Bốn người cẩn thận đi xuyên qua, đi qua một cái cổng vòm ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đi ở trước đội ngũ, đột nhiên nghe được có thanh âm nước chảy, vội vàng đứng lại, dùng đèn pin chiếu qua, phát hiện có một cây cầu hình vòm màu trắng đứng sừng sững ở đối diện, bên dưới đương nhiên là…… một dòng suối, nước suối trong vắt, bên cạnh còn là bãi đá cuội.
Tứ Bảo bật lửa đốt một quả pháo sáng, ném tới phía trước, trước mắt lập tức được chiếu sáng lên.
Mọi người mở to hai mắt nhìn, nhịn không được đều kinh ngạc cảm thán: Trước mắt không chỉ có cây cầu nhỏ với dòng suối, trong khoảng không gian thật lớn này, một tòa cung điện cao chót vót, đương nhiên không phải là thật, mà chỉ là mô hình có tỉ lệ khoảng một phần trăm, nhưng tạo hình trông rất chân thật, đình đài lầu các, kết cấu tinh xảo, nhìn qua sinh động như thật.
“Cái quỷ gì đây?”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói.
“Đã tới Địa Cung, lăng mộ của vương hầu danh tướng, đều có một nơi như vậy,”
Tứ Bảo đã thấy nhiều nên cũng không lạ, “Cung điện này được mô phỏng theo nơi chủ mộ từng sống lúc sinh thời, đây là Đế Vương Lăng do Thái Tổ xây dựng năm đó, khẳng định được chế tạo phỏng chế dựa theo cung điện của ông ta lúc còn sống.”
Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe, lẩm bẩm nói: “Những thứ này đối với các nhà khảo cổ học, có ý nghĩa thật là trọng đại.”
“Chúng ta không phải là khảo cổ, mà là trộm mộ, không đúng, đi giết cương thi.”
Tiểu Mã cười hắc hắc, nói.
Mấy người đi qua cầu, đi đến bên bờ suối, cúi người nhìn xuống, dòng suối cũng không có sâu, nước trong vô cùng, từ cầu chảy xuống hạ lưu, bên trong còn có một ít tôm cá, Diệp Thiếu Dương tùy tay vớt lên, thấy bọn chúng toàn thân trắng tinh, không có đôi mắt, hiển nhiên là do sống dưới nước ngầm trong thời gian dài, hai mắt đã bị thoái hóa.
“Đây là mạch nước ngầm, trách không được chúng nó lại như vậy.”
Cái gọi là phong thuỷ, đương nhiên phải có thủy mới có thể hình thành thế, bảo huyệt long mạch cũng giống như vậy, nhất định có tồn tại mạch nước ngầm.
Hạ du ở bờ sông, là một ngọn Tháp Phù Đồ, mấy người Diệp Thiếu Dương đi tới quan sát, thấy đây là một toà tháp chín tầng, được đúc bằng đồng nguyên chất.
“Long đầu bất mai phần, Long nhãn bất lập cư.”
Tứ Bảo chỉ vào Tháp Phù Đồ nói, “Vị trí này đúng lúc là Long nhãn, mạch nước ngầm này tương đương với Long nhãn, xây Tháp Phù Đồ ở đây là để định phong thuỷ.
Cái này không có quan hệ gì đến chúng ta, không cần nghĩ nhiều.”
Dứt lời, liền đi về phía Địa Cung đối diện.
Tiểu Mã lưu luyến nhìn Tháp Phù Đồ, nói: “Cái tháp này, nếu có thể khiêng về, thì trị giá bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Đệch, cái này được đúc liền khối đó, cũng nặng hơn một ngàn cân, ngươi đem được cần cẩu đến đây đi.”
Tứ Bảo bĩu môi nói.
“Haizz, lát nữa rồi lại đến những cái động kia xem có thể lấy được gì không”
Tiểu Mã thất vọng nói thầm.
Cung điện tuy rằng nhỏ, nhưng cũng được xây bằng gạch nung ngói đỏ, hoa mỹ dị thường, Diệp Thiếu Dương nhìn rồi nghĩ thầm, nếu xây dựng một tòa cung điện như vậy ở bên ngoài, cũng không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực mới có thể hoàn thành, mà đây lại được khởi công dưới lòng đất, độ khó thực không thể tưởng tượng được, cũng không biết đã làm chết đi bao nhiêu người, thật là Đế Vương động nhất niệm, bạch cốt xếp thành sơn.
Mọi người một lòng muốn đi đối phó Thi Vương, tìm kiếm Lâm Tam Sinh, chẳng có tâm tư nào mà thưởng thức cung điện, đi một hơi vòng qua bờ tường của cung điện.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc cũng quay đầu nhìn lại, hơi cau mày.
Tiểu Mã hắt xì một cái, nói: “Sao lại mà lại thối như vậy hả? trong đó còn có một mùi rất lạ?”
Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm dương bàn, khẩy khẩy mấy cái, căn cứ theo hướng của kim đồng hồ, vòng qua bức tường, không cần phải tìm, đèn trên đầu đã chiếu vào một thân thể Đồng Giáp Thi nằm trên mặt đất.
Mọi người vội vàng đứng lại, lấy súng phun nước ra.
Diệp Thiếu Dương xua xua tay, chậm rãi đi qua đó, chiếu đèn trên đầu chiếu vào nó, tức khắc kinh hãi: Ở quanh đầu con Đồng Giáp Thi này, rơi rụng vô số những mảnh nhỏ khôi giáp, đầu bị vỡ thành nhiều mảnh, chỉ còn xương sọ, nhìn trên người thì thấy đồng giáp rách nát, thân thể chỉ còn trơ lại một bộ khung xương, còn dính một ít thịt, cùng với phía trên bò đầy sâu bọ màu đen đang nhúc nhích, nhìn qua thực ghê tởm.
“Đây là có chuyện gì?”
Tiểu Mã cả kinh nói.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, ngồi xuống bên người con Đồng Giáp Thi, mấy người dùng đèn trên đầu chiếu vào, Tứ Bảo là người đầu tiên mở miệng nói, thanh âm lẫn với vẻ khiếp sợ vô cùng: “Đây là có thứ gì đó đã gặm nó……”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Sao lại như vậy được, chẳng lẽ còn có sinh vật ăn cương thi à, hơn nữa còn tay không có thể xé nát đồng giáp?”
Tứ Bảo nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: “Ta không biết do thứ gì làm ra, nhưng…… đây hiển nhiên không phải là thứ tốt lành gì.”
“Ở đây còn có một con,”
mọi người nhìn về phía Tiểu Mã, lại thấy một con Đồng Giáp Thi, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay giơ về phía không trung đằng trước, bộ dáng như đang muốn trốn chạy nhưng không chạy được.
Tiểu Mã dùng mũi chân lật Đồng Giáp Thi lại, một đám sâu bọ màu đen từ bên dưới vọt ra.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng phía trước mặt nó, mắt thấy mấy con đang bò về phía mình, sợ tới mức dậm chân liên tục, sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Đó là thi khí hoá trùng, không hại người.”
Tứ Bảo nhắc nhở.
Tiểu Mã nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười, “Thì ra Nhuế đại mỹ nhân cũng có đồ vật để sợ.”
“Câm miệng!”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái, mọi người tiến lên, nhìn chính diện con Đồng Giáp Thi này, một thân uy vũ đồng giáp đã bị xé rách thành mảnh nhỏ, vì bị Tiểu Mã đá một cước, khung xương tan rã, rơi trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương cúi người xem xét, phát hiện đầu lâu vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, lập tức lắc đầu cười khổ, “Vật kia cũng quá khủng bố, không chỉ ăn thịt, mà xương cốt cũng bị nhai thành như vậy, giống như ngày thường chúng ta gặm cổ vịt vậy...”
“Vì sao mấy con bên ngoài không có việc gì?”
Tứ Bảo vừa nói xong đã vỗ ót một cái, “Hiểu rồi, ở đó có cửa đá, ba con Đồng Giáp Thi kia ở bên ngoài.
Nếu nói như vậy, con vật có thể ăn cương thi này…… là ở bên trong cổ mộ?”
Bốn người quay lại nhìn nhau, đều có cảm giác lành lạnh sống lưng.
Đối với bọn họ thì Đồng Giáp Thi đã rất khó đối phó rồi, mà hiện tại lại thêm một gia hỏa thần bí, dĩ nhiên có thể xé rách đồng giáp, lấy huyết nhục cương thì làm thức ăn…… Nó rốt cuộc là quái vật đáng sợ nào? Đám người Diệp Thiếu Dương vốn nghĩ chỉ tới đây đối phó với Đồng Giáp Thi Vương, nào ngờ Thi Vương còn chưa gặp được, đã gặp phải một nữ quỷ cực kỳ lợi hại, rồi lại thêm một con sát tinh không biết đang ẩn núp ở nơi nào, Diệp Thiếu Dương ngẫm lại thấy có chút buồn bực.
“Cổ mộ này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói, “Đi thôi.”
Xuyên qua đại điện, tiến vào một lối đi hình vòm nhỏ hẹp, càng tiến về phía trước, Diệp Thiếu Dương càng cảm giác âm khí dày đặc.
Nhìn vào bản đồ, đối diện là không gian có kích thước tương tự như cái vừa rồi, bất quá đường đi bị chia làm ba.
“Ta nhớ lúc trước tên thư sinh đã nói qua, đây là tới chỗ nào rồi?”
Diệp Thiếu Dương nhìn bản đồ hỏi.
“Hiến tế tràng, nếu là nơi tế sống, chắc chắn sẽ có không ít quỷ.”
Tứ Bảo vừa dứt lời, phía trước lại thấy mấy con Đồng Giáp Thi nằm trên mặt đất, cũng không ngoại lệ, đều bị gặm đến luôn cả xương cốt.
“Cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương nắm Câu Hồn tác, nhắc nhở mọi người tập trung chý ý.
Đồng Giáp Thi đều đã chết, coi như cũng bớt phần nào gánh nặng cho bọn họ, bớt đi một phần nguy hiểm, nhưng cái tên gia hoả ăn thịt cương thi kia không biết đang trốn nơi nào, làm cho trong lòng mọi người có một tầng bóng ma sâu kín.