Năm con cương thi, trong vòng chưa đến vài phút đều bị mất mạng, Diệp Thiếu Dương một người liền giết chết ba con, hơn nữa còn chưa dùng tới pháp khí chân chính, chỉ dựa vào tay không…… Dương Tư Linh lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ra tay, cảm thán nói: ”
Trước kia ta thật sự đã sai rồi, vẫn luôn cho rằng đại phái như Mao Sơn hay Long Hổ Sơn, đơn giản chỉ là có nhiều pháp khí cùng pháp thuật hơn so với tán tu dân gian một chút, hiện tại mới biết được, cũng không phải như vậy……Lúc trước ngươi không tùy tiện ra tay, là bình tĩnh, đến khi cần phải ra tay, thì sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội gì, uh, tuy ta không nghĩ sẽ khen ngươi, nhưng đúng là ngươi lâm nguy mà không sợ, trí dũng song toàn.”
“Lại khen nữa ta không biết chui vào đâu đây”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn lướt qua nhà kho, nói: “Mau nhanh chóng lấy đồ đi, miễn cho tí nữa có cương thi trở về.”
Dương Tư Linh nhặt lên ngọn nến trên mặt đất, cầm trong tay, đưa về phía mấy cái giá quầy đồ, chiếu qua một chút, vô tình tìm được mấy chai hồng tiêu, nghĩ tới thứ này coi như dược vật, cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa lại được phong kín, đựng trong chai, tuy đã cách nhiều năm, nhưng vẫn còn chưa bị gì.
Trong chiếc rương đặt trên một cái giá gần nhất, mọi người đã tìm thấy vật mình cần: cồn y tế.
Tất cả đều được phong kín trong bình truyền dịch, tổng cộng có mấy chục bình, Diệp Thiếu Dương mở ra một lọ, ngửi ngửi, tuyệt đối không có vấn đề.
Diệp Thiếu Dương hưng phấn không thôi, bảo Giang Phi Long cùng mình khiêng cái rương đựng cồn ra ngoài, sau đó quay lại, vơ một túi lớn bông y tế, còn có mấy cái xẻng mới tinh.
Có một bó dây thun chưa sử dụng, nhưng vì để lâu, phần lớn đã bị tan ra, Diệp Thiếu Dương cũng đem đi, từ bên trong chọn ra một số có thể sử dụng được, nhìn đống chiến lợi phẩm bầy đầy trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương vô cùng hài lòng.
Trước tiên cùng nhau mang đồ vật về khu nhà ở, sau đó mọi người lại cùng đi tới dưới toà nhà giải phẫu số 3.
Trong không gian này, toà nhà vẫn là phòng học, mà không phải phòng giải phẫu, nhưng ngoại hình trông giống nhau.
Diệp Thiếu Dương đứng ở quảng trường đối diện toà nhà, ngửa đầu nhìn lên quan sát, toàn bộ lầu bốn toà nhà bị âm khí bao trùm, giống như bị một đám mây đen vây quanh, hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên trong.
“Quả nhiên là thi sào……”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu quan sát địa hình xung quanh, sau khi nhìn kỹ một lượt, trong lòng đã có quyết định, bảo Dương Tư Linh tìm người đi chặt gỗ đào, chọn ra hai mươi tám cây thẳng nhất, chờ mình trở về chậm rãi xử lý, sau đó đưa tất cả nam giới tới đây.
“Cô cũng theo họ đi.”
Diệp Thiếu Dương nói với Vương Bình.
Vương Bình lập tức lắc đầu, “Ta không đi, ta muốn đi theo ngươi.”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đành phải tùy nàng.
Chính mình cầm gậy gỗ đào, đi tới đi lui dưới hàng hiên đối diện bãi đất trống, thỉnh thoảng lại dùng xẻng đào trên mặt đất một cái lỗ.
“Diệp đại ca, ngươi đang làm gì vậy?”
Giang Phi Long có chút tò mò hỏi.
“Định huyệt bố trận.”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ mặt trời, nói, “Trong tình huống không có la bàn, đó là cách làm nguyên thuỷ nhất của thuật Phân kim định huyệt, chính là dựa theo bóng của mặt trời.”
“Lợi hại thế à!”
Giang Phi Long trợn mắt há mồm, tiến lên khẩn cầu nói, “Diệp đại ca ngươi dẫn ta cùng đi với, ta muốn đi theo ngươi cùng sư phụ để nghiêm tức mà học pháp thuật, giết sạch cương thi trong thiên hạ.”
Giết sạch cương thi trong thiên hạ…… Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, tuy biết nó do từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh này, theo bản năng rất căm ghét cương thi, nhưng những lời này vẫn khiến hắn cảm thấy thật chấn động, nhìn ánh mắt kiên định không sờn của Giang Phi Long, Diệp Thiếu Dương phảng phất thấy được chính mình thời niên thiếu.
Thiên sinh đạo văn, ngộ tính rất cao, là một kỳ tài tu đạo, đáng tiếc…… Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Ta cũng rất muốn đưa ngươi đi cùng, đáng tiếc, chúng ta không cùng một thế giới, nếu ngươi tới thế giới bên kia, lập tức sẽ bị hoá thành tro bụi.”
“Chẳng lẽ, không có biện pháp gì sao?”
Giang Phi Long thất vọng nói, “Ngươi là người của thế giới kia, sao có thể đi vào trong này hả?”
“Ta tới đây chỉ có linh hồn thôi, hiện tại ngươi nhìn ta mà xem, chỉ có một phần mười pháp lực, nếu ngươi cũng như vậy mà đến thế giới kia của chúng ta, bản thân sẽ biến thành quỷ, thì còn đi bắt quỷ để làm gì?”
Diệp Thiếu Dương tiến thêm một bước khuyên bảo, “Hơn nữa chức trách của ngươi, là thời điểm không gian sinh ra khe hở, mà đánh nát cấm chế, dẫn cha mẹ ngươi cùng mọi người chạy thoát.
Mục đích của tu đạo, vốn dĩ chính là để cứu người, không phải chỉ có giết quỷ, điều này, ta hy vọng ngươi luôn ghi nhớ!”
Giang Phi Long chậm rãi gật đầu, “Ta nhớ rõ.”
Tự mình trầm mặc bên cạnh một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp đại ca, nếu chúng ta có thể chạy thoát, có thể ra thế giới bên ngoài phải không?”
“Hẳn là như vậy.”
“Lúc đó ta có thể lên Mao Sơn tìm ngươi, trong thế giới này, cũng có một Diệp Thiếu Dương khác, còn có sư phụ của ta cũng có một người khác, đều có thể dạy ta pháp thuật, bằng không trước khi ngươi đi, lúc đó mang ta đến đó, rồi nói một chút với người kia……”
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, vấn đề này, chính hắn cũng chưa hề nghĩ tới, trong không gian Ác linh này, đích thực hẳn là còn có một Diệp Thiếu Dương khác! Cái người của không gian này, trước mắt đang làm gì, có phải hay không quỹ đạo sinh hoạt của hắn cũng giống như mình, hay là hoàn toàn không giống nhau, hoặc là đã sớm ở nơi nào đó mà khai quang rồi bị lệ quỷ hay đại yêu giết chết rồi? Diệp Thiếu Dương không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Lúc này Vương Bình chen vào một câu: “Dựa theo định luật Vật lý, là không thể gặp chính mình ở không gian bất đồng, bởi một cái là vật chất, một cái là phản vật chất, một khi gặp mặt, nếu tiếp xúc với nhau, cả hai đều sẽ bị hoá thành tro bụi.”
Diệp Thiếu Dương không hiểu Vật lý học lắm, cũng không nghĩ sẽ theo đuổi ý tưởng này, liền cười vỗ vỗ vai Giang Phi Long, nói: “Sau khi ngươi ra ngoài, tự mình có thể đi thử xem, chỉ cần dụng tâm, khẳng định ngươi có thể trở thành một pháp sư pháp lực cao cường.”
Đợi một hồi, Dương Tư Linh dẫn theo mấy nam nhân đi vào, Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ theo, dùng hai cái xẻng, mọi người thay phiên đào hố tại vết hắn đã đánh dấu, tổng cộng đào được hai mươi tám cái hố.
Dương Tư Linh nhìn qua một lượt, phát hiện đây là hình dáng một con đường, đối diện lối ra của toà nhà số 3, trong lòng dần dần có phán đoán, hỏi Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là trận pháp gì?”
“Tứ Thất Phần Âm Trận, mượn âm khí nơi này, dựa vào linh lực của gậy gỗ đào, mượn lực thi pháp, với pháp lực trước mắt của ta, chỉ có thể làm ra trận pháp như vậy.”
Diệp Thiếu Dương ngửa đầu nhìn bầu không khí u ám tràn ngập trên tầng cao nhất, thở dài, trận pháp này rốt cục có thể phát huy uy lực đến mức nào, có thể vây khốn đám cương thi được bao lâu, trong lòng hắn cũng không biết.
Chờ đến khi đào xong, sắc trời đã gần hoàng hôn, mọi người không dám ở lâu, nhanh chóng quay về lầu ở chung cư.
Dương Tư Linh thu xếp cho Diệp Thiếu Dương ở một gian phòng, tặng hắn một giường chăn đệm, Diệp Thiếu Dương tìm bọn họ nói muốn lấy một ít nước
- năm đó vẫn chưa có nước máy, trường học đã đào giếng, dùng để cung cấp nước sinh hoạt cho sinh viên, đã mấy chục năm nước giếng vẫn không cạn, và đó chính là nguồn nước của những người còn sống sót.