Nghĩ đến đây là mùi thịt người, cả ba đều cảm thấy ghê tởm, lui qua một bên, ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm vào cái chén.
Diệp Thiếu Dương tuy sử dụng cách này, nhưng bản thân hắn cũng không chắc là có hiệu quả hay không Mùi máu tươi quả nhiên đã dụ tới một con giun, nó từ trong khe nứt gần đó chui ra, bò đến cái chén.
Lúc này âm hỏa đã tắt, ba người mở to mắt, tò mò nhìn, không biết con giun này sẽ ăn miếng thịt như thế nào đây.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt to của con giun đảo qua đảo lại, giống như mắt người, ngúc ngoắc cái thân, bò đến chỗ miếng thịt.
Ba người giật mình phát hiện, nó mở miệng ra, bên trong có một đôi nanh rất nhỏ, tương đối giống với côn trùng, cắm vào miếng thịt, chậm rãi nhấm nháp.
Lúc này, lại có một con giun nữa bò tới cái chén.
Diệp Thiếu Dương thấy thế, bước nhanh đến, dùng một tấm vải đỏ, chùm ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nhấc chén lên, ngẩng đầu hướng phía hai người Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh cười cười nói, “Đại công cáo thành.”
Ai ngờ hai người đó đang trân trân nhìn ra phía sau hắn, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Diệp Thiếu Dương giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một vật, đang từ chân tường chậm rãi bò đến, là một con mèo đen! Một đôi mắt đỏ ngầu như máu, ánh mắt lộ ra vẻ ma quái, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Là con quái miêu Ngô lão thái nuôi! Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được, có lẽ nó đã bị mùi máu tươi thu hút.
Con quái miêu này có ăn thịt người hay không thì không biết nhưng khẳng định khứu giác của nó nhạy cảm hơn so với con người rất nhiều.
Nó bò đến cách hắn mấy mét rồi dừng lại, cong người lên, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công.
“Nghoeo……”
Quái miêu nhếch môi, kêu lên một tiếng giống như tiếng trẻ con khóc, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, hai hàm răng của nó cũng là màu đen, bóng loáng sắc lạnh, bộ dáng nhếch môi của nó giống như đang cười, đem đến cho người ta một loại cảm giác không rét mà run.
Trong miệng quái miêu lấp ló một vật, khẳng định không phải là lưỡi, mà trông như một con sâu xanh biếc mập mạp, đầu của nó nhẹ nhàng lay động, ngoe nguẩy giống như một con rắn nhỏ, làm cho vẻ ngoài của nó thêm phần quái dị.
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi, quả nhiên, đây là một con cương thi mèo.
Không kịp nghĩ nhiều, từ đai lưng, móc ra một đồng tiền Ngũ Đế, đang muốn ra tay, đột nhiên một bóng đen vụt tới bên cạnh.
“Để ta đối phó, các ngươi chạy mau!”
Là Diệp Tiểu Manh, trong tay cầm một cây đào mộc kiếm, nhảy vọt tới trước mặt con mèo, mèo đen nổi giận gầm lên một tiếng, nhún mình lao tới.
Diệp Thiếu Dương cười khổ lắc lắc đầu, bất quá đây cũng là một cơ hội kiểm tra thực lực của cô nàng, vì thế hắn không ra tay nữa mà đứng ở một bên cẩn thận quan sát, kết quả, giật mình phát hiện, Diệp Tiểu Manh đang sử dụng thể thuật Mao Sơn, chẳng qua…… Có mấy động tác không giống cho lắm.
Nếu phải dùng từ để miêu tả con mèo đen này, chỉ có một chữ "Nhanh".
Diệp Tiểu Manh thân thủ cũng nhanh nhẹn không kém, lại có đào mộc kiếm hộ thân, xem ra có thể chống đỡ mấy phần.
Diệp Thiếu Dương không lo lắng lắm cho nàng, điều mà hắn lo, chính là bọn họ đánh nhau sẽ làm kinh động tới Ngô lão thái, rốt cuộc nơi này cũng là phía sau nhà bà ta.
Diệp Tiểu Manh giao chiến với quái miêu một hồi, dường như đã hơi đuối sức.
Diệp Thiếu Dương thấy thế liền ngắm chuẩn, dùng ngón trỏ bắn ra một đồng tiền Ngũ Đế, đánh thẳng vào người con mèo đen.
Mèo đen hú lên quái dị, ngã xuống đất.
Diệp Tiểu Manh sửng sốt một lúc, nhưng cũng không bỏ lỡ cơ hội, không chút do dự đem đào mộc kiếm cắm vào bụng mèo đen, đem nó găm xuống đất.
“Nghoeee……”
Mèo đen tru lên một tiếng thê thảm, bốn chân giãy giụa, miệng vết thương không ngừng toát ra khói đen.
Diệp Thiếu Dương tiến lên phía trước quan sát, máu đen đang từ miệng vết thương chảy ra, khi tiếp xúc với mộc kiếm, lập tức giống như nước sôi bốc hơi thành khí.
Diệp Thiếu Dương ngửi được một mùi thi khí nồng nặc, càng khẳng định phán đoán của mình là đúng.
Đúng lúc này, Tiểu Mã đột nhiên đi tới, kéo tay hắn, giọng nói nhẹ: “Diệp tử...”
Vì đã cùng nhau sát cánh bấy lâu, thấy Tiểu Mã mở miệng gọi như vậy, Diệp Thiếu Dương không cần hỏi cũng biết, nhất định là có chuyện không hay, vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức thấy một đôi mắt đỏ ngầu, từ trên tường rào đang nhìn mình.
Là một con hoa miêu.
Sau đó, bên cạnh nó, lại có một con khác nhảy lên, tiếp theo là rất nhiều mèo…… Tiếng kêu của con mèo đen đã gọi bọn chúng tới! Đó chính là mấy chục con cương thi mèo, đang cong mình trực chiến.
Thật không phải lúc giỡn chơi, nếu chỉ có một hắn thì đương nhiên không sợ, nhưng Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa hiện tại cũng chưa phải là thời điểm tốt để giao chiến.
“Đi!”
Diệp Thiếu Dương quyết đoán nắm chặt tay Diệp Tiểu Manh, xoay người chạy như bay, Tiểu Mã cũng không cần hắn giục, đã sớm quay đầu chạy.
Sự thật chứng tỏ Diệp Thiếu Dương quyết định đúng, mới vừa chạy đi, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng mèo kêu giống tiếng trẻ con khóc nỉ non, hết đợt này đến đợt khác, tạo thành âm thanh thật đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, thấy mấy con quái miêu đang vọt tới, tốc độ nhanh như bay, vì thế vung tay, ném ra một nắm đậu đồng, rồi tiếp tục chạy, không quay đầu lại.
Chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Một hơi chạy đến giữa sườn núi đường về thôn mới, Diệp Thiếu Dương mới dừng, quay đầu nhìn lại, đã không thấy lũ quái miêu đó nữa, chỉ có thể nhìn thấy từ xa mấy chục cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn về phía bọn hắn, chứng tỏ tất cả quái miêu trong viện đều đã xuất thủ.
Tuy nhiên chúng nó dường như không có ý đuổi tiếp.
“Chúng nó giống như không muốn qua bên này,”
Diệp Thiếu Dương nói, “Mặc kệ bọn chúng, đi thôi.”
Ba người một mạch đi vào trong thôn.
Diệp Tiểu Manh tỏ ý có thể qua nhà nàng, cùng nhau nghiên cứu con giun vừa bắt được.
“Cái này.....có tiện không?”
Diệp Thiếu Dương chần chờ nói.
“Không có gì, cha mẹ ta hôm nay đi huyện thành thăm người thân, trong nhà không có ai.”
Nhà Diệp Tiểu Manh ở giữa thôn, là một biệt thư ba tầng trông rất hoành tráng.
Sau khi vào nhà, Diệp Tiểu Manh dẫn hai người lên thẳng phòng ngủ của mình.
Giống như phòng của các cô nương khác, cách trang trí trong phòng Diệp Tiểu Manh cùng vật dụng đều lộ ra vẻ dễ thương, bục cửa sổ còn bày rất nhiều búp bê vải, có điều khắp nơi quần áo quăng lung tung, còn có mấy cái nội y…… Diệp Tiểu Manh đỏ mặt đem nội y nhét vội xuống phía dưới quần áo, lúng túng nói: “Trong phòng hơi bừa bộn, ta mới về nhà không lâu, chưa có thời gian dọn dẹp”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, trên tường, treo rất nhiều tấm hình của các nhân vật hoạt hình mâng, còn có mấy minh tinh, tất cả đều là soái ca mỹ nữ, Diệp Thiếu Dương chẳng hề hứng thú.
Đột nhiên, hắn dừng lại ở một tấm tấm hình, thấy được một gương mặt quen thuộc, là Trang Vũ Ninh.
Quần áo mặc rất thời thượng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười duyên dáng.
Nhìn thấy nàng ở đây, Diệp Thiếu Dương bất chợt trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.