Ở trên xe, Diệp Thiếu Dương trong lòng tràn đầy vui sướng, chuyển từng vật dụng của mình từ ba lô leo núi cũ sang ba lô màu đen mới, cái ba lô mới này trông không lớn lắm, nhưng bên trong lại không nhỏ chút nào, Diệp Thiếu Dương nhét hết pháp khí vào, sau đó cố gắng ghi nhớ vị trí từng vật, tránh cho trong lúc làm phép đừng có lấy ra nhầm, nếu không thì vui lớn rồi.
Tiểu Mã cúi đầu nhìn ngoại hình đen thui của bao da, khen: “Lúc trước ta nói cái túi của ngươi là hộp bách bảo, hiện tại thì có thật rồi.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng rất đắc ý.
Tại một nhà hàng kiểu Tây sang trọng, Diệp Thiếu Dương gặp lại Chu Tĩnh Như.
Tuy là mới gặp cách đây không lâu, nhưng vì mình quá bận rộn, một ngày dường như dài mấy ngày, cho nên khi hai người gặp mặt, Diệp Thiếu Dương có cảm giác dường như đã lâu ngày không gặp lại.
Chu Tĩnh Như nhìn chằm chằm vào cái túi trên vai Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Đây là cái túi kia à, lão Quách mới vừa gọi cho ta, nói huynh đã nhận túi rồi, rất hài lòng.”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, “Nghĩ thế nào mà lại làm ba lô cho ta?”
“Ta muốn tặng quà cho huynh, lại không biết huynh thiếu cái gì, đột nhiên nghĩ đến cái này, huynh thích là được.”
Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nàng liền hỏi thăm hành động của hắn, Diệp Thiếu Dương liền đơn giản nói qua một lần sự việc mình đã gặp ở Học viện Y khoa.
Chu Tĩnh Như nghe xong, cũng không tỏ vẻ phản đối hay hứng thú nào với chuyện này, mà chỉ liên tục dặn dò Diệp Thiếu Dương phải cẩn thận, “Mặc kệ đám người đó thế nào, ta chỉ cần chính bản thân huynh, nhất định không thể có chuyện, nếu ta có thể giúp đỡ việc gì, nhất định phải tới tìm ta.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, Chu Tĩnh Như nói vậy, làm hắn cảm thấy trong lòng cảm thấy ấm áp, cười cười nói: “Ta thật sự là đang muốn tìm cô hỗ trợ.”
Tiếp theo liền nói ra yêu cầu hỗ trợ chuyện kia với nàng.
Chu Tĩnh Như nghe xong, có chút khó xử nói: “Nếu là người khác thì còn dễ làm, phú thương ở tỉnh Giang Nam, thật không có mấy ai không nể mặt mũi cha ta, nhưng mà Ngô Nhạc Ý này…… cũng tương đối già rồi, đã sớm không còn lăn lộn trên thương trường, ngày thường ở nhà chơi hoa, đóng cửa từ chối tiếp khách, cho dù đến cả lãnh đạo hàng đầu Cương Thành muốn gặp ông ta xem chừng cũng thật khó khăn”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Không còn cách nào khác sao?”
Chu Tĩnh Như nghĩ một hồi, nói: “Cha ta đúng là có qua lại với ông ta, bởi vì bọn họ đều thích đồ cổ thi họa gì đó, nếu cha ta mở miệng hẹn gặp, ông ta cũng sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc nhà bọn họ cũng có rất nhiều sinh ý có liên quan đến nhà ta, nhưng thật ra cũng có thể tìm một cái cớ nào đó……”
“ Ví như muốn tặng ông ta một bức thư hoạ nào đó”
“Uhm, để ta về tìm xem, mua một bức tranh chữ không tồi.”
“Hết bao nhiêu tiền, cứ tính cho ta.”
“Có thể khiến Ngô Nhạc Ý hơi liếc mắt, như thế nào cũng phải cỡ mười vạn trở lên.
Cái này ta không rành lắm, nhưng dù sao huynh cũng không cần phải lo, cứ giao cho ta.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn nàng, mười vạn đồng…… nghĩ chỉ là tặng để làm quen ra mắt mà thôi, không ngờ chỉ vậy mà gần bằng cả gia sản của mình “Việc này thật đúng là……còn không bằng để ta vẽ cho ông ta một bức.”
Chu Tĩnh Như cười nói: “Nếu huynh mà vẽ, thì chuyện này đúng là dễ làm hơn.”
Vốn chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng vừa nói xong, bỗng nhiên nàng nghĩ đến thứ gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn nàng, hai người lập tức hiểu ra, bọn họ đang cùng nghĩ tới một việc.
“Chuyện này…… Có thể được không?”
Diệp Thiếu Dương do dự nói.
“Có thể được đó, cha ta cũng nói chữ huynh viết rất đẹp, hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa ta cũng có lý do đưa huynh tới đó.”
Diệp Thiếu Dương tuy trong lòng không nắm chắc, nhưng mà nghĩ nếu không làm vậy, sẽ phải trả hơn mười vạn đồng, cho dù là tiền của ai, mình nhất định sẽ đau lòng đến chết, vì thế lập tức gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, chờ đến khi gặp được lão gia hỏa kia, có khả năng ta sẽ ngả bài cùng ông ta, không tránh khỏi đắc tội, đến lúc đó cô cứ mắng ta vài câu, ra vẻ cô đã nhìn lầm người, không có giao tình quá sâu với ta, miễn cho ông ta ghi hận cô là được.”
Chu Tĩnh Như nhìn hắn cười rộ lên, “Huynh nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần huynh cảm thấy làm đúng, ta nhất định sẽ ủng hộ huynh, chỉ có hy sinh chút xíu, thì đã làm sao.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng lại cảm động.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vốn định về nhà ngủ, kết quả Chu Tĩnh Như tỏ ý: gần đây có một nơi gọi là Phượng Hoàng Sơn, mới khai trương làng du lịch, có khu tắm suối nước nóng, tiện nghi số một Thạch Thành, định mời bọn họ đi cùng.
Diệp Thiếu Dương không thích tắm suối nước nóng, nên không có hứng thú, nhưng Tiểu Mã muốn đi thử xem sao, vì thế bỏ lại chiếc xe cà tàng của Lão Quách, Chu Tĩnh Như tự mình lái Cayenne, chở bọn họ tới đó.
“Đúng rồi Tiểu Như,”
trên đường đi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, nói: “Có thể giúp ta kiếm một bộ đồ lặn cùng bình dưỡng khí hay không, còn cả kính lặn nữa, ta cần dùng để điều tra”
Chu Tĩnh Như nói: “Bao giờ huynh cần?”
“Đương nhiên là càng nhanh thì càng tốt, bất quá cũng không cần quá nóng vội”
Chu Tĩnh Như gọi điện thoại, phân phó cho người khác làm, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương, sáng mai sẽ trực tiếp đưa tới Học viện Y khoa Cương Thành.
Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc lắc đầu.
Chu Tĩnh Như tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Ngay vừa nãy, ta phát hiện ra một cái chân lý”
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nói, “Mấy người có tiền các người cứ nói mình có cuộc sống cô đơn tẻ nhạt, không có bằng hữu thật sự, nhưng ta phát hiện, tuy có tiền sẽ phiền não rất nhiều, nhưng tuyệt đối có chỗ tốt hơn nhiều khi không có tiền, ít nhất một chiếc điện thoại của cô có thể giải quyết rất nhiều chuyện, còn chúng ta có lmà rất nhiều chuyện, nhưng chưa chắc có thể kiếm được chiếc điện thoại đắc tiền.”
Tiểu Mã vỗ tay nói: “Quá sâu sắc!”
Chu Tĩnh Như mở miệng cười rộ lên.
Tới khu suối nước nóng, Chu Tĩnh Như tới quầy mua vé, tiện thể mua luôn cho bọn hắn mỗi người một cái quần bơi, hẹn gặp tại suối nước nóng, sau đó một mình đi vào phòng thay đồ dành cho nữ giới, hai người Diệp Thiếu Dương cầm chìa khóa đi tới phòng thay đồ nam, tìm nửa ngày không thấy phòng đâu, tìm được rồi cũng không biết là cởi quần áo hết hay sao, chìa khóa cũng không biết mở, cuối cùng đành phải ra ngoài cửa lén nhìn người ta làm ở phòng bên cạnh, rồi bắt chước làm theo, thiếu chút nữa bị họ hiểu lầm là hai tên biến thái chuyên rình trộm.
Thay xong quần bơi, theo lối đi loanh quanh vài vòng, hai người vào một đại sảnh rất lớn, ở giữa có một bể tắm trông rất đẹp.
Có lẽ là vào thời điểm không đông khách, nên trong bồn tắm chỉ có vài người, đều ở nơi xa, hơi nước mờ mịt, họ toàn thân ngâm trong nước, không phân biệt được là nam hay nữ.
Hai người xuống bể, tìm được một chỗ ngồi khá tốt, ngâm mình thật thoải mái, đột nhiên thấy có hai cô gái đang vừa trò chuyện vừa từ xa đi tới.
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức liền nhảy dựng lên định bỏ chạy.
“Chạy mau đi, đây là bể tắm nữ!”
Tiểu Mã giữ chặt hắn, nói: “Cái gì đó, đây là suối nước nóng, nam nữ tắm chung mà.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người nhìn hai cô gái mặc đồ bơi xuống nước, cố ý nhìn ngó phía trước mặt, thấy đúng là có con trai đang tắm, lúc này mới yên lòng, quay lại bên cạnh Tiểu Mã, nhìn hai cô gái kia, lẩm bẩm nói: “Ở đây nam nữ tắm chung, xem ra không giống như trong TV, tự mình trải nghiệm, sao lại khác nhau đến thế.”