Lão Quách cười nói: “Nói tới, ông chủ lớn như vậy, nhất là xuất thân hắc đạo, bình thường đều tương đối mê tín, sẽ cầu một ít bùa hộ mệnh, hoặc là cung phụng thần linh, có kẻ bên cạnh còn có cao nhân giúp đỡ, tà vật bình thường không làm gì được, nhưng nghe mấy người nói như vậy, Ảnh Mị gì kia ngay cả tiểu sư đệ cũng đánh không lại, muốn giết người thường vẫn là rất dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Những nơi này có vấn đề, mấy người nghĩ xem… Ảnh Mị lợi hại nhất kia, đơn đầu tôi là không làm gì được hắn, nhưng nghĩ ngược lại đi… Chúng ta giả thiết trước, trong Thánh Linh Hội, khẳng định không chỉ Anh Mị một cường giả này, thực lực chỉnh thể của bạn họ, hắn là vượt qua bất cứ một môn phái nào của giới pháp thuật, mấy người cảm thấy thế nào?”
Mọi người đều gật đầu.
“Nhưng tuy như vậy, bọn họ vẫn cẩn thận như thế, không tiếc giết người diệt khẩu, rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?”
Một đoạn lời nói khiến đoàn người đều trở nên trầm ngâm.
“Nhất định là có bí mật gì không thể bị người ta biết.” Tạ Vũ Tình kết luận.
“Mấu chốt chính là cái này.” Diệp Thiếu Dương gật đầu nói.
Trải qua một phen thảo luận này, bọn họ đã bắt được căn bản của vấn đề, nhưng trung tâm bí mật này là gì, tạm thời lại là không có cách nào biết được.
Buổi tối ngủ một giấc ở trong khách sạn, buổi sáng, Tạ Vũ Tình lại đi sở cảnh sát địa phương, giúp đỡ bọn họ xử lý một phen những thứ tiếp sau, sau đó trở lại khách sạn, đánh thức đám người Diệp Thiếu Dương, cùng nhau ngồi xe lửa chạy về Thạch Thành.
Sau khi trở về, lão Quách trực tiếp về nhà, lục tung tìm điển tịch kia của hắn, Tạ Vũ Tình cần đi xử lý việc công, mang theo Tuyết Kỳ rời đi. Diệp Thiếu Dương mang theo hai em gái về trong nhà.
Vừa vào cửa, Diệp Thiếu Dương đã bị tình hình trong phòng khách làm ngây người: bàn trà đã bị dời đến một bên, trên đất khắp nơi chất đầy trúc cùng các loại gỗ, Ngô Gia Vĩ cùng Tứ Bảo ngồi ở trong đống gỗ, một người đang phân loại, một người khác đang dùng dao vót gỗ.
“Các cậu đây là làm gì!” Diệp Thiếu Dương hô lên, lúc trước thông qua điện thoại, biết hai người bọn họ ở nhà chờ mình, lại không ngờ bọn họ là đang làm thứ này.
Tứ Bảo lau mồ hôi trên cái đầu trọc, lấy cái cửa trong tay chỉ chủ Ngô Gia Vĩ: “Hỏi cậu ta!”
Ngô Gia Vĩ cầm một cái thước dây trong tay, đang đo đạc chiều dài khúc gỗ kia trong tay.
“Làm gì, cậu không làm pháp sư, đổi nghề làm thợ mộc?”
Ngô Gia Vĩ cực kỳ nhập tâm mân mê khúc gỗ trong tay, nói: “Tôi đang đúc kiếm.”
“Đúc kiếm?”
Tứ Bảo dùng giọng điệu trào phúng nói: “Đúng đúng, cậu ta muốn đổi nghề làm kiếm khách.”
“Là kiếm khách trong pháp sư.” Ngô Gia Vĩ sửa đúng.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở trước mặt hắn, nhìn tất cả trước mặt, có vài con dao công năng khác nhau, đều là dùng để vót gỗ, có thước đo, còn có kéo vân vân.
“Cậu thật muốn đúc kiếm?” Diệp Thiếu Dương ngây ngốc hỏi.
gô Gia Vị gật gật đầu. “Tôi muốn đúc kiến khác nhau, sau đó từ cơ sở bắt đầu luyện.”
Diệp Thiếu Dương từ trong tay hắn đoạt lấy một cây kiếm gỗ bán thành phẩm, hỏi: “Cậu tạm thời đừng làm, nói rõ với tôi, cậu rốt cuộc là đang làm gì, không có việc gì đúc kiếm cái gì chứ, cậu cũng không phải không có pháp khí để dùng.”
Ngô Gia Vĩ dứt khoát ngồi xuống ở trên mặt đất, từ trong tay Diệp Thiếu Dương đoạt lấy kiếm gỗ, cân nhắc ở trong tay, nói: “Sơn dương, anh biết kiệm chiều cơ bản có mấy thức?”
“Bổ chặt vẩy đâm điểm treo gạt cắm?” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi liền nói ra.
Ngô Gia Vĩ gật đầu nói: “Anh là dùng kiếm, đối với những thứ này vẫn là hiểu, nhưng anh luyện kiếm chiêu bao lâu?
“Hai ba năm đi.”
“Vậy anh có biết, kiếm gỗ cùng kiếm sắt, kiếm đồng xanh ở trên trọng lượng có cái gì chênh lệch không?”
“Cái này… Không biết. Tôi nói, cậu cân nhắc những thứ này có ích gì?
Ngô Gia Vĩ cân nhắc kiếm gỗ trong tay, nói: “Thanh kiếm này là gỗ đào, tiêu chuẩn dài ngắn, nặng ba lượng ba tiền, nếu là kiến trúc, kích thước tương tự, nặng sáu lượng bảy tiền, kiếm sắt thì càng nặng hơn.”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn, “Vậy thì sao?”
Tứ Bảo nói: “Hắn đã nhập ma, cậu đừng nói với hắn.”
Ngô Gia Vĩ không để ý tới hắn, còn nói: “Trọng lượng kiểm khác nhau, độ mạnh yếu cùng tốc độ ra chiêu cũng khác nhau, kiếm quá nhẹ, ra chiêu nhanh, nhưng lực độ nhỏ, kiếm quá nặng, lực độ là lớn, nhưng ra chiếu chậm, thế nào mới có thể đạt tới cân bằng, là chuyện kiếm khách từ cổ tới nay vẫn luôn cố gắng, nhưng cũng chưa có tiêu chuẩn nhất định…”
“Cậu đợi một chút! Đợi một chút!” Diệp Thiếu Dương xua tay ngắn hắn diễn thuyết thao thao bất tuyệt, “Tôi thấy cậu là thật nhập ma rồi, chúng ta là pháp sư, không phải kiếm khách gì cả, cậu nghiên cứu cái này làm gì?”
Ngô Gia Vĩ nói: “Bởi vì tôi dùng kiến, tôi lúc trước không phải đã nói với anh, tôi muốn phát huy sở trường của tôi, đó là tốc độ, võ học cùng pháp thuật cũng có chỗ chung mà, tốc độ của tà vật, so với nhân loại chúng ta nhanh hơn nhiều lắm, cho nên khi một chọi một rất khó đối phó, nếu có thể áp chế bọn chúng ở trên tốc độ, vậy có thể đạt được tiến CƠ… Anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Thiếu Dương ngày ra một lúc lâu, nói: “Cái này không thực tế, cậu ra tay là nhanh, nhưng không có khả năng nhanh hơn tà vật, nhất là yêu, tu thế của người ta chính là tốc độ, lưu thế của chúng ta là pháp thuật… Cậu không thể lấy điểm yếu của mình đi so với điểm mạnh của người ta.”
Ngô Gia Vĩ nói: “Mọi người đều nói như vậy, cho nên, nếu tôi thành công, tôi liền có thể đột phá bình cảnh, lợi hại hơn bây giờ rất nhiều.”
“Cái này… Tôi sẽ không nói cậu không thực tế, nhưng tôi cảm thấy cái này không thực tế, hơn nữa, cậu nói bộ lý luận này, với cậu đúc kiếm có gì quan hệ? Chẳng lẽ cậu vì tốc độ muốn đổi dùng kiếm
gô?”
Ngô Gia Vĩ lắc đầu: “Tôi muốn tạo ra một ít kiếm gỗ, dùng để luyện tập kiếm chiêu, cẩn thận thể hội kiếm khác nhau ở thời điểm ra chiều, có khác biệt nhỏ bé thế nào, như vậy tôi ở lúc sử dụng Tàng Phong sẽ chuẩn xác hơn, tốc độ cùng hiệu suất đều đã tăng lên. Tôi từ nhỏ đã tu đạo kiếm, cũng cực kỳ ăn ý với Tàng Phong, nhưng tôi cảm thấy còn chưa tới cực hạn.
Chờ tôi đem kiếm thuật lĩnh hội đến mức tận cùng, tôi lại tu pháp thuật, cùng kiếm chiêu của tôi phối hợp tốt hơn nữa, cho dù các anh không ủng hộ, tôi cũng sẽ cố gắng đi làm, tôi tin tưởng tôi nhất định có thể thành công!”
Miệng hắn nói như vậy, nhưng từ trong loại ánh mắt nhiệt liệt kia hắn nhìn mình, Diệp Thiếu Dương vẫn cảm nhận được ý tứ hắn tìm kiếm sự ủng hộ, vì thế cười nói: “Được, cậu cứ việc đi thử đi, tuy tôi đối với bộ lý luận này của cậu không phải hiểu lắm, nhưng có lẽ cậu là đúng.”
Ngô Gia Vĩ lắc đầu nói: “Cái này không có đúng sai, sơn dương, mỗi con đường đều thông tới thành Rome, anh có sở trường của anh, hơn nữa phát huy đến cực hạn, tôi chỉ là đi một con đường thích hợp bản thân tôi mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương khác một tay lên trên vai hắn, nói: “Được, vậy cậu cứ đi thử xem đi, nhưng… tôi nói cậu có thể đổi chỗ hay không, chỗ này của tôi cũng không phải xưởng mộc, cậu kiếm nhiều gỗ như vậy mân mê ở đây, tôi sinh hoạt như thế nào đây.”
“Ồ..” Ngô Gia Vĩ gãi gãi đầu.