“Dù sao cũng đã như vậy rồi, làm phiền ông nhắn lại với A Lượng một chút, nếu hắn có hứng thú có thể tới tìm ta, không có hứng thú cũng không sao, ta khẳng định có biện pháp tìm ra hắn, nếu ông nghĩ sẽ cho người ám sát ta gì đó, thì xin hoan nghênh, ta quay về sẽ nói với cảnh sát chuyện này, nếu ta mà chết, cảnh sát sẽ tìm ông trước tiên, đương nhiên nếu ông tin có thể làm chuyện này không có dấu vết gì, thì cứ thử xem sao.”
Ngô Nhạc Ý không nói một lời, ngồi xuống trên cái ghế mây, cũng không có liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thần thái thản nhiên nói: “Tiễn khách.”
Nghe cha nói vậy, Ngô Từ Quân tuy vẫn giận dữ không thôi, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ trơ mắt nhìn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.
“Ngô bá bá, kỳ thực ta biết ý định đến đây hôm nay của Thiếu Dương ca, nhưng không nghĩ tới sẽ làm thành cái dạng này, thực sự…… rất xin lỗi.”
Chu Tĩnh Như đứng dậy, cúi người hành lễ.
Ngô Nhạc Ý nhìn cô gật đầu cười.
Chu Tĩnh Như đuổi theo Diệp Thiếu Dương, lão giúp việc dẫn đường, đưa họ ra khỏi cửa.
Quay lại trên xe, Chu Tĩnh Như lái xe ra khỏi con đường nhỏ, đi vào cổng con đường cao tốc, tìm chỗ dừng lại, nhớ tới việc vừa trải qua, vẫn còn có chút kinh sợ khiếp vía, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương có chút trách cứ, “Thiếu Dương ca, hôm nay huynh có chỗ hơi quá rồi đó.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Thực xin lỗi, đã liên lụy tới cô.”
“Huynh nói gì đó, không phải ta sợ cái này, ông ta dù có tức giận, cũng không thể làm gì được ta, ta chỉ lo lắng cho huynh, ngang nhiên đắc tội hắn với ông ta như vậy, vạn nhất ông ta trả thù huynh thì phải làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cho dù ta không làm như vậy, hắn cũng sẽ đối phó ta, bởi vì ta đã tiếp xúc được chân tướng sự việc, ông ta sẽ không để ta tiếp tục điều tra tiếp nữa, phá hỏng tất cả những gì mình khổ tâm xây dựng nên”
Chu Tĩnh Như khẩn trương mà nhíu chặt mày, há miệng định nói, cuối cùng cũng chỉ thở dài, chăm chú mà nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta biết, ta không có cách nào thuyết phục huynh từ bỏ điều tra, đúng không?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cô hiểu ta nhất, hơn nữa ta làm như vậy, cũng vì bất đắc dĩ.”
Chu Tĩnh Như bất mãn bĩu môi, nói: “Nếu là như vậy, huynh sớm cũng nên thương lượng với ta một chút chứ, hại ta sợ tới chết khiếp.”
“Ta cũng chỉ quyết định làm thế ngay lúc đó thôi.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Ngay từ đầu ta cũng không biết là làm như vậy có thể thành công hay không.”
“Vậy mà huynh còn dám uy hiếp ông ta?”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Trước khi ta uy hiếp ông ta, có một chi tiết không biết cô có chú ý tới không, lúc ấy một đám bụi bẩn từ trên trần nhà rơi xuống trên người ông ta, sau khi ông ta rũ áo, đã phủi đi phủi lại mấy lần, sợ bụi bẩn bám trên quần áo.”
Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Yêu thích sạch sẽ thì có gì không đúng, dù là có làm hơi quá lên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho thấy ông ta có thói quen sạch sẽ.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Người biết yêu quý quần áo, tất nhiên yêu quý sinh mệnh, cô nghĩ lại mà xem, đối với vật ngoài thân như còn yêu quý như vậy, sao lại không yêu quý sinh mệnh của mình? Vì ta đã nhìn ra điểm này, nên mới dám với làm như vậy.”
Chu Tĩnh Như nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hắn nói cũng có lý, nghĩ đến việc Diệp Thiếu Dương một chút chi tiết như vậy cũng có thể quan sát rồi còn biết tận dụng, không chỉ bị thuyết phục, mà còn một lần nữa xác nhận: gia hỏa bên cạnh mình đây, năng lực không chỉ dừng lại ở phương diện bắt quỷ hàng yêu.
Tại phòng khách nhà Ngô Nhạc Ý.
Ngô Nhạc Ý đứng trước bàn, cúi người chăm chú xuất thần nhìn mấy chữ mà Diệp Thiếu Dương lưu lại, Ngô Từ Quân đứng bên cạnh, trên mặt vẫn còn mang vẻ giận dữ, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng là lại không cắt ngang suy nghĩ của phụ thân.
Đợi một hồi lâu, Ngô Nhạc Ý mở miệng, bảo hắn đến xem mấy chữ viết của Diệp Thiếu Dương: “Từ mấy chữ này, con nhìn ra được gì hả?”
Ngô Từ Quân bất mãn nói: “Phụ thân, chúng ta nói chính sự đã.”
“Con trả lời ta”
Ngô Từ Quân bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nại nhìn một hồi, từ nhỏ hắn đã chịu sự bồi dưỡng của cha mình, đối với thư pháp cũng có một chút nghiên cứu, lập tức trả lời: “Nét bút tương liên, liền mạch lưu loát, như nước chảy mây trôi, đúng là…… mạnh mẽ lại còn khí phách.”
“Cái này không phải khí phách, mà là một loại tín niệm, chính là "Đạo" của hắn!”
Ngô Nhạc Ý hít một hơi thật sâu, hỏi: “Hắn viết thư pháp, có phải hay không cũng có đặc điểm giống như lúc hắn làm phép?”
Ngô Từ Quân lúc này đã bình tĩnh lại, suy nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, một khi nắm được cơ hội, sẽ liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, hơn nữa cũng giống như chữ của hắn, nhìn thì mơ hồ, kỳ thật nội tình thâm sâu, pháp lực vô biên……Hiện tại mà nhớ lại, tuy con cũng bái sư từ nhỏ, tu luyện pháp thuật, nhưng…… không phải đối thủ của hắn.”
Ngô Nhạc Ý đồng ý, gật gật đầu: “Con có thể ý thức được sự chênh lệch, vẫn còn chưa muộn.
Nhưng phải nhớ kỹ, năm đó ta bảo con bái A Lượng làm sư, học tập pháp thuật, không phải để con đi tranh đấu cùng người, mà là lợi dụng thực lực của con, đi cứu giúp thiên hạ.”
Ngô Từ Quân gật đầu nói: “Con biết.”
Ngô Nhạc Ý vẫn chăm chú nhìn chữ viết của Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta cho rằng, cường giả thì nên giống như ta vậy, nhưng hôm nay nghe Diệp Thiếu Dương nói, lại làm cho ta…… có chút hoài nghi về quyết định tác pháp của mình, có hay không là quyết định đúng đắn!.”
Ngô Từ Quân biết cha lời này của cha mình muốn nói cái gì, lập tức khuyên nhủ: “Cha không cần nghĩ nhiều, đến dì Tử Nguyệt người cũng nhẫn tâm hy sinh ……”
Nhắc tới Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý khóe mắt run run, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ "Tử Nguyệt" trong câu "Tử Nguyệt tình không" viết trên giấy Tuyên Thành, nói: “Nhưng mà, vì sao ta không lựa chọn hy sinh chính mình?”
Ngô Từ Quân sửng sốt một chút, nói: “Đó là vì, sự tồn tại của cha, có thể làm càng nhiều việc có ý nghĩa hơn, như gây quỹ từ thiện những năm gần đây……”
Ngô Nhạc Ý cười nhẹ: “Ý con muốn nói, sinh mệnh của ta giá trị, quan trọng hơn so với người khác? Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, thì lúc hiến thân để hy sinh, đều để cho người khác lên trước sao?”
Ngô Từ Quân cứng họng, kiểu logic này, đích thực ẩn chứa mâu thuẫn.
Trầm mặc hồi lâu, Ngô Nhạc Ý xoay người lại, trong mắt ánh lên sự kiên định, đối diện Ngô Từ Quân, nói bằng một giọng đầy khí phách: “Quan điểm của Diệp Thiếu Dương, cũng có đạo lý riêng của hắn, nhưng nếu để ta lựa chọn một lần nữa, ta cũng sẽ làm như vậy, muốn cứu giúp nhiều người, nhất định phải hy sinh một số người, nếu bọn họ không dám lựa chọn, ta chỉ còn cách giúp bọn họ làm ra lựa chọn! Chẳng sợ vì thế mà bản thân mang tội danh thiên cổ!”
Ngô Từ Quân nhìn cha, gật đầu thật mạnh.
“Gọi điện thoại báo cho sư phụ con biết, bảo ông ta phải dốc ra toàn lực, ngăn cản Diệp Thiếu Dương, không thể thì cứ giết hắn!”
Nghĩ một hồi, Ngô Nhạc Ý lại bổ sung một câu, “Ta đã bị hắn bắt bài rồi, hiện tại không thể dùng cách của người thường đối phó hắn, chỉ còn trông cậy vào sư phụ con.”
Ngô Từ Quân lấy di động, quay số điện thoại, đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Nhạc Ý, thanh âm có chút lo lắng: “Vạn nhất sư phụ cũng…… không phải đối thủ của hắn?”
Ngô Nhạc Ý trầm mặc một chút rồi nói: “Vậy không từ thủ đoạn, bắt đầu từ những người bên cạnh hắn……”
Ngô Từ Quân vừa nghe đã hiểu, nói: “Chu Tĩnh Như, hay là nữ cảnh sát kia?”