Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 775: Bất phụ tam thanh bất phụ khanh 

Lúc này Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có chế giễu ông ấy nữa, chắp tay nói tiếng cảm tạ, cầm kiếm đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cao hứng không thôi, liền đấm lưng cho Thanh Vân Tử.

Thanh Vân Tử cả giận hừ một tiếng, “Lão tử chỉ có thể giúp ngươi đến đây, nếu còn không đến tay, thì lần sau đừng có quay về gặp ta.”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, “Sư phụ người nói cái gì đâu không, con chỉ thấy nàng căn cốt kỳ giai, không muốn lãng phí một hạt giống tốt để tu Đạo mà thôi.”

Thanh Vân Tử đang uống trà, liền phun một ngụm nước lên trên mặt hắn, “Lăn đi thằng nhóc! Trong đầu ngươi nghĩ cái gì tưởng vi sư không biết à, ngươi học được cái tính không biết xấu hổ này từ ai đó?”

Diệp Thiếu Dương lau nước trà trên mặt, trợn to mắt nói: “Thì học theo người chứ ai.”

Thanh Vân Tử tức đến nỗi muốn bụp cho hắn một cái.

Lâm Tam Sinh đứng một bên xem trợn mắt há mồm, cảm thán nói: “Một người là Đạo môn Thiên sư, một người là chưởng môn tông phái, lại có thể nói ra mấy lời thô bỉ như thế, thật sự là thói đời càng ngày càng đi xuống, không như người xưa nữa……”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy hắn nói thể thì nhíu mày lại, nhưng mà mặc kệ hắn, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Thanh Vân Tử, nói: “Đây là yết ngữ lúc trước người bảo Lão Quách đưa cho con, giờ người giải thích giúp con, rốt cuộc là có ý gì?”

Thanh Vân Tử nhìn một lần yết ngữ mà mình đã viết trước đó: “Nhị long tương tranh nhất long thương, Lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong, Bát thiên nữ quỷ nan đoạt mệnh, Nhị thập nhất điểm bất năng trường.”

“Bát thiên nữ quỷ, con đoán được, là chữ ‘ Ngụy ’, con sẽ không hỏi người chi tiết, bởi dù sao người cũng không nói.

Thế còn Lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong, là muốn nói tới con với Đạo Phong à?”

Thanh Vân Tử ngậm chặt miệng không nói gì.

“Con thấy người như là cam chịu đó,”

Diệp Thiếu Dương nghiêm mặt nói, “Chẳng lẽ giữa con với Đạo Phong, thực sự sẽ phải có một trận chiến?”

Thanh Vân Tử nói: “Cái khác ta không biết, nhưng ngươi cần thiết phải trở nên càng cường đại hơn nữa, cần phải chiến thắng thực lực của hắn.”

“Con…… sẽ tận lực.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Câu Nhị long tương tranh nhất long thương, con cũng không hỏi, vì khẳng định người sẽ nói thiên cơ bất khả lộ, thế câu cuối cùng thì như thế nào?”

Thanh Vân Tử cho hắn một cái tát lên đầu, “Ngươi hỏi cũng thật nhiều đó, yết ngữ là cái gì, là làm ngươi tự mình tìm hiểu! Cái gì ngươi cũng hỏi ta, ta viết cái này còn có ý nghĩa gì, không bằng trực tiếp nói cho ngươi.

Hơn nữa tuy chỉ số thông minh của ngươi không cao, nhưng tìm hiểu lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn không giải ra?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhị thập nhất điểm, là chữ ‘ Ngọc ’, bên cạnh con chỉ có tên của Nhuế Lãnh Ngọc có chữ ‘ Ngọc ’, chẳng lẽ muốn ám chỉ con với nàng, không thể bên nhau dài lâu?”

Thanh Vân Tử im lặng không nói lời nào.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Không đúng nha sư phụ, nếu người cảm thấy chúng con không thể ở bên nhau, thì những lời người vừa nói lúc nãy, lại là có ý gì, sao lại còn làm con nỗ lực đi tán nàng?”

Thanh Vân Tử uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Ngươi sợ vận mệnh sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Nhưng luôn có một ít việc, là chú định.”

Thanh Vân Tử lại tát cho hắn một phát nữa, “Dạy dỗ ngươi nhiều năm như thế rồi, vận mệnh chỉ có thể nói cho ngươi thời điểm gì, sẽ phát sinh ra cái gì, còn kết quả thế nào, thì phải phụ thuộc vào ngươi sẽ làm ra sao? Nếu chính ngươi cũng không tin vào bản thân có thể chiến thắng vận mệnh, thì ai còn có thể cứu ngươi được?”

Diệp Thiếu Dương mở miệng cười.

“Hiểu rồi.”

Thật ra đạo lý này hắn đã sớm nhận ra, chỉ có điều hắn lại sợ việc này quá quan trọng, nên có chút cẩn thận do dự.

“Hiểu rõ rồi thì đi làm đi, nhớ kỹ, có một số việc, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Rồi sau đó Diệp Thiếu Dương lại lấy ra cái “Bản đồ”

mà Đạo Phong thông qua Lão Quách để lại cho mình, giờ đưa cho Thanh Vân Tử xem, Thanh Vân Tử cũng nhìn không ra là cái gì, tỏ vẻ mình đã về hưu vinh quang rồi, lười động não mà suy nghĩ mấy thứ này, bảo Diệp Thiếu Dương tự mình đi điều tra rồi xử lý.

Diệp Thiếu Dương thật là hết nói nổi.

Nửa giờ sau, Nhuế Lãnh Ngọc trờ lại, trên mặt có chút mồ hôi, nhưng vẻ mặt thật vui vẻ, khom người bái lạy Thanh Vân Tử, “Đa tạ tiền bối.”

Thanh Vân Tử hút một ngụm thuốc lá, không chút để ý nói: “Hiện tại đã biết kiếm pháp này diệu dụng rồi, cứ chậm rãi mà luyện, luyện xong chín thức, phối hợp với linh uy của bảo kiếm, chém giết lệ quỷ dễ như chơi.”

Vừa nói vừa ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tam Sinh một cái.

Lâm Tam Sinh cuống quít xua tay, “Tiểu sinh nhát gan, đừng lấy tiểu sinh ra so sánh.”

Thanh Vân Tử đứng lên, xoay người đi ra phía bên ngoài, biểu tình thật là nhẹ nhàng vui vẻ.

Vừa đi, vừa ngâm trong miệng: “Tĩnh tọa tu quan pháp nhãn khai, Kì cầu tam bảo hàng linh đài, Quan trung chư thánh hà tằng kiến, Bất thỉnh tình nhân tức tự lai, Tằng lự đa tình tổn Phạn hành, Nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành, Thế gian an đắc song toàn pháp, Bất phụ Tam Thanh bất phụ khanh……”

Diệp Thiếu Dương tuy là về văn hóa thì không có hiểu nhiều, nhưng mấy câu thơ này trước đây đã từng nghe sư phụ ngâm qua, biết là do Lạt Ma Thương Ương Gia Thố sáng tác, chỉ là đem nguyên câu “Bất phụ Như Lai bất phụ khanh”

đổi thành “Bất phụ Tam Thanh bất phụ khanh”

, nhưng ý tứ thì vẫn giống nhau.

Trước kia, nghe Thanh Vân Tử ngâm mấy câu thơ này, cũng không cảm thấy cái gì, chỉ thấy khá hay mà thôi, nhưng giờ đây nghe lại lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy, mấy cây thơ này như thể là ngâm cho mình nghe vậy? Thế gian an đắc song toàn pháp, Bất phụ Tam Thanh bất phụ khanh…… Nếu bản thân phải đối mặt với lựa chọn này, vậy thì mình sẽ làm thế nào? Chạng vạng tối, Tô Khâm Chương qua mời bọn họ đi ăn cơm, tới nhà ăn không thấy Thanh Vân Tử ở đó, Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Tô Khâm Chương trả lời, Thanh Vân Tử đã xuống núi, không mang di động, vẫn giống như mọi lần, không biết đi đâu, cũng không biết khi nào trở về núi.

“Đi nhanh như vậy?”

Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, đây cũng phù hợp với tác phong lai khứ vô tung của sư phụ.

“Đúng vậy, sư phụ bảo ta chuyển lời tới nhị sư huynh, nói các người mau chóng xuống núi làm chính sự, không thể lưu lại trên núi.”

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tìm Tô Khâm Chương, cùng hắn hàn huyên một hồi, cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ lắm, vì thế giúp hắn giải đáp một số vướng mắc trong khi tu luyện pháp thuật, dặn dò thêm vài câu, rồi quay về thu xếp đồ đạc, dẫn Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau xuống núi.

Màn đêm vừa xuống, Diệp Thiếu Dương nhìn đạo quan tối dần trên đỉnh núi, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, lần sau trở về đây, cũng không biết là khi nào.

Đi vào nhà ga, hỏi thăm thì biết xe lửa tốc hành đi Cương Thành đã không còn, chỉ có tàu chậm, Nhuế Lãnh Ngọc ghét nhất ngồi xe lửa, vì thế tới khách sạn gần đó thuê phòng, nghỉ tạm một đêm.

Lâm Tam Sinh đương nhiên ở cùng Diệp Thiếu Dương, buổi tối cùng nhau nói chuyện phiếm, Diệp Thiếu Dương hỏi rất nhiều về sự tình lúc Chu Lệ mưu phản, tuy đại khái cũng không khác nhiều so với lịch sử ghi lại, nhưng cũng biết thêm được không ít chi tiết không có trong sách vở, nghe rất có hứng thú.

Đồng thời cũng cảm nhận được, con người Lâm Tam Sinh thực không tồi, ngoại trừ cách nói chuyện quá cổ hủ ra, những thứ khác đều ổn.

Hôm sau, hai người mua vé tàu cao tốc, chạy về lại Cương Thành, về đến trước khách sạn ở trước kia, nhìn thấy Tứ Bảo, nhưng có chút ngoài dự đoán, là Tứ Bảo đang ở cùng Tiểu Mã.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã có chút xấu hổ.

“Bình Bình của ngươi đâu?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Cô ấy…… đến trường học.”

Tiểu Mã tỏ vẻ ngượng ngùng nói, “Cô ấy bảo ta gửi lời xin lỗi tới ngươi.”

Diệp Thiếu Dương dùng sức vỗ vỗ bờ vai hắn, “Gần đây ngươi béo lên không ít đó, ăn nhiều thịt đầu heo à?”

-----------------------------------------------------------------------------------------------

- Chú thích: ​Bất phụ Như Lai bất phụ khanh – Thương Ương Gia Thố ~ Phiên âm Hán Việt: Bất phụ Như Lai, bất phụ khanh – Thương Ương Gia Thố Tự khủng đa tình tổn phạm hành,  Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành。  Thế gian an đắc song toàn pháp,  Bất phụ như lai bất phụ khanh。 …………………………[Bản dịch tham khảo từ điển Hán Việt Thiều Chửu] ~ Dịch nghĩa: Tự mình cảm thấy ngượng ngùng khi để tình cảm (riêng) làm tổn hại đến con đường tu (chốn thanh tịnh trang nghiêm) Vào núi rồi mà vẫn vương vấn nhớ bóng hình xinh đẹp.

Cõi đời này có cách nào trọn vẹn hết chăng (Vừa) không phụ Như Lai mà vẫn chẳng phụ Người? ~ Dịch thơ: Không phụ Như Lai, chẳng phụ Người – Thương Ương Gia Thố Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang Vào núi tu hành, bóng Người mang Đời này cách nào trọn vẹn cả Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng? (Ẩm Vũ dịch) Đôi lời người dịch thơ: Đây là một trong những bài thơ khó nhất mà mình từng chuyển ngữ.

Bài thơ ý nhiều, lời ít, người làm thơ lại vừa mang tình yêu sâu đậm lại vừa dành tấm lòng kính cẩn trao cho đức Bụt.

Thật ra, mình nhìn nhận Tsangyang Gyatso (Thương Ương Gia Thố) là một nhà thơ nhiều hơn là một vị Dalai Lama.

Các bài thơ của ông đậm chất trữ tình, mong mỏi tự do, không phải của một con người bị giam cầm bởi trách nhiệm mà là cảm thấy mình chưa đủ tự tin để gánh vác trọng trách lãnh đạo tôn giáo của cả một dân tộc.

Qua những bài thơ khác, tuy mang trong lòng mối tình đầu khi trở thành Dalai Lama thứ VI của Tây Tạng nhưng ông vô cùng kính yêu đức Bụt.

Trong lòng ông dường như luôn có một mâu thuẫn giằng xé, mình thuộc về nơi cửa Bụt hay là một người đàn ông đang yêu và biết trân trọng tình yêu.

Về Tsangyang Gyatso, mình thấy bài viết ở đây tổng hợp đầy đủ và tương đối chi tiết.

Người viết cũng dịch nghĩa bài thơ này, chỉ có bọn mình chưa đồng nhất quan điểm của từ “nhập sơn”

trong câu thơ thứ 2.

Theo mình biết qua một cuốn sách mình đọc năm 17 tuổi, các Dalai Lama cùng với các Lama hướng dẫn thường nhập thất trong núi tuyết, còn cung Potala ban đầu là nơi bàn luận việc phát triển đạo, tín ngưỡng tâm linh cùng với các vị lãnh đạo của Tây Tạng chứ không chỉ là nơi tu hành như thời nay.

Nhập thất là một quá trình thử thách tâm linh thật sự, vô cùng khắc nghiệt, vậy mà vẫn không đủ xóa đi hình ảnh người yêu dấu, đủ thấy Tsangyang Gyatso khao khát một cuộc sống hạnh phúc của người đàn ông bình thường đến thế nào.