Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ vẻ không cần, nhưng Nhất Cốc đại sự rất kiên trì, đành phải đáp ứng.
Buổi tối, Nhất Cốc đại sự bảo Diệp Thiếu Dương dùng phần mềm gọi vài món thức ăn, bản thân uống cùng một ly rượu đế, trong lúc đó lảm nhảm nói rất nhiều chuyện cũ của mình với Diệp Thiếu Dương, còn có chuyện cũ Nhuế Lãnh Ngọc cùng Hồ Vượng lúc còn nhỏ.
Nếu không phải Nhất Cốc đại sư nhắc tới, Diệp Thiếu Dương cũng đã quên Hồ Vượng người này tồn tại.
Nhất Cốc đại sự đột nhiên chuyên đề tài, nói: “A Vượng tiểu tử này, tuy các ngươi không nói, nhưng ta đã biết, hắn đã chết, nhưng vẫn ở lại trên đời, Thiếu Dương, ta mời người giúp một việc, tương lai nếu gặp được hắn, nhất định… Giết hắn.”
Nói đến đây, Nhất Cốc đại sư thở dài một tiếng, hốc mắt bắt đầu có chút ươn ướt. Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng khó chịu một phen, nhưng hắn cũng rõ ý tứ Nhất Cốc đại sư: Hồ Vượng bây giờ là bán hồn quỷ, thậm chí là một quỷ thi, giết Hồ Vượng, thật ra với gã mà nói, cũng là một loại giải thoát.
Diệp Thiếu Dương lập tức đáp ứng, nhưng nhớ lại, từ sau lần trước Hồ Vượng né tránh mình và Lãnh Ngọc, trốn đi, thì không còn tin tức của gã nữa, không biết gã bây giờ đi nơi nào, muốn tìm gã quả thật không dễ dàng.
Bữa cơm tối này, nói thật ra lão gia tử vẫn là rất dong dài, lải nhải rất nhiều, Diệp Thiếu Dương cho rằng lão là sống một mình thời gian dài, tương đối buồn khổ, vẫn kiên nhẫn phối hợp, ăn mãi đến hơn chín giờ, lão gia tử mệt nhọc, Diệp Thiếu Dương đỡ lão vào nhà ngủ, sau đó tự mình đi cách vách nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, Diệp Thiếu Dương căn bản không ngủ được, từ trong túi lấy ra một món đồ — một vật hình tròn to bằng đồng tiền, mỏng manh một mảng, bán trong suốt, tỏa ra một ánh sáng màu lam âm u.
“Đây là cái gì?” Qua Qua vốn ghé vào trên cửa sổ, nhàm chán nhìn cảnh đêm, ngẫu nhiên quay đầu thoáng nhìn, thấy Diệp Thiếu Dương thưởng thức món đồ kỳ quái này, lập tức ghé lên tò mò hỏi.
“Đồng tiền.” Diệp Thiếu Dương đáp.
“Đồng tiền? Ha ha ha, lão đại người đừng trêu ta, cái này sao có thể là đồng tiền!”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, vẽ hai tấm linh phù, phân biệt dán trên cửa chính cùng cửa sổ, sợ bị tà vật nghe lén được lời mình nói, lúc này mới về trên giường ngồi xuống, trong tay cầm vậtkỳ quái có thể phát sáng kia, nói: “Đây là đồng tiền quân sư lúc trước ở trên núi cho ta.”
Qua Qua ngẩn ra, nói: “Quân sư bị bệnh đục tinh thể? Đây là đồng tiền?”
“Không, đây có lẽ là đồng tiền Không Giới, đến nhân gian liền biến thành như vậy, dù sao hắn là quỷ, ở nhân gian nâng vật nhẹ mà như nặng, sao có khả năng đem đồng tiền nhân gian mang ở trên người, nhất định là tùy tiện tìm món đồ… Đại khái chính là đồng tiền Không Giới, làm bộ dáng mà thôi.”
“Làm bộ dáng. ” Qua Qua nhíu mày,“Ta không hiểu, hắn vì sao làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn nói, đây là lúc ta cứu hắn, cho hắn tín vật, thật ra, ta từ trước tới nay chưa từng cho hắn tín vật gì. Hắn nói hươu nói vượn.”
Qua Qua càng thêm không hiểu.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta sau khi trở về luôn nghĩ, hắn vì sao phải làm như vậy, từ không sinh có, sau đó ta liền nghĩ tới Từ Phúc… Hắn ở bị nắm thời điểm, cũng bịa đặt địa nói cho ta biết một đoạn chú ngữ, quân sự biết chuyện này, hắn làm như vậy, có thể là muốn biểu đạt một cái ý tứ đối với ta… Hắn thân bất do kỷ, hoặc là hắn làm những chuyện như vậy, có nỗi khổ trong lòng nào đó.”
Qua Qua nghiêng đầu, nói: “Nhưng, vì sao không nói thẳng chứ?”
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, hắn có thể là lo lắng bị người ta giám thị, hoặc là nguyên nhân gì khác, tóm lại không thể nói thẳng… Nhưng, hắn cuối cùng nói bốn chữ binh bất yếm trá, tựa như có ám chỉ… Nhưng ta vẫn không hiểu hắn là có ý tứ gì.”
Qua Qua nói: “Ta đến nghĩ giúp ngươi.”
“Thôi, lấy chỉ số thông minh của người, không có hy vọng gì, người đi chơi đi.”
Diệp Thiếu Dương tự hỏi hồi lâu chưa có đầu mối gì, cũng dứt khoát không đi nghĩ nữa, nếu Lâm Tam Sinh thật muốn nói cho mình cái gì, nhất định sẽ tìm tới cửa, lại nói, gã quả thực đã hạ lệnh lừa giết mấy ngàn sinh linh, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, cách làm này, mình cũng không cách nào tiếp nhận.
Vẫn là không đi nghĩ những thứ này nữa…
“Qua Qua, người gần đây tu luyện thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Ô ồ, tạm được.” Qua Qua gãi ót, đột nhiên nhảy đến trên cửa sổ, “Lão đại người làm trước đi, a không đúng, ngươi ngủ trước một giấc, ta ra ngoài đi dạo chút rồi trở lại.” Nói xong lập tức nhảy ra ngoài, không thấy bóng dáng nữa.
Đứa nhỏ này… Đúng là ham chơi. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong tay đang cầm cái gọi là đồng tiền kia, tựa vào trên giường lại bắt đầu lẳng lặng tự hỏi.
Sau nửa đêm Diệp Thiếu Dương mới ngủ, ngủ thẳng tới buổi sáng, tỉnh lại nhìn di động, cũng đã hoa mười giờ, vội vàng rời giường, rửa mặt sau đó đi ra bên ngoài, dì giúp việc nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp đi ra, nói: “Diệp tiên sinh cậu tỉnh rồi.”
“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương thấy vẻ mặt của bà không đúng, hỏi.
“Cốc đại thúc còn chưa dậy, tôi cảm giác có chút không thích hợp, ông ấy bình thường bảy giờ đã dậy
rồi.”
Diệp Thiếu Dương rùng mình trong lòng, nói: “Sao cô không đi gọi ông ấy?” “Ông ấy ngủ không được ngon, từng dặn lúc ngủ tuyệt đối đừng quấy nhiễu ông ấy, tôi lại thấy hai người tối hôm qua uống rượu, có thể ông ấy là uống nhiều ngủ muộn…”
Bà dì còn đang lải nhải, Diệp Thiếu Dương chạy tới trước cửa Nhất Cốc đại sự, thử đẩy cửa, kết quả bên trong khóa trái.
“Có chìa khóa không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Không có, ồ, nhưng tôi vừa dọn phòng, nhìn thấy trên bàn trà có thêm một cái chìa khóa, trước kia không có.” Nói xong đi cầm tới cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa cắm vào ổ khóa, khẽ vặn, mở, đẩy cửa đi vào, lập tức có một hơi thở quen thuộc đập vào mặt.
Loại hơi thở này người thường không phát hiện được, nhưng thân là pháp sư hắn lại đã quá quen thuộc, đây là tử khí.
Trái tim Diệp Thiếu Dương run lên một cái, vội vàng lao tới bên giường, Nhất Cốc đại sư nằm ngửa
trên giường, hai tay đặt ở bụng, vẻ mặt an tường, nhưng trên mặt không còn một chút sinh khí.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đi qua, bắt lấy cổ tay Nhất Cốc đại sự, bắt mạch xác nhận một phen, không sai. Đã chết.
Thi thể cũng đã lạnh, bởi vậy suy đoán, hắn là mất ở tối hôm qua.
Đêm qua uống rượu còn khỏe mạnh, sao buổi sáng hôm nay đã…
Dì giúp việc nhìn thấy bộ dạng này của Nhất Cốc đại sự, cũng ý thức được đã xảy ra cái gì, bị dọa che miệng lại, Diệp Thiếu Dương bảo bà ra ngoài trước, vốn định kiểm tra một phen thi thể của Nhất Cốc đại sự, đột nhiên nhìn thấy trên đầu giường có một bản bút ký mở ra, bên trên tựa như có chữ viết, vì thế cầm lên, phía dưới bản bút ký còn đè một vật hình dạng cúc áo.
Diệp Thiếu Dương tạm thời chưa đi để ý thứ này, xem bản bút ký trước, đây quả nhiên là di thư của Nhất Cốc đại sự, viết tương đối đơn giản, đầu tiên là cho thấy mình là tử vong bình thường… Đèn cạn dầu, thọ chung chính tẩm, lão không lâu trước đó đã tính được thọ hạn của mình, bởi vậy mới bảo Diệp Thiếu Dương tới đây, xem như gặp mặt, dặn dò một số chuyện, chủ yếu nhất là, Nhuế Lãnh Ngọc có một số vật phẩm tư nhân ở đây, sau khi lão chết, không tiện giao cho người khác bảo quản, bởi vậy Cố ý bảo hắn tới đây cầm đi.