Ba buổi tối liên tục không thấy bất kì thích khách nào, vào lúc Khuyết Thủy đang nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào, Trần Mặc mang theo đám người Hoa Sơn Liễu Như Phi trở lại, Liễu Như Phi đồng thời cũng mang đến một tin tức mới: Lưu Yến Cốc gây án lần thứ hai.
Lần này chính là tiền tri phủ Dương Châu đã từ quan hồi hương.
Giống như Bạch phủ toàn gia trên dưới không có bất kì người nào còn sống, ba xe của cải mồ hôi nước mắt của nhân dân mà tiền tri phủ Dương Châu trong thời gian tại vị đã vơ vét cũng biến mất không chút dấu vết, thứ duy nhất lưu lại chính là Thiết Yến Lệnh cắm trên ngực tiền tri phủ Dương Châu.
Nghe vậy, ba người vội vàng thu dọn hành lý, nhanh chóng tiến về tới Côn Sơn —– Tiền tri phủ Dương Châu chính là bị hành thích ở khách điếm nơi đó.
Tấm mộc bài Trần Mặc tìm thấy lúc trước kia phía trên có khắc một chữ Côn, bọn Khuyết Thủy hoài nghi Lưu Yến Cốc có một phân đà nào đó ở Côn Sơn, họ quyết định đến nơi đó tìm kiếm xem sao.
Bọn họ cùng Liễu Như Phi phân thành hai đường.
Nhóm Khuyết Thủy bởi vì Bạch Đỗ Quyên phải ngồi xe ngựa nên khởi hành chậm hơn bọn Liễu Như Phi chừng một ngày.
Đến khi bọn họ xuất phát, phiền phức liền tìm tới.
Bốn nhóm sát thủ liên tiếp, nhóm sau lợi hại hơn nhóm trước, mục tiêu toàn bộ đều hướng tới Bạch Đỗ Quyên, hơn nữa một kích không thành, lập tức chạy trốn.
Các cuộc hành thích không phân biệt ngày đêm, khiến nhóm Khuyết Thủy khó đề phòng, mệt tới không chịu nổi, lại thêm Bạch Đỗ Quyên có thể bởi vì trong tâm còn tức giận Khuyết Thủy, thái độ hợp tác cũng không tốt, mọi sự đều đối nghịch với Khuyết Thủy, điều này khiến việc Khuyết Thủy bảo vệ cô trở nên vô cùng khó khăn.
Chẳng còn cách nào, sau khi thương lượng với Trần Mặc, cậu quyết định trước tiên bí mật đưa Bạch Đỗ Quyên quay về Viên gia trang, ở nơi đó an toàn của Bạch Đỗ Quyên có thể được bảo đảm, bọn họ cũng có thể an tâm điều tra về hành tung của Lưu Yến Cốc.
Còn về phần phụ thân sẽ nói gì, Khuyết Thủy tạm thời không muốn bắt chính mình nghĩ đến việc đó.
Buổi tối vào lúc tạm nghỉ ở khách điếm, Khuyết Thủy đem suy nghĩ này của cậu nói với Bạch Đỗ Quyên.
“Bạch tiểu thư, vì lý do an toàn, tại hạ muốn tạm thời đưa tiểu thư quay về Viên gia trang, tiểu thư xem có được không?”
“Huynh cảm thấy muội vướng chân vướng tay? Hay là huynh không muốn nhìn thấy muội?” Bạch Đỗ Quyên đặt thật mạnh chén trà trong tay lên mặt bàn.
Khuyết Thủy cười khổ.
“Huynh nếu không muốn nhìn thấy muội cứ nói thẳng là được, không cần tìm lý do!”
“Bạch tiểu thư, tiểu thư hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm, hiểu lầm. Huynh chỉ biết nói hai chữ hiểu lầm thôi à?”
Khuyết Thủy liếc mắt cầu cứu Trần Mặc, lại bị Trần Mặc tránh đi.
“Bạch tiểu thư, đây là vì an toàn của tiểu thư, xin tiểu thư hiểu cho. Hai người tại hạ và Trần Mặc không thể ngày đêm ở cạnh tiểu thư không rời, hơn nữa minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vạn nhất có chỗ nào bảo hộ không chu toàn, tâm tại hạ cũng khó yên.” Khuyết Thủy chân thành nói.
“Huynh đừng nói nữa! Huynh hiểu rõ ý tứ của muội.” Trong mắt Bạch Đỗ Quyên hiện lên vẻ oán giận.
Sự cố chấp của phụ nữ thực là đáng sợ, Trần Mặc trong tâm cười thầm.
Thở dài một hơi, Khuyết Thủy khích lệ chính mình tiếp tục nói: “Sáng sớm ngày mai Trần Mặc sẽ thầm đưa tiểu thư lên thuyền quay về Viên gia trang, tiểu thư đừng lo, võ công của Trần Mặc không kém tôi, huynh ấy sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn, tôi sẽ điều khiển xe ngựa trống, nghĩ biện pháp thu hút sự chú ý của sát thủ Lưu Yến Cốc. Bạch tiểu thư, xin tiểu thư chớ buồn, đợi sau khi chúng tôi điều tra rõ tình hình Lưu Yến Cốc, nhất định sẽ cho người quay về Viên gia trang báo tin cho tiểu thư.”
Bạch Đỗ Quyên không nói câu nào, đứng dậy đi về phía cửa.
“Bạch tiểu thư, tiểu thư muốn đi đâu?”
“Về phòng nghỉ ngơi!” Bạch Đỗ Quyên không quay đầu lại lạnh lùng trả lời.
“Vậy tiểu thư, tiểu thư không có ý kiến gì sao?”
“Chẳng phải là huynh đã quyết định hết rồi, muội còn có thể có ý kiến gì nữa?”
“A, ha,vậy… Vậy tiểu thư nghỉ ngơi thoải mái.” Khuyết Thủy nhéo nhéo tai, cực kì lúng túng.
Đợi Bạch Đỗ Quyên rời khỏi căn phòng của bọn họ, Trần Mặc rốt cuộc “ha ha ha” cười lớn.
“Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy, nhỉ?”
“Trần Mặc… Huynh đừng chọc đệ nữa.” Khuyết Khủy thoát lực dựa vào trên ghế.
“Có thể Bạch Đỗ Quyên hy vọng đệ đưa cô ta về.”
“Như thế chẳng phải là càng dây dưa không rõ sao?” Khuyết Thủy ôm đầu, cậu lần đầu tiên có vướng mắc như vậy với một cô gái, một chút thay đổi cũng khiến cậu kiệt sức.
“Nếu muốn làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nếu muốn trở thành một đại hiệp, thì việc xử lý chuyện tình cảm với nữ tử như thế nào cũng rất quan trọng, rất nhiều vĩ nhân bị hủy cũng là bởi phụ nữ.”
Trần Mặc nhắc nhở Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy cúi đầu khẽ nói: “Đệ không muốn làm đại hiệp, cùng không muốn làm vĩ nhân.”
“Lời này đệ tốt nhất đừng để cha đệ nghe thấy.” Trần Mặc cười, vươn tay búng một cái lên trán cậu, “Được rồi, đệ nghỉ ngơi trước một chút đi, huynh canh gác nửa đêm đầu.”
“Ưm.”
Khuyết Thủy đang suy nghĩ có nên kể lại việc gặp mặt Yến Vô Quá cho Trần Mặc không, còn cả cái cảm giác kì diệu vô lý kia của cậu nữa.
Nghĩ nghĩ thôi thì quên đi, cậu sợ nói ra lại thành chuyện cho Trần Mặc cười cậu.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Khuyết Thủy đã đi thỉnh Bạch Đỗ Quyên khởi hành.
Cậu gõ cửa nhưng chẳng có ai đáp lại, thử gõ tiếp, bên trong vẫn không có tiếng trả lời.
“Trần Mặc!” Khuyết Thủy xông vào trong phòng, nôn nóng gọi Trần Mặc đang thu dọn hành lý: “Bạch Đỗ Quyên không thấy đâu! Làm sao đây? Cô ấy sẽ không phải bị…”
“Hành trang của cô ta còn ở đó không?” Trần Mặc bình tĩnh hỏi.
“Hành trang? Hình như là không thấy đâu.” Khuyết Thủy lo lắng đến mất bình tĩnh.
“Tối ngày hôm qua đệ có nghe thấy tiếng động lạ gì không?”
“Không có.”
“Với võ công của ta và đệ, nếu kẻ địch tập kích, đệ cho rằng chúng ta có thể không nghe thấy bất kì âm thanh nào sao?”
Khuyết Thủy sửng sốt.
Đúng vậy, với võ công của cậu và Trần Mặc, trừ phi Bạch Đỗ Quyên trộm đi ra ngoài, bằng không sao bọn cậu có thể không phát hiện ra bất kì động tĩnh gì.
“Huynh nói cô ấy…”
“Hành trang của cô ta cũng không ở đây, xem ra là tự mình rời đi rồi.” Trần Mặc kết luận.
“Cô ấy tự mình rời đi? Cô ấy tự mình quay về Viên gia trang rồi?” Khuyết Thủy ngơ ngác hỏi.
“Đệ cho rằng có thể sao?” Xem ra tên nhóc này quả nhiên chẳng hiểu chút gì về phụ nữ hết.
Dưới tình huống này, Bạch Đỗ Quyên sao có thể một mình chạy về Viên gia trang? Trần Mặc lắc đầu thở dài.
“Vậy cô ấy đi đâu được?”
Trần Mặc buông món đồ trong tay xuống, dừng lại một chút đáp: “Đi tới nơi cô ta có thể tìm được tôn nghiêm và mặt mũi.”
A? Khuyết Thủy không hiểu.
“Ai, bé Khuyết Thủy à, đệ đã mười bảy tuổi rồi đó ——” Trần Mặc kéo dài giọng.
Khuyết Thủy nhíu mày.
“Con gái, nhất là kiểu con gái được nuông chiều từ bé như Bạch Đỗ Quyên, họ luôn muốn lúc nào cũng được người khác phủng trong lòng bàn tay, đệ hiểu chưa?” Khuyết Thủy vẫn lắc đầu.
“Cô ta đi tìm Liễu Như Phi rồi.” Trần Mặc nói ra suy đoán của mình.
“Cái gì? Một mình cô ấy?” Một khoảng tĩnh lặng, Khuyết Thủy xách hành lý lên, xoay người định đi ra ngoài.
“Cứ đuổi theo trước, xem có đuổi kịp cô ấy hay không. Một mình cô ấy quá nguy hiểm. Trần Mặc, chúng ta nhanh một chút!”
Bỏ lại xe ngựa, một mạch vội vã đuổi theo.
Tới chạng vạng ngày hôm đó, hai người Khuyết Thủy đuổi kịp nhóm người Liễu Như Phi.
Sau khi hỏi thăm lại được biết Bạch Đỗ Quyên hoàn toàn không hội hợp với nhóm người Liễu Như Phi.
Việc này khiến Liễu Như Phi cực kì nôn nóng, miệng không ngừng trách cứ Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy có khổ mà chẳng thể nói, chỉ có thể định ước cùng Liễu Như Phi phân nhau ra tìm Bạch Đỗ Quyên, ai vừa có tin tức thì lập tức thông báo cho người kia.
Trên đường vì mở rộng phạm vi tìm kiếm, Khuyết Thủy và Trần Mặc cũng chia làm hai hướng.
Dọc đường đi, Khuyết Thủy nhận được tin tức có người nhìn thấy Bạch Đỗ Quyên thôn Đài phía trước, nhưng sau đó lại không thấy tăm tích.
Một người còn sống không thể cứ như vậy biến mất được, cậu bắt đầu liều mạng hỏi thăm tin tức xe ngựa rời khỏi thôn Đài lúc trước.
Ôm tâm trạng mèo mù vớ cá rán, lựa chọn một chiếc xe có vẻ đáng ngờ nhất, sau đó tìm hiểu hành tung chiếc xe này.
Một đường theo tới tiểu trấn Liễu Hương giáp giữa Tô Châu và Côn Sơn thì đột nhiên không thấy tung tích của chiếc xe này nữa.
Ủ rũ vì mất đi đầu mối, hoài nghi về năng lực của bản thân, lo lắng vì sự an nguy của Bạch Đỗ Quyên, cùng với trách nhiệm nặng nề đối với nữ tử này, khiến cho người vừa bước chân vào giang hồ như cậu chịu cú đả kích nặng nề đầu tiên.
Chưa nói đến việc phụ thân đích thân giao Bạch Đỗ Quyên cho cậu, nó đại biểu cho việc cô ấy là trách nhiệm của cậu, hơn nữa Bạch Đỗ Quyên là một cô gái, lại là một cô gái xinh đẹp còn chưa xuất giá, nữ tử như vậy rơi vào tay đám đạo tặc giết người không ghê tay… Khuyết Thủy không dám tưởng tượng ra hậu quả, cậu vô lực dựa vào gốc cây liễu bên dòng Liêu Hương.
Cho dù kết cục của việc này như thế nào, cậu vẫn là nguyên nhân ban đầu khiến Bạch Đỗ Quyên mất tích.
Nếu không phải ban đầu cậu từ chối Bạch Đỗ Quyên, sau đó lại khiến cô không vui, Bạch Đỗ Quyên cũng sẽ không tức giận một mình bỏ đi.
Nếu Bạch Đỗ Quyên gặp phải… Cắn chặt răng, cậu tự nói với mình, cậu sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm!
Một vài chấn động rất nhỏ không thể phát hiện nhắc nhở Khuyết Thủy có người tới, hơn nữa còn là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Khuyết Thủy nhanh chóng khôi phục tinh thần, đề cao cảnh giác.
“Ngươi đang tìm Bạch Đỗ Quyên?” Một giọng nói vô cùng u ám truyền từ phía sau cây liễu tới.
Khuyết Thủy không quay đầu lại.
“Ngươi là Viên Khuyết Thủy, nhi tử của lão thất phu kia?” Tiếng cười chế giễu lại truyền tới.
“Không được vũ nhục phụ thân ta!” Khuyết Thủy trầm giọng đáp lại.
“Vũ nhục? Mắng lão là lão thất phu vẫn còn quá đề cao lão. Bản tôn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đang tìm nữ nhi Bạch Đỗ Quyên của Bạch Uyên?”
“Cô ấy ở đâu?”
“Ngươi muốn biết?”
“Ta sẽ khiến ngươi phải nói với ta.” Khuyết Thủy chậm rãi đứng dậy.
“Ngươi có thể thử xem.”
Giọng nói phía sau lưng cậu biến mất.
Khuyết Thủy không quay lại cũng không tiến lên, cậu nhảy lên đỉnh cây liễu, bốn phía tức khắc trở nên rõ ràng trước mắt cậu.
Một người mặc đồ đen đang đứng bên cạnh cây liễu cổ thụ ngay sát tay trái của Khuyết Thủy.
Người mặc đồ đen thấy Khuyết Thủy đã phát hiện ra mình không những không chạy trốn mà ngược lại còn nhàn nhã đi tới khoảng đất trống.
“Ngươi không ngốc như trong suy nghĩ của ta.” Người mặc đồ đen chế giễu.
“Cám ơn vì lời khen.”
Vẻ mặt Khuyết Thủy vẫn trấn tĩnh như bình thường, kì thực trong tâm cậu đang vô cùng kinh ngạc.
Đây là người như thế nào! Cậu vẫn luôn cho rằng Bạch Đỗ Quyên có thể bởi vì sợ hãi mà cường điệu hình dáng của người nọ, không nghĩ tới, trên đời thực sự có người có diện mạo hệt như quỷ! Đúng vậy, cậu không thể nghĩ ra bất cứ từ ngữ nào để hình dung khuôn mặt người này ngoài một từ quỷ!
Khuyết Thủy đã từng nhìn thấy đủ loại hình dáng khuôn mặt, nhưng từ trước tới giờ cậu chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt của người còn đang sống mà có màu xám đen hư thối.
Từng khối nhọt độc lộ ra tựa như đang chuyển động dưới làn da, hai mí mắt trên dưới giống như bị khâu lại với nhau, kín tới mức gần như không nhìn thấy đồng tử.
Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người nọ.
Tuổi tác của người mặc đồ đen hoàn toàn không thể dựa vào diện mạo để nhận biết, mái tóc thưa thớt dính trên da đầu cũng phân không ra hai màu đen trắng.
Người như vậy, không nói tới một cô gái như Bạch Đỗ Quyên, đến cả Khuyết Thủy nếu nhìn thấy gã vào giữa đêm khuya cũng sẽ bị dọa sợ.
“Ngươi là ai?” Khuyết Thủy nhảy xuống mặt đất.
“Bạch Đỗ Quyên ở đâu? Ngươi là người của Lưu Yến Cốc? Toàn gia Bạch Đỗ Quyên là do các ngươi sát hại? Ngươi tới tìm ta vì chuyện gì?”
“Khặc, khặc, khặc.” Người mặt quỷ âm hiểm cười, “Ngươi một hơi hỏi nhiều như vậy, muốn bản tôn trả lời câu hỏi nào trước đây?”
“Bạch Đỗ Quyên đang ở đâu?”
“Ả ta là gì của ngươi mà ngươi quan tâm tới ả như vậy?”
“Đây không phải là việc của ngươi.”
Khuyết Thủy dự định bất ngờ ra tay bắt sống kẻ này.
Tuy có thể không thành nhưng cũng đáng giá thử một lần.
“Sao lại không liên quan đến bản tôn! Khặc khặc khăc, Bạch Đỗ Quyên chính là ả đàn bà bản tôn coi trọng, bản tôn không muốn trước khi bản tôn nếm thử, ả đã trở thành đôi giày rách dưới chân kẻ khác!” Người mặt quỷ cười đến đắc ý, tựa hồ không hề nhìn ra ý đồ của Khuyết Thủy.
Khuyết Thủy hít sâu một hơi, áp chế cơn tức giận đang dâng lên, cậu bình tĩnh hỏi: “Bạch Đỗ Quyên đang ở nơi nào?”
“Ả đang…” Người mặt quỷ đột nhiên ngừng nói, âm hiểm cười, hàm răng trắng ởn lóe sáng, “Bản tôn phải đi rồi, Viên tiểu tử, chúng ta sẽ còn gặp lại, tới khi đó sẽ không dễ dàng cho ngươi như vậy đâu.”
“Đứng lại! Nói cho ta biết Bạch Đỗ Quyên đang ở đâu!” Khuyết Thủy phi thân đánh một chưởng về phía người mặt quỷ.
Trong lúc nguy cấp, người mặt quỷ dụng khinh công bay lên, thuận theo chưởng phong của Khuyết Thủy, phiêu phiêu hạ xuống hơn trăm thước.
Khuyết Thủy vận công lực toàn thân phi về phía trước.
Cậu không thể để mất dấu vết duy nhất này! Nếu những gì người mặt quỷ nói là thật, gã coi trọng Bạch Đỗ Quyên, vậy cuộc đời của Bạch Đỗ Quyên xem như bị hủy.
Trước đó cậu phải cứu vãn tất cả! Một người chạy, một người truy, lúc tiến vào trong núi Khuyết Thủy đã để mất dấu vết của người mặt quỷ, chính lúc cậu đang nôn nóng…
“Đúng là gặp quỷ giữa ban ngày!”
Từ phía xa truyền tới tiếng nói lạnh lẽo.
“Khặc, khặc, khặc.” Tiếng cười âm hiểm của người mặt quỷ vang lên, “Ngươi đang nói đến ai thế? Thì ra là Yên đại thủ lĩnh, đại đương gia của Phi Ưng Xã, như thế nào, vùng đất phía bắc không đủ cho lão ưng ngươi vươn cánh bay cao, phải chạy tới vùng đất phía nam kiếm ăn?”
Khuyết Thủy tiếp tục kinh hãi.
Giọng nói lạnh băng kia vô cùng quen thuộc với cậu, ngoài công tử anh tuấn Yến Vô Quá kia thì còn ai nữa.
Không nghĩ tới cái kẻ chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu vậy mà đã xưng bá một phương!… Khuôn mặt kia, nhìn như thế nào cũng không giống người trong Hắc đạo…
“Đúng, ta chính là Yến Vô Quá. Còn ngươi? Xác chết từ chỗ nào đội mồ dậy?”
Yến Vô Quá tuy cực kì anh tuấn nhưng mở miệng nói cũng thất đức chẳng kém gì người mặt quỷ.
Khuyết Thủy nghe vậy liền muốn cười.
Cậu đang nghĩ, có phải con người ta lăn lộn trong chốn giang hồ lâu ngày, mồm mép được luyện tập, từng câu từng lời nói ra cũng trở nên cay nghiệt khó nghe.
“Yến Vô Quá! Ngăn gã lại!” Khuyết Thủy bất chấp tất cả lớn tiếng hét, đồng thời dốc sức chạy về hướng phát ra âm thanh.
“Này, tiểu quỷ, ngươi gọi ta?” Khuyết Thủy suýt chút nữa thì đánh nhầm lên người đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu —- Yến Vô Quá.
“Người mặt quỷ kia đâu?” Khuyết Thủy cuống quýt hỏi.
“Chạy rồi.”
“Chạy rồi!? Gã chạy theo hướng nào? Ngươi sao không ngăn gã lại?” Khuyết Thủy vừa vội vừa tức. Tên này quả nhiên là người trong Hắc đạo không chút lương tâm.
“Vì sao ngươi muốn bắt gã? Này, tiểu quỷ, ngươi chạy đi đâu đấy! Ta đang hỏi ngươi đó!” Yến Vô Quá vọt lên chặn đường của Khuyết Thủy.
“Tránh ra!” Khuyết Thủy nóng nảy.
“Không tránh! Ngươi bảo ta tránh ta liền tránh, vậy mặt mũi của ta ở đâu? Nói! Hai ngày nay ngươi loanh quanh ở vùng phụ cận nơi này làm cái gì?”
“Ai cần ngươi lo, ngươi rốt cuộc là tránh hay không tránh?” Khuyết Thủy bị chọc tức.
Yến Vô Quá nghiêng đầu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Làm sao? Muốn ra tay với ta? Được thôi, để ta rửa mắt xem thử đứa con bảo bối của đương kim Minh chủ võ lâm đích thân dạy dỗ lợi hại bao nhiêu!”
“Ngươi! Yến Vô Quá!” Tâm Khuyết Thủy không ngừng chửi rủa.
Cậu nén giận, cố gắng giải thích rõ ràng: “Cô gái đi cùng với chúng ta mất tích, người mặt quỷ mới rồi có thể đã bắt cóc cô ấy, ta phải tìm gã ta cứu cô ấy về! Ngươi nhanh nói, gã chạy về hướng nào?”
Yến Vô Quá liếc mắt nhìn cậu, ngửa đầu nhìn trời nói: “…Quên rồi.”
Khuyết Thủy không nói hai lời, nhảy qua đầu gã chạy về nơi phát ra âm thanh ban nãy, hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết của người mặt quỷ còn sót lại.
“Này, tiểu quỷ, cô gái ngươi tìm có phải là người tình của ngươi không?” Yến Vô Quá bám theo sau cậu.
Khuyết Thủy không để ý đến gã.
“Này, tiểu quỷ, ta đang nói với ngươi đó.”
Yến Vô Quá vươn tay chọc cổ cậu.
Khuyết Thủy lắc mình tránh sang chỗ khác.
“Không được gọi ta là tiểu quỷ!” Tức giận!
“Được rồi, vậy gọi ngươi là Khuyết Thủy.”
“Ta họ Viên.” Khuyết Thủy dừng lại, “Ngươi có biết gì về người vừa rồi không?”
“Không biết.” Yến Vô Quá rất thẳng thắn lắc đầu, sau đó lại dùng vẻ mặt rất kì quái ngắm cậu vài lần, “Viên? Ngươi muốn ta gọi ngươi là khỉ?* Tuy ta thấy ngươi không giống khỉ. Ừm, ngược lại có chút giống… Con hổ ngốc từng ăn không được ta ở hậu sơn Phi Ưng Xã…”
*Chữ viên ở đây đồng âm với chữ Viên họ của Khuyết Thủy, Yến Vô Quá cố tình làm vậy để chọc ẻm.
“Ta và ngươi có thù oán?” Khuyết Thủy không hiểu vì sao mỗi lần gặp người này cậu đều bị gã làm cho tức chết.
“Ngươi nói sao?” Yến Vô Quá cười lạnh hỏi lại.
“Đừng có cản ta làm việc. Nếu không đừng trách ta.”
“Trách ngươi cái gì? Muốn động thủ? Cứ ra tay đi, tiểu quỷ!” Khuyết Thủy hít sâu có gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Ta không muốn động thủ với ngươi, ta hiện tại chỉ muốn cứu cô gái đồng hành cùng ta bình an vô sự quay về. Xin ngươi nhường đường!”
“Ngươi sợ ta?” Yến Vô Quá khiêu khích cậu.
“Ngươi vì sao lại muốn ta động thủ với ngươi như vậy?” Khuyết Thủy không hiểu.
“Bởi vì ngươi là nhi tử của Minh chủ võ lâm Viên Chính Tiếu.”
Vẻ nghiền ngẫm trên mặt Yến Vô Quá hoàn toàn bị thu lại, thay bằng vẻ lạnh băng giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
“Từ sâu trong tâm ta đã chán ghét đám con cháu thế gia như các ngươi, vô năng, ngu ngốc, võ công kém cỏi lại luôn ngạo mạn tự kiêu, ôm cái danh hiệu con cháu thế gia cả ngày ăn chơi chờ chết, còn rất diễu võ giương oai! Ngươi cho rằng ngươi là cái gì! Muốn ta nhường đường cho ngươi, có thể.”
Ngay sau đó, Yến Vô Quá khinh miệt nói thêm một câu: “Nếu ngươi có thể đỡ được trăm chiêu của ta. Khi đó ta không những sẽ nhường đường mà còn nói cho ngươi biết người mặt quỷ nọ dừng lại ở nơi nào.”
“Ngươi nói thật?” Khuyết Thủy vội vàng hỏi.
Yến Vô Quá dùng ánh mắt đáp lại lời cậu.
Trong sơn lâm có hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí giữa họ lộ vẻ căng thẳng, đến cả cầm, thú, côn trùng cũng không dám lại gần bọn họ.
Cây cối lẳng lặng ngưng mắt chăm chú theo dõi hai người.
So với Khuyết Thủy đang vận khí toàn thân căng thẳng cảnh giác, thần sắc của Yến Vô Quá thoải mái hơn nhiều, nhưng bầu không khí xung quanh gã càng lúc càng lạnh.
Khuyết Thủy không rút kiếm, không phải là trận đấu sinh tử, cậu không muốn làm tổn thương bất kì người nào, hơn nữa cậu cũng chưa từng nghe nói Phi Ưng Xã có ác tích gì.
“Thất lễ.”
Khuyết Thủy bắt đầu tấn công.
Tay hất lên, vận khởi sáu thành công lực, một chướng phiêu bổng đánh ra.
Yến Vô Quá tựa hồ tới tiếp chiêu cũng không muốn, gã nghiêng mình dễ dàng tránh thoát.
Khuyết Thủy ngạc nhiên, vận công tới tầng thứ chín, liên tiếp đánh ra một trăm hai mươi chưởng.
“Hừ, như vậy mới khá một chút.”
Yến Vô Quá cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc.
Hai người giao thủ trong chớp mắt, đảo mắt một cái đã qua chín mươi chiêu.
Càng khiến Khuyết Thủy ngạc nhiên là Yến Vô Quá này quả nhiên không hổ xưng bá một phương, công lực sâu không thể lường, chính cậu đã dùng tới chín thành công lực, nhưng Yến Vô Quá lại hoàn toàn không có dấu hiệu phải gắng sức ứng phó.
Khuyết Thủy tuy không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nhưng theo lời phụ thân nói, ông năm đó chính là nhờ vào Cửu Dương Chân Công tầng thứ chín, đoạt được chức vị Minh chủ võ lâm, nếu nói như vậy, công lực của Yến Vô Quá chẳng phải là?! Trừ điều đó ra, thứ khiến Khuyết Thủy kinh ngạc nhất chính là võ công của Yến Vô Quá.
Cậu không thể nhìn ra môn phái của Yến Vô Quá, hơn nữa khi Yến Vô Quá chém ra chưởng phong lạnh băng kia, sắc mặt của gã càng thêm trắng bệch, trong đầu cậu lập tức hiện lên ba chứ “Âm Tuyệt Công”.
Không! Không thể nào! Trên đời sao lại có sự trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ Yến Vô Quá… Chính là…
“Vẫn còn năm chiêu. Viên Khuyết Thủy, ta thu lại những lời vừa nói, ngươi chẳng những võ công không hề thấp kém, hơn nữa còn là đối thủ khó có được nhất của ta trong năm năm ta xuất đạo tới nay. Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ được chân túy của Cửu Dương Chân Công, rất tốt! Vô cùng tốt!” Yến Vô Quá đột nhiên thu mình nhảy lùi lại hơn ba trượng.
Từng làn sương trắng dày đặc từng tầng bao lấy toàn thân Yến Vô Quá, lại dần bị cơ thể hút vào.
Trên khuôn mặt tuyệt thế không thể tìm ra bất cứ thay đổi nào, khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt không thể nói có bao nhiêu quỷ dị, khuôn mặt xinh đẹp không thuộc về nhân gian, yêu dị như thế, tà ác như thế, giống như mang theo độc dược.
Băng lãnh, lôi cuốn mà còn thương nhân!
“Ngươi là ai?” Khuyết Thủy vận công tới tầng mười, cậu nói từng chữ một.
“Ta, Yến Vô Quá.”
Giọng nói không có cảm xúc giống như băng tuyết.
“Võ công ngươi luyện là Âm Tuyệt Công?”
Không có tiếng trả lời.
“Ngươi có quan hệ gì với Thiên Hành giáo?” Khuyết Thủy lớn mật trực tiếp hỏi.
Đáp lại câu hỏi của cậu là chưởng phong rét thấu xương cốt.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu.
Khuyết Thủy hét lớn một tiếng, không che giấu thực lực, vận mười thành công lực đánh ra một chưởng.
Cậu nhất định phải biết được tung tích của người mặt quỷ! Bộp bộp bộp, Khuyết Thủy liên tiếp thối lui bảy bước, thân mình va vào một gốc cây khô mới ổn định được cước bộ.
Che ngực, một cỗ khí lạnh lan khắp toàn thân, liền vội vã vận khí đan điền công hành ba vòng, dùng chân hỏa trong thân thể xua tan khí tức âm lạnh xâm nhập vào trong thân thể mình.
Bụi đất mù mịt, cỏ cây bị bứt gốc bắn tung khắp bốn phía, mặt đất giữa hai người bị chưởng kình tàn phá thành một cái hố lớn.
“Côn Sơn, Triệu Lăng.”
Tới khi bụi đất tan đi, Khuyết Thủy vận công hoàn tất, cậu mới phát hiện cậu đã để mất tung tích của Yến Vô Quá.
Côn Sơn, Triệu Lăng ư? Khuyết Thủy nhanh chóng suy tính.
Cậu trước tiên sẽ đi tới Côn Sơn tìm xem Triệu Lăng ở nơi nào, cùng với nghe ngóng tin tức của Bạch Đỗ Quyên, nhưng đồng thời cũng phải nhanh chóng thông báo tin tức Âm Tuyệt Công xuất hiện trên giang hồ cho phụ thân, xem ra cậu phải tạm thời tách khỏi Trần Mặc.
***
Yến Vô Quá giữ đúng lời hứa bỏ lại hành tung, điểm dừng chân của người mặt quỷ, sau đó lập tức thi triển khinh công rời đi.
Sau khi chạy hơn mười dặm, cuối cùng Yến Vô Quá cũng nhịn không được, dừng bước, miệng phun ra một búng máu.
Cửu Dương Chân Công quả nhiên không hổ là khắc tinh của Âm Tuyệt Công! Yến Vô Quá nâng tay áo xát khóe miệng cười lạnh.
Lúc đó đúng là không nên cậy mạnh mở miệng nói chuyện, khiến âm độc trong cơ thể lúc này không thể khắc chế, cảm giác xé rách mơ hồ nói cho gã biết, thêm một lát nữa e rằng gã phải chịu độc phát rồi! Gã xuất đạo năm năm, tuy từng gặp qua không ít địch thủ, nhưng người có thể khiến gã vận tới mười thành công lực còn làm bị thương gã cho tới nay chưa từng có một ai.
Viên Khuyết Thủy! Rất tốt, vô cùng tốt! Không nghĩ tới công lực của ngươi đã tới mức có thể khiến ta bị thương, xem ra bình thường ngươi vẫn che giấu không ít thực lực.
Chẳng qua, vận may của ngươi cũng chỉ đến đó mà thôi, hơn nữa công lực của ngươi luyện càng cao, Cửu Dương Chân Công càng tinh khiết, đối với ta càng thêm có lợi.
Viên Khuyết Thủy, Khuyết Thủy… Ngươi là của ta!
Sau khi sơ cứu đơn giản, Yến Vô Quá không quan tâm tới thương thế lập tức xuất phát, gã nhất định phải nhanh hơn Viên Khuyết Thủy một bước.
Tới núi Côn Sơn, đi theo dấu hiệu bí mật, gã tìm được một tiểu viện nông gia.
Trong viện, một nam tử cao lớn đang luyện quyền, thấy gã tiến vào thì chậm rãi thu quyền.
“Ngươi bị thương rồi?” Nam tử khẽ nhíu mi.
“Ừ.” Yến Vô Quá che ngực, ngồi xuống ghế trúc bên cạnh miệng giếng.
“Ai có thể khiến ngươi bị thương?” Nam tử đi tới phía sau gã, đặt tay lên lưng gã.
“Viên Khuyết Thủy.”
Nam tử nhíu mi, “Ta chẳng phải đã bảo ngươi tạm thời đừng xuất hiện trước mặt y sao?”
Yến Vô Quá đương nhiên sẽ không nói ra tính toán của chính mình, vì gã biết nếu gã nói ra, người trước mặt này chắc chắn sẽ ngăn cản gã.
Vậy nên gã đã tìm sẵn một lý do có thể khiến người khác tin tưởng, “Ta muốn thử trình độ công lực của y, không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới y dĩ nhiên có thể khiến ngươi bị thương à?” Nam tử lắc đầu khẽ cười, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ, cũng có chút đau xót, “Ta sớm đã nói với ngươi đừng xem thường Viên Khuyết Thủy, y tuy tính cách thật thà, nhưng không phải hạng người vô dụng. Tự nhiên đi trêu trọc y làm gì, y tạm thời sẽ không cản trở chuyện của chúng ta.”
Ha! Nam tử bất đắc dĩ cười, tựa như có kiên nhẫn vô hạn với công tử anh tuấn bốc đồng này, “Ngươi dùng khuôn mặt này để thử y?”
Yến Vô Quá không nói gì, yên lặng thừa nhận.
“Ngươi đúng thật là…” Nam tử nén giận, chuyển đề tài, “Cứ như vậy xuất hiện, Viên Khuyết Thủy nhất định sẽ hoài nghi Yến Vô Quá, thậm chí là Phi Ưng Xã, với tính cách của y, y nhất định sẽ bẩm báo chi tiết cho phụ thân y.”
“Ta sẽ không làm hỏng kế hoạch ban đầu.” Yến Vô Quá lạnh giọng nói.
“Đúng, ngươi sẽ không làm hỏng. Nếu Yến Vô Quá biết Âm Tuyệt Công, và Yến Vô Quá không biết Âm Tuyệt Công đồng thời xuất hiện tại hai nơi.”
Nghe nam tử nói như vậy, khuôn mặt tái nhợt của Yến Vô Quá chợt hiện lên một tia quỷ quyệt, gã đắc ý cười.
Bỏ gần lấy xa, gã có thể không có sự kiên trì như người này, mắt thấy gã càng ngày càng không khắc chế được âm độc khuếch tán trong cơ thể, mà gã lại vừa khéo biết được con đường nhanh nhất tạm thời giải quyết nỗi thống khổ này, chỉ có kẻ ngốc mới không biết lợi dụng nó! Đáng tiếc nam tử không biết gã đang tính toán điều gì, dưới điều kiện quan trọng nhất là không được phá hỏng kế hoạch lớn, cũng chỉ có thể tráo đổi thân phận lập tức lên đường quay về Phi Ưng Xã.
Hoàn hảo đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tráo đổi, gã cũng không sợ sẽ lộ bất kì sơ hở nào.
Nhìn bóng lưng nam tử biến mất, Yến Vô Quá mỉm cười, xoay người đi vào trong phòng chuyên tâm trị thương.
***
Khuyết Thủy chạy tới Côn Sơn hội hợp cùng Trần Mặc, cũng cho y biết việc đụng độ với truyền nhân của Âm Tuyệt Công.
“Đệ nói người đứng đầu Phi Ưng Xã – Yến Vô Quá chính là truyền nhân Âm Tuyệt Công?” Giọng nói của Trần Mặc có vẻ khản đặc, không rõ ràng như bình thường.
Khuyết Thủy gật đầu.
“Công lực của gã cao thâm hoàn toàn không ngoài dự kiến của đệ, khi đệ dùng toàn lực đánh trả, gã chẳng những có thể toàn vẹn trở ra, hơn nữa còn có thể mở miệng nói chuyện trước khi đi. Mà đệ khi đó chỉ có thể vội vàng điều tiết chân khí trong cơ thể.”
Khuyết Thủy có điểm ủ rũ.
Điều này cũng khó trách, địch thủ khi cậu vừa xuất đạo đã là Yến Vô Quá và người mặt quỷ nọ, cả hai đều là cao thủ trong cao thủ, điều này khiến cậu cảm thấy giang hồ rộng lớn, đâu đâu cũng có người tài giỏi, cảm giác chán nản vì Viên Khuyết Thủy cậu chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.
Đương nhiên Khuyết Thủy không biết rằng Yến Vô Quá chẳng qua chỉ vì cậy mạnh nói bốn chứ “Triệu Lăng, Côn Sơn” mà phải trả giá rất nhiều.
“Đệ dự định làm như thế nào?” Trần Mặc không hề an ủi cậu giống như bình thường.
“Đệ muốn nhờ huynh trước tiên nhanh chóng quay về Viên gia trang, thông báo cho phụ thân của đệ sự việc truyền nhân Âm Tuyệt Công xuất hiện trên giang hồ, còn đệ sẽ phụ trách việc đi cứu Bạch Đỗ Quyên. Huynh xem có được không?” Khuyết Thủy khôi phục tinh thần nói.
Trần Mặc suy nghĩ một chút, “Cũng được. Vậy huynh sẽ lập tức xuất phát.”
Khuyết Thủy nhìn theo Trần Mặc cưỡi ngựa rời đi, trong tâm cảm thấy kì quái, Trần Mặc hôm nay vì sao lại lạnh nhạt với cậu như vậy? Nhưng vừa nghĩ tới trước đây huynh ấy cũng có vài lần thất thường như thế, đoán rằng huynh ấy chẳng qua chỉ là cảm thấy không thoải mái, cậu liền không quá để tâm tới chuyện này nữa.
Khi tâm trạng Trần Mặc không tốt, thì ngay cả một câu cũng không thèm nói với cậu.
Nhưng cậu không biết rằng sau khi Trần Mặc rời đi không bao lâu, y liền thay đổi hướng lộ trình.
Xem hướng đi kia của y, nó chính là Triệu Lăng!