Bốn con quỷ sai còn đang khiếp sợ, Diệp Thiếu Dương không chút do dự nào vung lên Câu Hồn tác….
Hắn lúc này tuy là quỷ thân, nhưng là một loại Âm chi thân, là một hình thái đặc thù, không giống với người sau khi chết, một thân pháp lực vẫn còn nguyên vẹn, cũng mang theo pháp khí, ở nơi này mà xuất thủ cũng không có trở ngại nào, lấy một đánh bốn, đánh qua vài hiệp, thì bốn tên quỷ sai đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng cũng không có bị thương gì.
Bốn tên thấy không phải là đối thủ của người ta, cũng không có ngốc mà đi lên, liền không tử thủ ở Luân Hồi Ty nữa, mà bay ra phía ngoài, nói xuống một câu tức giận đến cực điểm: “Diệp Thiếu Dương ngươi gan lắm, chúng ta liền đi tìm Chuyển Luân Vương, tới bắt lấy âm hồn của ngươi, đến lúc đó đừng có mà ở trong tay chúng ta!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, quay đầu nói với hai người Tiểu Mã “Nếu tự tiện mà xông vào Luân Hồi ty, sẽ dính nghiệp chướng nặng nề, nhưng ta là cần phải đi, các ngươi không thể đi vào được, thì ở lại nơi này chờ, nếu lỡ như không được ….
thì tự mình trở về.”
Nói xong không chút do dự nà mà đi qua cửa đình viện, sau khi đi vào, trước mắt nhoáng lên, cảnh sắc lập tức biến hóa, trước mắt xuất hiện một khung cảnh trống trải.
Ở giữa đang có hai nhóm đang ở đó mà đánh nhau, quỷ khí cùng yêu khí thi nhau tung ra, bày ra đủ loại ánh sáng bất đồng, hơn nữa cũng không ngừng có quỷ yêu cùng chết đi, tinh phách bay tứ phía, quỷ huyết bắn khắp nơi, nhìn tràng cảnh thật là huyết tinh đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận mà nhìn phân biệt hai nhóm, phát hiện một nhóm là quỷ sai ngực có đeo hồng bài phát ra hồng quang, dẫn đầu là một người đang mặc giáp trụ màu đen, đầu đội pháp quan tướng quân, nhận ra là Tam Pháp Vương của Luân Hồi ty, Luân hồi ty có tổng cộng ba vị Pháp Vương, theo màu sắc hồng hoàng lam ba màu sắc, trên pháp quan ở đỉnh đầu mà phân biệt, tên trước mắt này có pháp quan màu lam, là tên tam Pháp Vương có pháp lực kém cỏi nhất, không nói đến địa vị Âm thần, thì thực lực so với một con quỷ thủ ngàn năm cũng không mạnh hơn chút nào.
Đang đánh nhau với hắn là, một người mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen cùng với mang giày da, là Diệp Tiểu Thước, hắn còn không có hiện ra chân thân, chứng minh còn chưa có xuất ra toàn lực.
Ở phía sau bọn họ có một con đường mọc đầy cỏ dẫn hồn, nơi đó không ngừng có tinh phách bay ra, xem ra cũng là nơi đang có đánh nhau.
Phụ thân ….
chắc là đang ở bên kia.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự nào rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang muốn tiến lên, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau đập lên vai hắn, quay đầu lại nhìn thì ra là Tiểu Mã, Qua Qua cũng ở bên người hắn, hai người đều mang theo nụ cười.
Diệp Thiếu Dương cả kinh thất sắc “Các ngươi, các ngươi sao lại đến nơi này, thừa dịp không có người thấy, mau đi ra ngoài!”
nói xong đem hai người bọn họ đẩy ra ngoài.
“Uy uy, đã tiến vào rồi, ngươi làm gì thế!”
Tiểu Mã đứng im không nhúc nhích, với thân thể của hắn, Diệp Thiếu Dương đẩy cũng không có xê dịch chút nào.
“Ta không phải nói với các ngươi rồi à, nơi này tuyệt đối không được tiến vào!”
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng.
Tiểu Mã bất mãn la lên “Cũng không phải là vạn kiếp bất phục, hay hồn phi phách tán gì đó, ngươi còn tiến vào được, ta thì sợ cái gì!”
“Ta là vì cứu cha của ta, chết cũng không có tiếc, nhưng các ngươi không cần thiết phải đi vào cùng.”
Tiểu Mã nhún vai “Ta cũng là vì giúp huynh đệ của mình, nếu có chết ….
cũng không có chút tiếc nuối.”
“Ta cũng là vì lão đại”
Qua Qua thè lưỡi nói “Chỉ là hồn phi phách tán mà thôi, còn chưa có dọa được ta đâu.”
Tiểu Mã nói “Đúng thế, cũng chưa chắc là phải chết mà, chúng ta cùng nhau xông lên, tới đâu thì tính tới đó.”
Diệp Thiếu Dương còn định mở miệng nói, Qua Qua đã giành chạy ra phía xa, cười hì hì nói “Lão đại người muốn bắt được ta, cũng không ít hơn mười phút, người có thời gian mà lãng phí sao? Chúng ta là biết hậu quả của việc này, cũng không có sợ, ngươi đừng có khuyên nữa, đi mau thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm động, hít sâu một hơi, gật gật đầu nói “Tốt, theo ta đi.”
Nói xong cũng không có quay đầu lại mà đi nhanh về phía trước, trong lòng hạ quyết tâm, nếu mình còn một hơi thở, cũng tuyệt đối muốn bọn họ có thể bình yên mà hoàn dương! chẳng sợ vì thế mà đắc tội toàn bộ âm ty, cho dù mình tan xương nát thịt, cũng không tiếc! Diệp Thiếu Dương dẫn theo bọn họ đi cạnh mình, tạm thời cũng không có tham chiến, mà đi qua từ bên cạnh, tiến vào con đường kia, chạy như điên về phía trước, chuyển qua một khúc cua, trước mắt lập tức thông suốt: Một cái kiến trúc hình vòng to lớn như một cối xay gió, đứng ở trong một mảnh thủy vực màu máu, đang ở trong nước mà quay vòng, tạo nên bọt sóng phập phồng, trong nước còn thỉnh thoảng hiện ra một ít hình thái kỳ quái, có gà chó rắn cá, còn có vô số quỷ hồn, phát ra âm thanh rít gào nức nở, có âm phong thổi tới, mùi tanh đập vào mặt, nhìn thấy nơi này thật là ghê người.
Có một con đường phủ kín đóa hoa màu màu đỏ như máu, nhìn qua thật giống như là bãi máu loãng khắp mặt đất, phủ kín mọi nơi ở hướng bờ sông.
Tiểu Mã nhìn dưới chân những đóa hoa phủ kín đầy đất, có chút không dám đặt chân lên, lẩm bẩm nói “Đây là hoa gì vậy?”
“Bỉ ngạn hoa.”
Qua Qua giải thích “Cứ dẫm lên chúng nó, ngươi hiện tại đang là thân âm hồn, dẫm cũng không có nát chúng nó đâu.”
Tiểu Mã đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói “Bỉ ngạn hoa à, nó không phải là lớn lên ở bên cạnh đường hoàng tuyền sao, như thế nào ở đây cũng có?”
Qua Qua trợn ngược mắt lên nói “Đây là hoàng tuyền lộ đó, phía dưới là sông Vong Xuyên, còn cái to lớn ở giữa kia, chính là vòng luân hồi, chứ ngươi cho rằng đây là đâu?”
Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây cả người “Chúng ta còn chưa có đi qua quỷ môn quan mà, sao có thể đến được hoàng tuyền lộ?”
“Chúng ta là đi qua con đường Uổng Tử thành này, cũng xem như là đi qua con đường nhỏ, còn quỷ hồn chân chính là phải đi qua còn đường hoàng tuyền ở con đường lớn kia, ở bên đầu kia kìa.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu bước đi lên hoàng tuyền lộ, đi tới một khúc cong phía trước, xuyên qua một ít cây cối, rồi trước mắt xuất hiện một cái cây cầu hình vòm cổ xưa, đó là cầu Nại Hà! Cách đó không xa có một cái giao lộ hình chữ Đinh (丁), có một toán quỷ tốt đang đứng ở lối rẽ vào, đang cùng với một đám quỷ sai mà đấu pháp, trong đó có tám con quỷ sai xếp thành hai hàng, tạo thành một bức tường, giống như là đang vây quanh người nào đó, đang mệt mỏi ứng phó với tiến công của bọn quỷ tốt.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên run rẩy cả người, hắn hoài nghi người mà được bọn quỷ sai che lại ở giữa, chính là vong hồn của phụ thân mình! Ánh sáng tím chợt bùng lên, Long Tuyền kiếm bay ra, đem mấy con quỷ tốt ở gần chém chết, Diệp Thiếu Dương nhảy một bước đến phía trước mấy tên quỷ sai, tuy là rất nóng lòng muốn gặp phụ thân, nhưng hắn biết, lúc này cũng không phải là thời điểm thích hợp, chuyển thân ngăn ở phía trước, đem công kích của bọn quỷ tốt ngăn lại, Tiểu Mã cùng Qua Qua đứng ở bên cạnh hắn, giúp hắn ngăn trở công kích.
Tu vi của Qua Qua rất sâu, đến ngay cả nứt đầu lúc trước cũng không phải là đối thủ của hắn, thì những con quỷ tốt này càng không phải là đối thủ của hắn, trên cơ bản là một con mất một chút thời gian.
Còn Tiểu Mã ở bên kia, trong cơ thể có một luồng khí quỷ dị chi phối, tựa như là biến thành một cao nhân của giới pháp thuật, tuy rằng không có thủ đoạn công kích gì, chỉ là dùng nắm tay của mình, từng quyền từng quyền đánh lên mặt của bọn quỷ tốt, một quyền đánh trúng là có một con quỷ tốt bay ra ngoài, cái cảm giác dùng nắm đấm mà đập quỷ này, làm hắn thấy thật là cực độ kích thích, một bên mà đấm, một bên mở miệng ra la mắng “Lão tử một quyền đánh cho ngươi ngốc luôn, đánh chết cái bọn ngốc các ngươi!”
Nhìn qua thật là giống một tên lưu manh.
Ở dưới sự động thủ của ba người, tình hình mau chóng ổn định xuống, Diệp Thiếu Dương hạ tay xuống, nhìn lại khắp nơi, những con quỷ tốt đó chỉ được cái nhiều là chính, có mấy con dẫn đầu, cũng chỉ có trình độ của “ngày đêm tuần du”
ở Quỷ Tiên thôn, Diệp Thiếu Dương nhìn đi nhìn lại mấy lần, mà không có tìm thấy Tuyết Kỳ, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ là nàng ta không có đến nơi này?