Trên mỗi một chiếc thuyền hoặc nhiều hoặc ít đều có vài tên quỷ, bọn chúng đều là quỷ làm việc tạp dịch nên ăn mặc đơn giản hơn so với mấy tên quỷ sai.
Tiêu Dật Vân bước tới trước mạt hai tên quỷ sai gác bến tàu giơ tay sờ lên quỷ bài mới sực nhớ là định đưa cho Chanh Tử, hắn gãi đầu hỏi:
"Này, hai ngươi hẳn là biết ta là ai rồi chứ?"
"Kính chào Tiêu lang quân."
Hai người kia cùng chắp tay vái chào.
"Ừ ừ, đưa một chiếc thuyền đến đây đi, ta cần phải đi tiền phương làm chút chuyện."
Hai quỷ sai liếc nhìn nhau, khó xử nói:
"Xin bẩm Tiêu lang quân chuyện này, dạo gần đây Nguyên soái có hạ lệnh, nếu muốn đi thuyền thì phải có sự cho phép của Quân Bị Ty hoặc là của Nguyên soái…"
Tiêu Dật Vân nhướng hai đôi mày kiếm nhìn họ hỏi:
"Ta không có chuyền thì mắc gì phải đi tiền tuyến, đương nhiên là có chuyện quan trọng, làm sao, không lẽ muốn để cho Phủ Quân đại nhân tự mình đến đây một chuyến mới được?"
Hai tên quỷ sai bối rối nhìn nhau, nếu đắc tội phải Thôi phủ quân, thì còn ra sao nữa, đến cả cục trưởng Quân Bị Ty cũng không gánh nổi trách niệm, đành phải giơ cao đánh kẽ, mặc cho Tiêu Dật Vân chọn lựa thuyền.
Tiêu Dật Vân chọn một chiếc thuyền có mang mái rơm che, bốn người liền bay lên thuyền, hai quỷ sai vái chào nhắc:
"Tiêu lang quân đi thuyền cần phải cẩn thận, tuy chiếc thuyền này dùng gỗ táo Âm Sơn tạo ra còn sơn một lớp dầu trẩu có thể tránh được cư dân Tà Tu, nhưng dạo gần đây bên Âm sơn có ý định chặn đường thủy của chúng ta, nghe nói là đã có phái một ít lệ quỷ đại yêu đi xử lý nhưng tốt nhất ngài vẫn nên cẩn thận hơn chút, đặc biệt là đừng đi lệch đường chính."
"Ta biết rồi."
Bốn người Tiêu Dật Vân đi vào trong khoang thuyền ngồi.
Đầu đuôi thuyền đều có một tên quỷ dịch cầm một cây sào dài chèo thuyền rời bến, thuyền lướt nhanh đi còn nhanh hơn biết bao nhiều lần so với lúc quỷ hồn tự bay đi.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày hỏi:
"Nguyên lý gì đây?"
"Trên mỗi con thuyền ở đây đều được dán bùa Ngự Thủy do chính tay đại đế Phong Đô vẽ, dạy thần chú cho quỷ dịch rròi chỉ cần bọn hắn niệm chú là thuyền có thể chạy đi, bọn hắn cầm sào chống chỉ là để điều chỉnh phương hướng chính xác thôi."
Diệp Thiếu Dương thầm khen ngợi pháp lực của đại đế Phong Đô đúng là tài cao tuyệt đỉnh.
"Hai tên quỷ sai này chọc ta tức chết được."
Tiêu Dật Vân còn vẫn còn đang khó chịu vì bị hai tên quỷ sai ngăn chặn không cho lên thuyền lúc nãy, hơn nữa còn có Chanh Tử đứng tại đó, làm hắn càng thấy mất hết mặt mũi.
Diệp Thiếu Dương nói:
"Người ta cũng không cùng một quan ti với ngươi, cho ngươi một chiếc thuyền đã là may lắm rồi."
Tiêu Dật Vân hừ giọng nói:
"Ngươi đi Âm ty hỉ thử xem, bất kỳ một yêu cầu nào mà ta đưa ra có tên ủy sai nào dám nói tiếng không hay không, cũng do mấy ngày gần đây có chiến trạn, quân lệnh thắt chặt hơn một chút làm bọn hắn sợ bị Chung Nguyên soái tách tội thôi."
Diệp Thiếu Dương:
"Cũng có nghe qua hai bên nổi lên trận chiến từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp đi tới chiến trường xem thử thế nào."
Tiêu Dật Vân nói:
"Hôm nay cũng tám chín phần mười có cơ hội cho ngươi mở mang chút kiến thức."
"Chuyện không liên quan tới ta, ta tới đây là đi cứu người."
Tiêu Dật Vân nhún vai nhìn về phía Vương Bình suy nghĩ rồi hỏi cô:
"Vương Bình nếu ta giúp ngươi tìm lại hồn phách xong thì ngươi tính làm gì?"
Vương Bình nhìn hắn nói:
"Ta nghe theo lời ngươi."
"Ngươi… có muốn được sống lại hay không?"
Tiêu Dật Vân nghe thấy thế vội vàng muốn chặn lời lại, Diệp Thiếu Dương lại vươn tay ngăn hắn, rồi nhìn thẳng Vương Bình.
Vương Bình bật khóc, gật đầu nói:
"Ta mới có hai mươi tuổi, đương nhiên là muốn… quay trở về trần gian, huống chi Tiểu Mã còn đang chờ ta, nếu không có ta, hắn sẽ rất đau khổ."
Nhắc tới Tiểu Mã Diệp Thiếu Dương cũng thở dài, nắm lấy tay nàng khẽ nói:
"Xin lỗi, ta cũng rất muốn cứu ngươi, nhưng ngươi… đã không thể trở về được nữa."
Vương Bình thừ người ra thì thầm hỏi:
"Không thể trở về nữa thật sao?"
Diệp Thiếu Dương gật đầu:
"Ngươi đã chết rồi, tuy ta không được nhìn Sinh Tử Bộ, nhưng quỷ hồn chỉ cần bước chân vào địa phủ thì chắc chắn không có đường trở về trần gian, bất kể là ngươi bị đột tử hay là sống hết tuổi thọ thì đều không đi về được. Chờ ta cứu được ba phách kia của ngươi, ta cũng phải giao hết cho Phủ Quân đại nhân xử lý."
"Thật sự là… không còn cách nào khác nữa ư?"
Vương Bình kích động đứng lên túm chặt lấy tay Diệp Thiếu Dương gào lên nói:
"Thiếu Dương ca, ta không muốn chết! Ta thật sự không muốn chết!"
Người sống trên đời, có ai mà muốn chết? Nhưng hai chữ sống chết lại có ai trốn tránh được.
Diệp Thiếu Dương thổn thức không nỡ nhìn nàng.
Vương Bình thấy hắn không hề bị đả động cũng biết có cầu xin bao nhiêu cũng không có tác dụng gì, chậm rãi lắc đầu gượng nói:
"Nếu Tiểu Mã biết được, hắn chắc chắn sẽ không để ta chết."
Diệp Thiếu Dương lòng cũng có chút lung lay, cũng không để ý tới cô.
Tiêu Dật Vân cùng Chanh Tử nghe thấy Vương Bình nói thế liền khẽ thở dài, mỗi người một suy nghĩ nên cũng không ai nói thêm nữa.
Chiếc thuyền đột nhiên lắc lư mạnh, Tiêu Dật Vân vội vàng đứng lên đi ra ngoài mũi thuyền nhìn quanh thấy mặt nước cuộn sóng ngầm, vô số thứ kỳ lạ trồi lên khỏi mặt nước.
Đa số là mấy sinh vật như linh hồn trẻ con: trên là một bộ óc trống trơn, dưới thì treo một cái xác nhỏ bơi lội trong nước rồi dần tiến gần đến bên thuyền.
Còn có một số tà linh yêu quỷ bộ dạng xấu xí kinh khủng gần đó.
Số lượng mấy thứ giống như loài cá chình đen khá nhiều, thân cá dài bơi dưới mặt nước cũng ý đồ tiếp cận thuyền.
"Xảy ra chuyện gì! Tiêu Dật Vân quát. Đây cũng là lần đầu tiên hắn ngồi thuyền Âm Bồng."
Khúc này thường có mấy thứ tà vật đáng ghét thế này. Người cầm lái nói:
"Tiêu lang quân yên tâm, thuyền chúng ta tạo ra từ gỗ táo Âm Sơn, mặt trên có quét một lớp dầu cây trẩu, chúng nó không hủy thuyền được đâu."
Quỷ dịch lái thuyền cầm bao tải ra rồi nắm một vốc như là hạt thóc rồi vẩy trên mặt nước.
Những thứ tà vật như quỷ con với cá trích nhào tới cắn xé “hạt thóc”.
Một đám “cá trích” trồi lên mặt nước há miệng đớp, khuông miệng chứa đầy thịt thối còn có bộ răng sắc nhọn đang há miệng điên cuồng cướp lấy đồ ăn, đám tà vật bên cạnh còn cắn xé lẫn nhau, mặt nước vốn chỉ có màu đỏ nhạt cũng bị chúng vùng quẫy đục thành một màu đỏ sệt.
Khung cảnh nhìn thấy kinh dị máu me vô cùng.
Quỷ đứng ở đuôi thuyền cầm lấy một nắm “thóc” ném ra chỗ xa hơn. Tất cả đám tà vật liền bu về chỗ kia.
Nhân đó đẩy thuyền lướt đi xa hơn.
Mặt nước cũng vì thế mà dần lắng lại.
Bốn người cùng quay trở về khoang thuyền, trong nhất thời mỗi người mang một tâm sự khác nhau không ai mở miệng nói.
Chiếc thuyền chập chờn hơn mười phút, Vương Bình đột nhiên nói rằng:
"Phương hướng đi sai rồi, chếch đi hơi xa."
Tiêu Dật Vân bước ra ngoài hỏi quỷ dịch, nghe hắn giải thích mới biết được là vừa nãy có đường rẽ.
"Đi về hướng nhánh sông." Vương Bình nói:
"Chúng nên quay trở về."
Quỷ dịch chèo thuyền bối rối nói:
"Không được đâu, con sông lớn lên này có quỷ sai gác nên không có tà vật nguy hiểm, lại còn nối liền tới chiến trường, còn nhánh sông nhỏ thì không thể đi, bên kia lỡ mà có tà vật đánh lén thì nguy hiểm cực kỳ."
Có cái gì mà nguy hiểm, thuyền mà lật thì chúng ta bay ra là xong, Tiêu Dật Vân nói:
"Ta đang muốn qua bên phía bên kia làm việc, ngươi mau quay lại đi."
Quỷ dịch còn đang chần chờ muốn nói thêm, Tiêu Dật Vân còn đang thúc giục hắn quay lại.
Quỷ dịch cũng biết thân phận hắn, cũng không dám làm trái ý hắn đành phải đẩy cây sào, chuyển đầu quay trở về một đoạn, quả nhiên có một cái nhánh sông nhỏ, con sông cũng khá rộng, cũng không hẹp hơn nhánh chính Âm Thủy là bao.
Con thuyền nhỏ lướt vào nhánh sông, Vương Bình nhắm mắt lại cảm nhận ba mảnh hồn phách còn laị của cô, đường đi đã đúng nhưng còn cách một đoạn đường, vì thế mọi người lại đi vào khoang ngồi chờ.
Qua tầm mấy phút, Diệp Thiếu Dương co mũi nhíu mày nói:
"Chuyện không ổn!"