Phoebe nhận thấy sựtĩnh lặng ở khu văn phòng trênphố Bond của Sotheby vẫn bị quấy nhiễu vào tối thứ Ba như hôm nay. Mặc dù đãlàm việc tại nhà đấu giá London hai tuần lễ, nhưng côta vẫn khôngquen được với tòa nhà này. Mỗi âmthanh – tiếng ro ro của mấy ngọn đèn trênđầu, tiếng nhân viên an ninh kéo các cánh cửa để kiểm tra chắc chắn chúng được khóa chưa, tiếng cười xa xa vọng lại từ tivi – đều làm côgiật nảy.
Là người thâm niên ít ỏi trong bộ phận, nên Phoebe phải chịu trận đợi Tiến sĩ Whimore đến sau cánh cửa khóa chặt. Sylvia, cấp trêngiám sát của cô, đãcứng rắn yêucầu phải có ai đó gặp người đàn ông này sau vài tiếng. Phoebe nghi ngờ yêucầu này sai nguyên tắc nhưng là mộtngười còn chân ướt chân ráo trong công việc này côchẳng thể làm gì hơn ngoài mộtsựphản đối yếu ớt.
“Dĩ nhiên côsẽở lại. Ông ấy sẽcó mặt ở đây lúc bảy giờ,” Sylvia nóimộtcách xoa dịu, ngón tay vân vê chuỗi ngọc trai trước khi nhặt lên mấy tấm vé xem ba lê trênbàn làm việc. “Hơn nữa, côcũng chẳng điđâu nữa đúng không?”
Sylvia đãđúng. Phoebe chẳng điđâu nữa cả.
“Nhưng ông ta là ai?” Phoebe hỏi. Đó là mộtcâu hỏi hoàn toàn hợp lẽ, nhưng Sylvia trông như bị lăng nhục vậy.
“Ông ta từ Oxford đến và là mộtkhách hàng quan trọng của công ty. Đó là tất cả điều côcần biết,” Sylvia đáp. “Sotheby hãnh diện về sựcẩn mật của mình, hay côđãbỏ lỡ phần đó trong kỳ huấn luyện hả?”
Và vậy nên Phoebe vẫn ngồi ở bàn làm việc. côngóng đợi thời khắc bảy giờ hẹn ước kia. Để cho qua thời gian, côxem các file tài liệu tìm hiểu thêm về người đàn ông này. côkhôngthích gặp mộtngười mà khôngbiết tí ti gì về tiểu sử của họ. Sylvia có lẽ nghĩ tất cả những gì côcần là tên và mộtchút hiểu biết mơ hồ về phẩm chất của ông ta, nhưng Phoebe biết chuyện đó khác cơ. Mẹ côđãdạy côthứ lợi khí quý giá như thông tin cá nhân có thể tạo nên điều gì khi vận dụng với những vị khách trong các bữa tiệc cocktail và các bữa ăn tối trang trọng. Phoebe khôngthể tìm được ngài Whimores nào trong hồ sơ dữ liệu của Sotheby, tuy nhiên, mã số khách hàng của ông ta dẫn tới mộttấm thẻ giản dị trong mộtngăn tủ tài liệu được khóa kín đề: “Gia đình de Clermont – hỏi ngài chủ tịch.”
Vào lúc chín giờ kém năm, cônghe thấy tiếng ai đó ngoài cửa. Giọng nóicủa mộtngười đàn ông đangcộc cằn như đầy nhạc tính mộtcách kỳ lạ.
“Đây là việc làm viển vông thứ ba bà cử cháu đilàm trong nhiều ngày nay rồi đấy, Ysabeau. Làm ơn cố nhớ rằng cháu cũng có việc để làm. Hãy cử Alain đivào lần tới.” mộtquãng ngừng ngắn. “Bà nghĩ cháu khôngbận ư? Cháu sẽgọi lại cho bà sau khi thấy chúng.” Người đàn ông thốt ra mộttiếng chửi thề bị kìm nén lại. “Vì Chúa, hãy bảo trực giác của bà nghỉ giải lao đi.”
Tiếng người đàn ông đó nghe thậtlạ: nửa Mỹ nửa anh, trọng âmkhônggãy góc mạch lạc của anhta gợi cho người ta thấy đây khôngphải là thứ ngôn ngữ duy nhất anhta biết. Cha của Phoebe làm trong bộ ngoại giao của nữ hoàng, và giọng ông mơ hồ như thế, như thể ông là người của tứ phương.
Tiếng chuông reo, lại mộthồi âmthanh nhức óc khác khiến côngần ngại, bất chấp thực tế là Phoebe đangmong đợi cuộc gặp này. côrời khỏi bàn làm việc sải bước qua phòng. côđangđimộtđôi giày cao gót đen, nó đáng giá cả gia tài nhưng làm cho côtrông cao hơn, và Phoebe thầm nhủ với mình, uy quyền hơn nữa. Đó là mộtmánh côhọc được từ Sylvia trong lần phỏng vấn đầu tiên, khi côđimộtđôi đế bệt. Sau đó côthề khôngbao giờ xuất hiệntrong dáng vẻ “nhỏnhắn đáng yêu” mộtlần nữa.
cônhìn qua mắt thần thấy mộtcái trán mịn màng, mộtmái tóc vàng nhếch nhác, và mộtcặp mắt xanh lam sáng ngời. Chắc chắn đây khôngphải Tiến sĩ Whitmore.
mộttiếng gõ nhẹđột ngột trêncửa làm côgiật mình. Cho dù người đàn ông này là ai đinữa, anhta cũng khônghề lịch sự. Bực bội, Phoebe dập mộtnút trênmáy liên lạc nội đàm. “Vâng?” cônóng nảy nói.
“Marcus Whitmore đến đây để gặp Ms.Thorpe.”
Phoebe nhìn qua mắt thần lần nữa. khôngthể nào. Người trẻ thế này đảm bảo sẽthu hút sựchú ý của Sylvia. “Tôi có thể xem nhận dạng nào đó không?” côquả quyết.
“Sylvia đâu rồi?” Đôi mắt xanh lam nheo lại.
“đixem ba lê. Vở Coppélia, tôi tin là thế.” Vé của Sylvia là hạng nhất trong rạp, sựkhoa trương tuyên bố đẳng cấp thương gia. Người đàn ông ở bên kia cánh cửa đập đánh bẹt cái thẻ ID vào mắt thần. Phoebe giật lùi lại. “Ông có thể vui lòng lùi sau mộtbước không? Tôi khôngthể nhìn thấy gì ở khoảng cách đó.” Tấm thẻ dịch chuyển ra xa cánh cửa vài centimet.
“Được chưa, cô…?”
“Taylor.”
“côTaylor, tôi đangbận.” Tấm thẻ biến mất, thay vào đó là cặp đèn hiệu màu xanh lam. Phoebe lại rụt lùi trong sựngạc nhiên, nhưng khi đó côđãnhận rõtên trêntấm thẻ và tư cách pháp lý của anhta đối với mộtdự án nghiên cứu ở Oxford.
Đó là Tiến sĩ Whitmore. mộtnhà khoa học thìcó chuyện làm ăn gì liên quan tới Sotheby chứ? Phoebe mở chốt cửa.
Ngay khi tiếng cách vang lên, Whitmore đãluồn tiến vào. anhta mặc như trong mộtcâu lạc bộ ở Soho, quần jean đen, áo phông U2 màu xám phong cách cổ điển, mộtđôi giày thể thao cao cổ hiệu Converse lố bịch (cũng màu xám). mộtsợi dây da vòng quanh cổ, mộtnắm đồ trang trí có lai lịch khôngrõràng và khôngmấy đáng giá treo lủng lẳng trênđó. Phoebe vuốt phẳng đường viền chiếc áo cánh màu trắng tinh sạch sẽkhôngchê vào đâu được của mình và nhìn anhta vẻ giận dữ.
“Cảm ơn,” Whitmore nói, đừng gần côhơn mức xã giao lịch sựbình thường. “Sylvia có để lại mộtgói hàng cho tôi.”
“Ngài sẽngồi xuống chứ, Tiến sĩ Whitmore.” côra hiệu về phía cái ghế trước bàn làm việc của mình.
Đôi mắt xanh lam của Whitmore di chuyển từ cái ghế sang cô. “Tôi phải ngồi ư? Chuyện này sẽkhôngmất nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ đến đây để chắc chắn rằng bà nội tôi khôngnhầm lẫn giữa ngựa vằn và ngựa thường thôi.”
“Gì cơ?” Phoebe nhích dần từng bước về phía bàn làm việc. Có mộtnút báo động dưới mặt bàn, bên cạnh ngăn kéo. Nếu người đàn ông này tiếp tục cư xử bậy bạ, côsẽdùng đến nó.
“Gói hàng.” Whitmore vẫn nhìn chằm chặp vào cô. Có mộttia thích thú ánh lên trong đó. Phoebe nhận ra tia nhìn đó và khoanh hai tay phía trước nhằm làm nó đổi hướng. anhta chỉ vài cái hộp được lót đệm trênbàn làm việc mà khôngnhìn nó. “Tôi đoán là cái đó.”
“Làm ơn ngồi xuống, Tiến sĩ Whitmore. đãqua giờ đóng cửa lâu rồi, tôi đãmệt rồi, mà vẫn còn có giấy tờ công việc cần điền đầy đủ thìtôi mới có thể để ông kiểm tra bất cứ thứ gì Sylvia đặt trong đó.” Phoebe với tay lên chà xát sau gáy. Đến trẹo cả cổ vì cứ ngước lên nhìn anhta. Hai cánh mũi Whitmore phập phồng, đồng tử mắt giãn ra. Phoebe nhận thấy lông mi của anhta đậm màu hơn mái tóc vàng, dài và dày hơn cả của cô. Bất cứ người phụ nữ nào cũng sẵn sàng giết người để có bộ lông mi như thế.
“Tôi thậtsựnghĩ tốt hơn hết cônên đưa tôi chiếc hộp và để tôi làm theo cách của mình, côTaylor.” Giọng nóicộc cằn thốt lên, gằn lại thành mộtlời cảnh cáo, dù Phoebe khônghiểu lý do vì sao. anhta sắp làm gì đây, đánh cắp chiếc hộp ư? mộtlần nữa côcân nhắc đến hệ thống báo động nhưng nghĩ kỹ hơn. Sylvia sẽgiận điên nếu côxúc phạm mộtkhách hàng bằng cách gọi nhân viên an ninh.
Thay vào đó Phoebe bước tới bàn, cầm lên mộttờ giấy và cây bút, quay lại giúi nó cho vị khách. “Tốt thôi. Tôi lấy làm vui mừng đình chỉ lại vụ này nếu ngài thích, Tiến sĩ Whitmore, mặc dù nó là mộtthỏa thuận khôngmấy
dễ chịu.”
“Đó là lời đề nghị tốt nhất tôi có được dạo gần đây đấy.” Khóe miệng Whitmore giật giật. “Nếu chúng ta thông qua quy trình này theo như cách của Hoyle, tôi nghĩ cônên gọi tôi là Marcus.”
“Hoyle ư?” Phoebe đỏ mặt vươn thẳng người lên hết mức. Whitmore khôngphải đangnghiêm túc. “Tôi khôngnghĩ ông ấy làm việc ở đây.”
“Tất nhiên tôi khônghy vọng điều đó.” anhta nguệch ngoạc ký. “Edmond Hoyle đãchết từ năm 1769 rồi.”
“Tôi mới đến Sotheby. anhhẳn sẽthứ lỗi nếu tôi khônghiểu ngụ ý của ông.” Phoebe khịt mũi. mộtlần nữa côlại ở quá xa nút báo động ẩndưới mặt bàn để có thể dùng đến nó. Whitmore có lẽ khôngphải trộm, nhưng côbắt đầu nghĩ hắnta bị điên.
“Bút của côđây,” Marcus lịch sựnói, “và mẫu điền của côđây. Được chưa?” anhta dựa gần hơn. “Tôi làm chính xác những gì côyêucầu. Tôi cư xử rất đứng đắn đấy nhé. Cha tôi đãđảm bảo điều ấy.”
Phoebe đón lấy bút và tờ giấy từ anhta. Khi làm thế, các ngón tay côchà vào mu bàn tay Whitemore. sựlạnh lẽo của nó khiến côrùng mình. mộtcon dấu riêng bằng vàng nặng nề trênngón tay út của anhta, côđể ý thấy. Nó trông như từ thời Trung cổ, nhưng chẳng có ai lại đidạo quanh London với mộtchiếc nhẫn quý hiếm giá trị như thế trêntay. Nó chắc chắn là đồ nhái – dù là mộtmón đồ nhái tốt.
côkiểm tra mẫu điền khi quay lại bàn làm việc. Dường như tất cả đều đúng trình tự, và nếu người đàn ông này có là mộttên tội phạm nào đó đinữa – điều này sẽkhônglàm côngạc nhiên chút nào – thìít nhất côcũng sẽkhôngbị buộc tội phá vỡ các quy định. Phoebe nâng nắp chiếc hộp lên, chuẩn bị dâng nộp nó cho Tiến sĩ Whitmore quái dị kiểm tra. côhy vọng sau đó có thể về nhà.
“Ồ.” Giọng côđầy vẻ kinh ngạc. côđãtưởng sẽthấy mộtchiếc vòng cổ kim cương huyền thoại hay mộtbộ ngọc lục bảo chạm lộng cầu kỳ kiểu cách theo phong cách Victoria – thứ gì đó mà bà của côsẽthích.
Thay vào đấy chiếc hộp lại chứa hai bức tiểu họa hình oval, được đặt trong khuôn nhung được tạo dáng bao khít hoàn hảo lấy đường mép của chúng và bảo vệ chúng khỏi bị hư hại. mộtcủa người phụ nữ có mái tóc dài vàng kim ánh đỏ. mộtchiếc cổ áo xếp nếp đóng khung lấy khuôn mặt trái xoan của côấy. Đôi mắt màu xanh nhạt của côta nhìn thẳng vào người xem với vẻ trấn an điềm tĩnh, và khuôn miệng cong lên trong mộtnụ cười dịu dàng. Nền phía sau là màu xanh lam chói lọi thường thấy với mộttác phẩm của thợ vẽ Nicholas Hilliard thời Elizabeth. Bức tiểu họa kia miêu tả mộtngười đàn ông với mái tóc đen rối bời chải ngược từ trán ra sau. mộtbộ râu lộn xộn và bộ ria mép khiến ông ta trông trẻ hơn cái tuổi mà đôi mắt đen láy gợi nên, chiếc sơ mi vải lanh cũng mở cổ, làm lộ ra da thịt trắng mịn như sữa hơn cả chiếc áo. Những ngón tay thon dài cầm mộtmón trang sức có vẻ là từ mộtsợi dây chuyền dày. Phía sau người đàn ông, những ngọn lửa vàng óng đangcháy đượm bện xoắn vào nhau, mộtbiểu tượng của đam mê.
mộthơi thở nhẹphả vào làm tai côngứa ngáy. “Chúa linh thiêng.” Whitmore trông như nhìn thấy ma.
“Chúng tuyệt đẹp, phải không? Đây hẳn là bộ tiểu họa vừa mới đến. mộtcặp vợ chồng già ở Shropshire tìm thấy chúng được giấu sau chiếc tủ búp phê bằng bạc của họ khi họ đangtìm chỗ cất vài món đồ mới. Sylvia tính toán chúng sẽkiếm được giá hời.”
“Ồ, khôngnghi ngờ gì điều đó cả.” Marcus ấn mộtnút trênmáy điện thoại cầm tay.
“Oui?” mộtgiọng nóiđộc đoán bằng tiếng Pháp ở đầu dây bên kia. Phoebe nghĩ đây là vấn đề rắc rối với điện thoại cầm tay. Mọi người quát thét vào đó, và bạn khôngcó thể nghe thấy những cuộc trò chuyện riêng tư.
“Bà đãđúng về những bức tiểu họa, Grand–mère.”
mộtâmthanh tự mãn thoát ra từ chiếc điện thoại. “Liệu giờ ta đãcó được sựchú ý hoàn toàn của cháu chưa, Marcus?”
“không. Và tạ ơn Chúa về điều đó. sựchú ý hoàn toàn của cháu khôngtốt cho bất cứ ai cả.” Whitmore đưa mắt nhìn Phoebe và mỉm cười. Người đàn ông này thậtquyến rũ, Phoebe miễn cưỡng thừa nhận. “Nhưng cho cháu vài ngày trước khi bà lại bắt cháu làm mộtviệc vặt khác. Chỉ là bà sẵn sàng trả bao nhiêu cho chúng, hay cháu khôngnên hỏi?”
“N’importe quell prix.”
Giá cả khôngthành vấn đề. Những lời này khiến các nhà đấu giá đều vui sướng. Phoebe nhìn chằm chằm xuống mấy bức tiểu họa. Chúng thậtsựphi thường.
Whitmore và bà anhta kết thúc cuộc trò chuyện, và các ngón tay của anhchàng ngay lập tức bay lướt trênchiếc máy điện thoại, gửi đimộttin nhắn khác.
“Hilliard tin rằng các bức tiểu họa chân dung của ông ấy ngắm nhìn đẹp nhất trong sựriêng tư,” Phoebe tư lự nóira. “Ông ấy cảm thấy nghệ thuật hội họa đặt quá nhiều những bí mật phô bày ra ngoài. anhcó thể thấy lý do vì sao. Hai người này trông giống như họ nắm giữ tất cả mọi bí mật vậy.”
“côđúng ở điểm đó đấy,” Marcus lẩm bẩm. Gương mặt anhta ở rất gần, tạo cho Phoebe có cơ hội quan sát đôi mắt anhta kỹ hơn. Chúng xanh hơn là côlần đầu nhận thấy, thậm chí xanh hơn cả màu khoáng chất azurite – màu xanh biêng biếc – làm đậm thêm sắc màu mà Hilliard đãdùng.
Chuông điện thoại reo. Khi Phoebe với lấy máy điện thoại để trả lời, cônghĩ bàn tay anhta vừa lướt xuống, chỉ trong thoáng chốc thôi, tới eo của cô.
“Hãy đưa người đàn ông đó mấy bức tiểu họa của anhta, Phoebe.” Là Sylvia.
“Tôi khônghiểu,” côđiếng người đáp. “Tôi khôngcó thẩm quyền…”
“anhta đãmua toàn bộ chúng. Nguyên tắc của chúng ta là lấy được giá cao nhất có thể cho các món hàng. Chúng ta đãlàm thế. Nhà Taverner sẽcó khả năng trải qua nhiều mùa thu ở Monte Carlo nếu họ muốn. Và côcó thể nóivới Marcus rằng nếu tôi lỡ mất vở diễn danse de fete, thìtôi sẽtận hưởng lô ghế của gia đình anhta vào các buổi diễn của mùa kế tiếp nhé.” Sylvia ngắt máy.
Căn phòng im ắng. Ngón tay Marcus Whitmore dịu dàng đặt trênkhung vàng bao quanh bức tiểu họa của người đàn ông. Nó trông như mộtcử chỉ nhung nhớ, mộtnỗ lực kết nối với ai đó đãqua đời từ lâu và ẩndanh.
“Tôi hầu như tin rằng, nếu tôi nóichuyện, ông ấy có thể nghe thấy tôi,” Marcus nóivẻ khao khát.
Có điều gì đó đãsụp đổ, Phoebe khôngthể xác định đó là gì, nhưng thứ đặt cọc ở đây còn hơn cả việc thu về được hai bức tiểu họa của thế kỷ mười sáu này.
“Bà của anhchắc phải có mộttài khoản ngân hàng dồi dào lắm, Tiến sĩ Whitmore, để ra tay hào phóng trả cho hai bức chân dung khôngthể nhận diện từ thời đại Elizabeth này. Vì anhcũng là khách hàng của Sotheby, tôi cảm thấy mình nên nóicho anhbiết rằng anhchắc chắn đãtrả hớ cho món hàng này. mộtbức chân dung của nữ hoàng Elizabeth đệ nhất từ thời kỳ này có thể lên tới sáu con số với những người mua hợp lý trong căn phòng, nhưng khôngphải những bức này.” Xác định nhân dạng của người mẫu quyết định giá cả như thế. “Chúng ta khôngbao giờ biết được họ là ai. khôngthể biết được sau bao nhiêu thế kỷ mờ mịt. Tên tuổi là quan trọng.”
“Đó chính là điều bà tôi nóiđấy.”
“Vậy thìbà ấy ý thức được rằng khôngcó kết luận xác đáng thìgiá trị của những bức tiểu họa này sẽcó thể khôngbao giờ tăng lên được.”
“thậtra,” Marcus nói, “bà tôi khôngcần phải lấy lại phần đầu tư của mình. Và Ysabeau sẽthích hơn nếu khôngai khác biết họ là ai.”
Phoebe cau mày trước luận điệu kỳ quái này. Có phải bà anhta nghĩ bà ấy đãbiết rõrồi không?
“thậtvui được thực hiệnvụ mua bán với cô, Phoebe, cho dù chúng ta có đình chỉ lại. Lần này.” Marcus ngừng mộtlát, nở nụ cười quyến rũ của anhta. “côkhôngphiền tôi gọi côlà Phoebe chứ?”
Phoebe có thấy phiền. côbực bội xoa cổ, gạt mái tóc đen dài chấm vai sang mộtbên. Ánh mắt Marcus nấn ná trênđường cong bả vai cô. Khi côkhôngđáp lời, anhchàng đóng hộp lại, kẹp hai bức tiểu họa dưới cánh tay, và quay đi.
“Tôi muốn mời côbữa tối,” anhta ôn tồn nói, dường như chả ý thức được những dấu hiệu khôngthích thú gì rõrành rành của Phoebe. “Chúng ta có thể ăn mừng vận may của nhà Taverner, cũng như phần hoa hồng đáng kể mà côsẽđược chia với Sylvia.”
Sylvia ư? Chia hoa hồng ư? Miệng Phoebe há hốc khôngtin. Cơ hội sếp côlàm mộtđiều như thế còn ít hơn không. Nét mặt Marcus sầm lại.
“Đó là mộtđiều kiện của thỏa thuận. Bà tôi sẽkhôngcó nó theo bất cứ cách nào khác.” Giọng anhta cộc cằn. “Ăn tối chứ?”
“Tôi khôngđira ngoài với đàn ông lạ sau khi trời tối.”
“Vậy thìtôi sẽđề nghị côra ngoài ăn tối vào ngày mai, sau khi chúng ta đãăn trưa. mộtkhi côđãdành hai giờ đồng hồ làm quen với tôi, thìtôi sẽkhôngcòn ‘xa lạ’ nữa.”
“Ồ, anhsẽvẫn xa lạ,” Phoebe lẩm bẩm, “và tôi khôngđiăn trưa. Tôi ăn tại bàn làm việc.” cônhìn đinơi khác trong sựbối rối. Có phải côđãnóiphần đầu hơi lớn tiếng không?
“Tôi sẽđón côđiăn mộtbữa,” Marcus nói, nụ cười rộng mở hơn. Tim Phoebe chùng xuống. côđãnóihơi lớn tiếng mất rồi. “Và đừng lo, chúng ta sẽkhôngđixa đâu.”
“Tại sao không?” anhta nghĩ côsợ anhta ư hay khôngthể theo kịp sải chân của anhta? Chúa ơi, côghét việc mình thấp bé.
“Tôi chỉ muốn côbiết rằng côcó thể mang những đôi giày kia mộtlần nữa mà khôngsợ gãy cổ thôi,” Marcus ngây thơ đáp. Ánh mắt anhchàng chậm rãi di chuyển từ ngón chân côlên tới đôi giày gót thấp da đen, nấn ná ở hai mắt cá chân của cô, rồi trườn lên đường cong nơi bắp chân cô. “Tôi thích chúng.”
Người đàn ông này nghĩ mình là ai chứ? anhta cư xử như mộttay chơi thế kỷ mười tám. Phoebe bước những bước quyết đoán về phía cửa, hai gót giày của côtạo nên những tiếng cành cạch lạnh lùng thỏa mãn. côấn nút mở khóa và giữ cánh cửa mở ra. Marcus thốt lên mộtâmthanh tán thưởng trong khi sải bước về phía cô.
“Tôi khôngnên tiến tới quá mức. Bà tôi khôngtán thành điều đó cũng nhiều gần bằng khôngtán thành việc cắt đứt mộtthỏa thuận mua bán. Nhưng đây là mộtchuyện, Phoebe.” Whitmore cúi thấp cho tới khi môi anhta chỉ cách tai côvài phân và hạ giọng xuống thành mộtlời thìthầm. “khôngthích những người đàn ông đưa côra ngoài ăn tối và có lẽ quay trở về căn hộ của côđể làm gì đó tiếp theo, sựđúng mực và thái độ hành xử đức hạnh của côkhônglàm tôi sợ đâu. Ngược lại là đằng khác. Và tôi khôngthể ngăn mình tưởng tượng côsẽthế nào khi sựkiểm soát lạnh lùng đó tan chảy hết.”
Phoebe thở hắt ra.
Marcus cầm lấy tay cô. Môi anhta áp lên da thịt côtrong khi nhìn chăm chú vào mắt cô. “Ngày mai nhé. Và hãy đảm bảo cánh cửa khóa lại phía sau tôi. côđãgặp đủ rắc rối rồi.” Tiến sĩ Whitmore bước lùi ra khỏi căn phòng, tặng cômộtnụ cười chói lóa khác, quay người, huýt sáo rồi đikhuất khỏi tầm mắt.
Bàn tay Phoebe run rẩy. Người đàn ông đó – người đàn ông lạ lùng khôngtuân theo nghi thức xã giao đúng mực và đôi mắt xanh đến kinh ngạc – đãhôn cô. Ngay tại chỗ làm của cô. khôngđược sựchấp thuận của cô.
Và côđãkhôngtát anhta, điều mà những côgáicó giáo dục tử tế của các nhà ngoại giao được dạy phải làm.
Cô quả thực gặp rắc rối rồi.