“Ta……”
Người này đưa tay mò vào thắt lưng của mình, sờ sờ một hồi, lập tức biến sắc, kinh sợ nói: “Thẻ bài ở eo của ta, không thấy nữa!”
Mọi người vừa nghe, lập tức lui về phía sau mấy bước, từng người cầm chắc pháp khí trong tay, chuẩn bị tiến công.
Diệp Thiếu Dương tiến lên phía trước một bước, nhìn người này, nói: “Thẻ bài của ngươi mất không đúng thời điểm đó.
Ngươi tên gì?”
“Ta tên Lưu Dương.”
Lưu Dương nghẹn ngào sắp khóc ra, “Thực sự ta vẫn luôn đeo bên hông, ngay lúc ngươi nhắc tới thẻ bài, có người nào đó đã đẩy ta một cái, lúc ấy ta cũng không để ý, giờ mới biết, hắn trộm thẻ bài của ta!”
Nói rồi, nhìn sang hai vị sư huynh đệ kia của mình.
“Ngươi có ý gì, nghi ta ăn trộm?”
Một người nói, “Ta với ngươi làm sư huynh đệ bấy lâu, ta là người thế nào ngươi không biết sao?”
Thực sự Lưu Dương cũng không dám xác định.
“Được rồi, việc này không thể trì hoãn, hai sư huynh đệ các người cứ trói hắn lại trước đã, ta kiểm tra một lượt là biết liền.”
Hồ Trung cùng sư đệ kia giữ Lưu dương lại.
Lưu Dương muốn phản kháng, kết quả bị hai người đè chặt.
Diệp Thiếu Dương đi qua đó, lấy ra một đồng tiền đúc mẫu, dùng tơ hồng quấn quanh, tạo thành một cái Thiên địa sinh tử khấu, đưa đến gần miệng Lưu Dương, Lưu Dương toát mồ hôi đầm đìa, nhưng không có phản kháng.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thay đổi hướng, nhấc chân đá vào khớp chân người đang giữ cánh tay trái của Lưu Dương, người kia tránh không kịp, lĩnh trọn một cước, toàn thân lảo đảo ngã về phía trước.
Diệp Thiếu Dương thuận thế nâng cằm hắn lên, nhanh tay nhét Thiên địa sinh tử khấu vào mồm, dùng hai tấm linh phù dán chéo phong bế miệng, mau chóng niệm chú.
“Ô……”
người kia toàn thân run rẩy, đưa hai tay muốn xé linh phù, liền bị đánh bật trở lại, đột nhiên toàn thân ra sức lay động, nhanh chóng xé bỏ da thịt trên người, biến hoá thành hình dạng một nữ tử tóc dài, da dẻ đen thui, toàn thân sưng phù lên, toát ra từng luồng hắc khí.
Nhân Mệnh Thảo Thi! Quả nhiên là nó...
Mọi người ồ lên, vừa lúc phục hồi lại tinh thần, Nhân Mệnh Thảo Thi đã ngửa mặt lên trời, chỉ nghe “toạt”
một tiếng, linh phù bị một đầu lưỡi dài đâm thủng.
Tiếp theo, Thiên địa sinh tử khấu bị phun ra ngoài, Nhân Mệnh Thảo Thi không hề chần chừ, lập tức vọt lên, bay về nơi xa.
“Phanh”
một tiếng, trúng ngay giữa lưng nó, là Nhuế Lãnh Ngọc bắn súng Diệt Hồn.
Súng Diệt Hồn này tuy đã bỏ thêm chu sa cùng pháp dược, nhưng khi bắn ra, cần dùng cương khí kích phát, nên chỉ pháp sư mới có thể sử dụng, uy lực mạnh hơn súng chu sa thường gấp nhiều lần, có thể hạ gục quỷ hồn cương thi trong nháy mắt.
Nhưng không nghĩ tới Nhân Mệnh Thảo Thi bị trúng một phát, chỉ lảo đảo thân thể, tiếp tục phóng ra ngoài.
Đến Diệp Thiếu Dương cũng không ngờ gia hỏa này lại mạnh đến vậy, bị nhét Thiên địa sinh tử khấu vào miệng, còn có thể cư nhiên có thể chống lại, không hổ là Nhân Mệnh Thảo Thi.
Lập tức rút Câu Hồn tác, đang định xông lên, đột nhiên nghe thấy ong một tiếng, một đạo bạch khí, ngăn cản lại đường đi của Nhân Mệnh Thảo Thi, một pháp khí hình dáng tựa chiếc chuông, từ phía sau đuổi tới, ánh lửa lưu động, không ngừng xoay chuyển, muốn thu lại Nhân Mệnh Thảo Thi.
Cửu Long Thần Hoả Tráo! Tuy Thích Tín Vô đang làm phép duy trì kết giới, nhưng vẫn luôn chú ý dõi theo tình hình bên này, thấy Nhân Mệnh Thảo Thi muốn bỏ trốn, vội quăng ra Cửu Long Thần Hoả Tráo, truy kích qua đó.
Nhân Mệnh Thảo Thi biết không thể dùng lực với pháp khí này, phun ra một đạo hắc khí, chống đỡ Cửu Long Thần Hoả Tráo, còn bản thân tăng nhanh tốc độ, chạy về nơi xa.
Đúng lúc này, một đạo bạch quang từ mặt đất phóng lên, mười hai luồng ánh sáng màu sắc khác nhau, lấp lánh kỳ diệu, tựa như mười hai cung Hoàng đạo, liên kết bạch quang thành một mảnh, đánh về phía Nhân Mệnh Thảo Thi.
Cửu Thiên Nguyên Thần Thước chí bảo của Long Hổ Sơn.
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên Trương Vô Sinh đã xuất thủ.
Long Hổ Sơn là Đạo môn đại tông, pháp khí cũng nhiều nhất, nguyên bản có “Tứ đại pháp khí”
bao gồm: Ngọc Thanh Phất Trần, Cửu Thiên Nguyên Thần Thước, Bát Quái Lô, Tùng Văn Cổ Định Kiếm.
Trong đó: Tùng Văn Cổ Định Kiếm cùng Ngọc Thanh Phất Trần đều giao cho Trương Thi Minh, nào ngờ cái tên nhóc này lại vì Tiểu Bạch mà phản bội sư môn, bỏ đi không rõ tung tích, Ngọc Thanh Phất Trần bị hắn mang theo, còn Tùng Văn Cổ Định Kiếm trở thành binh khí của Nhuế Lãnh Ngọc.
Trương Vô Sinh đành phải đem theo hai pháp khí còn lại đến.
Mười hai luồng ánh sáng của Cửu Thiên Nguyên Thần Thước đánh xuống đầu Nhân Mệnh Thảo Thi, trực tiếp đánh bay nó ra ngoài, Cửu Long Thần Hỏa Tráo truy theo, dần dần hạ xuống, mắt thấy Nhân Mệnh Thảo Thi bị pháp khí trùm lên.
Đột nhiên cô ta có một quyết định vô cùng đáng sợ: Hai tay cắm vào bụng, dùng sức xé ra, lôi ra một đứa trẻ máu me đầm đìa, ném ra đằng xa.
Nhân Mệnh Thảo Thi dùng thai phụ để tế luyện, mẫu tử đều biến thành Thi Sát.
Đứa trẻ vừa bay ra ngoài, Cửu Long Thần Hoả Tráo đã chụp xuống, bao trùm toàn thân Mẫu thi của Nhân Mệnh Thảo Thi.
“A di đà Phật, quỷ yêu cũng có tình cảm hiếm thấy, chỉ có điều, không thể để Tử thi kia trốn thoát!”
Thích Tín Vô cảm thán.
Sự việc phát sinh bất ngờ, Mẫu thi kia đã truyền toàn bộ sát khí cho Tử thi, bay nhanh như chớp, đến khi mọi người định thần trở lại, muốn đuổi theo ngăn chặn, đã không kịp nữa rồi.
“Cũng may cũng may.”
Hoàng y đạo nhân lạnh lùng cất tiếng, dùng sức lắc chuông, Tử thi kia lập tức bay về phía hắn.
Hoàng y đạo nhân muốn đưa tay đón lấy, đúng lúc này, một đạo thanh quang, xuyên qua mây đen cuồn cuộn, bắn thẳng qua đó.
Hoàng y đạo nhân sắc mặt biến đổi, vung lên tay áo, ba đạo linh phù bay ra, sắp thành hình tam giác xoay tròn, cố cản lại thanh quang, nhưng chỉ trong nháy mắt, thanh quang đã phá phù ấn, khoá trụ Tử thi của Nhân Mệnh Thảo Thi, lôi tuột ra phía xa.
“Cao nhân phương nào!”
Hoàng y đạo nhân nhìn về hướng thanh quang biến mất, trầm tư suy nghĩ.
Giải quyết xong nội gian, mọi người ai nấy thu lại pháp khí của mình, cần bấm quyết thì bấm quyết, cần niệm chú thì niệm chú, yên tâm mà sát địch, không qua bao lâu, đã thanh trừ gần hết đám quỷ yêu thi linh.
Hoàng y đạo nhân thấy tình huống trước mắt, lấy ra một đạo linh phù, đang định làm phép, mấy đạo yêu khí, từ rừng cây phía sau phóng tới, vội vàng thoái lui về phía sau.
Bốn đạo yêu khí kia chấn tan vô số hắc khí, tiêu diệt toàn bộ đám quỷ yêu thi linh còn sót lại, hạ dần xuống mặt đất, chính là bốn người Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
“Lão đại!”
Quả Cam vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chạy qua.
“Sao rồi?”
Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.
“Tuyết Kỳ đã đưa đám trẻ đi, hiện giờ tám phần đã được cứu thoát.”
Quả Cam nói, “Bọn ta cầm chân Hồ Mẫu cùng đám lệ quỷ, đến bây giờ.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đã được buông ra, quay sang nhìn bốn người, từng vẻ mặt mệt mỏi, thân mình loang lổ vết máu, rõ ràng vừa mới trải qua một trận ác đấu.
“Thế sao rồi?”
“Hồ Mẫu rất khó đối phó, bọn ta đã giết sạch đám lệ quỷ, thấy bên này có động tĩnh, nên qua đây tiếp ứng.”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên tâm, bảo bọn họ đi trước dẫn đường, chạy về phía Huyết trì.
“Tức chết ta mất! đám trẻ đó, dĩ nhiên đã chạy thoát!”
bên cạnh Huyết trì, Hồ Mẫu lớn tiếng gào thét, Tôn Ánh Kiều đứng bên cạnh, không dám nói nhiều.
Hoàng y đạo nhân nói: “Người tính không bằng trời tính, cũng may còn có thể cứu vãn, cách này lúc trước ta đã nói qua với ngươi.”
Dứt lời nhìn sang Hồ Mẫu, không nói gì thêm.
Hồ Mẫu trầm ngâm một hồi, nói: “Ta làm hết thảy mọi việc, đều vì Yêu Vương phục sinh, bảo ta hy sinh bản thân cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều thời gian còn sớm, ta sợ bọn chúng xông đến đây, không ai thủ trận.”