Harry Rutledge, ông chủ của một loạt khách sạn ở London đã lên tiếng xác nhận rằng quý cô vẫn được biết đến dưới cái tên Catherine Marks chính là em gái cùng mẹ khác cha của anh và trước giờ vẫn sống bình lặng với tư cách là một người đồng hành cho gia đình của tử tước Ramsay ở Hampshire. Để giải thích vì sao người phụ nữ trẻ này trước đây không được giới thiệu trong xã hội, Rutledge đã nói ra hoàn cảnh xuất thân của cô, cô là con riêng của mẹ anh và một quý ông vô danh. Rutledge đã nhấn mạnh sự đoan trang và tao nhã của em gái mình, và niềm tự hào riêng trong quan hệ họ hàng với một người phụ nữ ông mô tả là " đáng mến trong mọi lĩnh vực."
"Thật hãnh diện làm sao!", Catherine nói nhẹ và đặt những ấn bản của tạp chí the Times xuống. Cô gửi về phía Harry một cái nhìn đầy thương xót. "Và bây giờ các câu hỏi sẽ bắt đầu."
"Anh sẽ đối phó với các câu hỏi," Harry nói. "Tất cả những gì em phải làm là cư xử như đã nói ở trên, đoan trang và tao nhã khi mà Poppy và anh đưa em đến nhà hát. "
"Khi nào chúng ta đi ?" Poppy hỏi, cắn miếng bánh xốp mật ong cuối cùng.
"Tối mai, nếu em thích."
Catherine gật đầu, cố gắng để không bị nhìn thấy vẻ khó khăn trước viễn cảnh đó. Mọi người sẽ nhìn chằm chằm, và thì thầm. Phần nào đó trong cô co lại khi nghĩ về việc bị lấy ra làm vật trưng bày. Tuy nhiên, đó là một vở kịch đồng nghĩa với việc sự chú ý của khán giả sẽ tập trung chủ yếu vào hoạt động trên sân khấu.
"Chúng ta sẽ mời Leo chứ?" Poppy hỏi. Cô và Harry đều nhìn Catherine.
Cô cố gắng tỏ ra không quan tâm trong một cái nhún vai , mặc dù không nghi ngờ gì là cô không lừa dối được cả hai người.
"Em có phản đối gì không?" Harry hỏi cô.
"Không, tất nhiên là không. Anh ấy là anh trai của Poppy, và là chủ nhân cũ của em. "
"Và có thể là chồng chưa cưới của em nữa," Harry thì thầm.
Catherine thoáng nhìn gương mặt anh trai. "Em đã không chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy."
" Tuy nhiên em đang cân nhắc phải không?"
Trái tim cô thấp thỏm trong lồng ngực."Em không chắc ."
"Cat, anh không có ý nghĩ là sẽ quấy rầy em về điều này, nhưng cần bao lâu để em cho Ramsay một câu trả lời? "
"Không lâu đâu." Cat cau mày nhìn xuống cốc trà của mình. "Nếu có bất kỳ hy vọng nào trong việc giữ lại tòa nhà Ramsay, đức ngài Ramsay sẽ phải kết hôn với một người nào đó ngay lập tức. "
Một tiếng gõ cửa nhẹ cho biết sự xuất hiện của người được coi là cánh tay phải của Harry, Jake Valentine. Ông đã mang lại trước mặt Harry một chồng báo cáo hàng ngày của người quản lý, cũng như một vài lá thư. Một trong số đó là gửi đến Poppy, cô nhận lấy nó với một nụ cười ấm áp.
"Cảm ơn, ông Valentine."
"Không có gì thưa bà Rutledge," ông nói với một nụ cười và cúi chào trước khi quay đi. Poppy bóc tem và đọc lá thư, đôi lông mày thanh tú của cô càng ngày càng rướn lên khi cô đọc đến dòng thư cuối cùng . " Với tất cả lòng cảm ơn chân thành từ tôi, điều này thật là kỳ lạ."
Harry và Catherine đều nhìn cô dò hỏi .
"Đó là thư của quý cô Fitzwalter, người mà em quen biết thông qua một số hoạt động từ thiện. Trong thư, cô ấy rất nghiêm túc nhờ em bảo Leo gọi cho quý cô Darvin và nữ bá tước Ramsay, những người đang ở trong thị trấn. Và cô ấy còn cung cấp địa chỉ của ngôi nhà họ đang thuê nữa. "
" Điều này đâu có gì kì lạ", Catherine nói một cách thản nhiên, mặc dù tin tức này khiến lòng cô tràn ngập xốn xao lo lắng.
"Sau tất cả, một phụ nữ không bao giờ có thể gọi một người đàn ông với bất kì lý do nào, và do đó nó chắc chắn không phải là điều trước đây chưa từng xảy ra khi mà ai đó nhờ quan hệ quen biết để sắp xếp một cuộc hẹn. "
"Đứng vậy, nhưng tại sao quý cô Darvin lại muốn nói chuyện với Leo?"
" Có thể là về các điều khoản thừa hưởng đất đai," Harry nói với ánh nhìn quan tâm."Có lẽ cô ta mong muốn cung cấp một số cách thức giảm giá. "
"Em chắc rằng cô ta muốn cho anh ấy một cái gì đó", Catherine nói vẻ ủ rũ. Cô không thể không nhớ về sự xinh đẹp của cô gái tóc đen Darvin, và họ thật là một cặp đôi nổi bật khi cô ta và Leo nhảy điệu Waltz. "Tuy nhiên, em nghi ngờ cô ấy không có ý định thảo luận về chúng một cách hợp pháp. Đó là một việc cá nhân. Nếu không thì cô ta đã để luật sư can thiệp rồi. "
"Cam và Merripen đều khiếp sợ quý cô Darvin," Poppy vừa cười vừa nói với Harry. "Amelia đã viết rằng mũ của cô đã được làm bằng lông công, cái mà theo người Rom là một điềm nguy hiểm. "
"Trong một số giáo phái của Ấn Độ giáo," Harry nói, "khi những con công khóc đồng nghĩa với mùa mưa bắt đầu , và đó cũng là mùa sinh sản "
" Là mối đe dọa hay là khả năng sinh sản?" Poppy hỏi khô khan. "Ồ, thật thú vị khi được chứng kiến biểu hiện của cô ta "
"Anh không muốn đâu," Leo nói ngay khi được thông báo về sự cần thiết của việc gọi cho quý cô Darvin.
"Điều đó không quan trọng, anh không có sự lựa chọn nào cả," Poppy nói và với lấy áo khoác của anh trai khi anh bước vào căn hộ.
Nhìn thấy Catherine ngồi trong phòng khách với Dodger trong lòng , Leo đã đến với cô. "Chào em," Anh nói, cầm lấy bàn tay của Catherine và đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy. Cảm giác được đôi môi của anh thật ấm áp và mềm mại dưới làn da mình, cô thở dốc.
"Anh có thể không?" Anh hỏi và liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh cô.
"Vâng, tất nhiên."
Sau khi Poppy ngồi trên ghế bên cạnh lò sưởi, Leo ngồi bên cạnh Catherine.
Cô không thôi vuốt ve Dodger , nhưng nó không hề dịch chuyển. Một chú chồn đang ngủ và không thể nào đánh thức được khiến người ta có thể dễ dàng nghĩ rằng nó đã chết. Người ta có thể nhấc nó lên, thậm chí còn lay lay nó, như vẫn không thể nào làm nó thức giấc được.
Leo chơi với những cánh tay và đôi chân nhỏ bé của chú chồn, nâng chúng nhẹ nhàng và nhấc thả nó xuống vạt váy cô. Cả hai đều cười khúc khích khi mà Dodger vẫn bất tỉnh.
Catherine phát hiện một loại nước hoa khác thường ở Leo, một mùi hương của thức ăn và cỏ khô và một số loại động vật có mùi hương. Cô đánh hơi tò mò. "Anh có mùi giống như ... ngựa ... sáng nay anh đã cưỡi ngựa phải không? "
"Anh chỉ đến vườn thú," Leo nói và nháy mắt. "Anh đã tham dự một cuộc họp với các thư ký của hội động vật học London, và bọn anh đi thăm các gian hàng triển lãm mới nhất. "
"Vậy có điều gi mới không anh?" Catherine hỏi.
"Một người quen cũ của anh, người mà anh đã theo học, ông Rowland Temple , đã được lệnh của Nữ hoàng để thiết kế một cái chuồng mới giữ đám khỉ đột ở sở thú tuy rằng họ giữ chúng trong những cái lồng nhỏ như vậy không có gì được gọi là đối xử tàn ác. Khi ông ấy than phiền với anh về khó khăn trong việc thiết kế một cái chuồng đủ lớn và an toàn mà không phải tốn cả một gia tài thì anh đã gợi ý ông ta nên đào một con hào. "
"Một con hào?" Poppy lặp lại.
Leo mỉm cười. "Khỉ đột sẽ không qua được khu nước sâu."
"Làm thế nào mà anh biết được điều đó ,đức ngày của em?" Catherine hỏi. "Nhờ Beatrix ư?"
"Đương nhiên." Anh nhìn đầy tiếc nuối. "Và bây giờ sau lời đề nghị của anh, có vẻ như anh đã được tuyển dụng như một nhà tư vấn. "
"Ít nhất nếu khách hàng mới của anh có phàn nàn", Catherine nói với anh, "thì anh cũng sẽ không hiểu những gì chúng nói. "
Leo nở một nụ cười. "Rõ ràng là em không nhìn thấy những gì khỉ đột làm khi chúng cảm thấy không hài lòng " miệng của anh trở nên méo mó. "Nói cho cùng, anh muốn dành nhiều thời gian của anh với một động vật linh trưởng hơn là trả tiền cho một cuộc gọi đến quý cô Darvin và mẹ cô ta. "
Vở kịch tối hôm đó khá sướt mướt nhưng cũng rất thú vị. Câu chuyện kể về một anh chàng đẹp trai người Nga là người nông dân phấn đấu vì một nền giáo dục, nhưng vào ngày cưới của mình, tình yêu đích thực của anh, một cô gái nghèo đã bị tấn công bởi hoàng tử của vùng đất đó, và cô bất tỉnh, và đã qua đời. Trước khi bước qua bên kia thế giới, cô cố về tới nhà mình và nói với chồng chưa cưới của cô những gì đã xảy ra, và rồi người nông dân đẹp trai đã thề phải trả thù gã hoàng tử kia. Những nỗ lực ấy khiến ông mạo nhận một nhà quý tộc trong triều đình, nơi ông đã gặp gỡ một người phụ nữ giống hệt như tình yêu đã chết của mình. Và hóa ra là, đó là người phụ nữ là song sinh của cô gái nông dân bị sát hại, và hơn nữa vấn đề trở nên phức tạp khi mà cô ta đã yêu và có con với vị hoàng tử xấu xa kia.
Sau đó,vở kịch nghỉ giữa giờ.
Thật không may khi sự thích thú của Catherine và của Poppy tới bộ phim đã bị cản trở bởi những nhận xét chẳng mấy mặn mà của cả Harry và Leo, hai quý ông này đã chỉ ra những điểm không đúng trong cái chết đau đớn của người phụ nữ kia
"Anh không có tí lãng mạn nào trong tâm hồn cả," Poppy nói với Harry.
" Đúng vậy," anh trả lời nghiêm túc. "Tuy nhiên, anh có điều đó ở một nơi khác"
Cô cười, vươn lên với lấy chiếc cà vạt trắng tinh của chồng mình. "Anh yêu, anh vui lòng mang rượu sâm banh đến cho chúng em chứ? Catherine và em đang khát nước. "
"Anh sẽ đem đến cho em," Leo nói, đứng và gài nút áo khoác. "Anh cần phải duỗi chân sau một giờ rưỡi trong chiếc ghế nhỏ ngớ ngẩn này. "Anh nhìn xuống Catherine. "Em có muốn đi dạo một lát không? "
Cô lắc đầu, cô cảm thấy an toàn hơn nhiều trong nhà hát này hơn là ra ngoài đi bộ giữa đám đông. "Cảm ơn anh, nhưng em cảm thấy thoải mái ở đây rồi."
Khi Leo nhìn sang màn cửa ở mặt sau của nhà hát , quả nhiên các hành lang đã quá đông đúc. Một cặp đôi tiến đến và nhiệt liệt chào đón Rutledge. Catherine căng thẳng khi Harry giới thiệu cô với đức ngài và phu nhân Despencer và em gái của quý bà Despencer, bà Lisle. Cô dự kiến một buổi gặp gỡ từ họ, có lẽ là một nhận xét thô bạo, nhưng thay vào đó họ đã xử sự rất lịch sự và hoà nhã. Có lẽ, cô nghĩ, cô nên ngừng chờ đợi điều tồi tệ nhất từ người khác.
Poppy hỏi quý bà Despencer về một trong những đứa con của bà, người đã bị bệnh gần đây, và người phụ nữ liệt kê tất cả các loại thuốc và biện pháp phòng ngừa đã sử dụng cho con trai ốm yếu của họ để có được kết quả tốt. Một nhóm người bước vào nhà hát, chờ đợi lần lượt để nói chuyện với Harry, và Catherine di chuyển để nhường chỗ cho họ. Cô đứng ở phía sau tấm rèm, chờ đợi với sự kiên nhẫn bắt buộc và bước theo dòng người ở hành lang, trong nhà hát bật ra tiếng ồn lớn từ khán giả bên dưới. Những tiếng kêu la và chuyển động không ngừng gây cho cô cảm giác bực mình. Cô cảm thấy ngột ngạt. Cô hy vọng giờ nghỉ sẽ sớm kết thúc.
Khi cô đứng với hai bàn tay chắp sau lưng, cô cảm thấy một bàn tay với được qua các màn cửa và quấn quanh cổ tay của cô. Một cơ thể nam tính ép phía sau cô. Một nụ cười cảm động trên môi khi cô tự hỏi liệu Leo có phải đang đùa chơi với cô.
Nhưng những tiếng nói trườn vào tai cô không phải là Leo. Đó là một tiếng nói từ những cơn ác mộng của cô.
"Em thật đáng yêu với làn da mịn màng hỡi con chim bồ câu bé nhỏ của ta."