiều khi ít sao! Ha ha ha! Đến đi! Đám gia hỏa vô sỉ các ngươi, hãy xem bản tôn làm cách nào giáo huấn các ngươi!” Tiếng cười lớn cuồng vọng của Lưu Yến Cốc chủ truyền tới, Khuyết Thủy bất chấp hậu quả, lo lắng cho sự an nguy của phụ thân và Trần Mặc, vội vã chạy về hướng tiếng nói kia truyền tới.
“Chư vị tiền bối, người đứng đầu không thể xảy ra chuyện, xin chư vị hãy đứng bên cạnh lược trận, xem tại hạ làm cách nào bắt được yêu nghiệt này!” Giọng nói khàn khàn mà hùng hậu của Trần Mặc truyền tới, Khuyết Thủy liền thoáng an tâm.
Không dám tiếp cận quá gần, tránh khỏi vị trí đứng của phụ thân và chư vị chưởng môn, Khuyết Thủy tự cho phép bản thân tìm một nơi khó phát hiện ra để bảo vệ Trần Mặc.
“Viên Khuyết Thủy!” Tiếng kêu chói tai gần như có thể xuyên thủng màng nhĩ vang lên, “Câu hỏi bản tôn vừa rồi hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc trả lời như thế nào?!”
Bị nhìn thấy rồi? Cảm giác được ánh mắt như kim chích của phụ thân và mọi người, Khuyết Thủy mở miệng muốn mắng lại chẳng nói nên lời.
Hiện tại cho dù cậu nói bất kì điều gì cũng chẳng thể thay đổi cách nhìn của phụ thân và mọi người dành cho cậu đi? Thế thì cậu hà tất phải lên tiếng! Tà Quỷ còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Trần Mặc khiến cho cơ hồ không thể mở miệng được.
ẦM, một tiếng động thật lớn vang lên, tất cả mọi người kể cả những người đứng bên cạnh lược trận đồng loạt bị bức lui sáu, bảy bước.
Giữa bãi đất, hai người đứng ở hai phía đối diện nhau.
Trần Mặc tận sức chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng, phụt! Một ngụm máu tươi phun ra! Khóe miệng của Lưu Yến Cốc chủ cũng chảy xuống tơ máu.
Trần Mặc! Khuyết Thủy trong lòng đau thắt.
Suy nghĩ trong tâm nhóm người Viên Chính Tiếu, Vương Vũ nhanh chóng xoay chuyển, dưới chân khẽ động.
“Xoẹt!” Trần Mặc cuối cùng cũng rút kiếm.
Không một ai từng nhìn thấy Trần Mặc rút kiếm, cho dù là Khuyết Thủy cũng chỉ từng nhìn thấy y sử dụng mộc kiếm.
Thanh kiếm sắc bén thực sự, Trần Mặc lần đầu tiên rút nó ra khỏi vỏ.
“Tà Quỷ,” Giữa bãi đất vang lên giọng nói bình thản trước sau như một của Trần Mặc, “Ta không giỏi dụng kiếm. Ta dụng kiếm chỉ có một chiêu, một chiêu thu hết toàn bộ công lực của ta, một kiếm xuất ra, không phải ngươi chết thì chính là ta vong. Nếu ngươi nguyện ý lúc này bỏ đồ đao xuống, lời nói kia của ta vẫn giữ đúng như trước.”
“Ha ha ha! Thật con bà nó đáng cười! Thứ nhất, ngươi có phải là đối thủ của bản tôn hay không còn cần tiếp tục đánh giá. Thứ hai, tới bước này rồi mà gươi còn khuyên bản tôn bỏ đồ đao xuống? Ha ha ha! Trần Mặc, Trần đại hiệp, ngươi thật đúng là buồn cười! Chẳng qua…” Ánh mắt của gã quét một vòng qua thân một người nào đó, ngữ điệu của Tà Quỷ đột nhiên trở nên khôi hài, “Nếu ngươi khiến Viên Khuyết Thủy từ nay về sau đi theo ta, bản tôn trái lại có thể suy nghĩ một chút.”
Rút kiếm, Trần Mặc không nộ không kinh, thậm chí khuôn mặt còn mỉm cười nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Xem kiếm.”
Một kiếm của Trần Mặc, kiếm kinh thiên hạ.
Lưu Yến Cốc chủ bị một kiếm này đâm xuyên qua ngực, lưu lại một câu, “Viên Khuyết Thủy, ta vẫn sẽ tiếp tục tới tìm ngươi!” Sau đó cuồng tiếu cười mà chết.
Trần Mặc vì thể hiện tôn kính đối với đối thủ đầu tiên trong cuộc đời mình, sau khi Vô Tận, Viên Chính Tiếu, Vương Vũ xác nhận Tà Quỷ đã mất mạng, y đem đại ma đầu đệ nhất thiên hạ này an táng tại đồng cỏ bên cạnh Triệu Lăng.
Sau này có người là hậu duệ kẻ thù của Lưu Yến Cốc trộm tìm tới phần mộ này, muốn quật mộ tiên thi (2), bên trong mộ đã chỉ lưu lại một khối thi thể thối rữa thân mặc hồng y.
Trần Mặc sau khi biết được mọi sự, việc này lập tức khiến Trần đại hiệp Minh chủ võ lâm vô cùng tức giận, tự mình một lần nữa đắp lại mộ phần cho Lưu Yến Cốc chủ, cũng lưu lại lời cảnh cáo.
Đây đều là những chuyện sau này, nay chúng ta tạm thời không nói đến.
Lại nói sau khi hành động tiêu diệt Lưu Yến Cốc thành công, thủ lĩnh Phi Ưng Xã Yến Vô Quá từ bỏ của cải Lưu Yến Cốc cất giấu, đồng ý để Trần Mặc đem những tài vật này phân cho các khổ chủ đã từng bị Lưu Yến Cốc hà hiếp, phóng khoáng dẫn dắt nhóm binh sĩ thủ hạ lên thuyền trở về.
Từ đó về sau, Phi Ưng Xã vốn đã đứng đầu trong giới Hắc đạo phương Bắc, nay chẳng những đạt được sự thừa nhận của giới Hắc đạo toàn thiên hạ, mà còn nhận được sự kính trọng của bạch đạo, sau này thế lực của Phi Ưng Xã tuy không hề vượt khỏi phương Bắc, nhưng kì thực sức mạnh của họ đã vượt qua bất cứ bang phái nào trong hai giới Hắc bạch đạo.
Mà bản thân Khuynh Thành Kiếm Yến Vô Quá bằng những ưu điểm xuất sắc của bản thân, nguồn tài vật hùng hậu, thế lực không thể bị dao động, trở thành kẻ chiếm được lòng của nữ nhân nhất trên giang hồ, cũng trở thành “gã đàn ông hư hỏng” khiến nhiều nữ nhân đau lòng nhất.
Về phần Phật Tâm Tuyệt Thủ Trần Mặc nọ, chúng chưởng môn đều nhất trí cho rằng: Trong thiên hạ không có bất kì hào kiệt trẻ tuổi nào có võ công xuất chúng, phẩm đức, phong thái đại hiệp như Trần Mặc, vì thế tất cả mọi người đều đồng tâm nhất chí, Viên Chính Tiếu nhường ngôi, Trần Mặc trẻ tuổi trở thành Minh chủ võ lâm thiên hạ.
Trần Mặc năm nay mới chỉ hai mươi ba tuổi, có thể nói là anh tuấn, có phong phạm đại hiệp lại chưa hề có thê thiếp, trong lòng các giai nhân yêu thích mẫu nam nhân trầm tĩnh, Trần Mặc đã trở thành đấng lang quân trong lòng của rất nhiều thiếu nữ.
Hai nam nhân một người tốt, một kẻ xấu, lại đều là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tự nhiên mà dĩ nhiên sẽ trở thành những nhân vật chạm tay liền bỏng nhất trong giang hồ.
Nhắc tới Trần Mặc, tự nhiên cũng phải nói tới Viên Khuyết Thủy nọ, cậu cũng có thể coi là một nhân vật có tiếng trong giang hồ.
Chẳng qua khi mọi người nhắc đến cậu thì phần lớn đều không có vẻ tôn kính giống như nhắc tới Trần Mặc, hay vẻ khâm phục khi nhắc tới Yến Vô Quá. Mà là dùng một loại ngữ khí dung tục, khinh thường, hạ lưu nói rằng công tử của Tiền Minh chủ phong tao nhập cốt như thế nào, mỗi đêm nếu không có nam nhân thì không vui, bởi vì gia giáo sâm nghiêm, kết quả liền câu đáp thành gian với Lưu Yến Cốc chủ xấu xí như ma như quỷ kia.
Thậm chí còn có người vỗ ngực nước miếng tung bay nói rằng Viên Khuyết Thủy kia cố sức câu dẫn sư huynh của y – Trần Mặc, Minh chủ võ lâm hiện tại như thế nào, mà Minh chủ từ xưa tới nay vốn nghiêm chỉnh sắc mặt không đổi cự tuyệt y ra sao.
Thần sắc khi nói rất thật, thật tới mức giống như hắn đã tận mắt chứng kiến vậy.
Khuyết Thủy hiện tại đang quỳ trong từ đường, mang theo một thân nội ngoại thương.
Từ lúc quay về Viên gia trang, cậu liền bị phụ thân lệnh tới từ đường quỳ, đến hôm nay đã là ngày thứ tư.
Trừ lão bộc mỗi ngày đưa cơm và thuốc trị thương đến, không một ai tới tìm cậu, bao gồm cả Trần Mặc.
Khuyết Thủy biết Trần Mặc rất bận rộn, bận rộn cùng phụ thân bàn giao, tiếp nhận chức vị Minh chủ.
Cậu cũng phỏng đoán có phải phụ thân cấm Trần Mặc tới thăm cậu hay không.
Ngày đầu tiên trở về, phụ thân đương trường tuyên bố —— Viên gia trang truyền cho đệ tử Trần Mặc, nhường ngôi vị Tổng Minh chủ Võ lâm minh cho y.
Nghe được tuyên bố này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu — Thân sinh nhi tử của Viên gia.
Mà Khuyết Thủy khi đó chỉ cúi đầu, nghe phụ thân tiếp tục tuyên bố mệnh lệnh thứ hai —— Nghiệt tử Viên Khuyết Thủy tới từ đường quỳ hối lỗi! Không có chính miệng ông đồng ý, không cho phép bất kì ai tới thăm cậu.
Khuyết Thủy lúc ấy cơ hồ là lao đi, chạy tới từ đường quỳ xuống.
Tất cả chỉ để né tránh những ánh mắt thương hại, tiếc nuối, khinh thường kia.
Khuyết Thủy chết lặng quỳ, bên tai là tiếng mưa rơi xối xả, tiếng sấm chớp đùng đùng ngoài cửa.
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa từ đường bị đẩy ra.
“Ầm ầm!” Tiếng sấm chớp cùng tiếng mưa rơi như trút nước theo trận cuồng phong thổi vào từ đường.
Nói tới cũng thật kì quái, khoảng thời gian từ khi Đại hội võ lâm bắt đầu tới khi tiêu diệt Lưu Yến Cốc, mỗi ngày bầu trời đều quang đãng, ánh mặt trời chói chang che phủ vạn vật, nhưng từ lúc quay về Viên gia trang trời lại ngày ngày mưa rơi tầm tã, sấm chớp đùng đùng.
Ngày đó bầu trời tối sầm, phân không ra là ban ngày hay đêm tối.
Cánh cửa mở ra sau đó lập tức được đóng chặt lại, mưa gió đều bị ngăn ở bên ngoài.
Bóng người dừng lại trước mặt cậu, Khuyết Thủy nhìn vạt áo trước mắt, không hề hé môi.
Hạ bãi (đáy áo) chậm rãi hạ xuống, cho tới tận khi có một đôi mắt nhìn thẳng vào cậu —– Trần Mặc quỳ xuống cùng Khuyết Thủy, mặt đối mặt, nhưng y chỉ nhìn cậu, không hề lên tiếng.
Thật lâu sau, một bàn tay đầy vết chai duỗi qua đặt trên bả vai của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Khuyết Thủy…” Giọng nói khàn khàn mà ngay cả tiếng mưa to cùng sấm chớp đan xen ở bên ngoài cũng chẳng thể che giấu được, bàn tay thuận thế đỡ lấy bả vai của cậu, nói: “Đứng dậy đi. Phụ thân của đệ đã thứ lỗi cho đệ rồi.”
Những lời nói đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đợi được, nước mắt nén nhịn tới tận lúc này, Khuyết Thủy hiện giờ đã chẳng thể nén nhịn nổi nữa.
Bàn tay thô ráp che đi đôi mắt của cậu, mặc cậu vô thanh rơi lệ.
Không biết là đã qua bao lâu, Khuyết Thủy ngượng ngùng tránh khỏi bàn tay to lớn mà ấm áp kia, lung tung xoa mặt muốn từ mặt đất đứng lên.
“A!” Chân Khuyết Thủy mềm nhũn, ngã vào lồng ngực quen thuộc.
“Thời gian đệ quỳ quá dài, chân cũng tê cứng rồi, đợi lát nữa ta giúp đệ đả thông khí huyết lại xoa bóp một chút là ổn. Đừng cậy mạnh nữa, dáng vẻ xấu xí nào của đệ mà ta chưa từng thấy chứ?” Nam nhân trêu chọc.
Những lời trêu chọc đã lâu không nghe lại khiến Khuyết Thủy cảm thấy vô cùng thân thiết, cậu ngoan ngoãn không tiếp tục giãy giụa nữa, một tay bám lấy bả vai của Trần Mặc coi y như giá đỡ cho mình.
Trần Mặc mỉm cười, một tay đỡ ngang eo cậu, tay kia dụng lực ôm cậu đứng dậy.
Cảnh cửa từ đường một lần nữa được mở ra.
“Ax, Trần Mặc, hay là huynh thả đệ xuống đi, cũng không phải đệ thực sự không thể đi lại, để đệ nghỉ một lát là được rồi.”
Nghĩ tới nếu bộ dáng này bị phụ thân thấy được không biết sẽ náo loạn thành chuyện gì, Khuyết Thủy đẩy đẩy Trần Mặc.
“Không có ai nhìn thấy đâu, cho dù thực sự có người nhìn thấy cũng sẽ không có kẻ lắm miệng. Huống hồ phụ mẫu của đệ đã không còn ở trong trang nữa.”
Thấy Khuyết Thủy dùng ánh mắt không hiểu nhìn mình, Trần Mặc mỉm cười giải thích: “Bọn họ giao phó lại Viên gia trang cho ta, cũng dặn ra “quản giáo” đệ cho tốt, sau đó hai phu phụ quyết định đi du sơn ngoạn thủy rồi.”
Khuyết Thủy trợn tròn mắt.
Phụ mẫu trong ấn tượng của cậu vẫn luôn là người nghiêm túc, mẫu thân còn không sao, nhưng phụ thân cho dù có rời khỏi ngôi vị Minh chủ cũng hẳn sẽ bận rộn giúp đỡ Trần Mặc củng cố thế lực mới đúng, sao đột nhiên lại nói đi là đi chứ? Chẳng lẽ phụ thân cảm thấy bất mãn với việc Trần Mặc ngồi lên ngôi vị Minh chủ, lại không muốn tiếp tục nhìn thấy nhi tử vô năng, nghiệt tử đã bôi nhọ Viên gia, cho nên mới…
Ôm chặt thêm người trong ngực, dùng nội lực xua đi mưa gió làm ướt cậu, Trần Mặc ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sấm chớp, lộ ra một dáng cười ngạo nghễ mà chỉ mình y mới biết được.
Cúi đầu, y vẫn là Trần Mặc dịu dàng, săn sóc như trước.
“Khuyết Thủy, đừng suy nghĩ lung tung, những lời đồn đại vô căn cứ bên ngoài đệ không cần phải quản chúng. Đệ chỉ cần biết từ nay về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau, mà ta —— Trần Mặc, sẽ không để bất kì kẻ nào vũ nhục, tổn thương đệ! Tin tưởng ta.”
Cậu tin y.
Khoảng thời gian ấy trong hồi ức của Khuyết Thủy là những ngày tháng tốt đẹp nhất.
Rất nhiều khi, Khuyết Thủy đều hy vọng bản thân có thể vĩnh viễn sống trong khoảng thời gian ấy, chưa từng qua đi và càng không có tương lai.
Cậu còn nhớ rõ, cái đêm đó cậu đã đem chính mình hoàn toàn giao cho người đàn ông cậu tin tưởng, ỷ lại nhất như thế nào.
Tuy có xấu hổ, có đau đớn, nhưng bởi vì người ấy là Trần Mặc.
Cậu, Viên Khuyết Thủy, với tư cách là một nam tử trưởng thành đã từ bỏ tự tôn, từ bỏ phòng ngự, tiếp nhận hết thảy… Khi đó cậu thực vô cùng tin rằng cậu thuộc về Trần Mặc, Trần Mặc cũng thuộc về cậu.
(1)Con tốt qua sông: tốt là một quân cờ trên bàn cờ tướng, sau khi qua sông sẽ có tác dụng rất lớn. Thường dùng với hàm nghĩa chỉ tiến lên phía trước, không thể lùi bước hoặc dùng để chỉ một người thân bất do kỉ, tất cả mọi hành động đều phải nghe theo mệnh lệnh của người khác. Ngoài ra cũng được dùng để so với nhân vật bình thường không hề thu hút nhưng lại có tác dụng rất lớn.
(2)Quật mộ tiên thi: Đào thi thể lên quất roi.