Võ lâm có tà giáo danh Lưu Yến Cốc, trỗi dậy chưa tới hai năm đã khuấy đảo giang hồ tới hỗn loạn bất minh, dấy lên tinh phong huyết vũ khắp chốn.
Người gian, kẻ ác khắp giang hồ tựa hồ đều gia nhập tổ chức này, vậy nên hành vi của Lưu Yến Cốc cũng càng trở nên ngang ngược càn rỡ.
Ngoại trừ ám sát và lũng đoạn việc buôn bán trong giới Hắc đạo phương nam, bọn chúng còn gây ra vài vụ cướp bóc tàn sát quy mô lớn có kế hoạch, người gặp họa đều là đại hào một phương hoặc võ lâm thế gia có danh tiếng trên giang hồ.
Dưới sự kêu gọi của Minh chủ võ lâm Viên Chính Tiếu, có không ít nhân sĩ võ lâm đều ra mặt chống lại Lưu Yến Cốc, nhưng cũng có không ít môn phái vẫn giữ thái độ cơm nhà ai người nấy ăn, cửa nhà ai người nấy giữ.
Cho tới tận khi xuất hiện lời đồn đãi Lưu Yến Cốc chủ chính là hậu nhân của Thiên Hành giáo bị võ lâm chính nghĩa diệt trừ năm đó, lại có người nhanh nhạy phát hiện những đại hào hoặc thế gia bị Lưu Yến Cốc cướp giết đều là những người liên can tham gia diệt trừ Thiên Hành giáo năm đó, cuối cùng hai giới hắc bạch lưỡng đạo võ lâm hiếm có cùng chung kẻ địch, quyết định liên thủ đối phó với Lưu Yến Cốc.
Không bởi nguyên nhân nào khác chỉ bởi vì những kẻ liên lụy tới sự việc Thiên Hành giáo năm đó thực sự quá nhiều! Lưu Yến Cốc giống như khối u ác tính, trong chớp mắt đã trở thành mối tai họa của toàn giang hồ!
Ngày mùng một tháng bảy, Viên gia trang.
“Ngày hai mươi tám chính là Đại hội võ lâm, thời gian không còn nhiều, các con hôm nay liền khởi hành tới Kinh Châu, dọc đường không thể chậm trễ. Ta cùng mọi người trong Võ lâm minh buổi tối cùng ngày xuất phát. Ngày hai mươi chúng ta sẽ hội hợp tại Vương gia ở Kinh Châu.”
Viên Chính Tiếu dặn dò hai người trong sảnh.
“Vâng.” Khuyết Thủy nhận lệnh, hơi khom người.
“Dọc đường đi các con cũng cần phải chú ý tới hành tung của Lưu Yến Cốc, nếu gặp phải cũng không cần đối đầu, vạn sự lấy Đại hội võ lâm làm trọng.”
“Vâng, hài nhi hiểu rõ.” Lại dừng một chút, “Nếu phụ thân không còn dặn dò gì khác, vậy hài nhi liền đi tạm biệt nương.” Nói xong Khuyết Thủy liền chuẩn bị cáo lui.
“Từ từ,” Viên Chính Tiếu gọi nhi tử lại, thần sắc nghiêm túc hỏi: “Khuyết Thủy, ta hỏi con, Cửu Dương Chân Công của con hiện tại rốt cuộc đã luyện tới tầng thứ mấy?”
Khuyết Thủy không dám giấu diếm, theo đúng sự thật trả lời: “Tầng mười một.”
“Con bế môn nửa năm cũng không đột phá được tầng mười hai!” Viên Chính Tiếu đỡ trán.
Đứa con thần công chưa thành, Lưu Yến Cốc như sâu mọt trong xương, nửa năm lại đây Viên Chính Tiếu mới đầu tứ tuần nay tóc đã bạc nửa đầu.
“Hài nhi tư chất ngu độn, khiến phụ thân thất vọng.”
Khuyết Thủy tuy biết nguyên nhân lại không dám nói ra.
Thở dài một hơi, Viên Chính Tiếu phất tay, trong lòng nỗi thất vọng đối với nhi tử này lại nhiều thêm một phần, “Được rồi, ta lại hỏi con, lần này xuất quan con có thể chắc chắn đối đầu được với Tà Quỷ?”
Khuyết Thủy liếc nhìn Trần Mặc ở bên cạnh, trả lời: “Nếu con liên thủ cùng Trần Mặc ứng địch, đủ để đánh một trận với Tà Quỷ.”
Viên Chính Tiếu nghe vậy cũng nhìn về phía Trần Mặc.
Trần Mặc vẫn giống như trước, sau nửa năm bế quan, trừ bỏ càng thêm thành thục nội liễm thì xem ra có vẻ không khác nhiều so với lúc trước.
“Đúng không…” Viên Chính Tiếu trầm mặc.
Hai người nhìn thấy Viên Chính Tiếu không lên tiếng cũng không tiện cứ như vậy rời đi, liền cứ thế đứng đợi trong đại sảnh.
Qua hồi lâu Viên Chính Tiếu mới ngẩng đầu lên.
“Trần Mặc.”
“Có thuộc hạ.”
“Đại hội võ lâm lần này, nếu ngươi có thể trợ giúp Khuyết Thủy giành được chức vị Minh chủ, sau khi đại hội kết thúc ta liền tuyên cáo thiên hạ thu ngươi làm đồ đệ.”
Trần Mặc thầm cười lạnh, trên mặt vẫn chẳng biểu lộ mảy may, hơi khom người không kinh không hỉ, bình tĩnh trả lời: “Tạ Minh chủ cất nhắc.”
Viên Chính Tiếu tựa hồ thực vừa lòng với thái độ này của Trần Mặc, gật đầu tỏ ý hai người có thể lui xuống.
Ra khỏi đại sảnh, Khuyết Thủy vui mừng bắt lấy cánh tay của Trần Mặc liên thanh nói: “Tốt quá rồi! Phụ thân cuối cùng cũng đồng ý thu huynh làm đồ đệ rồi! Trước đây đệ cầu ông thế nào ông cũng không đồng ý, nói rằng võ công Viên gia không thể truyền ra ngoài. Hiện giờ cuối cùng đợi được ông tự mình mở miệng muốn thu huynh làm đồ đệ, Trần Mặc, sau này chúng ta sẽ là sư huynh đệ rồi.”
Trần Mặc xoa đầu cậu, mỉm cười không nói.
Tâm nghĩ lão hồ ly kia thu y làm đồ đệ, chẳng qua là muốn y càng thêm bán mạng cho Viên gia mà thôi! Ngươi không nghe lão ta nói điều kiện tiên quyết là giúp ngươi đạt được chức vị Minh chủ sao? Huống chi cho dù lão thực sự thu ta làm đệ tử, chắc chắn cũng sẽ không truyền thụ Cửu Dương Chân Công cho ta! Chỉ có đứa ngốc ngươi đây mới vui mừng như thế.
Mười ngày sau, Trần Viên hai người đã bình an đến Kinh Châu.
“Không ngờ Lưu Yến Cốc đã khiến thiên hạ oán giận đến bực này.”
Khuyết Thủy ngồi trên lưng ngựa khẽ than.
Một đường tuy vội vã nhưng vẫn có thể nghe được không ít chuyện ác của Lưu Yến Cốc, hiện tại sự việc khiến giang hồ huyên náo nhất chính là Lưu Yến Cốc dụng toàn lực truy sát toàn gia tiêu cục Bảo Thái tại Thông Châu.
Hơn nữa hành vi điên cuồng vơ vét tài sản này đã không còn là chuyện của riêng những người trong võ lâm, ngay cả triều đình cũng phái bộ khoái điều tra tổ chức giang hồ Lưu Yến Cốc.
Điều kì quái là cốc chủ Tà Quỷ kiêu ngạo điên cuồng nọ của Lưu Yến Cốc trong nửa năm gần đây lại không có bất kì tin tức nào.
“Ác giả ác báo, Lưu Yến Cốc sẽ không càn rỡ được bao lâu.”
Trần Mặc ngồi trên yên ngựa truyền túi nước qua cho Khuyết Thủy.
Hôm nay cũng thật nóng! Khuyết Thủy khẽ mỉm cười, tiếp lấy túi nước.
Có người quan tâm quả là một việc thực hạnh phúc.
Nhìn cậu đón lấy túi nước, nhìn cậu ngửa cổ uống một ngụm nước, thanh thủy tràn ra từ khóe miệng cậu chảy xuống, theo quai hàm trượt xuống cần cổ mượt mà, tiến vào trong vạt áo rộng mở.
Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh hoàn toàn không giống với những công tử thiếu niên bình thường, đó là kết quả của việc cậu hàng ngày luyện võ dưới ánh mặt trời chói chang.
Giọt nước từ trên xương quai xanh trượt xuống… Hạ phúc của Trần Mặc chợt căng thẳng, ánh mắt rốt cuộc không kìm được chăm chú nhìn hai đoạn xương quai xanh hơi nổi lên kia, giả bộ thoải mái lơ đãng liếc nhìn.
Trước mắt tựa hồ lại hiện lên dáng vẻ cậu toàn thân xích lõa nằm trên mặt đất bằng đá lạnh băng, bị nam nhân tàn nhẫn xỏ xuyên.
Có kẻ… Hô hấp rối loạn.
Lau lau môi, trong mắt Khuyết Thủy mơ hồ mang theo ý cười.
Tuy chỉ là một chút chuyện nhỏ, nhưng cách quan tâm mọi lúc mọi nơi này luôn có thể khiến cậu tâm tình vui vẻ.
Đặc biệt là nửa năm bế quan, cuộc sống chỉ có hai người, Trần Mặc chu đáo tỉ mỉ chăm sóc cậu, mỗi lần trong lúc vô tình tình ý nhàn nhạt toát ra sẽ càng khiến tình cảm của cậu rối loạn.
Trần Mặc hẳn là thích cậu? Mình thì sao? Tình cảm của mình đối với Trần Mặc rốt cuộc là như thế nào? Thích là điều không thể nghi ngờ, nhưng loại yêu thích đó là như thế nào? Thích tới mức cậu có thể tiếp nhận tất cả của huynh ấy sao? Trần Mặc, huynh có biết ánh mắt của huynh nhìn đệ hiện tại khiến đệ…
Tránh khỏi ánh mắt của Trần Mặc, tiện tay treo túi nước lên trên yên ngựa của mình, giả bộ thưởng thức phong cảnh dọc đường, Khuyết Thủy mở miệng nói: “Không biết Vương gia kia phải đi như thế nào? Huynh từng nghe nói về Vương gia Kinh Châu chưa?”
Trần Mặc thu ánh mắt sáng rực của mình lại, bình ổn tinh thần, đáp lại: “Vương gia ở Kinh Châu nghe nói là hậu duệ của một danh tướng, lập tộc tại Kinh Châu đã được gần trăm năm. Ba mươi năm trước, Vương gia xuất hiện một kì tài võ học, biến đổi thương pháp cưỡi ngựa trong quân thành vũ khí đánh trực diện có thể vươn dài có thể thu ngắn, nhờ việc này mà giành được danh hiệu Vô Địch Thương trong chốn võ lâm, chỉ sau Minh chủ võ lâm đương thời, cũng chính là người kết làm huynh đệ khác họ với ông nội đệ, về sau Vương gia người người học võ, trong võ lâm cũng có một phần địa vị.”
“A? Huynh đệ khác họ của ông nội đệ? Sao đệ từ trước đến giờ chưa từng nghe nói tới chuyện này?”
Trần Mặc khẽ cười, “Đệ nói vì sao?”
Khuyết Thủy nhanh chóng phản ứng lại, “Bởi vì Thiên Hành giáo?”
Trần Mặc gật đầu.
“Vì sao?”
“Bởi vì… Ông nội của đệ ủng hộ diệt trừ Thiên Hành, mà Vô Địch Thương cùng Thiên Hành giáo chủ đương thời lại là hảo hữu tri kỉ.”
“A, như vậy bọn họ…”
“Đúng, bọn họ bởi vì chuyện này chia tay trong không vui, sau càng bởi vì ông nội đệ và Thiên Hành giáo chủ tạ thế, Vương gia cũng dần dần ít qua lại cùng Viên gia, phụ thân của đệ tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới chuyện cũ năm xưa này với đệ. Khi vây quét Thiên Hành giáo Vương gia không hề tham gia, tuy rằng bị đồng đạo võ lâm đương thời bài xích, nhưng cũng vì vậy mà bảo tồn được thực lực. Vật đổi sao rời, thực lực được bảo tồn lại thêm Vương gia hành sự thận trọng tự nhiên sẽ hình thành một thế lực ở Kinh Châu, trên Đại hội võ lâm ba năm trước có người đề xuất tổ chức Đại hội võ lâm lần sau tại Vương gia, Vương gia lại không hề khước từ, nên cứ như vậy quyết định.”
Khuyết Thủy lắc đầu, cảm thán nói: “Trần Mặc huynh làm thế nào biết được nhiều việc như vậy? Trong đó hẳn có vài chuyện là bí mật giang hồ đi?”
Trần Mặc cười, “Tai của ta dài hơn người khác thôi.”
Vào thành không lâu lập tức tìm hiểu được nơi ở của Vương gia, càng tới gần phạm vi của Vương gia, khách giang hồ đeo đao kiếm lại càng nhiều, Trần Mặc thuận miệng hỏi mới biết, khách điếm, lữ quán trong thành Kinh Châu cơ hồ toàn bộ đều bị đặt hết, nhân sĩ võ lâm tới sau bởi không có thiệp mời chỉ đành đi thuê tạm nhà dân.
Đại hội võ lâm vẫn còn nửa tháng, Kinh Châu đã trở thành đô thành phong vũ.
Bách tính thành Kinh Châu tuy rằng vui mừng vì kiếm được tiền, nhưng cũng lo lắng, chỉ e đám giang hồ hào khách này bạch đao tiến hồng đao xuất, một việc không vui liền trút giận lên những người bình thường bọn họ.
Quan phủ thành Kinh Châu hiển nhiên trước đó đã được thông tri, khắp thành đều là thành binh đi tuần tra, bộ khoái lớn nhỏ cũng đầy khắp đường lớn, kẻ nào kẻ nấy mở to hai mắt đề phòng sinh biến.
Cũng có thể bởi vì nguyên nhân này, thành Kinh Châu lớn như thế, tới không dưới ba, bốn nghìn khách giang hồ lại chẳng có mấy vụ ẩu đả phát sinh.
Trần Mặc ghé vào bên tai Khuyết Thủy nói với cậu: Kẻ cầm theo điệp bài thân phận nghêng ngang tiến vào cổng chính vẫn là thiểu số, thành Kinh Châu này tuyệt đối không chỉ có ba, bốn nghìn khách giang hồ.
Đi tới ngoài phủ Vương gia, Khuyết Thủy đệ thiệp mời liền lập tức được long trọng tiếp đón vào phủ, còn chưa tiến vào sảnh, đương chủ Vương gia đã mang theo nhi tử, nhi nữ, tự mình tiến ra nghênh đón.
Dựa vào lời nói thầm bên tai của Trần Mặc, Khuyết Thủy biết: Vương Vũ, nhi tử thứ hai của Vô Địch Thương đời trước, tiến sĩ nhất giáp (1) nhập học Sĩ Các ba năm, hai mươi tư tuổi hồi gia tiếp nhận chức vị đương chủ Vương gia, tận tới sau khi ông ta tiếp nhận chức vị, người trong giang hồ mới biết vị đại học sĩ này tài văn chương nhất lưu, một thân võ nghệ cũng là nhất lưu.
Vương Vũ đã gần bốn mươi tuổi, vóc người trung đẳng, dáng vẻ nho nhã, bộ râu dài phiêu phiêu được cắt tỉa vừa vặn càng khiến người ta nhìn không ra người này có thể xuất ra thương pháp xuất thần nhập hóa.
Đôi nhi tử, nhi nữ bên cạnh nhìn qua thì xấp xỉ tuổi Khuyết Thủy, sau khi hàn huyên một phen, bầu không khí cũng được thúc đẩy.
Vương Vũ cùng Khuyết Thủy hướng tới Quý Tân viện, trên đường ánh mắt của Vương Vũ rất tỉ mỉ nhìn Khuyết Thủy, bên tai nghe cậu cùng nhi tử, nhi nữ hàn huyên, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã, thỉnh thoảng lại chiêm thêm một, hai câu.
Trần Mặc vẫn luôn theo sát phía sau Khuyết Thủy tựa hồ bị chúng nhân xem nhẹ, Trần Mặc cũng giống như đã quen, không hề tỏ ý lưu tâm.
“Tôi đã nhận được tin tức của Viên đại Minh chủ, nói hai ngày nữa ông cùng mọi người trong Võ lâm minh sẽ tới nơi. Viện này là nơi đặc biệt sắp xếp cho Viên đại Minh chủ ở, Viên thiếu hiệp xem thử có chỗ nào không vừa ý hay không?”
Khuyết Thủy liền vội nói cảm tạ, không ngừng nói không dám.
Cậu ngượng ngùng nói viện tử của chính cậu tại Viên gia trang còn chưa tốt bằng một nửa bài trí ở đây.
“Sương phòng bên tay phải là nơi để tùy tùng sử dụng.” Vương Vũ đưa tay đơn giản giới thiệu, nói xong lại hòa nhã cười, “Viên thiếu hiệp đường xá xa xôi mà tới chắc hẳn đã cực kì mệt mỏi, tôi cũng không dám chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của cậu, tiệc đón gió sắp xếp tại sảnh Trú Phong, tới giờ tiểu nhi sẽ tới thỉnh thiếu hiệp tiền vãng. Tôi còn có chút việc vặt, xin thứ cho tôi thất lễ cáo lui.”
“Không dám, Vương đương gia tự mình nghênh tiếp đã khiến tại hạ hãnh diện, Vương đương gia xin cứ tùy tiện không cần bận tâm tới tại hạ.” Khuyết Thủy ôm quyền tiễn phụ tử Vương gia.
Trần Mặc cũng không nói không động đứng thẳng phía sau cậu.
Đi xa khỏi viện rồi, nhi tử của Vương Vũ – Vương Thanh Trúc mới mở miệng nói: “Viên Khuyết Thủy này ngược lại hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của chúng ta.”
“Hửm?” Vương Vũ nghiêng đầu nhìn nhi tử của mình.
“Nói như thế nào nhỉ,” Vương Thanh Trúc nhíu mi, “Y tựa hồ hoàn toàn không hề coi bản thân là nhi tử của đương đại Minh chủ, trên thân hoàn toàn không có chút kiêu ngạo. Thái độ có thể che giấu, nhưng thói quen trời sinh làm cách nào cũng không thể thay đổi được.”
“Ừm, ánh mắt nhìn người của con không tồi. Chẳng qua so với Viên Khuyết Thủy, ta ngược lại càng có hứng thú đối với người tên Trần Mặc ở bên cạnh y hơn.” Vương Vũ vuốt râu mỉm cười.
“Trần Mặc? Là tùy tùng kia?” Nữ nhi của Vương Vũ – Vương Chi Lan hiếu kì.
“Tùy tùng sao? Ta xem chưa chắc. Nếu con mắt của ta chưa mù, võ công của Trần Mặc kia e rằng đã đạt tới trình độ tuyệt hảo. Viên Khuyết Thủy nếu có người như vậy tương trợ, chức vị Minh chủ lần này mười phần đến tám, chín phần sẽ rơi vào Viên gia!” Trong mắt Vương Vũ hiện lên một tia lo lắng, vỗ vỗ bả vai của nhi tử nói: “Mắt nhìn người của con tuy không tồi nhưng còn chưa đủ cẩn thận, sau này cần tăng cường tôi luyện mới có thể thành tài.”
Vương Thanh Trúc gật đầu, trong mắt tựa hồ ẩn chứa điều gì đó.
“Con muốn thử người kia?” Vương Vũ sao lại không nhìn ra suy nghĩ của nhi tử.
“Cha người yên tâm, hài nhi tự có chừng mực.”
“Tiểu Lan cảm giác của con đối với Viên Khuyết Thủy như thế nào?” Vương Vũ xoay người mỉm cười hỏi nữ nhi.
Vương Chi Lan che miệng khẽ cười, “Người kia còn chưa đủ anh tuấn tiêu sái như ca ca.”
“Con nhóc này!” Vương Thanh Trúc cười lớn, “Thiếu niên anh hào tới nhà muội đều nhìn một lượt, rốt cuộc chẳng có một ai có thể lọt vào mắt của muội, ta nên nói mắt của muội cao quá trán, hay là nên đoán xem tâm của muội phải chăng đã có nơi thuộc về đây?”
Vương Chi Lan vươn tay kéo kéo anh trai của cô, ngẩng đầu đáng yêu hỏi: “Vậy huynh cảm thấy trong số những người đến có ai có thể xứng với muội muội của huynh?”
Vương Vũ nhìn nhi tử, nhi nữ cười đùa, tâm tình vui vẻ.
Một đêm vô sự.
Cách ngày đoàn người Võ lâm minh do Viên Chính Tiếu dẫn đầu cũng tới Vương gia.
Vương Vũ tại ngoại thành nghênh tiếp.
Ngày kế, phương trượng thiếu lâm đích thân tới nơi.
Viên Chính Tiếu và Vương Vũ cùng nhau tiến ra nghênh đón.
Bạch đạo, Thanh Thành, Hoa Sơn, Không Động, Tam Mao, Tuyết Sơn, Hình Ý, Âu Dương, Đông Phương, Lôi Hỏa Đường, Cái Bang, Đường gia Tứ Xuyên lần lượt kéo đến.
“Buổi tối phụ thân nói Võ lâm minh còn cần mật đàm một lần, nói là cần phải xử lý sự việc của tiêu cục Bảo Thái Thông Châu.”
Trần Mặc tiến lên giúp cậu cởi ngoại y.
Cũng tội cho Khuyết Thủy, vì không để Viên Chính Tiếu quở trách, cũng để bảo vệ hình tượng nhi tử của một Minh chủ, giữa ngày trời cực nóng, trung y, ngoại bào cậu đều mặc không thiếu một kiện.
“Có muốn rửa ráy một chút? Y sam sau lưng của đệ đều ướt đẫm rồi.”
Trần Mặc tùy tay cầm khăn giúp Khuyết Thủy lau mồ hôi sau gáy.
Khuyết Thủy cảm kích sự chăm sóc của y, chiếu theo lời nói của y xoay người muốn ra ngoài múc nước, đồng thời cũng tạm gác một nghi vấn trong tâm xuống.
“Để ta giúp đệ, đệ nghỉ ngơi một chút đi.” Trần Mặc gọi cậu lại.
Khuyết Thủy lắc đầu, “Không cần, ta mệt, huynh cũng mệt, huynh chuẩn bị tốt y phục để thay, ta đi chuẩn bị nước tắm cho chúng ta trước, một lát nữa huynh cũng cần thay y phục. Thời tiết nóng không cần phiền phức người ta đun nước ấm.”
“Buổi tối không phải sẽ mật đàm sao? Ta thay y phục thì có tác dụng gì?” Trần Mặc kì quái liếc nhìn Khuyết Thủy.
“Mật đàm thì sao? Huynh không thể đi? Huống hồ phụ thân chỉ đích danh nói muốn ta và huynh cùng nhau tham gia.”
“Ồ, vậy sao.” Trần Mặc mỉm cười không nói.
“Đệ có biết lấy nước ở nơi nào không?”
“Biết. Đệ nhìn thấy trong viện có giếng.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng trả lời của Khuyết Thủy.
Khi Trần Mặc ở trong phòng chuẩn bị quần áo để thay thì nghe thấy có người tiến vào viện, chiếu theo tiếng bước chân thì tựa hồ có năm người.
Là ai?
“Viên thiếu hiệp, tùy tùng của huynh đâu? Sao lại để chủ nhân như huynh đây tự mình động thủ lấy nước?” Người tiến vào viện là Vương Thanh Trúc, nhìn thấy Viên Khuyết Thủy thân mặc trung y thì cực kì kinh ngạc.
“Viên thiếu hiệp, cuối cùng cũng gặp được huynh rồi! Từ cái ngày từ biệt đó, lại không biết huynh an nguy như thế nào, sau trên giang hồ loan truyền tin tức Tà Quỷ treo thưởng đuổi bắt huynh, huynh không biết chúng tôi lo lắng cho huynh đến bao nhiêu đâu, may mắn huynh không có chuyện gì!” Là Liễu Như Phi.
“Liễu thiếu hiệp, Tề thiếu hiệp, Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp.” Khuyết Thủy sửng sốt lập tức ôm quyền đáp lễ.
Trần Mặc mở cửa phòng, thấy rõ người bên cạnh Vương Thanh Trúc chính là đám tiểu đệ tử phái Hoa Sơn Tề Tú Phong, Tề Tùng Vũ, Liễu Như Phi, và Bạch Đỗ Quyên với vẻ mặt cực kì quái dị, nói không ra là buồn bã hay là kích động.
“Vương thiếu hiệp, thất lễ rồi, tại hạ xuất môn từ trước tới nay không hề mang theo tôi tớ. A, thật ngại, xin cho tại hạ…”
“Thường Tam! Ngươi hầu hạ như thế nào! Dĩ nhiên lại để Viên thiếu hiệp phải tự mình động thủ múc nước! Vương gia ta không nhớ đã dạy dỗ ra loại tôi tớ như vậy!” Vương Thanh Trúc tức giận khiển trách nam bộc mặc thanh y bên cạnh.
Nam bộc Thường Tam quỳ rạp xuống đất, không ngừng nhận tội.
Khuyết Thủy sửng sốt, liền vội vã kéo Thường Tam dậy.
“Vương, Vương thiếu hiệp, là ta đã quen với việc tự mình phục vụ, vừa rồi Thường Tam huynh đệ cũng nói muốn giúp ta lấy nước, là ta nói không cần. Việc này không liên quan tới Thường Tam huynh đệ, là ta…”
Vương Thanh Trúc cũng sửng sốt, thầm nghĩ thiếu công tử của Minh chủ võ lâm sao có thể xưng huynh gọi đệ với kẻ tôi tớ.
Hắn thấy Viên Khuyết Thủy nhận sai lầm về mình thì không thể tiếp tục quở trách người hầu, ngược lại sẽ khiến cho bản thân có vẻ hẹp hòi, phất tay, lệnh cho Thường Tam lui xuống.
Thường Tam ngẩng đầu liếc nhìn Khuyết Thủy, không ngừng tạ lỗi lui xuống.
Giọng nữ thanh thúy vang lên: “Khuyết Thủy, trong Triệu Lăng ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tà Quỷ kia vì sao đột nhiên thả toàn bộ chúng ta đi? Có phải huynh đã đánh bại Lưu Yến cốc chủ đó? Về sau huynh vì sao không tới tìm chúng ta? Sau này Lưu Yến Cốc vì sao treo thưởng tìm kiếm huynh khắp giang hồ? Huynh… Phải chăng là đã thụ thương rồi?”
Liễu Như Phi tiến lên trước một bước, Vương Thanh Trúc cũng tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó.
“Khuyết Thủy, thỉnh chư vị thiếu hiệp tiến vào trong nói chuyện đi.”
Trần Mặc bước tới bên cạnh Khuyết Thủy, giúp cậu phủ thêm ngoại y.
Qua loa trả lời vấn đề của đám người Bạch Đỗ Quyên, may sao huynh đệ Tề gia biết tiến biết lùi không tiếp tục truy vấn.
Cuối cùng vất vả lắm mới tìm được lý do tiễn đám người Vương Thanh Trúc đi, lại giả bộ không hề nghe thấy Bạch Đỗ Quyên trước khi rời đi nói muốn tìm thời gian nói chuyện riêng với cậu, rốt cuộc chịu không được cảm giác dính nhớp khắp toàn thân, vội vã múc nước tắm rửa thay y phục thoáng mát.
Đám người đột nhiên tới bái phỏng này đối với cậu mà nói quả thực chẳng khác gì một trận giày vò, nhất là vấn đề Bạch Đỗ Quyên muốn biết, cậu căn bản không biết nên trả lời cô như thế nào.
Ngồi vào trong viện, Khuyết Thủy cầm chiếc quạt hương bồ phe phẩy, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã khó có được này.
Trong phòng, Trần Mặc đang rửa ráy.
Phòng bên cạnh, phụ thân sau khi tự mình dạy bảo cậu liền ra ngoài gặp gỡ chưởng môn Thiếu Lâm, đến giờ còn chưa quay lại.
Ngửa đầu nhìn trời, nội tâm của Khuyết Thủy có một cảm giác rối loạn không nói nên lời.
Một cảm giác rối loạn không biết nên như thế nào mới phải.
Con người ấy à, thực rất kì quái.
Lúc làm thì có rất nhiều lý do, nhưng không hề cảm thấy có điều gì không ổn.
Nhưng theo sự trưởng thành của tuổi tác, có một số việc sau khi nhớ lại rồi thì hận không thể đấm ngực dậm chân, hận không thể tự tát cho mình hai cái thật mạnh! Từ khi xuất đạo tới nay, tựa hồ có một số việc vẫn luôn khiến bản thân hối hận vạn phần.
Thái độ đối với Bạch Đỗ Quyên, từ ngữ khi từ chối cô ấy, vì sao không thể uyển chuyển hơn một chút? Vì sao muốn tổn thương một người thật tâm thích ngươi, một cô gái quan tâm tới ngươi chứ? Yến Vô Quá, cho dù kẻ khi đó nhìn thấy là Yến Vô Quá thực hay Yến Vô Quá giả, vì sao lại để lộ sự e sợ đối với chó trước mặt gã, cuối cùng không động đậy được? Kẻ này có lẽ sẽ cực kì coi thường cậu đi.
Vì sao lại đáp ứng Tà Quỷ dùng thân thể trao đổi? Vì sao khi đó lại không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn? Vì sao khi Tà Quỷ hành hạ cậu, cậu lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, thậm chí tuôn ra lời cầu xin hèn mọn? Trần Mặc đã nhìn thấy bản thân cậu khi đó rồi… Yếu đuối, ti tiện, bản thân khóc lóc cầu xin giống như nữ nhân.
Vì sao lại để Trần Mặc nhìn thấy dáng vẻ khi đó của chính mình? Hối hận, tựa như dùng một cái giũa nhỏ, từng chút từng chút hung ác mài giũa trái tim bị tổn thương.
Nếu có thể cho cậu quay về một năm trước… Một chú hạc giấy từ trên trời rơi xuống, vừa vặn rơi trên đầu gối của cậu.
Khuyết Thủy cảnh giác đứng lên, vì sự sơ ý của bản thân mà kinh hãi.
Cậu lập tức ngẩng đầu, mắt nhìn tứ phía tai nghe bát phương.
Ngoài viện có hai người qua lại, nghe tiếng bước chân thì tựa hồ là nô bộc của Vương gia.
Biết lúc này đuổi theo cũng sẽ không thu được kết quả gì, Khuyết Thủy cúi đầu chuyển ánh mắt lên thân con hạc giấy màu xanh này.
Nếp gấp xinh đẹp cân xứng nói cho cậu biết giá trị xa xỉ của trang giấy, có thể nhuộm thành màu xanh, còn có thể giữ nguyên cảm giác trơn nhẵn tinh mịn rõ ràng, trang giấy này chắc hẳn chỉ có Trịnh gia ở Kim Lăng mới có thể làm ra.
Cậu biết, là bởi vì bao sách phụ thân cậu dùng đều là giấy của Trịnh gia.
Thân hạc có chữ, nét mực thẩm thấu qua trang giấy.
Khuyết Thủy do dự một chút, mở hạc giấy ra.
“Giờ tý tối nay, giếng Bát Quái, Chu Chỉ Viên, thành Bắc. Tri danh bất cụ. (2)”
Chữ viết mạnh mẽ mà xinh đẹp, đoan chính nhưng không kém phần sắc bén.
(1)Tiến sĩ nhất giáp: một chức quan thời Tống, nhất giáp chỉ có ba người là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa.
(2)Tri danh bất cụ: là một câu thường dùng trong thư đe dọa, hàm nghĩa: Do ta biết ngươi là ai, nhưng ta không muốn người khác biết ta là ai và sự việc giữa chúng ta vì vậy ta dùng bốn chữ “Tri danh bất cụ” để kí tên. Dịch thẳng bốn chữ này là: Ta biết ngươi là ai, vì vậy ta sẽ không kí tên.