Nhìn lướt qua trên quầy, rồi nói rõ mục đích tới đây: “Lần này phong ấn Cửu Vĩ Thiên Hồ, dùng hết không ít pháp dược, huynh bổ sung cho đệ chút đạn dược đi, vẫn quy củ cũ, mỗi loại lấy một chút.”
Lão Quách nói: “Gần đây có rất nhiều đồ vẫn chưa chuyển tới, chờ ít hôm nữa đi.”
“Mau lên đó, vạn nhất lại gặp phải chuyện gì thì sao.”
Lão Quách cười nói: “Đệ cũng không phải Conan, đi đến đâu liền có người chết, lấy đâu ra nhiều sự kiện thần quái cho đệ gặp chứ.”
Khi đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên trời bỗng âm đi cùng với gió thổi mạnh lên.
Diệp Thiếu Dương giúp Lão Quách thu dọn vòng hoa tiền giấy bên ngoài vào quầy, đóng cửa hàng lại, ngồi trong nhà uống trà nói chuyện phiếm, cũng không mấy khi được nhàn rỗi, nghỉ giải lao một chút.
“Cho đệ gặp lại hai người quen.”
Lão Quách quay lại phía quầy rồi vỗ vỗ tay, kêu lên: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, ra đây!”
Hai đạo thanh khí, từ đôi búp bê sứ đặt trên quầy bay ra, rơi xuống đất, biến thành hai người, một nam một nữ, là hai tiểu quỷ, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cười cười.
Diệp Thiếu Dương thấy hai con quỷ này có vẻ cũng quen mặt, liền sực nhớ ra, chính là đôi đồng nam đồng nữ mình đã mang về từ cổ mộ, không phải quỷ, mà là tà linh, vì không xử lý sao cho tốt, nên lúc ấy giao cho Lão Quách nuôi, cũng coi như có chỗ cư trú.
“Là các ngươi!”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy khí tức tà linh trên người bọn chúng vô cùng thuần khiết, chứng tỏ không phải tà tu, trong lòng rất vui mừng.
“Sư thúc, đa tạ đã cứu giúp chúng ta!”
Hai tà linh khom mình hành lễ.
“Sư thúc?”
“Bọn chúng cứ một hai gọi ta là sư phụ, ta cũng không có biện pháp nào”
Lão Quách nhún vai.
Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn chúng ở chỗ của huynh, thật ra cũng rất tốt, có thể hấp thu hương khói tu luyện, nhân tiện giúp huynh trông coi cửa hàng.”
“Đi ra ngoài chơi đi, không được chạy loạn.”
Lão Quách vẫy vẫy tay, đồng nam đồng nữ lập tức vui mừng liền chui qua khe cửa đi ra ngoài, bọn chúng là tà linh, không sợ trời mưa, loại thời tiết như vậy càng thích hợp cho bọn nó hoạt động.
Hai sư huynh đệ tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên một trận gió từ sân viện thổi tới, làm cho tiền giấy trong phòng bay loạn lên.
Hai người cả kinh, đều nhận ra luồng gió này có gì đó tà môn, là âm phong! Có Diệp Thiếu Dương ở đây, Lão Quách tất nhiên không sợ quỷ quái nào cả, buông chén trà xuống, đi tới cửa viện, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, đang ngó nghiêng tìm nguồn gốc âm phong, liền thấy một bóng người từ xa bay tới, té xuống sân viện, rồi lập tức đứng dậy chạy thẳng vào trong nhà.
“Tiểu quỷ phương nào!”
Lão Quách một chưởng đánh tới, chưởng vào vai con quỷ kia, đánh nó lảo đảo, bản thân Lão Quách cũng cảm thấy lòng bàn tay đau đớn.
Quỷ ảnh kia lảo đảo thân hình cố xông vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chắp tay nói: “Diệp thiên sư cứu ta!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quan sát kỹ hơn quỷ ảnh này, thấy có chút quen mặt, rất nhanh đã nhận ra, kinh ngạc hô lên: “Không phải ngươi là Trương mỗ sao!”
Quỷ ký Trương mỗ ở Thạch Thành! Mặc dù không gặp một thời gian, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn nhớ rõ hắn.
Quỷ ký này mặc trang phục tây phương, bộ dáng rách nát không ra hình dáng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, khí tức trên người không ổn định, hiển nhiên là đã bị thương.
“Có yêu quái đuổi theo ta, Thiên sư cứu ta!”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng hỏi, thì ở phía trên không trung sân viện truyền đến tiếng đánh nhau.
Lão Quách chạy ra ngoài đầu tiên, nhìn thấy đồng nam đồng nữ đang chiến đấu với người nào đó trên nóc nhà, nó cả toàn thân màu đen, tóc dài xõa thành một đám trên vai, trông vô cùng hung hãn, đồng nam đồng nữ dần dần không thể chống đỡ nổi.
Lão Quách thấy thế liền kinh hãi, nhìn đồng nam đồng nữ hét lớn: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, mau dẫn nó xuống dưới, để sư thúc các ngươi đối phó!”
Tiểu Kim Tiểu Ngân phi thân nhảy xuống sân, quái vật kia cũng theo xuống dưới.
Lão Quách vội vàng thối lui vào trong, bảo Tiểu Kim Tiểu Ngân dẫn yêu quái vào trong nhà.
Sau khi Tiểu Kim Tiểu Ngân vào nhà, thì yêu quái kia từ trong miệng phát ra tiếng cười rất là quái dị, không có chút sợ sệt nào, nhào thẳng vào trong nhà.
“Tiền tài diệt hồn, thập tự lấy mệnh, cấp cấp như luật lệnh!”
Lão Quách đốt một lá linh phù, lẩm bẩm tác pháp.
Rèm cửa được làm bằng tơ hồng liền bị kéo lên, trong nháy mắt đã buộc lại, trói chặt yêu quái kia không thể động đậy được.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Câu Hồn tác, vừa muốn đi lên, Lão Quách đứng phía sau liền ngăn cản, “Đừng làm hư hỏng đồ đạc trong nhà, dùng cái này để đánh hồn phách của nó ra!”
Nói rồi đưa cho Diệp Thiếu Dương một cây Kim Tiền Kiếm.
Cái gọi là Kim Tiền Kiếm, chính là lấy một trăm lẻ tám Tiền Ngũ Đế rồi dùng chỉ chu sa mà xâu lại, thành hình dạng một thanh kiếm, ngày thường đặt bên cạnh lư hương, được hương khói hun nhiễm, tích tụ linh lực.
Khi sử dụng trong thời điểm làm phép, linh lực có thể so với thượng đẳng pháp khí, nhưng chỉ có thể dùng được một thời gian ngắn, sau khi linh khí hao hết, cần phải tiếp tục cung phụng tích tụ lại linh lực, không giống thượng đẳng pháp khí, có thể liên tục sử dụng.
Các đạo sĩ có bài vị thấp, sẽ chế tác thứ này, khi gặp phải thời điểm nguy hiểm, lấy ra bù cho việc pháp lực không đủ.
Ngoài ra, Kim Tiền Kiếm còn có công dụng trừ tà, dùng để đối phó yêu tinh, chỉ cần nó có đủ pháp lực, có thể đánh hồn phách ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cầm lấy Kim Tiền Kiếm, rút một lá linh phù, suy nghĩ sẽ chế trụ con yêu quái này trước, nhưng còn không chờ đến trước mặt, yêu quái đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, cổ vươn dài ra, liều mạng giãy giụa, kéo đứt hơn nửa số rèm hạt, sắp thoát khỏi vây khốn.
Tu vi sâu như vậy! Diệp Thiếu Dương suy nghĩ lại cũng hợp lý, nếu là yêu quái bình thường, sẽ không thể ép cho một con quỷ ký chật vật đến như vậy, lập tức tiến lên một bước, cầm Kim Tiền Kiếm trong tay, miệng niệm chú ngữ, đâm về phía cái đầu tóc tai rối tung của yêu quái kia.
Đầu của nó lay động né tránh, Kim Tiền Kiếm một nhát vào trên cổ vặn vẹo như rắn của nó, một kiếm đâm vào, máu tươi liền phun ra.
Yêu quái rú lên quái dị, toàn thân run run lên, bỗng nhiên dùng sức vùng vẫy thân mình, đầu rời khỏi thân thể, bay về phía Trương mỗ.
Trương mỗ bị dọa đến hét to lên, vội vàng trốn ra phía sau Diệp Thiếu Dương.
Đầu quỷ kia cũng đuổi qua đây, miệng phun ra chướng khí, cái miệng mở rộng ra khủng bố, lộ hai hàm răng vàng rậm rạp.
Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, một chưởng đánh vào đầu nó, vốn là muốn đánh văng nó ra, kết quả tay còn chưa tới, lập tức bị đám tóc dài của yêu quái bò lên, giống như xúc tu bò lên quấn lấy.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái rút một lá linh phù, rồi rung động nhẹ, lửa bốc cháy lên, thiêu đốt đám tóc của nó.
Tóc bị lửa thiêu đốt, yêu quái kêu la thảm thiết, mở to mồm ra, nhào tới cắn vào tay trái Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương thuận thế nhét luôn tấm linh phù đang cháy vào trong miệng nó, tay trái kết ấn đánh vào hàm trên, miệng của yêu quái nhất thời không khép miệng lại được.
“Cho ngươi ăn chút đậu phộng rang!”
Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét vào miệng yêu quái, dán hai tấm linh phù giao nhau trên miệng nó, đầu gối đè lại cái cằm, khép miệng nó lại.
Kết ấn niệm chú, đậu đồng nổ bùm bùm trong miệng yêu quái.
Yêu quái muốn phun cũng phun không được, muốn kêu cũng kêu không cũng được, đầu quỷ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương dùng chân dẫm lên, lấy ra Thái Ất Phất Trần, để lên mặt yêu quái, miệng lầm rầm niệm chú, phất trần rung động rồi giống như xúc tu chui vào trong lỗ mũi yêu quái.
“Ra đây!”
Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, nhấc chân lui về phía sau, dùng sức kéo mạnh Thái Ất Phất Trần, kéo một hư ảnh từ trong đầu yêu quái ra ngoài, chính là hồn phách của yêu quái này.
Thân thể yêu quái lập tức xụi lơ, ngã xuống đất bất động.