Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2568: Lựa Chọn Của Quân Sư (1)

Hai người vốn khoảng cách phi thường gần, Doanh Cầu dùng sức mãnh liệt, khiến đạo cô căn bản không kịp né tránh, mắt thấy đã sắp bị thi thể phu quân mình đập chết, đột nhiên một trận gió mạnh thổi đến, hoàn toàn dời đi hết lực đạo thi thể, dùng sức cuốn, hướng về phía sau chiến trường.

“Đồ nhi, mau về!”

Ra tay là Lê Sơn lão mẫu, đạo cô này, cùng phu quân của cô, đều là đệ tử Lê Sơn bà ta.

Đám người Lâm Tam Sinh chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Lê Sơn lão mẫu, Phổ Pháp Thiên Tôn, còn có mấy hòa thượng, quý bà Ba Nguyệt động văn vẫn một ít đại lão môn phái vừa và nhỏ, mỗi người đều ngồi ở trên đất trống phía sau cùng, bộ dáng như là đang làm phép, trên đỉnh đầu mỗi người đều có một mảng linh quang bay, nhìn qua có chút giống búi dây, không ngừng lăn lộn.

Từ đỉnh đầu bọn họ không ngừng có linh quang chảy ra, hội tụ ở trong “búi dây trên đỉnh đầu mỗi người.

“Búi dây” đình đầu Lê Sơn lão mẫu lớn nhất, Phổ Pháp Thiên Tôn nhỏ hơn chút, người còn lại càng nhỏ hơn, có người kích cỡ thậm chí không đủ một nửa của bọn họ.

“Những búi dây này là cái gì, bọn họ đang làm gì thế, vì sao không đi đánh với Doanh Câu?” Tiểu Bạch buồn bực nói.

Lâm Tam Sinh chỉ định núi đối diện, nói: “Các ngươi xem bên kia.”

Bốn người ngẩng đầu nhìn.

Lâm Tam Sinh chỉ là ngọn núi kia đối diện miệng hồ lô, sát thung lũng là một mảng vách núi thẳng tắp, bên trên dụng thẳng khắc vài hàng đồ án và văn tự, tuy không thể phân biệt cụ thể, nhưng nhìn lướt qua là phù văn nào đó, màu sắc tối tăm, nhìn qua như là bóng ma.

“Đây là cái gì?” Phượng Hề hỏi.

“Bọn họ bố trí trận pháp trước ở đây, tên là Vạn Vật Tịch Diệt Trận, nói là một trong vài loại trận pháp cường đại nhất Không Giới.” Lâm Tam Sinh giải thích, “Nhưng, cần tập hợp lực lượng rất nhiều người mới có thể mở ra, bọn họ đây là đang mở trận.”

“Vậy… Vì sao Doanh Câu tựa như không có việc gì cả?”

“Trận pháp này mở ra rất chậm, cần toàn bộ mọi người niệm cùng một tổ pháp thuật, đem pháp lực bản thân phóng thích chuyển hóa, không ngừng kích hoạt phù văn trên vách đá, sau khi đến trình độ nhất định mới có thể khai phong khai trận.”

“Trận pháp vụng về ngốc nghếch như vậy.” Tiểu Bạch nhíu mày.

“Thì bởi vì vụng về ngốc nghếch, uy lực mới lớn.” Lâm Tam Sinh giải thích, “Bởi vậy nhiệm vụ bây giờ chính là bám trụ Doanh Câu, chờ đại trận mở ra, đem hắn chém giết.”

Bốn người nhìn nhau. “Trận pháp này có thể chém giết Doanh Câu?”

“Ta cũng không biết, nhưng bọn họ cho rằng hy vọng rất lớn, ít nhất, đây là có thể trông cậy vào nhất ở trước mắt.”

Ở lúc Lâm Tam Sinh nói chuyện, mấy tướng lĩnh từ phía sau hạp cốc đi tới, tiến lên bái kiến.

“Đại soái không phải tọa trấn soái doanh sao, vì sao đến nơi đây?”

Lâm Tam Sinh không đáp, dò hỏi bọn họ quân tình.

“Lúc trước mặt tường luân phiên phải người đến soái doanh xin chỉ thị, lại là chưa thể trở về, bên này tình hình chiến đấu giằng CO, đợi mãi không được mệnh lệnh của đại soái, chúng ta đành phải tự tiện chủ trương, đem ba quân đều triệu tập lại đây, vây khốn Doanh Câu, hiện nay chỉ có ngàn quân hai thành binh lực ở trong cửa hồ lô, còn lại đều đóng ở hậu phương, chờ đợi tiếp viện.” Một tướng quân chắp tay trả lời.

Đỉnh núi kia đã bị Nữ Bạt công hãm, hắn phải đi nhiều người nữa tự nhiên cũng vô dụng. Lâm Tam Sinh tự nghĩ, hơn nữa lúc trước mình phải xuống truyền lệnh binh còn chưa xuống núi đã bị Nữ Bạt giết, mệnh lệnh chưa thể truyền xuống.

“Mau, bảo trung quân cùng hậu quân phân biệt tiếp viên hai hạp cốc khác, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến chủ lực Thị tộc!”

Mấy tướng quân vừa nghe, đều có chút khó hiểu.

“Đại soái mời xem bên kia.” Một tướng lĩnh tiến lên, chỉ lối vào cửa hồ lô, có thể nhìn thấy cương thi thành đàn đang không ngừng chạy tới, gia nhập chiến trường.

“Doanh Câu đã ở đây, Thị tộc khẳng định là muốn chủ công nơi này, nếu đem trung quân và hậu quân rút đi… Chúng ta khẳng định không chống đỡ được!”

Lâm Tam Sinh cười lạnh, “Bổn soái quyết định như vậy, tự có đạo lý, các ngươi đi chấp hành là được!”

“Cái này… Vì sao phải an bài như vậy, còn xin đại soái chỉ rõ!”

“Vương Minh Quang!!”

Lâm Tam Sinh quát lớn, “Các ngươi là tướng, ta là soái, ta hạ đạt bất cứ mệnh lệnh nào, các ngươi chấp hành vô điều kiện là được, có phải hay không bất cứ mệnh lệnh nào của ta các ngươi đều muốn hỏi vì sao? Làm hỏng chiến Cơ, ngươi tới chịu trách nhiệm?”

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đi làm đấy!”

Mấy tướng lĩnh vội vàng chắp tay lui ra, để lại vài binh sĩ, đứng ở phía dưới, cho Lâm Tam Sinh sai phái truyền lệnh.

“Trở về, bổn soái còn chưa nói xong. Mặt khác điều một đội nhân mã, tới trên đỉnh núi đom độc soái doanh bao vây tiễu trừ Nữ Bạt, đem hai đại tông sư tiếp ứng xuống núi là được, không thể ham chiến! Lưu tướng quân, vất vả người xuống núi độc chiến, phối hợp các vị tông sư, chờ trận pháp mở ra, nhất định phải thủ được của thung lũng, thiết đừng để cho Doanh Câu đào tẩu!”

Lưu tướng quân kia có chút khó xử nói: “Thi binh cuồn cuộn không dứt, cửa khe bị chiếm lĩnh, chúng ta tám phần không xông qua được…”

“Ngươi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được.” Lâm Tam Sinh cũng không giải thích, đem bọn họ đuổi hết đi.

Lại nhìn về phía trong thung lũng, “búi dây trên đỉnh đầu đám người Lê Sơn lão mẫu, từ màu vàng tươi của lúc trước đã đậm thêm đến màu da cam. Lê Sơn lão mẫu đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay vung về phía trước, búi dây bay về phía thung lũng, hóa thành một vật dạng dải màu da cam, xông vào trong phù ấn, người còn lại cũng đều làm như vậy, linh lực những “búi dây” đó chất chứa đều bị phù ấn hấp thu hết.

Nguyên bản ảm đạm phù ấn, cũng dần dần sáng ngời một chút. Nhưng… Cũng chỉ là sáng ngời một chút.

“Vì sao chưa có động tĩnh?” Tiểu Bạch trông mong nhận hồi lâu, buồn bực nói.

“Ta nghe nói, Vạn Vật Tịch Diệt Trận này cần mười ba người, trải qua chín lượt pháp thuật như vậy, mới có thể đem trận pháp mở ra… Trước mắt lại không biết là lượt thứ mấy.”

Vì thế bảo người ta đi xuống hỏi, trở về thông báo, nói là lượt thứ bốn.

“Lượt thứ bốn… Chậm rãi chờ xem.” Lâm Tam Sinh nhìn lướt qua phương hướng lúc mình tới, từ nơi này chỉ có thể nhìn thấy chỗ đỉnh núi đơn độc, lại không nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên trên.

Không biết Nữ Bạt cùng hai đại tông sư chiến đấu thế nào rồi?

Năm người đứng ở chỗ này xem chiến đấu, trong thung lũng, Doanh Câu vẫn đang cuồng loạn công kích tới tất cả đối thủ có thể nhìn thấy, hơn nữa ý đồ đi tập kích đám người Lê Sơn lão mẫu tọa trấn

hậu phương, cũng may số lượng binh sĩ liên quân ở trong thung lũng đông đảo, kiến cắn voi, tuy không làm gì được hắn, nhưng liên thủ lại, ít nhất cũng có thể ngăn cản một ít hành động của hắn, đương nhiên, trả giá chính là số người chết và bị thương không ngừng tăng lên.

Tiểu Bạch nhìn mà có chút không đành lòng, kéo Tiểu Thanh nói: “Ca, mấy người chúng ta xuống hỗ trợ đi!”

Tiểu Thanh cười khổ: “Chúng ta đi xuống, lại có thể thế nào, cho dù cộng lại, căn bản cũng không phải đối thủ của Doanh Câu, kém quá xa.”

Câu này không phải đùn đẩy, mà là một loại bất đắc dĩ… Ở trước khi tới nơi này, bọn họ thật sự có chút suy nghĩ, nóng lòng muốn thử, muốn đại chiến một trận với thi vương, nhưng… Sau khi liên tiếp kiến thức thực lực của Nữ Bạt cùng Doanh Câu, loại ý tưởng này cũng tan thành mây khói.

Nhưng, cái này cũng không có gì đáng phải tự coi nhẹ mình: nếu Doanh Câu thật dễ đối phó như vậy, Lê Sơn lão mẫu bọn một đám tông sư ở đây đã sớm ùa lên, cần gì ở nơi này hy sinh binh sĩ hộ pháp cho bọn họ, thi triển pháp thuật khai trận chậm chạp như thế?