Ánh mặt trời chiếu khắp nơi, thân là Quỷ Thủ nên cô ta đương nhiên không sợ tiêu hao quỷ lực, ngang nhiên xuất hiện.
Diệp Thiếu Dương chú ý thấy trong nháy mắt cô ta tiến vào, Trần Lộ nhẹ nhàng cúi đầu.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Trần Lộ một cái, cố ý nói với Lâm Du: “Vì sao không sớm giới thiệu cho ta biết một chút?”
“Nói thẳng đi, ta không nghĩ sẽ để ngươi biết chỗ ẩn thân của Tử Nguyệt.”
Lâm Du trầm mặc trong giây lát, rồi nói, “Miễn cho ngươi trực tiếp đi đối phó Tử Nguyệt, không ai giúp ta giết Lương Vu sư, hắn có Cửu Âm Đông Nhân, một mình ta không phải đối thủ của hắn.”
Diệp Thiếu Dương nhíu lại chân mày, lý do này nghe cũng có lý, nhưng vẫn cảm giác thiếu chút gì đó.
“Ngươi đã tìm được Lương Vu sư chưa?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
Lâm Du lắc đầu, “Ta đã điều tra qua mấy nơi, đều không có, trước sau gì ta cũng sẽ tìm được, trong một hai ngày nữa thôi, nhưng ta muốn ngươi giúp ta diệt trừ hắn trước, rồi ta sẽ giúp ngươi giết Tử Nguyệt.”
“Được, ta đi trước đây.”
Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Lộ, “Cô định làm gì bây giờ, có muốn hay không để ta siêu độ cô?”
“Ta đi theo ngươi!”
Trần Lộ quyết đoán nói, đi về phía Diệp Thiếu Dương.
Lâm Du đột nhiên chen vào giữa bọn họ, đối mặt Trần Lộ nói: “Ngươi vẫn là nên ở lại cùng với ta, trước không vội đi Âm Ty, đến thời điểm quyết chiến, ngươi còn có thể giúp chúng ta một phen.”
Trần Lộ do dự một chút, cắn chặt môi.
Nếu cô ta đã nói như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không còn lời gì để nói, liếc mắt ra hiệu với Tạ Vũ Tình, rời khỏi sân thượng, theo cửa sổ trên mái nhà trèo xuống.
Lâm Du cùng Trần Lộ theo sát sau.
Diệp Thiếu Dương mới vừa đi đến cửa thang lầu, Trần Lộ đột nhiên nhẹ nhàng lướt tới, miệng kêu lên: “Diệp thiên sư, ta đi theo ngươi!”
Lời nói còn chưa nói xong, một luồng quỷ khí đột ngột từ phía sau đánh tới, cuốn cô ta vào trong đó, thân ảnh Trần Lộ lập tức bị xé rách ra, có chút sắp đi vào trạng thái hồn phi phách tán, không ngừng kêu lên thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương quyết đoán ra tay, vung Câu Hồn tác ra, lăng không chấn vỡ luồng quỷ khí kia, tay trái bấm chỉ quyết, vươn tay kéo Trần Lộ lại, chắn ở phía trước, nhìn Lâm Du, lạnh lùng nói: “Có ý gì đó!”
Lâm Du không nói lời nào, hai mắt đỏ ngầu, bộ mặt hung tợn tựa như dã thú, quanh quẩn bên thân ba đạo quỷ khí.
Bóng người liền vọt tới phía trước, ba đạo quỷ khí đánh tới Diệp Thiếu Dương, rất hùng hổ dọa người.
“Thái Ất Thiên Tôn, lục phương đồ ma!”
Diệp Thiếu Dương sớm đã có chuẩn bị, tay trái nắm Thái Ất Phất Trần, phất mạnh tới ba đạo quỷ khí, vốn tưởng nắm chắc hủy diệt được, kết quả sau khi chạm vào quỷ khí, thì thân thể bị đẩy lui về phía sau ba bước, mới hoá giải hết được quỷ khí, quay đầu nhìn lại, Lâm Du đã bay đến trước mặt Trần Lộ, một đôi tay xương khô vươn dài ra, chộp về phía Trần Lộ.
Xoay người ngăn cản đã không kịp, trong lúc tình thế cấp bách này, tay phải Diệp Thiếu Dương ném Câu Hồn tác tới, cuốn lấy eo Trần Lộ, dùng sức kéo đến bên người mình.
Lâm Du trảo không được, lập tức xoay thân, đánh tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, che chắn Trần Lộ cùng Tạ Vũ Tình ở phía sau, thu lại Câu Hồn tác, tay phải giơ lên, vung ra sáu lá linh phù, kim quang toả ra, hóa thành Lục Tự Chân Ngôn, bắn thẳng về phía Lâm Du.
Lâm Du giang ra hai tay, quỷ khí ngưng tụ giữa lòng bàn tay, đánh lên Lục Tự Chân Ngôn, chỉ trong vài giây, Chân Ngôn đã bị đánh nát, Lâm Du một thân quỷ khí cũng bị đánh cho xơ xác, đứng bất động nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.
“Thiếu chút nữa đã quên, ngươi không giống quỷ bình thường, một thân pháp lực của ngươi đã được chuyển hóa, ít nhất cũng tương đương với gần ngàn năm tu vi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, từ đai lưng lấy ra một lá linh phù, “Muốn đánh thật một trận không?”
Tuy không có dùng lời lẽ ghê gớm gì, mà chỉ nhẹ nhàng cười, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng: Cho dù ngươi có tu vi ngàn năm, ở trước mặt ta, thì thế nào? Lâm Du cũng không có hành động, cô ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Thiếu Dương, tuy hắn là Thiên sư Đạo môn, nhưng pháp lực của hắn không chỉ là Thiên sư mà thôi.
“Diệp thiên sư, ta nói thật với ngươi, tất cả mọi chuyện đều là việc làm của Lâm Du, là cô ta vào Quỷ tiết năm nay, nhân lúc phong ấn toà nhà yếu bớt, đã mở ra phong ấn thả ta ra ngoài, lén xuống kênh nước đen, tiến vào cái khe trong mộ cổ, thả ra cương thi hại người, ý muốn là dẫn pháp sư đến điều tra, đối phó Tử Nguyệt, để giải thoát cô ta ra ngoài, cặp tình lữ pháp sư kia chính là bị cô ấy dẫn dụ tới, kết quả là bị cô ta lừa đi chịu chết……”
Trần Lộ ảo não nói nhanh một lượt, cuối cùng lại thương tâm mà khóc, Lâm Du biết mình không cách nào ngăn cản, cũng không ngắt lời, để mặc cho cô nói tiếp.
“Ta cũng muốn báo thù, cũng muốn rời khỏi nơi này, cho nên mới bị cô tamê hoặc, nhưng kể từ khi cặp tình nhân kia chết đi, ta hồi tưởng lại hành động của chính mình, so với Lương Đạo Sinh thì có khác gì nhau…...
Lâm Du, cô ta sợ ngươi phát hiện ra chân tướng, sẽ không giúp cô ta nữa, cho nên mới lừa ngươi, tuy Lương Đạo Sinh đáng giận tới cực điểm, nhưng ta thực không muốn nhìn thấy ngươi bị cô ta lợi dụng, vì cô ta mà đi liều mạng với Lương Đạo Sinh.
Diệp thiên sư, ta nói như vậy, là hy vọng ngươi có thể đưa ta ra ngoài, ta tu vi thấp kém, không cầu mong được chính tay giết chết kẻ thù, có thể nhìn thấy ngươi giúp ta báo thù là đã tốt rồi……”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói xong hết sự tình, cảm xúc cũng bình tĩnh lại, cảm kích nhìn Trần Lộ, “Đa tạ cô nói cho ta chân tướng, yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp cô báo thù, hơn nữa còn để cô nhìn thấy.”
Nói xong lấy ra một lá linh phù, nói: “Cô vào trước đi.”
Trần Lộ gật đầu, bay vào trong linh phù.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu đối mặt Lâm Du, cô ta đã thu liễm lại lệ khí, khôi phục nguyên trạng, trong mắt chảy ra nước mắt.
“Lý Hiếu Cường, cùng Dương Tư Linh, đều là bị ngươi lừa gạt, chết dưới tay Tử Nguyệt?”
“Nam không phải, hắn bị Lương Đạo Sinh giết chết, vì không muốn bị người khác phát hiện, còn diệt cả hồn phách của hắn, không phải ta!”
Lâm Du vì mình mà giải thích.
“Cương thi là do ngươi thả ra, đã hại chết không ít người.”
Diệp Thiếu Dương thanh âm rất là âm lãnh, làm cho người ta nhận ra đã tức giận đến cực điểm, đến Tạ Vũ Tình đứng phía sau hắn cũng cảm nhận được một tia hàn ý,biết là chuẩn bị có một trận đại chiến sắp xảy ra, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Cô tin tưởng vào thực lực của Diệp Thiếu Dương, một mình chiến đấu chưa từng thất bại bởi bất kỳ quỷ yêu nào, sở dĩ cô làm như vậy là để bảo vệ tốt bản thân, không làm hắn phân tâm.
“Không sai, là ta làm, ta làm như vậy, nhưng về mặt tình cảm có thể tha thứ...”
“Về tình cảm có thể tha thứ, vì thế mà có thể lạm sát kẻ vô tội sao? Nếu nói như vậy, Lương Vu sư kia giết ngươi cũng là vì cứu người, ngươi có tư cách gì giết hắn?”
Lâm Du hừ lạnh một tiếng, “Người khác không có tư cách giết hắn, nhưng ta có, nếu đôi tình nhân kia muốn tìm ta báo thù, ta cũng không còn gì để nói!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi có biết vì sao lúc trước ta lại nghĩ cùng với ngươi hợp tác không, bởi vì ngươi đã thành Quỷ Thủ, oán khí sâu nặng, một khi để ngươi báo thù, ta sợ ngươi mất đi khống chế, mà trở thành tai họa của nhân gian, nhưng vì ta suy nghĩ đến việc ngươi ôm hận đau khổ mà chết, muốn cho ngươi một cơ hội báo thù.
Làm như vậy, đã vi phạm vào giới luật của Đạo môn, hiện tại mới biết được tất cả đều là do ngươi gây ra, đã vậy thì không thể lưu ngươi lại được rồi!”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm trở nên băng lãnh, một tia sát khí theo đó mà ra.
Lâm Du cảm giác được có sát khí, tức khắc lui về phía sau vài bước, nói: “Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, một mình ngươi làm sao có thể đấu lại Lương Vu sư cùng Tử Nguyệt, lại còn con Cửu Âm Đông Nhân kia nữa!”
“Bản Thiên sư trước giờ không sợ yêu ma, không có ngươi, ta cũng có thể xử lý bọn họ, ngươi cho rằng ta là vì muốn ngươi hỗ trợ nên mới lưu lại ngươi à?”