Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Sau đó hai người đều không nói chuyện nữa.
Một nam một nữ, hai người có hảo cảm với nhau, nằm ở trên một giường, cách vách còn kêu kịch liệt như vậy, hoàn cảnh này, khiến không khí càng lúc càng xấu hổ. Diệp Thiếu Dương cảm giác trong thân thể của mình dần dần có một ngọn lửa cháy lên, tiếp tục như vậy không thể được, Diệp Thiếu Dương nghĩ nên niệm một lần Tĩnh Tâm Chú hay không, đột nhiên, cảm giác cái tay kia Tạ Vũ Tình đặt lên trên người mình dùng sức siết chặt cổ mình.
Diệp Thiếu Dương xoay người sang nhìn cô.
“Làm gì…”
Tạ Vũ Tình mở to mắt, ẩn tình đưa tình nhìn hắn. Hai người gối một cái gối đầu, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Vũ Tình đột nhiên cười cười, hôn lên.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, nhưng chưa kháng cự, cũng chủ động hơn, một tay vuốt ve tóc cô.
Hai người đều rất đầu nhập, nhưng Diệp Thiếu Dương cực lực khắc chế cảm xúc xúc động, chưa làm một bước hành động tiếp theo.
Hôn một hồi, hai người tách ra, Tạ Vũ Tình nhìn hắn, lặng lẽ nói: “Là cậu định lực rất tốt, hay là sức quyến rũ của chị không đủ?”
Cái này…
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Tôi không thể làm chuyện quá phận đối với chị, bởi vì, tôi không cách nào cưới chị.”
Tạ Vũ Tình mỉm cười, nói: “Nếu, là chị cam tâm tình nguyện thì sao?
Diệp Thiếu Dương ngày người.
“Cậu là lo lắng, ngủ với chị thì phải chịu trách nhiệm với chị sao?”
Diệp Thiếu Dương không biết trả lời như thế nào.
Tạ Vũ Tình tự mình cười cười, đem bả vai hắn kéo đến phía dưới gối đầu, đầu tựa vào bên trên, nói: “Thật ra, gần đây chị nghĩ thông rồi.”
Diệp Thiếu Dương nghe.
“Mối tình đầu của chị là thời kì đại học, sau đó, chị chưa từng yêu nữa, bởi vì chị cảm thấy rất phiền, tính cách này của chị, là không có khả năng biết chiếu cố người khác, hơn nữa cũng không ai có thể chịu được tính cách công việc của chị, sau khi gặp được cậu, ừm, nói thẳng, chị từng nghĩ ở bên cậu, nhưng… Cậu yêu nhất là Lãnh Ngọc, chị cũng từng khó chịu một thời gian, về sau chị đã nghĩ thông, cũng không phải bởi vì cậu mới nghĩ thông, chị phát hiện chị thật ra căn bản không muốn kết hôn, chị không muốn trải qua loại cuộc sống hôn nhân bình thường kia. Chị ở chung với Tuyết Kỳ, cảm giác rất tốt…”
Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, nói: “Chị sẽ không là… thích cô ấy rồi chứ?”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế!” Tạ Vũ Tình lườm hắn, “Chị cảm thấy hai cô gái ở chung như vậy rất tốt, cũng không cần chịu trách nhiệm đối với cuộc sống của đối phương, cho dù tương lai cô ấy đi rồi, chị một mình cũng rất tốt, tăng ca có thể không về nhà, nghỉ có thể ngủ thẳng đến buổi chiều… Chị rất thích cậu, có thể đời này cũng không cách nào thích người khác nữa, nhưng, cho dù không có Lãnh Ngọc, không có người khác, chị cũng không muốn kết hôn với cậu, chị không muốn để cho tình cảm của chúng ta, lâm vào trong cuộc sống củi gạo dầu muối, từng chút một mài mòn hết, tựa như bây giờ thế này, là rất tốt.
Cho dù cậu kết hôn rồi, chúng ta vẫn là đồng đội tốt nhất, chỉ cần cậu không có việc gì đừng khoe ân ái ở trước mặt chị là được… Chị nói như vậy, cậu có thể nghe hiểu không?”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc lắc đầu.
Tạ Vũ Tình nhún vai, “Nói như thế đi, chị chính là loại người chủ nghĩa không kết hôn. Thích một người, cùng kết hôn, là hai chuyện khác nhau, chị chỉ thích cậu, nhưng không muốn kết hôn, hiểu
chưa?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới gật gật đầu.
“Tôi không biết nói cái gì.”
Tạ Vũ Tình cười nói: “Không cần cậu nói cái gì, chuyện cậu làm, chị đều sẽ ủng hộ cậu, giúp cậu, chị chỉ là sẽ vẫn thích cậu mà thôi, nếu cậu cần, chị luôn bên cậu như vậy.”
Nói xong, Tạ Vũ Tình liền đem đầu chôn ở phía dưới cổ hắn, lẳng lặng ôm cổ hắn.
Diệp Thiếu Dương thì vuốt ve mái tóc của Cô, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, như có chút đăm chiêu.
Động tĩnh phòng cách vách, không biết bắt đầu từ lúc nào đã sớm dừng lại.
Tiếng chuông di động vang lên, là của Tạ Vũ Tình. Tạ Vũ Tình cầm lấy di động, tiếp nghe. Là một người tự xưng là đội hình cảnh địa phương gọi tới, hỏi Tạ Vũ Tình phối hợp làm việc như thế nào.
Tạ Vũ Tình nói cho hắn, mình đuổi bắt tội phạm bỏ trốn, có khả năng trốn ở trong khách sạn nhỏ này, bảo bọn họ phái người tới hỗ trợ. Đối phương lập tức đáp ứng, tỏ vẻ bây giờ sẽ phải người qua đây, đến xong lại liên hệ.
Buông điện thoại, Tạ Vũ Tình quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, nói: “Cơ hội cũng cho cậu rồi, cậu không dám lên, lần sau cũng đừng trách chị chưa cho cậu Cơ hội chứ.”
“Cơ hội gì?” Diệp Thiếu Dương thốt ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, trợn mắt há hốc mồm nói: “Chị nghiêm túc?”
“Đương nhiên, vừa rồi nếu cậu chủ động mà nói, chị cũng đã làm tốt chuẩn bị.” Tạ Vũ Tình thè lưỡi.
Diệp Thiếu Dương hộc máu.
Hai người mặc quần áo, tới dưới lầu, đến bên cạnh đường lớn bên ngoài chờ, một lát sau, từ đối diện một chiếc xe cảnh sát chạy tới, không hú còi. Tạ Vũ Tình tay, xe cảnh sát dừng lại, hai viên cảnh sát xuống xe.
“Tạ cảnh quan đến từ Thạch Thành?” Một cảnh sát lớn tuổi hữu hảo hướng Tạ Vũ Tình vươn tay.
Tạ Vũ Tình bắt tay với hắn, đem thẻ cảnh sát lấy ra, đối phương đón lấy, ghi nhớ số, lấy di động mở ra một cái APP hệ thống nội bộ, lục soát một phen, tin tức khớp, thái độ càng thêm nhiệt tình, tự giới thiệu, hắn tên Trần Bình, một người khác trẻ tuổi chút tên Ninh Lỗi. Hai người đều là đội hình cảnh, bị điều đến phối hợp cô làm việc.
Tạ Vũ Tình giới thiệu Diệp Thiếu Dương, nói là một vị chuyên gia kỹ thuật bọn họ mời, sau đó đem đoạn lý do lúc trước lấy ra, đây cũng là bị ép bất đắc dĩ nói dối, nếu không phải giải thích rất nhiều, hơn nữa có liên quan sự kiện thần quái, sẽ có chút phiền phức.
Hai cảnh sát này cũng biết quy củ, chưa hỏi nhiều, Trần Bình hỏi cô người bị tình nghi có mang theo hung khí bên người vẫn vận hay không, Tạ Vũ Tình tỏ vẻ không có, nếu phát hiện người bị tình nghi trong phòng, trực tiếp bắt là được.
Hai người đồng ý, sau đó thương lượng một phen, cùng nhau tiến vào khách sạn nhỏ. Bà chủ trang điểm lòe loẹt đang lấy di động chat video với người ta, tán gẫu rất high, Trần Bình tiến lên tỏ vẻ muốn kiểm tra khách sạn, lý do là có người báo nơi này có người tiến hành giao dịch phi pháp. Bà chủ vẻ mặt ngây dại, nhưng cũng không thể không phối hợp, lấy ra chìa khóa, dẫn bọn họ tới phòng tận cùng bên trái lầu một, gõ mở cửa phòng.
Bên trong là một nam một nữ, đều mặc áo ngủ, trên cổ nam nhân đều là dấu son môi, Diệp Thiếu Dương nhìn cảm thấy buồn cười, một đôi này cũng đủ nôn nóng, nhắm chừng đang bốp bốp.
Trần Bình bảo bọn họ đưa ra chứng minh thư, hai người tuy khó chịu, nhưng cũng tương đối phối hợp, sau khi xem xong, đi gian thứ hai.
Lầu một tổng cộng có ba phòng có khách ở. Bà chủ sau khi dẫn bọn họ kiểm tra xong, muốn lên lầu hai. Tạ Vũ Tình đột nhiên nói: “Phòng tận cùng bên trong này thì sao?”
“Ồ, đây là gian tạp vật, không có ai ở.”
Tạ Vũ Tình nói: “Tôi nghe được bên trong có người nói chuyện.”
Vẻ mặt bà chủ có chút giấu diếm, nói: “Không có khả năng, nơi này không có người.”
Hai cảnh sát kia lại không biết chân tướng, nhưng kinh nghiệm phá án phong phú, vừa thấy vẻ mặt bà chủ, liền nhận định trong phòng nhất định giấu cái gì đó.