Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2493: Giúp Đỡ Thần Bí (4)

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy lên, không biết nói gì.

Trần Nguyên Tử nói tiếp: “Không biết lệnh sư huynh ở nơi nào, bần đạo cũng muốn đích thân đến nói lời cảm tạ.”

Quả nhiên là tới trả thù!

Diệp Thiếu Dương buông tay nhún vai, nói: “À, đại tiện, ngươi nếu muốn báo thù cho đồ đệ, trực tiếp hướng về phía ta là được rồi, chuyện này vốn chính là bởi ta dựng lên, sư huynh ta là ra mặt vì ta mà thôi.”

Đoạn lời này tuy rất khách khí, nhưng coi như là một loại khiêu khích.

Trần Nguyên Tử nhìn hắn, trên mặt chậm rãi lộ ra mm cười, là loại mỉm cười chân thành.

“Dám làm dám chịu, là hậu sinh tốt, đồn đãi quả thực không giả, chẳng qua… Người cho rằng người chống đỡ được ta sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Ngươi cũng đã tìm tới cửa, ta còn có cái gì để nói, thử một lần là được.”

Nói xong, lẳng lặng nhìn Trần Nguyên Tử, vẻ mặt tự nhiên, không kiêu không nịnh.

Người đó phía sau hắn cũng đều tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, đều là vẻ mặt giống nhau.

Bích Thanh đột nhiên nói: “Thiếu Dương người đem di động cho ta trước, các ngươi đánh trước, lúc trước nửa tập kia ta còn chưa xem xong, ta xem xong trước lại giúp ngươi.”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa ngã bệt xuống, thời khắc hoành tráng lẫm liệt cỡ nào… Lại làm cầu này!

“Ha ha ha…”

Trần Nguyên Tử đột nhiên ngửa mặt cười phá lên.

Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút khó hiểu, lại không tiện hỏi hắn, mở to mắt nhìn hắn.

“Thôi thôi, Thiếu Dương Tử, người cho rằng ta thật sự là đến khởi binh vấn tội sao?”

“ẶC, nếu không thì vì cái gì?” Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút bất ngờ không kịp phòng bị.

Trần Nguyên Tử khẽ lắc đầu, thở dài, nói: “Ta nhiều năm bế quan, đệ tử kia của ta thay ta làm việc, luôn luôn kiêu căng ngang ngược, ta cũng biết, ngày hôm trước ta sau khi xuất quan, bói một phen, biết nó chạy trời không khỏi nắng, lại không ngờ ứng ở trên thân người… Cũng là vận mệnh của nó nên như vậy, luân hồi một kiếp, có lẽ có thể giúp nó tiêu trừ nghiệp chướng, đạo hạnh đột phá bụi trần, cũng chưa biết đâu… Ta lại không trách ngươi.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, từ trong lời nói của Trần Nguyên Tử, hắn nghe ra một tầng ý tư: độ kiếp!

Trần Nguyên Tử gần như đã chứng đạo, bất sinh bất diệt, thời gian với hắn mà nói không có ý nghĩa gì, Minh Nguyệt hầu hạ hắn ngàn năm, cảm tình thầy trò khẳng định rất sâu, nhưng đối với Trấn Nguyên Tử mà nói, hắn cũng không để ý chờ đồ đệ này mấy chục năm, ở nhân gian cảm thụ một phen nhân gian khói lửa, có lẽ Minh Nguyệt thật sự có thể đột phá bình cảnh tu hành… Đạo gia vốn có cách nói “Họa có thể là phúc”, Minh Nguyệt đi nhân gian một chuyến, chưa hẳn đã là chuyện xấu.

“Đại tiên nói như vậy, ta là lý giải, nhưng người vì sao còn muốn tìm Đạo Phong làm phiền?”

“Ai nói ta muốn tìm hắn làm phiền?

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, chưa đợi mở miệng, Trấn Nguyên Tử nói: “Thiên kiếp buông xuống, vốn các phương thế lực Không giới ta nên chiến một trận với tà ma, nhưng nay Thi tộc xâm nhập, lại là bản thân khó bảo toàn, muốn ngăn cản kiếp số, còn dựa vào bản thân nhân gian… Sư huynh kia của người xem như bạn cũ với ta, chỉ là cơn mê trong thai, quên mất không ít chuyện, vì có thể chứng đạo, ta cần phải giúp hắn một tay.”

Một đoạn lời này được nói ra, đám người Diệp Thiếu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Diệp Thiếu Dương đột nhiên kích động hẳn lên, hỏi: “Ngươi biết lại lịch sử huynh ta? Hắn lại lịch thể nào?”

“Ngươi không biết?

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

Trần Nguyên Tử trầm ngâm một phen, nói: “Hắn trải qua luân hồi, tuy thần hồn chưa diệt, nhưng không phải hắn của quá khứ nữa… Người chỉ nhớ một kiếp hắn là sư huynh ngươi là được rồi, hắn quá khứ là ai, lại có cái gì quan trọng?”.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta biết chứ, ta cũng không để

1 trước kia là ai, ta chỉ là tò mò…”

Trần Nguyên Tử mỉm cười, “Ngươi nếu muốn biết, hỏi hắn là được, hắn nếu không nói, tất có nguyên do, người lại há cần hỏi nữa.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: “Hắn ở Quỷ Vực, Phong Chi Cốc. Ta chỉ biết là ở bờ bắc sông Ấm Thủy, đi mãi hướng Thái m sơn bên kia, cụ thể ta cũng không biết đó là nơi nào, đại tiên muốn đi tìm hắn, có thể đi Quỷ Vực hỏi thăm một chút.”

Diệp Thiếu Dương ngược lại để lại chút tâm kế, chưa thông báo Đạo Phong, bảo hắn chạy đến nhân gian gặp mặt, dù sao lão đầu này tuy nói dễ nghe, nhưng nhỡ đâu tìm Đạo Phong còn có chuyện gì khác. Đơn giản để lão tự đi tìm mình trở về ngược lại có thể thông báo Đạo Phong trước một tiếng để hắn sớm có chuẩn bị.

Trần Nguyên Tử cũng chưa hỏi đi vào sâu, gật gật đầu nói: “Như thế, ta đi. Thiếu Dương Tử, con đường phía trước mờ mịt, thận trọng tiến lên…”

“Đa tạ đại tiện dạy bảo.” Diệp Thiếu Dương chắp tay hành lễ.

Trần Nguyên Tử đảo phất trần trong tay, phá vỡ hư không, trực tiếp chui vào, biến mất không thấy.

“Ôi đệch, Trần Nguyên đại tiên.” Một lúc lâu sau, lão Quách mới hồi phục tinh thần, thanh âm cũng run rẩy.

Tạ Vũ Tình cũng kinh ngạc vô cùng, nói: “Ngay cả Trần Nguyên đại tiên cũng có… Có phải cũng có Tôn Ngộ Không hay không?”

“Còn có Trư Bát Giới nữa.” Diệp Thiếu Dương làm cô một cái.

Ánh mắt lão Quách từ trên vai Diệp Thiếu Dương đảo qua, đột nhiên ngẩn ra, nói: “Tiểu sư đệ, đây

là…”

Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt hắn, thấy được cây tiên thảo kia đứng ở trên vai mình, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: “Ngươi… Rốt cuộc là ai?”

Tiên thảo từ trên vai hắn bay xuống, xoay trên không một vòng

y xuống, xoay trên không một vòng, một đợt linh quang hình dạng đóa hoa hiện lên, chờ linh quang tan đi, tiền thảo không thấy nữa, xuất hiện một… Cô em!

Mặc váy lụa mỏng màu trắng, để tóc thả bằng nhau, hai bên đỉnh đầu là hai bím tóc nhỏ vểnh lên, hình vòng, nhìn qua rất nhí nhảnh, bộ dạng… Có chút giống cô gái xinh đẹp trong manga, mắt rất to, rất long lanh, con ngươi là màu rám nắng, cằm nhọn, có chút ngại ngùng nhìn mình, trong sự thẹn thùng lộ ra nét đáng yêu.

Diệp Thiếu Dương ngày người, chưa đợi mở miệng, em gái hơi khom người, thanh âm ngọt ngào nói: “Thu Oánh ra mắt chủ nhân…”

Chủ nhân…

Không riêng Diệp Thiếu Dương, toàn bộ mọi người đều ngẩn ra. Tạ Vũ Tình vỗ một phát trên đầu Diệp Thiếu Dương, có chút ghen tuông nói: “Cậu từ bao giờ lại thu cô em như hoa như ngọc thế này ha.”

“Tôi… Oan uổng nha, tôi không biết cô ấy.” Diệp Thiếu Dương mở to đôi mắt, nhìn Thu Oánh, lúng ta lúng túng nói: “Cô nương sợ là nhận làm người rồi nhỉ, tôi không biết cô.”

Thu Oánh mím môi cười nói: “Chủ nhân không nhận ra tôi?”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc lắc đầu.

Thu Oánh mím mím môi, nói: “Trước Nghiệt Kính đài, có một cây kim quế, dưới tàng cây có một cái đầm sâu, tôi vốn là một cây Tử Linh Tiên Thảo mọc ở đó, hấp thụ tinh khí đầm nước, tu luyện thành hình… Ngày ấy, anh đến trước Nghiệt Kính đài, thấy tôi, ngày đó phía trên phiến lá chân thân tôi có một con sâu xanh nằm úp sấp, đang cắn ăn phiến lá, anh không biết ma xui quỷ khiến như thế nào đem con sâu xanh đây ra… Anh nhớ việc này hay không?”

Lục lọi ý thức ở trong đầu, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chuyện này, “Đúng đúng đúng, thì ra cô chính là cây Cỏ đó sao! Tôi nhớ rõ tôi còn bị con sâu xanh đó cắn một phát, nói như vậy cô là tới báo ân? Ai da, việc bằng cái móng tay thôi, không cần phải như vậy.”