"Nhất định phải đuổi bằng được bọn nó cho tao! Khốn kiếp thật!" Tây Mễ vô cùng phẫn nộ. Vốn đã tưởng có thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng giờ lại để kẻ địch thoát ngay trước mũi, mười hai người đối phó với năm người, vậy mà còn để đối phương chạy mất, đây có khác nào một thất bại lớn chứ? Có điều, trong thời gian ngắn vậy mà đám người này đã phát hiện được sơ hở, đồng thời lợi dụng luôn sơ xuất này khiến mình mắc bẫy, chỉ riêng tư duy sắc bén và cẩn mật ấy thôi đã không thể coi thường được rồi.
Max nói: "Yên tâm, đằng nào bọn chúng cũng bị trói chân ở cái làng phía trước rồi, chẳng thể chạy đi đâu được. Bọn chúng đều là hạng nhân từ như đàn bà, chắc chắn sẽ ở lại đề phòng chúng ta đến tiêu diệt cả thôn làng ấy, đến lúc đó muốn giết chúng còn dễ hơn nhiều? Cứ tưởng lợi hại lắm, hóa ra vừa đụng mặt đã bị đại ca dọa cho sợ té đái vãi phân ra rồi." Tiếng Trung của Max vốn chẳng ra gì, lại thích tỉa tót câu chữ, thành ra mấy từ cuối phát âm thành: "mông đít trâu voi". Tây Mễ không nhịn nổi cười, hoàn toàn quên mất vừa nãy lúc chiến đấu tên giỏi nịnh bợ này đã lẩn đi đâu mất.
Kẻ địch chia làm hai hướng trái phải, hợp kích vào giữa như gọng kìm. Bọn Trác Mộc Cường Ba chạy phía trước, tốc độ chưa chắc đã nhanh hơn bọn truy binh, lại không dám dùng dây móc, vì như thế sẽ trở thành bia tập bắn cho đối phương. Họ phải lách qua lách lại tránh đạn, chốc chốc lại bắn trả, nhưng xét về tổng thể, thì đích thực vẫn đang ở thế yếu hơn.
"Đội trưởng Hồ Dương, anh không sao chứ?" Đường Mẫn hỏi.
"Không sao."
"Nhưng mà, có máu kìa."
"Không phải máu của tôi."
"Làm sao đây?" Trác Mộc Cường Ba nhất thời cũng bó tay chưa nghĩ ra cách gì. Vẫn còn ba quả lựu đạn, hai quả lựu đạn sáng, ba trái đạn hấp dẫn, súng cũng còn đủ đạn, nhưng muốn đối phó với kẻ địch đông gấp đôi thì rõ ràng vẫn chưa đủ. Đột nhiên, gã rờ thấy bình thủy tinh nhỏ Sean đưa cho mình, lời nhắn của Sean lại vang lên bên tai: "Thứ này, gặp lúc nguy cấp, có thể dùng..." Gã lấy bình thủy tinh ấy ra, xé một mảnh áo quấn chặt vào quả lựu đạn, rồi rút chốt, nhắm về phía kẻ địch ném vèo ra.
Mấy người bọn Steven vội vàng phục người xuống, "ầm" một tiếng, cát bụi bắn tung tóe, nhưng trong bóng tối, chẳng ai chú ý đến những giọt nước bắn tung tóe lên người mình.
Bọn địch phía bên phải lại ào lên, tiếng súng phía sau vẫn rất rát, bình chất lỏng dùng để giữ mạng của Sean dường như không phát huy tác dụng gì lớn lắm. Trác Mộc Cường Ba bắt đầu thấy lo lắng.
Lúc này, chỉ nghe pháp sư Á La nói: "Cứ vậy thì không thoát được, để tôi dẫn dụ bọn chúng." Nói xong liền lách người lao về phía trái. Lữ Cánh Nam nói: "Vậy thì, đành nhờ pháp sư vậy."
"Vù!" Một cái bóng lướt vèo qua trước mắt bọn truy binh, Lôi Ba buộc phải dừng lại, hỏi Lục Hữu Tài: "Này... có thấy gì không?"
Lục Hữu Tài đáp: "Hình như có người chạy sang phía bên phải. Nhanh quá!"
Những tên khác cũng đều dừng lại theo, chỉ có Ivan là muốn lập tức bắt được người đẹp, xông lên nhanh nhất: "Mặc mẹ là cái gì, cứ đuổi theo làm thịt hết từng đứa một. Tao muốn đứa con gái kia, tao muốn đứa con gái kia!"
Lôi Ba vươn tay, giữ chặt lấy con gấu Nga cao hơn hắn cả một cái đầu. "Mày biết cái đếch gì! Nếu chúng vòng ngược ra phía sau cắn trộm thì bọn ta lại rơi vào thế bị động đấy. Trong đám ấy có một thằng thân thủ thế nào, có phải mày chưa thấy đâu!"
Lôi Ba quát lên như thế, Ivan cũng không dám xông lên nữa, tuy hắn to đầu hơn Lôi Ba, nhưng nếu động tay động chân thật, hắn cũng không dám chọc đến tên họ Lôi này.
"Vậy... vậy giờ tính sao?" Những cái bóng phía trước mỗi lúc một xa, Brian xòe tay ra hỏi.
"Quay lại. Chúng nó không thoát được đâu." Nhìn vết máu nhỏ xuống đám cỏ, Lôi Ba nhe răng cười, liên lạc lại với Tây Mễ.
Lúc bọn chúng về đến chòi cây, Hồ Tử đang băng bó vết thương, hắn bị đạn xuyên qua bắp tay, loại áo chống đạn này không bảo vệ được tứ chi. Vừa bước vào, Max đã chun mũi hít mạnh, bước đến bên cạnh bọn Lâm Nhiệm, hít hít ngửi ngửi một lượt: "Trên người bọn mày có mùi gì đấy?"
"Làm quái gì có mùi mẽ gì?" Mấy tên vừa quay lại đều đưa cổ áo lên mũi hít mạnh, chẳng hiểu mô tê gì. Ivan nói: "Tao chỉ ngửi thấy mùi đàn ông thôi, trên người tao từ nhỏ đã rất đậm mùi đàn ông rồi."
"Ivan, ngày mai trên người mày sẽ có thêm nhiều mùi đàn bà nữa, ha ha!" Cả bọn liền cười phá lên dâm đãng.
Trở về làng Công Nhật Lạp, việc đầu tiên cần làm là xử lý vết thương. Trác Mộc Cường Ba đúng là chỉ bị xước sát sơ sơ, cùng một bên má bị ba viên đạn sượt qua, không biết có phải may mắn hay không, giờ đây trên mặt gã đã có thêm ba vết thương trông như râu mèo. Đội trưởng Hồ Dương cũng không bị thương nặng, máu trên người anh là của Lữ Cánh Nam chảy xuống, cô thoát được khỏi vòng vây của kẻ địch, nhưng dù sao thân thủ cũng chưa bằng được pháp sư Á La, bị một viên đạn xuyên qua giữa xương vai và xương quai xanh, một viên khác ghim vào bắp đùi, về sau lại phải quần thảo tay đôi với con gấu Nga khủng khiếp kia một hồi, vết thương càng sâu thêm. Nhưng trên đường quay về, cô vẫn như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vừa chạy vừa bắn trả, lại còn nhiều lần yểm hộ cho đội trưởng Hồ Dương và Đường Mẫn. Nhìn vệt máu nhuốm đỏ cả vùng ngực dưới ánh đèn, Trác Mộc Cường Ba không khỏi thầm kinh hãi: "Người đàn bà này là thể loại gì vậy? Lẽ nào Mật tu giả đều không biết đau là gì hay sao?"
Đêm nay vậy là không thể nghỉ ngơi được nữa, cần phải lập tức chuẩn bị sẵn sàng, biết đâu sáng sớm ngày mai, kẻ địch lại vác đủ loại vũ khí hạng nặng mà họ chưa gặp bao giờ xông tới càn quét cũng không chừng. Cạm bẫy phía cổng làng cần phải gia cố tăng cường, dù cho dùng đến các loại vũ khí có sức phá hoại lớn như mìn cỡ nhỏ, thuốc nổ kẹo cao su... cũng chưa đủ. Trác Mộc Cường Ba kiểm tra lại đạn được còn lại, nếu kẻ địch vây khốn ngôi làng này, liệu bọn gã cầm cự được bao nhiêu lâu chứ? Dù sao thì nơi này cũng chẳng còn cách Bạc Ba La thần miếu bao xa nữa, bọn đối phương chỉ cần tiêu diệt nhóm của gã, là đã có thể hoành hành bá đạo ở nơi này, chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa. Lúc này, đội trưởng Hồ Dương chợt quay sang hỏi gã: "Có cần báo cho dân làng không? Để mọi người còn biết mà đề phòng."
Trác Mộc Cường Ba nói: "À, dĩ nhiên, tôi quên mất đấy."
Đội trưởng Hồ Dương lại nói: "Nhưng cậu đã tính toán kỹ chưa, những dân làng ấy sẽ nghĩ thế nào? Chính chúng ta đã mang lũ ma quỷ và sự hủy diệt đến đây, tất cả đều là lỗi của chúng ta đấy."
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu nói: "Giờ chẳng kịp lo những chuyện ấy nữa đâu, cần phải báo cho họ mới được, bằng không dân làng sẽ chết oan chết ức mà chẳng hiểu vì sao. Ngoài ra còn phải cho họ hiểu được uy lực đáng sợ của súng ống và thuốc nổ nữa."
Lúc này, Trương Lập mới hoảng hốt lật đật lao vào, vừa bước qua cửa đã oang oang cất tiếng: "Cường Ba thiếu gia, không xong rồi, có nhiều "người Lỗ Mặc" lắm! Hả? Mọi người sao vậy?" Bấy giờ, anh mới để ý thấy vết máu lấm tấm trên người Trác Mộc Cường Ba, đội trưởng Hồ Dương và pháp sư Á La.
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Mã Cát đâu?"
Trương Lập gãi gãi đầu, thẽ thọt nói: "Mã... Mã Cát gì cơ? Cô ấy đang ngủ trong phòng mà." Anh chàng đã lén lút đưa Mã Cát về phòng trước, vẫn còn tưởng không ai hay biết chuyện gì.
"Hoàn thành nhiệm vụ rồi! Hai cái đứa này thật là chẳng ra sao, lại bị bọn người Lỗ Mặc đuổi giết." Nhạc Dương vừa vào cửa đã cáu kỉnh làu bàu, nhìn thấy Trương Lập, tức thì kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Ồ, nhanh thật đấy, tôi còn tưởng anh vẫn đang ở trong phòng Mã Cát cơ!" sau đó lại nhanh nhảu quay sang hỏi: "Cường Ba thiếu gia, vết thương của mọi người..."
Mặt Trương Lập tức thì đỏ bừng lên như trái cà chua chín, chỉ tay vào Nhạc Dương và Ba Tang, lắp bắp nói: "Hai... hai người! Thì ra là hai người!" Thảo nào anh luôn thấy kỳ lạ, bọn người Lỗ Mặc ấy vốn đang bám riết lấy bọn họ, sau rồi chẳng hiểu sao lại ngừng truy kích, hình như còn nghe thấy tiếng súng.
Nhạc Dương dẩu mỏ lên: "Không phải chúng tôi, hai người làm sao thoát dễ dàng thế được..."
Trác Mộc Cường Ba xua tay nói: "Tạm gác chuyện của Mã Cát lại, chuyện người Lỗ Mặc kia là thế nào."
Trương Lập và Mã Cát đang nằm trên thảm cỏ nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy âm thanh giống như tiếng thổi tù và, Mã Cát bảo với Trương Lập, hình như người Lỗ Mặc bị khiêu khích gì đó. Trương Lập vội hoảng hốt bế cô lên chạy thẳng một mạch, lần này anh chỉ mang có một món vũ khí, mà cũng không phải loại đối phó được với bọn người Lỗ Mặc ấy. Trong lúc bỏ chạy, Trương Lập phát hiện có rất nhiều người Lỗ Mặc, dường như chúng đang tụ tập về nơi nào đó, nhưng vẫn có một nhóm nhỏ tách ra truy đuổi anh và Mã Cát, nhưng về sau hình như đã bị cản lại.
Trương Lập kể xong, Nhạc Dương lại bổ sung thêm. Anh và Ba Tang đứng ở chỗ cao, độ cảnh giới cũng cao hơn, theo quan sát của họ, bọn người Lỗ Mặc từ bốn phương tám hướng dường như đều bị thu hút cả về một chỗ, đang tụ tập về phía mép bình đài gần thôn làng. Họ không dám khẳng định lũ người Lỗ Mặc ấy có ý đồ tập kích làng Công Nhã Lạp hay không, vì vậy chỉ giết chết đám đuổi theo Trương Lập và Mã Cát, rồi trở về báo cáo luôn.
Vừa dứt lời, Nhạc Dương lại hỏi: "Cường Ba thiếu gia, sao mà mọi người bị thương vậy? Giáo quan và Mẫn Mẫn đâu?"
Trác Mộc Cường Ba đứng lên nói: "Cánh Nam bị thương, Mẫn Mẫn đang giúp cô ấy. Tôi đi báo với họ một tiếng, đội trưởng Hồ Dương sẽ kể cho các cậu nghe mọi chuyện." Rốt cuộc là sao vậy? Hôm nay là ngày hạn của họ chăng? Bọn người Lỗ Mặc cũng muốn tấn công ngôi làng này ư? Trác Mộc Cường Ba lắc mạnh đầu, cố gắng hất văng những ý nghĩ hoang đường ấy ra ngoài.
Viên đạn đã được gắp ra, Đường Mẫn đang băng vai cho Lữ Cánh Nam. Trác Mộc Cường Ba định gõ cửa, không ngờ vừa đụng khẽ vào cánh cửa đã bật mở ra, gã tưởng vết thương của Lữ Cánh Nam đã xử lý xong rồi, liền bước vào nói: "Bọn Nhạc Dương mang về một tin xấu, người Lỗ Mặc..." Ánh mắt gã dừng lại trên bộ ngực trắng như tuyết, lập tức biết mình đã sai lầm.
Đường Mẫn cuống quýt kêu lên: "Anh... anh vào làm gì thế? Mau ra đi!"
Trác Mộc Cường Ba vội khép cửa lại, đứng bên ngoài nói: "Có rất nhiều người Lỗ Mặc, hình như đang tiến về phía ngôi làng này, không hiểu nguyên nhân vì sao."
Lữ Cánh Nam nói: "Anh thấy nên làm thế nào thì cứ làm vậy đi, anh là đội trưởng kia mà."
Trác Mộc Cường Ba quay trở lại, bảo Trương Lập khởi động hệ thống radar, tất cả sẵn sàng vũ khí, chuẩn bị quyết tử chiến một trận.
Lúc này, âm thanh nghe giống tiếng tù và kia lại vang lên, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, tựa như có vô số người Lỗ Mặc đang sầm sập tràn về phía ngôi làng như cơn nước thủy triều dâng. Dân làng đều giật mình thức giấc, ai nấy hoảng hốt bất an, vội chạy sang các nhà thông báo lẫn nhau, có người quỳ sụp xuống cầu khấn. Hơi thở của thần Chết đã mù mịt bao phủ khắp xung quanh thôn Công Nhật Lạp này rồi.
Mã Cát cũng bị kinh động, cô chạy đi tìm Trương Lập, hy vọng biết được tin tức gì đó. "Bọn chúng, bọn người Lỗ Mặc, có tấn công làng ta không? Em chưa từng nghe thấy nhiều người Lỗ Mặc cùng kêu gào như thế bao giờ cả."
Trương Lập nhẹ nhàng đỡ lấy Mã Cát, để cô dựa vào người mình, thì thầm nói: "Em ra đây làm gì? Trở về nghỉ ngơi đi. Không có chuyện gì đâu, chúng làm sao mà xông vào làng được."
Pháp sư Á La nhắm mắt lắng nghe phương hướng phát ra âm thanh, cặp mắt bỗng mở bừng ra: "Dường như mục tiêu của chúng không phải ngôi làng này, mà là, hướng của kẻ địch!"
Nhạc Dương và Trương Lập đã biết chuyện gì xảy ra, đương nhiên hiểu được ý của pháp sư Á La.
Trác Mộc Cường Ba sực nhớ ra lời nhắc nhở của Sean: "Sau khi ném cái này về phía kẻ địch, phải chạy thật nhanh, càng xa càng tốt, đừng để tự chuốc vạ vào thân." Lẽ nào là...
Bọn Tây Mễ cũng không tên nào ngủ được, có điều, chúng không ngủ là vì hưng phấn. Trong làng sẽ có gì chứ? Có những súc thịt lớn, có rượu ngon, lại còn có cả vô số mỹ nữ, đương nhiên, nếu có vàng bạc châu báu gì gì đó thì càng tốt. Bọn chúng thu xếp lại hành trang, ba lô, túi xách. Đã biết vị trí ngôi làng ở đâu, giờ còn gì phải do dự nữa? Tuy có mấy tên người hiện đại giống như bọn chúng bảo vệ cho ngôi làng ấy, nhưng trang bị của đối phương không hoàn thiện như chúng, nhân số cũng không bằng. Chỉ cần đợi đến khi trời sáng là có thể tấn công vào làng, tiêu diệt hết kẻ địch, hừ, mọi người sống trên vùng đất này đều phải cúi đầu, đám người nguyên thủy cầm cung nỏ với giáo dài ấy, lấy gì ra để đối kháng với súng máy và lựu đạn cơ chứ?!
Đúng lúc ấy chợt có âm thanh "ù... ù..." như tiếng còi hơi từ đằng xa vẳng lại. Kỳ quái, còi hơi? Á! Là bọn thằn lằn hai chân, loài sinh vật đáng ghét nhất trong khu rừng này, bọn chúng như là một lũ quân du kích, chốc chốc lại ập ra đột kích mọi loài động vật trong rừng, cả bọn Tây Mễ cũng không ít lần nếm mùi đau khổ rồi.
Tây Mễ lập tức trở nên căng thẳng, vội khoát tay bảo Lâm Nhiệm: "Lên cây, lên cây, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hình như chúng ta chưa bao giờ gặp phải nhiều thằn lằn thế này, đúng không?"
Lâm Nhiệm lên cây, lắp đặt thêm ăng ten cho radar.
"Không xong rồi, đại ca." "Lớn chuyện rồi, tao thấy chúng ta phải..." Dick vừa dứt lời, Max liền buột miệng nói theo, mới được nửa câu đã sực nhận ra mình lỡ lời, lập tức im bặt.
"Chuyện gì vậy?" Tây Mễ lại bắt đầu sờ sờ lên vết sẹo trên mặt, đó là tín hiệu nguy hiểm.
"Có, có rất nhiều thằn lằn từ bốn phía dồn cả lại khu vực quanh đây, không biết mục tiêu của bọn chúng có phải là ngôi làng đằng trước kia không. Đại ca xem, đâu đâu cũng thấy chúng."
Chỉ thấy trên màn hình hiện ra hơn trăm điểm sáng nhấp nháy, đều đang di chuyển về cùng một hướng. Tây Mễ nói: "Khoảng cách, phương hướng, tốc độ."
Lôi Ba lập tức đáp: "Con gần nhất chỉ cách chưa đầy hai mươi ki lô mét, chúng đang đi qua ngôi làng phía trước, hình như không hề có ý định tụ tập ở đó. Tốc độ khoảng bốn mươi ki lô mét một giờ, không phải vận tốc lúc săn mồi, chúng tiến lên theo từng nhóm năm ba con một. Có vẻ như tất cả bọn thằn lằn ở khu vực quanh đây đều tụ tập cả lại rồi, thật hết sức bất bình thường."
"Nếu không phải ngôi làng ấy, thì mục tiêu của chúng có thể ở đâu?" Max lẩm bẩm nói một mình.
Tây Mễ ra lệnh: "Chuẩn bị sẵn sàng vũ khí đã, mặc xác chúng nó, bọn ta cứ lo thân mình trước đã. Lâm Nhiệm, xuống đây!"
"A, Sean! Sao lại quên mất hắn chứ! Khốn kiếp thật!" Max bỗng dưng kêu toáng lên, khiến cả Tây Mễ cũng giật bắn mình, Max đuỗn mặt ra, cuống cuồng nói bằng tiếng Anh: "Nếu không phải là cái làng ấy, thì còn là ai được nữa? Chính là chúng ta đấy! Đã bảo lúc trở về bọn này có mùi gì là lạ mà lại, lúc chúng mày đuổi theo đám người ấy, có bị chúng tấn công ngược lại không? Ý tao là có thứ vũ khí nào bất bình thường không, như là lọ chai, hay hộp, hoặc túi nylon gì gì đó! Có không hả? Có không hả?"
Cả đám người đều ngẩn cả ra. Tây Mễ quát lên: "Nhớ lại đi! Có nghe nó nói gì không hả? Có bị ném chai lọ hay túi nylon gì không?" Y hiểu rất rõ, cái tên Max nhát gan này đột nhiên dám lớn tiếng như vậy, chắc chắn phải có nguyên do gì đặc biệt.
Đinh Minh Hữu nghĩ ngợi giây lát, rồi nói: "À, thủy tinh có tính không?"
"Thủy tinh! Mày nói là thủy tinh hả?" Max sợ đến nỗi giọng nói cũng phát run lên.
Dick hỏi: "Thủy tinh? Thủy tinh gì hả?"
Đinh Minh Hữu liền nhắc: "Chúng mày quên rồi à? Lúc đuổi theo bọn chúng, không hiểu đứa nào ném ngược lại một quả lựu đạn, không ai bị thương, nhưng thằng Steven bị mảnh thủy tinh bắn sướt qua rách cả mặt, mày còn hỏi tao, sao ở đây lại có mảnh thủy tinh còn gì."
"À, phải đấy." Steven rờ rờ vết thương nhỏ trên má, cuối cùng cũng nhớ ra.
Mặt Max tái mét, lẩm bẩm nói: "Vậy là đúng rồi, chắc chắn bọn thằn lằn ấy đang nhằm vào chúng ta... mẹ ơi là mẹ! Nghe đây, tất cả những người có mặt trong phạm vi nổ của quả lựu đạn ấy, mau cởi hết quần áo ra, rồi cả bọn mau rời khỏi chỗ này, càng xa càng tốt. Tao cũng không biết phải chạy đi đâu mới thoát được, nhưng có lẽ tìm nơi nào có nước thì tốt hơn."
"Cởi quần áo?" Tây Mễ vươn tay chụp lấy Max, định nhìn cho rõ xem thằng Tây cao lớn này có phải đã sợ đến phát rồ rồi hay không, "Mày nói cái gì hả?"
Max bình tĩnh nói: "Là một loại kích thích tố dụ bọn dã thú đến. Giờ không kịp giải thích nữa, tóm lại là phải làm như vậy, tin tôi đi đại ca. Tôi vẫn chưa muốn chết sớm vậy đâu."
Lôi Ba nói: "Nó nói cũng có lý. Đại ca, những đốm sáng kia đang đang tiến về phía này."
Con mắt tam giác của Tây Mễ nheo nheo lại, bắn ra những tia lạnh lẽo rợn người, y gầm lên một tiếng: "Còn không làm theo lời nó đi? Lột sạch quần áo của chúng mày ra cho tao!"
Đinh Minh Hữu nói: "Nhưng đại ca, cởi hết thì bọn em mặc gì?"
"Mày cần mạng hay cần mặc quần áo?" Giọng Tây Mễ thấp hẳn xuống, nhưng ngữ khí lại băng lạnh khiến người ta nghe mà phát run lên.
"Một cái lọ thủy tinh chứa đầy chất lỏng?" Pháp sư Á La nghe Trác Mộc Cường Ba kể xong, không khỏi thầm kinh ngạc. Ông đã biết đó là thứ gì rồi, đồng thời cũng càng khẳng định chắc chắn thân phận của Sean hơn, một người yêu thích động vật tuyệt đối không thể có trình độ ấy được! Nhìn những đốm sáng đang tràn về phía doanh trại của kẻ địch trên màn hình, pháp sư Á La khẽ mỉm cười.
"Đấy chính là chất thông tin gì đó mà anh Sean để lại đấy à?" Trương Lập đứng bên cạnh hỏi. Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu.
Lúc này, Lữ Cánh Nam đã mặc lại quần áo, cùng với Đường Mẫn bước ra ngoài, thấy cả hội vẫn còn ở trong phòng mà không ra ngoài đầu làng phòng ngự, liền hỏi: "Sao vậy? Không cần ra cổng làng phòng thủ à?"
Pháp sư Á La lắc đầu: "Tạm thời quan sát một chút đã, có thể kẻ địch đã trúng phải Dẫn cổ. Cường Ba thiếu gia đã ném ra."
Lữ Cánh Nam lập tức hỏi: "Sean?"
Pháp sư Á La gật đầu. Trác Mộc Cường Ba thoáng động tâm, nếu đúng là chất thông tin ấy gây ra, vậy thì thủ đoạn này thực sự quá sức hữu hiệu, lẽ nào Sean đúng thật là...
Trong tiếng tù và từ đằng xa vẳng lại, còn kèm theo tiếng súng và tiếng nổ. Pháp sư Á La khẽ nói: "Bắt đầu rồi."
Lữ Cánh Nam cũng nói: "Xem ra phải đến mai mới biết kết quả rồi." Cô khẽ vuốt vuốt lại mái tóc, dù Sean là người thế nào, thì lần này anh ta cũng đã cứu họ một mạng, trước đây đối đãi với Sean như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Khóe mắt của Ba Tang khẽ giật giật. Cổ độc, càng lúc anh ta càng không thể hiểu nổi thứ ấy.