Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng không phải là do tôi làm, làm sao tôi biết được.”
Tiểu Mã hỏi: “Vậy cái thứ bên trong bọc da người này là gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn diệt linh đinh, muốn mở cái bọc da đó ra xem thử, bỗng nhiên nhớ ra đây là hành động bí mật nên nhất thời không nên phá hỏng thì tốt hơn.
Thế là bảo Tiểu Mã lấy di động chụp hình để lưu lại chứng cứ. Sau đó thuận theo hai bên giá leo lên trên, quả nhiên phía trên không có bọc da người.
Diệp Thiếu Dương cuối người nhìn một chặp, sờ sờ,quả nhiên đúng với dự đoán. Trong đầu suy nghĩ một hồi, đã suy ra được chân tướng.
”Đây là cây hòe gỗ thô” Diệp Thiếu Dương từ giá hàng nhảy xuống, nhìn quanh trái phải, gần đó còn có vài cái giá gỗ giống vậy, hít sâu một hơi rồi nói: “Thật không thể ngờ đây là căn phòng để gia công Cổ Mạn Đồng.”
Gọi Tiểu Mã đem một cây nến khác nữa đến để nhìn rõ hơn, kết quả ngay cả một chút động tĩnh cũng không có. Nhận thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn.
Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch, hai tay che mặt, đôi mắt trợn tròn đầy sự sợ hãi nhìn về phía sau lưng mình.
Tiểu Mã cũng không khá hơn là mấy, miệng há ra, sững sờ đưa tay ra run rẩy về phía hướng đối diện. Diệp Thiếu Dương đột ngột quay đầu lại, một con búp bê mặc váy sợi bông, tóc màu vàng kim đang từ một bộ giá gỗ nhỏ phía sau đi tới. Bởi vì xương khớp toàn thân không thể cử động tự nhiên nên tư thể đi của nó rất vụng về, lung la lung lay, duỗi thẳng hai tay trông giống như một cương thi.
Dưới ánh sáng đang lay động của cây nến, sắc mặt của búp bê vàng nghệ giống như được quét một lớp dầu lên trên, đôi mắt to nhưng không có tròng mắt mà tràn đầy trong đó là thứ chất lỏng màu xanh.
Nó nhoẻn cười, ngũ quan vốn dĩ rất dễ thương, nhưng khi nhìn thấy con búp bê đang từ từ tiến gần từng chút một đến chỗ mình, trong lòng ba người không hề cảm thấy nó dễ thương chút nào. Trái lại, vẻ bề ngoài dễ thương cộng với hành động của nó đã tạo nên một cảm giác làm cho người khác không thể nào hòa cảm, càng tăng thêm vẻ quái dị và đáng sợ.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói “Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao dưới tầng hầm lại không có cơ quan rồi, thì ra là do thứ này đang ở đây đợi. Một con tà linh sống có tác dụng nhiều hơn là những cơ quan kia.”
Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương nói xong cũng bắt đầu nói “Vậy sao cậu còn bình tĩnh như vậy? Đánh a”
”Đánh cái gì, đừng có quên là chúng ta đang bí mật hành động, có thể không động thủ thì không cần đánh” Diệp Thiếu Dương nói “Trong miệng cậu đang ngậm Tích cốc hoàn, loại trừ dương khí, nó không quan sát được sự tồn tại của cậu mà chỉ là bị ánh sáng của ngọn nến làm cho chú ý mà thôi. Đợi chút rồi nó sẽ đi thôi.”
Tiểu Mã nghe vậy xong, gan lại lớn thêm chút liếc nhìn con búp bê rồi lẩm bẩm nói: “Đây không phải là búp bê hả? vì sao lại trở thành tà linh?”
”Vật hình người,vốn dĩ rất dễ tụ linh. Nơi này quỷ khí nồng đến như vậy, sinh sôi tà linh là chuyện bình thường.”
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn vào mắt tà linh nói, “Mắt của nó bị người ta rót đồng vào để tụ linh. Tà linh này là do người tạo thành, tám phần chính là để giữ cửa.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương kéo người bị hù nhanh nhất là Trang Vũ Ninh về bên cạnh mình. Ném cây nến trong tay mình về phía Tiểu Mã, Tiểu Mã chỉ đành đón lấy, hỏi “Cái này để làm gì?”
”Để cho con búp bê tìm cậu, tránh làm cho Vũ Vũ sợ.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Qủa nhiên, con búp bê theo hướng ánh nến đi về phía Tiểu Mã.
”Đệt, Diệp Thiếu Dương, cậu thật sự làm vậy luôn à” Tiểu Mã định chạy lại, kết quả con búp bê đã đến dưới chân hắn, nhảy vèo lên một cái đáp xuống một bên vai của Tiểu Mã. Đánh giá con mắt của Tiểu Mã, miệng dần dần mở ra, phát thành âm thanh hà khí.”
Tiểu Mã quay đầu, khoảng cách nhìn thấy thứ chất màu xanh trong mắt con búp bê đang chuyển động cùng với cặp răng của nó, sợ đến nỗi hai chân run lên, nói cũng không dám nói, dùng ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương cầu cứu.
”Đọi một chút, nó đang nghiên cứu xem cậu có phải là vật sống không. Đợi nó nhìn không ra sơ hở thì tự nó đi thôi, không có gì đáng sợ hết.” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã cười cười.
Tiểu Mã chỉ đành nhắm mắt, trên trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng mắng chửi Diệp Thiếu Dương.
”Cũng may là cậu ấy, là tôi thì chắc đã bất tỉnh lâu rồi..” Trang Vũ Ninh núp sau lưng diệp Thiếu Dương, run rẩy nói.
Qủa nhiên, con búp bê nghiên cứu Tiểu Mã được một lúc, không phát hiện được bất cứ sự tồn tại nào của nhân khí, quay người định nhảy xuống khỏi vai hắn. Tiểu Mã thở ra một hơi dài, tâm tình được buôn lỏng một chút, thì “xì” một tiếng, dồn lại thành một cú rắm.
”Gào...” con búp bê phát ra một tiếng rít tru lên, bò qua thân của Tiểu Mã giống như là một con cá, bơi đến phía sau mông của hắn. Tiểu Mã cũng không nhìn thấy nó đang làm gì, chỉ cảm thấy mông tê rần đau đến nỗi la lên, Tích cốc hoàn trong miệng không cẩn thận bị đánh rơi ra ngoài.
Con búp bê cảm nhận được trong miệng của Tiểu Mã phun ra nguồn dương khí đậm, liền rời khỏi mông của hắn thật nhanh bò lại đến nửa người trên của hắn, mở cái miệng rộng, hướng về phía mã dùng sức hắc ra một hơi thở.
Mắt thấy luồn khí này sắp bị Tiểu Mã hút vào, một tấm gương đồng bỗng nhiên xuất hiện chen vào khoảng không chính giữa miệng của hai người. Luồn khí được phun ra trên tấm gương, lập tức tạo nên một tầng sương. Con búp bê đột nhiên quay đầu, thuận theo hướng gương đồng nắm lấy bàn tay kia. Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai chân nhún một cái nhảy lên đầu vai Diệp Thiếu Dương, mở miệng, lại muốn làm theo cách cũ, hà hơi vào hắn.
Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, nhét đậu đồng vào trong miệng nó đem lưỡng đạo Linh Phù giao nhau dán lên miệng nó, niệm chú: “”Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên bẩm thần uy, Tát Đậu Thành Binh!”
Lần hành động này chưa đầy vài giây đã xong, búp bê thân là tà linh, tốc độ phản ứng cũng hơi chậm một nhịp. Chờ nó phục hồi tinh thần lại, thời điểm nó đưa hai tay ra kéo linh phù Diệp Thiếu Dương đã niệm xong phù chú, nhìn nó cười, phun ra một chữ: “Phá!”
Trong cái miệng bị phong ấn của con búp bê phát ra một chuỗi âm thanh răn rắc, một luồn khói trắng từ khe hỡ hai tấm lương phù dần dần thoát ra.
”Chết chưa?” Tiểu Mã nhìn con búp bê đã rất lâu không động đậy, lấy can đảm bước tới, dùng chân đá đá vào mình con búp bê, chột dạ nhìn Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Vẫn là cậu lợi hại a, trong nháy mắt mà tiểu quỷ đã hồn phi phách tán”
”Bớt nịnh hót!” Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn hắn. “Rốt cuộc cậu đã làm gì hả, có phải là do cậu đánh rắm không?”
”Lúc đó căng thẳng quá nên nhất thời không kiềm chế nỗi, cái đó...đánh rắm cũng không được sao?”
”Phí lời, rắm cũng là khí, chứa trong đó dương khí của cậu. Tôi để cho cậu ngậm Tích cốc hoàn chính là để loại trừ dương khí. Đánh rắm cũng giống như là nói chuyện thôi”
”Ai nói” Tiểu Mã khó chịu lẩm bẩm “Cậu không chịu nói sớm, nói sớm thì tôi đã lấy một viên nhét vào đít rồi..”