“Nào có manh mối gì.” Diệp Thiếu Dương hỏi lại.
“Hai câu nói trước đó, diêu tưởng Khổng Tước Vương, Phật tử thân trung tàng...điển cố này, mọi người đều biết chứ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này thì biết, nói là năm đó Phật tổ bị Khổng Tước Vương nuốt, từ sau lưng tìm lỗ hổng đi ra, Phật tổ cảm thấy giống như mình được Khổng Tước Vương sinh ra một lần, vì thể nhận cô ta làm Phật mẫu, chính là điển cố này nhỉ.”.
Tiểu Mã cướp lời: “Cái này tôi cũng biết, trong Tây Du kí cũng từng diễn, cho nên Phật tử gọi chim đại bàng là cậu, ồ, nói ở đây sẽ không là Côn Bằng chứ!
Nói xong dùng chân đá đá Côn Bằng bị định thân nằm ở trên đất bất động.
Không ai quan tâm cậu ta nói linh tinh.Muốn nói tới, Côn Bằng quả thực cùng con chim đại bàng kia trong Tây Du Kí (nếu chim đại bàng trong Tây Du Kí là chân thật tồn tại nhiều nhất chỉ là đồng tộc mà thôi.
Lâm Tam Sinh đem bốn câu cùng nhau đọc mấy lần, suy tư một lát, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cửu Tinh các, ngay tại trong thân thể Tiểu Tứ ca này! Hai câu nói phía trước là điển cố –– Phật tổ ở trong thân thể Khổng Tước Vương, ám chỉ chính là Cửu Tinh các cũng ở trong thân thể Tiểu Tứ ca
này!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ở trong thân thể người ta làm sau mà xây được tu sở?"
“Không phải tụ sở ở trong thân thể người, là động phủ ở trong thân thể người!”
Diệp Thiếu Dương vừa rồi có chút ngây dại, nghe Lâm Tam Sinh nói như vậy lập tức hiểu, động phủ chính là một thế giới vị quan, nhỏ đến có thể chỉ bằng một cục đá, nhưng chỉ cần người mở động phủ đủ mạnh, trên nguyên tắc có thể mở ra vô hạn không gian, bất cứ sinh linh nào chỉ cần tiến vào thế giới vi mô này, cũng liên tiến vào trong quy tắc của nó, hình thể các thứ đều không phải vấn đề nữa.
Nhưng thể tích vỏ ngoài động phủ nhỏ, độ khó mở thế giới vị quan càng lớn. Lời đồn ở Phật quốc thế giới cực lạc, một hạt cát cũng là một thế giới, chính là Tây Thiên A Di Đà Phật dựa vào thực lực cường đại vô cùng của bản thân mà mở ra.
Thực lực Tinh Nguyệt Nô không bằng Phật tổ, nhưng cũng là cường giả hiếm thấy, khoa trương như hạt cát thì không được, nhưng động phủ to bằng quả trứng mở một cái vẫn là không có vấn đề, thứ lớn như vậy hoàn toàn có thể đặt ở trong thân thể người, thậm chí người nọ còn không thể phát hiện...
“Chiều này của Tinh Nguyệt Nô, thật ra cũng thông minh, muốn nói an toàn, đem động phủ đặt ở trong cơ thể người, đây mới là an toàn nhất, hơn nữa người ngoài tuyệt đối không ngờ được... Hiện tại tất cả vấn đề đều đã rõ, chỉ thiếu một cái mấu chốt nhất -- Tiểu Tứ ca là ai?
Tiểu Tứ ca là ai?
Mọi người nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt Côn Bằng, đưa tay bóc Định Hồn Phù trên mặt hắn, giẫm một chân trước ngực hắn, hỏi: “Quen biết Tiểu Tứ ca nào không?”
“Không quen, quen cũng không nói cho ngươi.” Côn Bằng cười lên âm hiểm, “Ngươi có bản lãnh đọc lấy ký ức của ta, thì tự mình đi tìm người kia đi. Có lẽ... Người có thể rút hồn, trấn hồn, dùng các loại nghiêm hình để đối phó ta, ngươi hoàn toàn có thể thử!”
“Ngươi cũng ác đó.”
Diệp Thiếu Dương biết những thứ này đối với hắn đều vô dụng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Côn Bằng đã sớm làm sẵn chuẩn bị phải chết, thấy một màn này, cười nhạt, “Diệp Thiếu Dương, ngươi giết ta không có gì, ngươi chẳng lẽ ngay cả huynh đệ hòa thượng kia của ngươi cũng không cần nữa?
Tứ Bảo!!
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, tiến lên bóp chặt cổ gã. “Tứ Bảo đâu!”
Côn Bằng đắc ý cười lạnh, “Ồ, ta cho rằng người thật sự cái gì cũng không lo, thì ra ngươi cũng có điều cố kỵ. Nhưng, ta dù một chữ cũng sẽ không nói cho ngươi.”
“Ngươi cho rằng nói cái này rồi, ta sẽ không giết ngươi?”
“Động thủ được rồi đó.” Côn Bằng nhắm mắt, ngay cả lời cũng lười nói.
Diệp Thiếu Dương hạ quyết tâm, muốn cắm xuống, bị Lâm Tam Sinh ngăn lại, “Tạm thời đừng, giết hắn không có tác dụng gì, giữ hắn lại, chờ gặp Tinh Nguyệt Nô có lẽ có thể làm con tin.”
“Chỉ hắn? Tinh Nguyệt Nô có thể để ý hắn?” Tiểu Mã bày tỏ nghi vấn.
“Hắn tóm lại đã theo Tinh Nguyệt Nô ít nhất mấy trăm năm, cũng là đại đệ tử trên danh nghĩa, thử đi, dù sao giết cũng vô dụng.”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, vẫn nghe lời Lâm Tam Sinh, dùng Định Hồn Phù dán trên trán gã.
Tứ Bảo, quả nhiên đã rơi vào trong tay Tinh Nguyệt Nô.
Đoàn người nghe được tin tức này, đều rất lo lắng, bắt đầu cùng nhau thảo luận. Lâm Tam Sinh an ủi mọi người, từ trong lời Côn Bằng nói có thể nghe ra, Tứ Bảo khẳng định còn sống, hơn nữa không Có vấn đề gì lớn, tám phần cũng là bị Tinh Nguyệt Nô bắt làm con tin.
Nghe hắn nói như vậy, đoàn người hơi yên tâm, tiếp tục thảo luận Tiểu Tứ ca gì kia.
Bánh Bao do dự mãi, nói với đoàn người: “.Thời gian của chúng ta không nhiều nữa, ở trong trí nhớ của Côn Bằng, Cửu Tinh Điệp Khí đại trận cần bảy bảy bốn mươi chín ngày hoàn thành, hôm nay xấp xỉ còn có hai ba ngày, một khi hoàn thành, à liền chứng đạo, à khai sáng thế giới này, cũng chính là muốn làm bá chủ ở đây, thiên thu vạn thế...”
Đám người Diệp Thiếu Dương nghe xong kinh hãi không thôi.
“A không phải đi xưng bá nhân gian sao?”Ngô Gia Vĩnói.
“Hắn là lấy nơi này làm cơ sở, ung dung mưu tính nhân gian.” Lâm Tam Sinh đoán, nhìn quanh, nói: “Nếu thực để ả chứng đạo, lại thêm các trợ thủ kia bên cạnh ả, chúng ta tuy nhiều người, nhưng sợ cũng không phải đối thủ... Phải vượt ở trước khi ả hoàn thành Cửu Tinh Điệp Khí trận xử lý a!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta ủng hộ, nhưng động phủ của ả ở đâu?”
“Tìm đi.”
“Được, nhiệm vụ này giao cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai hắn.
Lâm Tam Sinh nhún vai. “Đi xem đi, đem tin tức truyền xuống, xem có ai có thể cung cấp manh mối hay không?
Nói xong, Lâm Tam Sinh triệu tập các thủ hạ mình mang đến, tìm Diệp Thiếu Dương đòi mấy lá bùa tím viết tay, mỗi người được chia một tấm, làm tín vật, tìm các tướng quân hoặc là người cầm binh, bảo bọn họ đem đội ngũ phân phối, thống nhất biên chế, chờ mệnh lệnh -- bây giờ bọn họ không thiếu nhất chính là nhân thủ, nhưng đông người quá đánh trận chưa chắc đã lợi hại.
Lâm Tam Sinh hiểu điều này nhất, sau khi dặn dò xong, lại tìm đến mấy binh sĩ truyền lệnh, truyền đạt bốn câu câu đố và giải thích, phát động toàn bộ mọi người cùng nhau tìm kiếm manh mối.Lúc này, đối mặt loại chuyện không có đầu mối này, hắn cũng không có cách nào để nghĩ cả.
“Đúng rồi, Bánh Bao, vậy Tru Tiên tứ kiếm đâu?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, hỏi.
Bánh Bao lắc đầu, tỏ vẻ trong trí nhớ của Côn Bằng không có manh mối phương diện này.
1, tám phần là ở lúc Vô Sắc Hải rút đi, bọn chúng âm thầm có người cầm kiến đi rồi. Vì thế Lâm Tam Sinh lại truyền đạt ra một mệnh lệnh, động viên toàn bộ mọi người tìm dư nghiệt Thánh Linh hội, phàm là có manh mối phải nhanh chóng báo lại.
“Vậy chúng ta trước tiên ở lại nơi này đi, cũng may hoàng cung này đủ rộng rãi.” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nhìn thấy Chung Quỳ ngồi ở trên ghế rồng, nói: “Chung thiên sư, ngài lão có tính toán gì không?”
Chung Quỳ thở dài, “Có thể có tính toán gì, đã đến nơi này, tạm thời chỉ có đợi.”
Diệp Thiếu Dương gọi tới tổng quan đại nội, phân phối chỗ ở cho đoàn người, trên cơ bản đều ở trong một cung điện. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Trương Vô Sinh còn ngồi ở trên bậc thang, ôm ngực, ngây người, vì thể hỏi lão bị làm sao.