Giáo sư Phương Tân viết trong tài liệu như thế này: "Không nghi ngờ gì nữa, Hitler là một kẻ cuồng tín sùng bái năng lực siêu tự nhiên, tư tưởng này đã thúc giục y cùng một số quan chức cấp cao cũng sùng bái năng lực siêu tự nhiên khác, tiến hành nhiều hoạt động bí mật, bao gồm cả việc thành lập lực lượng Waffen- SS và Hiệp hội Di sản Tổ tiên, rồi những hành động tìm kiếm Chén Thánh, Mũi Giáo Thần Thánh, nghiên cứu văn tự cổ, đặc biệt là sự kiện Tây Tạng…"
Thuở nhỏ, Adolf Hitler không hề có chí hướng cao xa gì, y một lòng chỉ muốn trở thành nhà nghệ thuật, đồng thời vì vậy mà đã nảy sinh tư tưởng học lệch rất nặng nề. Thời trung học, y đã từng bị lưu ban vì không đủ điểm môn Số học và Tự nhiên, về sau lại vì không đủ điểm môn Tiếng Pháp nên không thể tiếp tục theo học trường trung học hệ sáu năm, phải chuyển sang học ở trường trung học hệ bốn năm. Sau khi cha y qua đời, Hitler mới tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng không muốn tiếp tục học lên trung học phổ thông, mà quyết định bắt đầu cuộc sống của nhà nghệ thuật như vẫn hằng nung nấu. Y bỏ nhà đến Vienna, và được bầu không khí nghệ thuật ở đó hun đúc, bồi dưỡng. Hitler vốn định xin vào họctrong Học viện Nghệ thuật Vienna, đáng tiếc là học lực của y kém, không được chấp nhận nhập học. Sau đó, mẹ y lại qua đời vì bệnh ung thư vú, Hitler sau khi đã tiêu sạch tiền thừa kế của cha mình để lại, không muốn phải sống bằng nghề khuân vác thuê, lại cũng chẳng có sở trường hay nghề ngỗng gì, cuối cùng trở thành một gã lang thang ở thành Vienna.
Năm 1909, cuộc đời Hitler gặp phải bước ngoặt đầu tiên, một người bạn đề nghị y vẽ một số bức bưu thiếp, và đồng ý mang đi bán hộ. Nghe nói việc tiêu thụ cũng không tệ chút nào, gã lang thang cuối cùng đã thuê được một căn hộ độc thân với giá rẻ, đồng thời bắt đầu không phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa. Khi đó, Hitler mới vừa tròn hai mươi tuổi, nói theo cách hiện nay, thì chính là một gã "thanh niên phẫn khích". Sau khi giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm, y bắt đầu có thời gian và cơ hội tiếp xúc với một lượng lớn các sách vở. Có lẽ được di truyền huyết thống của người cha làm công chức, từ nhỏ Hitler đã đặc biệt mẫn cảm với chính trị, trong các thư tịch y tìm đọc, có rất nhiều sách báo tài liệu về chủ đề chính trị và các chủ nghĩa khác nhau. Có một điều rất khó tin là, Hitler đã từng nghiên cứu rất kỹ lưỡng về chủ nghĩaMarx.
Tuy nhiên, trong tư liệu của giáo sư Phương Tân có nhấn mạnh đến một tập sách khác, gọi là tạp chí Viên ngọc Đông Phương. Đó thực ra là một tờ tạp chí do một vị giáo đồ Thiên Chúa giáo La Mã biên soạn, nội dung chủ đạo là những sự việc ly kỳ và huyền ảo, đầy rẫy màu sắc văn hóa tính dục và chủ nghĩa chủng tộc, và chỉ được phát hành hạn chế ở vài khu vực trong nước Áo, nhưng lại khơi gợi được hứng thú mạnh mẽ từ rất nhiều thanh niên trẻ tuổi mà Hitler chính là một trong số đó. Y không thể nào dứt khỏi những cuốn tạp chí này, mỗi kỳ đều phải mua cho bằng được, có thể xếp vào hạng fan cuồng. Trong cuốn tạp chí này, có rất nhiều thông tin nhắc đến người Aryan thuần chủng tóc vàng mắt xanh, cho họ là giống người cao quý nhất, đồng thời phản đối "giao tạp với những dân tộc thấp kém", đặc biệt là người Do Thái, bởiđó là một dân tộc "trụy lạc tột cùng". Ngoài ra, trong các kỳ tạp chí còn góp nhặt đủ kiểu sự kiện linh dị kỳ quái và sức mạnh thần bí trên khắp thế giới, cùng với đó là những câu chuyện mang tính chất truyền kỳ của các nhà thám hiểm và nhà khảo cổ, đối với các loại pháp thuật phù thủy và siêu năng lực cũng có những giải thích thoạt nhìn có vẻ khá là tường tận. Giáo sư Phương Tân đã bình luận rằng: "Đây vốn chỉ là trò bịp tạo ra để thu hút độc giả, nhưng Hitler lại cực kỳ tin tưởng, đồng thời bắt đầu ảo tưởng rằng mình sở hữu huyết thống thuần chủng của người Aryan và đủ các loại siêu nănglực mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi. Về sau, trong Thế chiến I, hạ sĩ Hitler nhận nhiệm vụ sĩ quan truyền lệnh, đã có mấy lần hút chết mà vẫn thoát được, vậy là y lại càng tin vào thân phận của mình hơn. Y nhận định bản thân là "người được Chúa trời trao cho nhiệm vụ lớn", bản thân chỉ đang chờ đợi "một thời cơ đến" mà thôi.
Ảnh hưởng của tạp chí Viên ngọc Đông Phương đối với tư tưởng của Hitler vượt xa bất cứ sách vở tài liệu nào khác. Trong mấy năm sau đó, dưới ảnh hưởng của cuốn tạp chí này, Hitler đã dần hình thành nên thế giới quan chính trị của mình, mà theo giáo sư Phương Tân, thì cuốn tạp chí này chính là "ngọn nguồn tư tưởng điên loạn của Hitler" về sau. Trác Mộc Cường Ba lập tức băn khoăn, không hiểu trong cuốn tạp chí đó có nhắc tới Morton Stanley hay chuyện gì liên quan tới Bạc Ba La thần miếu hay không. Giáo sư Phương Tân trả lời gã rằng, họ từng cố kiếm lại những số tạp chí ấy, nhưng quy mô phát hành tạp chí vào thời ấy cũng không lớn lắm, nên cuối cùng chỉ tìm được một số duy nhất trong Thư viện Anh quốc. Trong số tạp chí ấy, có nhắc đến lá cờ chữ Vạn, nhắc đến văn tự cổ và sức mạnh thần bí ẩn chứa trong nó, nhưng cũng không loại trừ các số tạp chí khác đã từng góp nhặt những chuyện thâm cung bí sử của Morton Stanley. Bởi vì cuốn tạp chí tên gọi Viên ngọc Phương Đông này, chủ yếu là thu thập các sự kiện thần bí và cổ xưa ở phương Đông, đặc biệt tập trung vào lịch sử Trung Quốc và Ấn Độ. Trong số tạp chí mà giáo sư Phương Tân tìm thấy, có đăng tải một đoạn trích trong Du ký của Marco Polo nữa.
Trong các tài liệu lịch sử còn đề cập đến bước ngoặt thứ hai trong cuộc đời Hitler. Sau khi nước Đức thất bại trong Thế chiến I, làn sóng của cuộc cách mạng tháng Mười lan khắp nước Đức. Ở Munich đã thành lập "Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Bavaria". Sang năm sau, một hội đồng điều tra được thành lập để tra xét chính quyền Xô viết ngắn ngủi xuất hiện ở Munich do kẻ nào cầm đầu. Chính vì chuyện này mà Hitler được chính phủ Đức coi trọng. Năm 1919, sau khi chính phủ Đức bị ép phải ký điều ước Versailles, bị yêu cầu chỉ được giữ lại một trăm nghìn người trong quân đội. Để đảm bảo sự trung thành của cánh quân còn sót lại này, chính phủ Đức đã không thể không thành lập một hội đồng giám sát, phụ trách điều tra những hoạt động chính trị lật đổ có thể xuất hiện trong quân đội và cộng đồng công nhân. Hitler trở thành thành viên của hội đồng này. Thành viên trong hội đồng giám sát được huấn luyện đặc biệt, sau đó bí mật phái đến "trinh sát" các đoàn thể xã hội khác nhau. Vậy là Hitler có cơ hội ngấm ngầm tiếp xúc bí mật với các thế lực và các nguồn tư tưởng khác nhau, trong đó có tổ chức cực đoan nổi tiếng nhất thời kỳ này – tổ chức "Cực Bắc".
Sau khi Thế chiến I kết thúc, nước Đức chìm vào khủng hoảng kinh tế và khủng hoảng xã hội. Trong tình hình này, một bộ phận binh sĩ giải ngũ và thanh niên nước Đức vẫn nung nấu phẫn nộ và cảm thấy xấu hổ nhục nhã vì nước Đức đã thất bại, do đó mà có vô số các thế lực cực đoan nổi lên như nấm mọc sau mưa. Những kẻ này rêu rao khắp nơi về năng lực siêu tự nhiên, bày tỏ mong muốn phục hưng ý chí đế quốc của nước Đức và dân tộc Aryan. "Cực Bắc" nằm trong vài tổ chức có ảnh hưởng lớn nhất thời bấy giờ.
Các tín đồ của "Cực Bắc" tuyên bố "Cực Bắc" là một vùng đất băng tuyết bao phủ, ở đó có một quốc gia, ở đó, vẫn còn người Aryan thuần chủng sinh sống, bọn họ có sức mạnh siêu tự nhiên, nhưng vì một tai họa mà đã hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới, bởi thế trong suốt một thời gian dài không được ai biết đến. Tương truyền, những người này ẩn náu ở một khu vực thần bí ngầm dưới lòng đất, chỉ có một con đường bí mật nối thông lên mặt đất. Muốn đi tới đó, phải vượt qua sông băng ngàn năm, đi vào một đường hầm tối tăm…
Hitler cực kỳ tin vào quan điểm này, y đã lợi dụng thân phận đặc biệt của mình để tham dự các hoạt động của tổ chức "Cực Bắc", đồng thời đã mấy lần lên diễn thuyết…
Giáo sư Phương Tân đã phân tích bên lề như sau: "Luận thuyết người Aryan là chủng người siêu đẳng mà tổ chức "Cực Bắc" đưa ra có ảnh hưởng rất lớn đối với Hitler và những thanh niên Đức cùng thời với y, và càng củng cố thêm niềm tin của Hitler đối với chủng người Aryan siêu việt…" "Vị trí địa lý được miêu tả trong luận thuyết của "Cực Bắc" trùng khớp với Tây Tạng, có lẽ đã làm nền tảng để sau này Hitler mấy lần phái đội thám hiểm tới đất Tạng…" "Có lẽ đây chính là nguyên hình câu chuyện người Aryan là hậu duệ của Thần tộc Atlantis mà Hitler và Heinrich Himmler tạo ra…"
Phần cuối tư liệu có một đoạn miêu tả của Platon về truyền thuyết Atlantis. Năm 580 trước Công nguyên, vĩ nhân Athen cổ đại Solon 1, sau khi chế định cho thành Athen một bộ pháp điển vĩ đại, đã đến thủ đô Ai Cập cổ Sais, giao lưu với các vị học giả và hiền triết. Ở đó, Solon đã hội kiến với Hippo. Hippo cho Solon xem các chứng cứ về Thần tộc Atlantis, vậy là Solon đã đem câu chuyện này truyền cho các đời sau và sau nữa, cuối cùng truyền đến Platon. Platon liền viết câu chuyện truyền kỳ liên quan tới Atlantis này ra, và được mọi người truyền tụng rộng rãi.
Trong câu chuyện đó, Atlantis là một đảo quốc, tọa lạc trên cây trụ Hercules, bên ngoài là biển Tây Hải sóng lớn cuộn trời, cũng chính là phía Tây eo biển Gibraltar 2 ngày nay, nằm giữa Đại Tây Dương mênh mông, diện tích khoảng 207.2 vạn mét vuông. Nơi đó khí hậu ôn hòa, sản vật phong phú, khoa học kỹ thuật rất phát triển. Cách đây khoảng mười nghìn năm, cổ nhân đã xây dựng vương quốc Atlantis ở trên đảo, xã hội ở đó gần như không tưởng, thành trì hùng vĩ tráng lệ, cung điện hoa lệ cao lớn và các miếu đền đều dùng vàng, bạc, đồng và ngà voi để xây dựng, trên đảo còn có hệ thống kênh dẫn nước đi khắp mọi nơi, những cây cầu hoàn mỹ, bến cảng ngày đêm nhộn nhịp, người ở đó ai ai cũng được an cư lạc nghiệp, sản vật phong phú đến độ dùng mãi không thể nào hết. Mặc dù trên đảo có mười hai quốc gia, nhưng cả mười hai quốc gia này đều dùng chung một bộ pháp điển, có mười hai vị quốc vương, nhưng tất cả đều một lòng thờ Hải thần công chính và thánh minh làm chúa tể trên đảo. Chỉ đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, cuộc sống của người dân trên đảo Atlantis mỗi lúc một hủ bại trụy lạc, cuối cùng đã làm Hải thần nổi trận lôi đình, khiến cho toàn bộ đảo quốc xinh đẹp giàu có, và sở hữu nền văn minh phát triển cao độ thời tiền sử này chìm xuống đáy biển sâu chỉ trong một đêm.
Atlantis có tồn tại thực hay không, từ khi Platon viết ra truyền thuyết này, hậu thế vẫn không ngừng tranh luận suốt hơn hai nghìn năm, cho đến nay vẫn còn một số ít các học giả đang tìm kiếm vị trí chính xác của đảo Atlantis, và cũng đã tìm được rất nhiều chứng cứ thuyết phục. Đến khoảng giữa thế kỷ mười chín, người được xưng tụng là "Cha đẻ của ngành Atlantis học", nhà khảo cổ người Mỹ Ignatius Donnelly còn đề ra mười ba nguyên tắc liên quan tới đại lục Atlantis. Trong đó có nói rằng Vườn Eden được miêu tả trong Sáng Thế Ký chính là chỉ đại lục Atlantis; trong thần thoại Ai Cập và Maya, có những vết tích sùng bái thần Mặt trời của người Atlantis; các kỹ thuật khoa học cổ xưa nhất của châu u, chẳng hạn như thuật chế luyện đồng, cũng bắt nguồn từ Atlantis; nguyên hình của rất nhiều mẫu tự trong văn tự châu u, cũng bắt nguồn từ Atlantis; người Atlantis là tổ tiên của người Ấn Độ, người Semites 3, và các dân tộc ở châu u; hơn mười nghìn năm trước, vì một biến động lớn mà Atlantis chìm sâu xuống đáy biển, nhưng vẫn có một số ít cư dân đã lên thuyền thoát đi được, và để lại truyền thuyết về Đại Hồng Thủy từ thời Thượng cổ.
Về sau, chính Himmler, trợ thủ từng được Hitler tín nhiệm nhất, thủ lĩnh lực lượng SS, đã lựa ý hùa theo cấp trên của y mà cải biên thành câu chuyện về người Aryan. Trong câu chuyện này, vị trí và môi trường của Atlantis không thay đổi, có điều, người Atlantis mà Platon nhắc đến, đã bị Himmler khẳng định chính là tổ tiên của người Aryan, và y gọi họ bằng cái tên Thần tộc Aryan. Những người thuộc bộ tộc thần thánh này đều cao trên ba mét, tóc màu vàng kim, mắt xanh thẫm màu nước biển, da trắng nõn, sống mũi cao, khuôn mặt thon dài, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, sức mạnh vô cùng, đao kiếm súng đạn đều không thể gây thương tổn, lại còn sở hữu những siêu năng lực kiểu như có thể dùng ý niệm điều khiển đồ vật. Trong câu chuyện của Himmler, vì đại lục Atlantis bị chìm xuống biển sâu, nên Thần tộc Aryan đã buộc phải rời bỏ đất tổ, đồng thời phân thành hai nhánh, một nhánh lên bờ ở vùng gần biển Ấn Độ, nhánh còn lại lên bờ ở Caucasus 4, trở thành tổ tiên của người Aryan ngày nay. Himmler cho rằng, vì số lượng người thuộc Thần tộc Aryan thoát khỏi thảm họa rất ít ỏi, để có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, họ không thể không tạp giao với các dân tộc tầm thường thấp kém khác, để rồi cuối cùng mất đi sức mạnh thần thánh. Vì vậy, y chỉ ra rằng, chỉ cần những người Aryan thuần chủng giao phối với nhau, trải qua nhiều đời nỗ lực, ắt sẽ có thể khôi phục được sức mạnh xưa kia, và tạo ra một đội quân Aryan vô địch.
Ngoài ra, trong câu chuyện của mình, Himmler còn nói rõ rằng, những người thuộc Thần tộc Aryan lên bờ ở gần vùng biển Ấn Độ, cuối cùng đã dừng chân ở khu vực nằm giữa Tây Tạng và Ấn Độ ngày nay, cũng chính là dãy núi Himalaya và vùng phụ cận, đồng thời giải thích, vì đã trải qua một lần bị nhấn chìm cả hòn đảo, nên để đề phòng sự kiện ấy tái diễn, họ lựa chọn cao nguyên cao nhất thế giới làm quê hương mới cho mình. Ngoài ra, Himmler còn nói, vùng đất cực Bắc từng náo động một thời, chính là dãy núi Himalaya ngày nay, y lại nói, vùng cực Bắc thực ra không phải chỉ vùng đất cực địa ở phương Bắc, mà là chỉ một nơi cực lạnh, bị băng che tuyết phủ.
Cuối cùng, giáo sư Phương Tân nói: "Dựa trên các luận điệu của tạp chí Viên ngọc Đông Phương và câu chuyện của Himmler, năm 1938, Hitler mới đồng ý để Himmler cử đội khảo sát đến Tây Tạng, tìm kiếm tổ tiên của người Aryan." Ngoài ra, giáo sư nêu rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như "trình độ văn học của Himmler không hề cao, nhưng câu chuyện về người Aryan và Tây Tạng cùng với những luận điệu đang thịnh hành ở nước Đức thời bấy giờ lại nối tiếp trước sau, logic cực kỳ rõ ràng, khiến những người không hiểu chân tướng sự việc rất dễ nảy sinh cảm giác thừa nhận đây là một luận điểm đúng. Nhưng thứ luận thuyết này là do ai sáng tác ra? Hoặc, tài liệu về "tính xác thực của các tư liệu ghi lại sự kiện quân Đức hai lần tiến vào Tây Tạng" lại có chú thích bên lề như sau: "Sau chiến tranh, tài liệu của quân Đức do hai nước Liên Xô và Mỹ chia nhau bảo quản, một số tài liệu bí mật phải chờ đến năm 2045 mới được giải mật, hoặc sẽ giữ bí mật mãi mãi. Theo thông tin chính thức thì hầu hết các tài liệu quân Đức vơ vét được trong lần đầu tiên đến Tây Tạng đều đã bị hủy hoại trong một trận hỏa hoạn lớn vào năm 1945, về tính chân thực của sự việc này, cần phải đợi điều tra lại."
Giới thiệu về Hitler xong, phần tài liệu tiếp theo lại nhắc đến các quan chức cấp cao khác của Đức Quốc xã, như Himmler và Hermann Gôring. Đám này tất cả đều tin vào sức mạnh siêu tự nhiên. Himmler thì nhiệt thành say mê với các loại thực nghiệm ma pháp huyền bí, còn Hermann Gôring thì là một kẻ si mê thuật chiêm tinh đến phát cuồng. Trác Mộc Cường Ba đọc mà thấy tức cười, thật không ngờ cả cuộc Đại chiến Thế giới lần thứ hai lại do những kẻ như vậy gây ra. Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" vậy.
Ba ngày sau, Trác Mộc Cường Ba vẫn chưa thể nhấc nổi người đứng dậy. Nhìn một đống tài liệu mà giáo sư Phương Tân gửi cho, gã thầm nghĩ đây là thành quả mấy tháng trời vất vả của ông, còn bản thân gã thì mấy tháng nay đã làm được những gì chứ? Nghĩ tới đây, gã không khỏi cảm thấy có chút áy náy không yên. Mẫn Mẫn ngồi ở đầu giường quan sát, lẽ nào lại không nhận ra được tâm trạng của Trác Mộc Cường Ba, liền dịu dàng nồng nàn áp đầu gã vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy, vẫn đang nghĩ đến những chuyện không vui kia à?"
Trác Mộc Cường Ba cười khổ đáp: "Nói ra thì thật hổ thẹn, anh còn chẳng bằng em, khi mọi người vẫn chưa bỏ cuộc, anh lại đã nảy ý dứt áo ra đi, anh…"
Đường Mẫn đè ngón tay lên môi Trác Mộc Cường Ba, khẽ thì thào: "Không, trong mắt em, anh là người đàn ông kiên cường nhất, tất cả chỉ tại em quá bừa bãi, tùy tiện, khi anh cần giúp đỡ nhất em lại không ở bên cạnh. Em vẫn không sao tưởng tượng nổi, anh đã làm thế nào mà vượt qua được bao nhiêu nỗi khổ cực nhọc nhằn ấy. Đối với em, một người đàn ông bị thương chảy máu mà không kêu rên cũng chẳng đáng là gì, nhưng khi anh ta bị người khác đổ oan uổng, bị người già, đàn bà, trẻ em mắng nhiếc làm nhục, thậm chí là hiếp đáp, bắt nạt, mà vẫn lặng lẽ chịu đựng, gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về mình, đó mới thực sự là tinh thần kiên nhẫn bất khuất, đó mới thực sự là anh, mới thực sự là TrácMộc Cường Ba. Cũng may, những chuyện ấy đều đã qua rồi…" Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đã trải nhiều bể dâu của Trác Mộc Cường Ba, ôm chặt lấy cổ gã, khẽ nói: "Kể cho anh nghe một câu chuyện nhé."
"Ừm?" Trác Mộc Cường Ba áp mặt vào bầu ngực mềm mại của Đường Mẫn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có, tựa như trở lại thuở ấu thơ vậy.
Đường Mẫn nói: "Anh có biết lũ ong bắp cày không? Thể hình của chúng lớn hơn ong mật nhiều, nhưng đôi cánh của chúng lại rất nhỏ, hơn nữa tỉ lệ giữa ngực và bụng không được cân đối lắm. Dựa trên nghiên cứu phân tích của các nhà khoa học, dù đưa ra giả thuyết và thí nghiệm thế nào, những con ong bắp cày ấy cũng không thể nào bay lên được. Nhưng trên thực tế, ong bắp cày lại có thể bay lượn rất ổn định. Đối với hiện tượng không thể giải thích này, các nhà khoa học đều hết sức bất lực, cuối cùng chỉ có thể trả lời rằng, đó là bởi chúng muốn bay, vì vậy, chúng đã bay được."
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Đường Mẫn, tựa như người mẹ hàng đêm ngồi ở đầu giường kể chuyện cho con trẻ đi ngủ, Trác Mộc Cường Ba bất giác nhoẻn cười, chút buồn bực còn lại trong lòng cuối cùng cũng tan biến như mây khói, tâm trạng tựa như vạt nắng ngoài cửa sổ, chiếu xuyên qua tầng mây xuống mặt đất. "Câu chuyện của em rất giống với một câu ngạn ngữ ở quê anh." Trác Mộc Cường Ba nói: "Ở quê anh, người ta nói, con chim ưng bay cao nhất, không phải dựa vào đôi cánh, mà là nhờ vào ý chí của nó. Cám ơn em, thế mà từ trước đến nay anh vẫn không biết, thì ra Mẫn Mẫn của anh còn biết kể chuyện nữa cơ đấy."
Ánh mắt Đường Mẫn bỗng trở nên ảm đạm, lẩm bẩm nói: "Đây là câu chuyện hồi trước anh trai em kể." Trái tim Trác Mộc Cường Ba cũng trĩu xuống, đang định nói mấy câu an ủi cô, Mẫn Mẫn đã đột nhiên nói: "Ối! Em phải đi lấy thuốc cho anh, ngoan ngoãn ở đây đi nhé."
Mẫn Mẫn vừa ra cửa, phòng bệnh liền xuất hiện một vị khách không mời, dáng người lùn mập, bộ mặt tròn phây phây toe toét cười, tay xách một giỏ hoa quả. Trác Mộc Cường Ba tưởng hắn ta vào nhầm phòng.
Không ngờ, tên béo đó lập tức nói: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, chào ông, không biết ông còn nhớ tôi không? Một tháng trước, chúng ta đã gặp mặt một lần, lúc đó là tôi không đúng, tôi không biết cảnh ngộ của ông lại khiến người ta thương cảm đến thế. Ôi, cũng chỉ tại tôi làm việc lỗ mãng quá, ai lại đi tìm ông vào thời điểm như thế kia chứ, chẳng trách ông đối xử với tôi như thế."
Trác Mộc Cường Ba nghe người mới đến tự giới thiệu tên tuổi, rồi lại lẩm bẩm như đang tự nói một mình, mãi vẫn không sao nhớ ra nổi gã béo ục ịch này là ai. Y cứ thế đi thẳng đến bên giường bệnh, thái độ như thể một người bạn thân thiết của gã, rồi bắt đầu bày biện hoa quả lên bàn, lại nói: "Thực ra, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh cũng không cần chán nản, chỉ cần tìm được Bạc Ba La thần miếu, ông sợ gì không có vốn liếng…"
Y vừa nói tới Bạc Ba La thần miếu, Trác Mộc Cường Ba lập tức nhớ ngay. Chính vào lúc gã đang đau khổ nhất, tên béo này đã đến đòi nói chuyện thần miếu thế nọ thế kia với gã, đã bị gã đuổi thẳng cửa ngay, không ngờ bây giờ lại tìm đến nữa. Trác Mộc Cường Ba bực tức nói: "Tôi đã bảo rồi, tôi chẳng biết thần miếu thần miếc gì cả, anh hà tất cứ phải bám lẵng nhẵng không chịu buông tha như thế chứ?"
Tên béo cười cười: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh là người hiểu chuyện, hà tất cứ phải che giấu đám dân đen chúng tôi làm gì. Tôi biết, công ty của ông đã phá sản, vì vậy mới rơi vào tình trạng cùng quẫn, một số đầu mối vốn đã tìm được cũng đứt đoạn…"
Trác Mộc Cường Ba nhíu mày, đang định đuổi khách thì tên béo đã lại cười giả lả, nói: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông chớ vội khó chịu như vậy, để tôi cho ông xem một số thứ, xem xong, tôi sẽ cho ông biết thêm một số sự việc nữa, đến lúc ấy, nói không chừng Trác Mộc Cường Ba tiên sinh sẽ thay đổi cách nhìn đối với chúng tôi cũng nên."
--------------------------------
1 Solon, người đã tạo ra bộ luật Solon, được coi là thành tố đầu tiên hình thành nên nền dân chủ trong lịch sử thế giới.
2 Eo biển phân cách hai lục địa châu u và châu Phi, nối Địa Trung Hải với Đại Tây Dương.
3 Nhóm người được tương truyền là hậu duệ của người con trai cả của Noah (bao gồm người Do Thái, người Ả Rập, người Akkad, người Phoenicia).
4 Vùng giữa biển Đen và biển Caspi.